Bắt Sống Một Tên Nhóc Nói Lắp

Chương 18: Hồi cuối




Lại ở lỳ trong nhà thêm hai tháng, Tần Sanh đã tĩnh dưỡng tương đối. Như vậy chớp mắt đã tới nghỉ hè, Lãng Yên không yên tâm để Tần Sanh về nhà, nhưng chính hắn không thể không về một chuyến, rất nhiều chuyện chưa xử lý tốt. Hắn vốn muốn đợi công việc sau này ổn rồi, lại từ từ đến giải quyết, nhưng từ khi Tần Sanh bị thương, Lãng Yên cảm thấy mình phải đẩy tất cả kế hoạch sớm lên.

Tần Sanh ba tháng rồi mới về lại nhà này. Tần Thư Dư không nói chuyện cũng không nhìn cậu, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, coi cậu như không khí. Nhưng thật ra là Tần Văn Bành đã giáo huấn cô ta một trận, Tần Thư Dư cũng nghĩ mà sợ, hiện tại không dám đến gần Tần Sanh.

Lãng Yên cùng mẹ xem TV, tuy nói là xem TV, nhưng từ đầu tới cuối hắn chỉ mải nhắn tin với Tần Sanh. Cậu ở nhà cũng nhàm chán, hai người nói nhăng nói cuội, nhắn rất lâu. Nghiêm Lệ, mẹ Lãng Yên, trêu, “Thế mà bảo là cùng mẹ xem TV. Cuối cùng toàn chơi điện thoại, đang cùng cô nào nói chuyện chứ gì.”

Lãng Yên ngẩng đầu, cười, “Nào có cô nào.”

“Vậy ư, con tôi đẹp trai như vậy mà không có cô nào thích sao? Thành thật nói xem nào, có phải là có bạn gái rồi không?” “Không có.”

Thật sự không phải là bạn gái, là bạn trai. Lãng Yên nói, “Con thấy trong tủ lạnh có hoa quả, để con đi rửa cho mẹ ăn.” Nói xong, hắn đặt điện thoại lên bàn trà, đi vào bếp.

Nghiêm Lệ vốn cũng không định xem m trộm điện thoại của Lãng Yên, nhưng màn hình chốc chốc lại sáng lên, hiển thị những tin nhắn mới liên tục gửi tới. Bà tò mò con mình đang nói chuyện phiếm với ai, liền cầm điện thoại lên. Còn chưa ấn phím, màn hình đã lại sáng lên. Tin nhắn gửi từ một người tên là Tần Sanh, còn gọi con bà là “ông xã”. Nghiêm Lệ hốt hoảng đặt xuống, nhưng nhìn cái tên kia, bà nhớ lại, đây là một người bạn ở cùng phòng ký túc xá với Lãng Yên. Bà liền mở màn hình ra xem, máy không để mật mã. Bà thầm nghĩ, “Không có chuyện gì không có chuyện gì, bọn trẻ giờ hay đùa giỡn linh tinh thôi.”

Nhưng khi mở ra xem đoạn chat, bà không thể tự lừa gạt mình được nữa. Lãng Yên vừa về nhà đã nhắn cho Tần Sanh “Nhớ cậu”, Tần Sanh cũng nhắn lại như thế, rồi hai người nhắn kể chuyện cả ngày, lại nhắn chúc ngủ ngon. Phía trước đó nữa là tin nhắn khi Lãng Yên chưa về, ngày nào cũng dặn dò Tần Sanh, trong câu chữ nào có chỗ nào giống bạn bè thân thiết, rõ ràng là đang… Nghiêm Lệ không dám nghĩ tiếp nữa.

Nghe được tiếng động trong phòng bếp, bà vội thả điện thoại về chỗ cũ.

Lãng Yên tính toán thời gian, chờ mẹ hắn kịp xem đầy đủ rồi mới đi ra. Vốn muốn chờ công việc ổn định mới chủ động nói ra cho bố mẹ biết, nhưng bây giờ hắn chỉ đành làm bộ “vô tình” bị lộ.

Lãng Yên bưng hoa quả ra, đưa mắt nhìn mẹ đang nỗ lực làm bộ không biết gì, hắn cảm thấy mình rất quá đáng, nhưng dù sao cũng đã làm rồi.

“Mẹ, hoa quả này.”

Nghiêm Lệ gật đầu, “A, để chỗ khác đi đừng chắn TV mẹ đang xem.”

Lúc này trong đầu Nghiêm Lệ toàn là chuyện của hai đứa này. Bà không dám tùy tiện nói ra vì sợ nhỡ đâu chỉ là mình nghĩ oan cho Lãng Yên, nhỡ đâu chúng nó chỉ là bạn bè. Bà tự lừa gạt mình cũng vừa là kiếm cớ cho Lãng Yêm. Bà làm bộ như đang xem tivi chăm chú, tới khuya cũng không hề nhắc gì đến Tần Sanh, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì. Có lẽ tính kiên nhẫn là di truyền từ bà sang Lãng Yên.

Nghiêm Lệ cân nhắc xem có nên nói chuyện này với bố của Lãng Yên, Lãng Thuần hay không. Nhưng trước khi bản thân hiểu rõ thì bà lại không dám nói. Vào thư phòng, bà bật máy tính lên, ấn mở trình duyệt, ngồi yên lặng một hồi. Sau đó bà bắt đầu tìm kiếm thông tin về “Đồng tính luyến ái”. Nghiêm Lệ mất hơn hai giờ, đọc tất cả những tâm sự và câu hỏi của những phụ huynh cùng cảnh ngộ. Tắt máy tính, bà ngồi im thật lâu trên ghế, mãi đến khi chồng đi vào tìm.

Lang Thuần mở cửa, thấy đèn cũng không bật, liền đến trước mặt vợ, “Bà xã làm gì mà không bật đèn thế, lại không ngủ được à?”

Nghiêm Lệ lấy lại tinh thần, “Thôi đi ngủ.”

Hai người cùng trở về phòng, chồng bà nói, “Bà xã, ông Lý ở đơn vị chúng ta đấy, con ổng sắp kết hôn, bà nói xem thằng nhóc Lãng Yên này khi nào mới có thể đem bạn gái về ra mắt đây.”

Chỉ là câu chuyện tán gẫu bình thường như vậy, nghe vào tai Nghiêm Lệ lại vô cùng chua chát. Không thấy vợ trả lời, Lãng Thuần xoay người ngồi xuống bên cạnh, hỏi, “Sao vậy? Sao em không nói gì?”

Nghiêm Lệ ngẩng đầu, đôi mắt ướt đẫm, bám chặt lấy cánh tay Lãng Thuần. Ông giật mình, hỏi, “Sao vậy? Đang yên đang lành, có phải nó chọc tức em không, để anh đánh cho nó một trận.”

Nghiêm Lệ lắc đầu, “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, Lãng Yên nó… Lãng Yên nó thích đàn ông.”

Lãng Thuần đột nhiên như bóng xì hơi, nói không nên lời, nhẹ nhàng vỗ lưng vợ. Chờ bà bình tĩnh lại mới nói cho chồng biết làm sao bà phát hiện ra, và cả những thứ bà vừa xem được trên mạng. Chồng vỗ vai bà, nói, “Ngủ đi đã, mai rồi nói. Đừng nghĩ gì cả.”

Hai người nằm trên giường, ai cũng ngủ không được.

Trong nhà bỗng nhiên như có một cảm giác ăn ý, không ai muốn mở miệng trước, mọi người vẫn sinh hoạt như ngày thường. Mỗi lần lời đến bên miệng, Nghiêm Lệ lại thôi. Có lẽ là chờ ít nữa, chờ ít nữa, một số việc cứ để cho thời gian xử lý.

Cứ như vậy chuyện này liền kéo dài tới tận khi Lãng Yên phải quay lại trường. Vừa giúp hắn thu xếp hành lý, mẹ hắn vừa hỏi, “Lần trước nghe con nói là đang cùng bạn cùng phòng thuê chung nhà bên ngoài nhỉ.”

“Vâng.”

Hai vợ chồng tiễn Lãng Yên đến cửa nhà, hắn nhận hành lý, nói, “Mẹ đừng tiễn nữa, tự con đi sân bay.”

Nghiêm Lệ nhìn Lãng Yên đi ra ngoài, rất sợ hãi lần này hắn đi rồi thì bà sẽ không còn dịp nào để hỏi nữa. Bà kêu lên, “Con trai, mẹ có chuyện muốn nói.”

Trong nhà, Lãng Yên và bố mẹ ngồi ở sofa, bên chân là rương hành lý. Bố Lãng Yên mở miệng trước, “Con với bạn cùng phòng kia là sao vậy?”

Giọng Lãng Thuần rất bình tĩnh, Lãng Yên trả lời, “Chúng con… Chúng con ở bên nhau.”

Nghiêm Lệ hỏi, “Ở bên nhau tức là sao?”

“Là như bố mẹ nghĩ, bọn con yêu nhau, đang ở bên nhau, về sau cũng sẽ ở bên nhau, cả đời này con sẽ ở bên cậu ấy.”

Chuyện này đè nén trong lòng suốt kỳ nghỉ hè, giờ đây rốt cuộc nói được ra, Lãng Yên bỗng như trút được hết gánh nặng. Hai vợ chồng nghe xong lại bình tĩnh hơn hắn tưởng tượng. Sau hơn một tháng tìm hiểu trên mạng, họ không nói có thể chấp nhận hay không, nhưng ít nhất có thể tỉnh táo nghe hắn nói chuyện. Bố Lãng Yên hút một điếu thuốc. Không ai nói gì, Lãng Yên đánh vỡ sự yên lặng, “Con thích cậu ấy đã rất lâu, bên nhau hơn nửa năm rồi. Thật ra chuyện này không phải khủng khiếp như bố mẹ nghĩ, chỉ đơn giản là con thích cậu ấy thôi.”

Nghiêm Lệ nhìn Lãng Yên, “Đứa bé kia… Nhà nó thái độ thế nào?”

Lãng Yên dựa vào mẹ hắn, rất muốn kể cho bọn họ nghe chuyện của Tần Sanh, “Cậu ấy cũng thích con, rất thích, bố cậu ấy đã đồng ý rồi.”

Lãng Thuần không ngờ nhà đó đã biết chuyện, “Vậy mẹ cậu ta thì sao?”

“Tình huống nhà cậu ấy tương đối phức tạp, mẹ cậu ấy đã qua đời.”

Nghe vậy, Nghiêm Lệ nhíu mày, bà nhớ rõ Tần Sanh, vóc dáng không cao lắm, rất gầy gò thanh tú. Bản thân bà cũng làm mẹ, biết Tần Sanh không còn mẹ, thái độ của bà đối với chuyện này liền mềm xuống. Lãng Yên nói tiếp, “Mẹ cậu ấy là tiểu tam, sau khi bà ấy qua đời, Tần Sanh mới cùng bố ở chung. Bố cậu ấy và vợ đã có một đứa con gái, trong nhà không ai đối xử tốt với cậu ấy, cũng may là còn ông bố vẫn luôn thấy thẹn với Tần Sanh, xem như chăm chút cho cậu ấy rất tốt. Mấy tháng trước, Tần Sanh bị con gái ông ấy đẩy ngã xuống cầu thang, bị thương rất nghiêm trọng. Lúc đó con liền nghĩ, con phải hoàn toàn giữ cậu ấy bên cạnh mình, ở bên cạnh con mới là an toàn nhất.”

Lãng Thuần thở ra một ngụm khói, “Con ở nhà thêm mấy ngày đi, để bố mẹ suy nghĩ lại một chút.”

Lãng Yên nhắn tin cho Tần Sanh là sẽ lên muộn vài bữa. Mấy ngày nay, hắn vẫn sinh hoạt như bình thường. Bố Lãng Yên cũng lên mạng tra tư liệu, cũng đọc những thứ tương tự như Nghiêm Lệ đã xem. Xem hết, ông tắt máy tính, đi vào phòng khách.

Lãng Thuần cảm thấy mấy ngày nay rất dày vò, nhìn vợ đang nấu cơm trong bếp, con đang xem tivi trong phòng khách, hết thảy giống như chưa từng thay đổi, giống như trong topic kia nói vậy – thả lỏng lòng mình để thử tiếp nhận, đồng tính luyến ái không phải quái vật gì cả, ai cũng có quyền được chọn người mình yêu.

Đến bên cạnh Lãng Yên, ông nói, “Ngày mai con đi học đi, không thể kéo dài mãi được.”

Nghiêm Lệ nghe vậy, biết Lãng Thuần coi như đã chấp nhận. Chính bà cũng đã sớm mềm lòng, hỏi, “Tần Sanh khoẻ lại rồi chứ?”

Lãng Yên gật đầu, “Đã ổn rồi ạ.”

Lần này rời nhà, Lãng Yên cảm thấy hết thảy đều trở nên nhẹ nhõm, phía trước có người đang chờ hắn.