Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)

Chương 12: Triển Vân Phi





Buổi tối hôm nay Đãi Nguyệt Lâu đông khách như cũ, ăn uống linh đình.
Thành nam và thành bắc vẫn nước giếng không phạm nước sông, đều tự canh giữ địa bàn hoạt động của mình. Đêm nay Triển Vân Phi cùng A Siêu lại chạy tới thành bắc, nặc danh chen vào Đãi Nguyệt Lâu thanh thế lớn.
Lão gia của Triển thành nam tên là Triển Tổ Vọng, ông thực sự cần cù, gia nghiệp tổ tông ở trên tay ông càng ngày càng lớn, là một thương nhân rất giỏi. Nhưng Triển lão gia có một tâm bệnh, đó là hai đứa con trai dưới gối của mình. Con trưởng chính là Triển Vân Phi xông vào Đãi Nguyệt Lâu đêm nay, năm nay hai mươi chín tuổi, tính cách bướng bỉnh, là một người rất thư sinh, chưa từng cảm thấy hứng thú đối với thương trường. Con thứ hai là Triển Dạ Kiêu tội ác chồng chất kia, không người không biết không người không hiểu, nguyên danh là Triển Vân Tường, năm nay hai mươi lăm tuổi, cưới Kỉ Thiên Hồng, con gái của quản gia Triển phủ, tính cách quái đản, thập phần bá đạo.
Triển Vân Phi với Triển Vân Tường vẫn là anh em không hợp nhau, chỉ cần ở cùng nhau thì hai người sẽ cãi nhau, thậm chí ra tay rất nặng. Hai người con này là ưu tư của Triển lão gia, Triển lão gia tìm cách để hai con hòa thuận ở chung có thể nói là nghĩ nát óc, kết quả bọn họ càng nháo càng cứng, sau đó Triển Vân Phi thậm chí trốn khỏi nhà không chút tin tức bốn năm, tháng trước đột nhiên trở về cùng tùy tùng vẫn đi theo bên người là A Siêu.
A Siêu là một hán tử thành thật, công phu quyền cước không tồi, hắn rất trung thành với Triển Vân Phi, từ nhỏ đã đi theo bên người Triển Vân Phi, quan hệ hai người đã như thể anh em bình thường. A Siêu bên ngoài là tùy tùng của Triển Vân Phi, trên thực tế còn là bảo tiêu của Triển Vân Phi, còn phụ trách cả bảo vệ sự an toàn của Triển Vân Phi.
Lần này Triển Vân Phi cũng là do chiếm được tin tức gần đây Đãi Nguyệt Lâu phát triển như thủy triều, chiêu mộ được một đôi chị em đối hoa tuyệt sắc, tâm tư bị động liền mang theo A Siêu đến xem.
Triển Vân Phi và A Siêu tới muộn, đành phải ngồi ở một chỗ trong góc nhỏ trên lầu hai. Đột nhiên, dưới lầu bộc phát ra tiếng vỗ tay nhiệt liệt, khách có mặt đều hướng mắt lên đài, Triển Vân Phi và A Siêu đều ngạc nhiên cực độ, trong lòng nồng đậm chờ mong.
Tiếp theo toàn bộ người đều im lặng xuống, một giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng đi ra:
- Chủ nhà ca ca chờ ta, gội cái đầu, tẩy cái mặt, chải đầu rửa mặt xem hoa đăng......
Vũ Phượng vừa xướng vừa chạy ra từ hậu đài, hôm nay nàng mặc áo đuôi ngắn màu đỏ thêu hoa, quần hoa màu xanh lá mạ, eo nhỏ trong suốt động lòng người. Hoàn bội màu vàng (đồ trang sức) trên đầu kêu lanh canh, trên gương mặt xinh đẹp đeo trang sức trang nhã, thần sắc phấn hồng, cả người tản ra một cỗ ý nhị thanh lệ thoát tục. Buông xuống mị nhãn nhẹ nhàng lên đài, đột nhiên ánh sáng lưu động trong không gian chuyển động, thoáng chốc kinh diễm bốn phía.
Trịnh Mặc vừa vặn tới đây lấy bàn tính, ngẩng đầu nhìn không khỏi ngẩn ngơ.
Trịnh Mặc tựa hồ là lần đầu tiên phát hiện ra chuyện Vũ Phượng đẹp, khi mới gặp chỉ cảm thấy nàng ngũ quan thanh lệ, tính tình hồn nhiên giản dị. Trịnh Mặc thật không ngờ, chỉ cần thêm chút phấn trang điểm thì cô gái như em gái nhà bên này lại như trong một đêm đột nhiên trở nên thành thục, giơ tay nhấc chân, một cái nhăn mày cười dần dần lộ ra một vẻ đẹp thanh nhã mê người cổ điển. Vốn nên là mặt mày ẩn tình lại cứ vừa thẹn thùng rụt rè nhìn quanh, câu dẫn khiến người mơ màng, ý vị sâu xa......
Ánh mắt Trịnh Mặc đóng đinh chặt chẽ ở trên đài, khóe miệng không tự giác cong lên, lộ ra một chút nụ cười tươi sáng.
Vũ Quyên xuất trướng theo sau, lần này nàng mặc nam trang như trước, phẫn thành một nông phu tuấn tú. Xướng:
- Kêu lão bà đừng dài dòng, gội đầu cái gì? Rửa mặt cái gì? Đổi một kiện xiêm y cũng lâu!
Toàn thể khách ồn ào, lại vỗ tay, lại gào, hiện trường như lửa nóng.
Triển Vân Phi và A Siêu nhìn mà trợn mắt há hốc mồm trong nháy mắt. Đặc biệt là Triển Vân Phi, hai mắt anh gắt gao đuổi theo bóng hình màu lục xinh đẹp kia, nửa điểm cũng không di dời tầm mắt, chỉ cảm thấy tim đập như nổi trống, tràn đầy mắt và lòng đều là nụ cười yểu điệu tuyệt mỹ kia.
Nay Vũ Phượng và Vũ Quyên sớm đã không phải vẻ mới ra đời nữa, Kim Ngân Hoa tỉ mỉ dạy dỗ với các nàng biểu diễn thế nào, làm thế nào đả động khách. Có dung nhan xinh đẹp, lại có sức sống thanh xuân, cộng thêm giọng hát hay trời sinh, nhất cử nhất động, một cái nhăn mày cười của các nàng ở trên đài đã có thể bắt lấy tâm của khán giả thật chặt, khiến bọn họ nhìn một lần lại muốn nhìn thêm lần nữa, không ngừng chiếm được sự cổ vũ của cả sảnh đường.
Vũ Phượng tiếp tục xướng:
- Vừa mới mở ra hộp chải đầu, cây lược chải trên tóc mun, hoa hồng lục mang hai đóa, son bột nước quét trên mặt. Áo choàng ngắn màu hồng tú hoa lam, giày thêu màu hồng nảy chồi lá cây, đi ba bước lại lùi ba bước, thấy chủ nhà đem hạ lễ...... - Xoay người thi lễ với Vũ Quyên - Nhìn đăng lâu!
(Nhìn đăng lâu!)
Hai người dắt tay xem hoa đăng.
Hợp xướng:
- Đông cũng là đăng, tây cũng là đăng, nam cũng là đăng đến bắc cũng là đăng, bốn phương tám hướng tất cả đều là đăng......
Lại tách ra xướng:
- Ban đăng này vừa qua thân, bên kia lại một ban đăng đến! Xem xa......
- Là đèn rồng!
- Xem gần ......
- Sư tử đăng!
- Trứng tôm đăng......
- Lê loan hình!
- Con cua đăng......
- Hoành bò sát!
- Cá chép đăng......
- Khiêu long môn!
- Rùa đăng......
Lại hợp xướng:
- Đầu co rụt lại, đầu duỗi ra, người không cười đến cũng cười, cười đến vợ chồng ta đau bụng!
Hợp xướng xong, Vũ Quyên xướng:
- Pháo tận trời, phóng cao, con chuột cháy, chạy đầy đất! Yêu! Yêu! Không tốt, ống quần lão bà cháy ......
Vũ Phượng nối tiếp xướng:
- Vội vàng xem ra ta vội vàng tìm, ống quần của ta không cháy! Đầu sau cổ nhà ngươi cười cái gì? Không xem đăng ngươi lại nói láo, suýt nữa dọa mất hồn của ta......
Đoạn xướng này hoàn thì khách vỗ tay đã như sấm chấn vang.
Trên mặt Triển Vân Phi tràn đầy nụ cười, anh kích động liền mạng vỗ tay, theo đó trầm trồ khen ngợi.
Kim Ngân Hoa đi lên đài trong tiếng ồn ào, một tay kéo Vũ Phượng, một tay kéo Vũ Quyên, nụ cười đầy mặt nói với dưới đài:
- Vị này là Tiêu Vũ Phượng cô nương, vị này là Tiêu Vũ Quyên cô nương, các nàng là một đôi hoa tỷ muội.
Người dưới đài lập tức vỗ tay, mọi người đều thầm yêu thích đầy lòng nhìn đôi hoa tỷ muội diệu nhiên này.
Kim Ngân Hoa vỗ tay đa tạ, tiếp tục mở miệng nói:
- Chị em Tiêu gia vốn là nữ nhi nhà giàu, sách đọc qua cũng biết không ít chữ, vì cuộc sống gian nan mới đi biểu diễn. Nếu mọi người cảm thấy xướng tốt thì cho chút tiền thưởng tại cái sọt này, ta thay chị em Tiêu gia cảm ơn tình cảm của mọi người, nếu không có tiền cũng cảm ơn sự cổ vũ của mọi người hôm nay! - Nói xong bảo người làm đem tới một cái sọt bằng đồng để trên bàn, lắc mông đi xuống đài.
Trịnh lão bản là người đầu tiên đứng lên, cầm mấy tờ tiền bỏ vào sọt. Khách nhân khác cũng lục tục đứng lên đem tiền cho vào cái sọt.
Vũ Phượng Vũ Quyên tiếp tục bắt đầu biểu diễn.
Triển Vân Phi sờ sờ trên người, nhướn mày, nói với A Siêu:
- A Siêu, trên người ta không mang tiền, cho ta mượn của ngươi trước.
A Siêu không nói hai lời lập tức lấy ra từ trong lòng một bao tiền đưa cho anh. Triển Vân Phi mở bao ra nhìn, gật gật đầu, định lấy ra toàn bộ. A Siêu kinh ngạc nhảy dựng, ngăn anh lại:
- Cậu đừng vừa lên liền dọa người chạy mất. Nghe một khúc cho tiểu phí là đúng, nhưng chuyện này cũng có quy củ , cậu lập tức cho nhiều như vậy, người ta sẽ hoài nghi cậu rắp tâm bất lương!
Triển Vân Phi sắc mặt xấu hổ, nghĩ cũng cảm thấy có lý liền gật gật đầu. Anh suy tư một lát, vẫn luyến tiếc cho ít, đi xuống dưới lầu, lấy ra từ túi tiền hai đồng bạc quăng vào sọt. Hai đồng bạc vừa lớn vừa nặng, quăng vào sọt lập tức phát ra tiếng động loảng xoảng khiến tất cả mọi người nhìn lại. Nhìn thấy có người ra tay rộng rãi như vậy, cho một lần là hai đồng bạc, thì đều chỉ vào Triển Vân Phi bàn tán xem anh ta là con nhà giàu nhà ai.
Vũ Phượng và Vũ Quyên trên đài cũng bị kinh động, Vũ Quyên nhìn hai đồng tiền kia, mắt lập tức trừng lớn. Vũ Phượng kinh ngạc quay đầu lại, ánh mắt liền vừa vặn tiếp xúc cùng Triển Vân Phi, thấy anh ta không hề che dấu ánh mắt cực nóng nhìn lại, mặt bỗng dưng đỏ lên, trong lòng ngoài ngượng ngùng còn có thêm vài phần không được tự nhiên.