Bất Thuyết Ái Đích Nam Nhân

Quyển 2 - Chương 12




Máy bay sẽ cất cánh lúc bốn giờ chiều, mà khi bọn họ đến sân bay, còn chưa đến mười hai giờ trưa, Bùi Văn sắc mặt bối rối, hơn nữa còn rất không tập trung, Tô Vũ cũng không mong đợi rằng hắn có thể nhớ được rằng nên đi ăn trưa, chính mình lục hành lý lấy ra hai hộp bánh quy, mua nước, sau đó có từng miếng từng miếng chầm chậm ăn.

Chờ máy bay đúng là việc nhàm chán, nhất là khi người bên cạnh rõ ràng đã muốn hồn bay phách tán tới tận nơi nào rồi, mà chính mình thì lại không biết phải nói gì, để giết thời gian, Tô Vũ mua một quyển tranh biếm họa, ngồi chậm rãi lật xem, tuy rằng xem không hiểu chữ trên đó nói gì, nhưng biểu tình và động tác của nhân vật vẫn có thể làm cho người xem có được những liên tưởng phong phú, y quyết định mang tập tranh này về làm quà lưu niệm cho Tô Đan.

Chịu đựng thời gian chờ đợi dài dằng dặc, đến lúc nên đi làm thủ tục, Tô Vũ đẩy đẩy Bùi Văn, lúc này nam nhân mới hồi phục tinh thần, nhu nhu cái trán, cười tạ lỗi với Tô Vũ.

“Đi thôi.”

Vốn tưởng rằng sau khi lên máy bay, Bùi Văn lại tiếp tục tâm trạng hồn phách lơ ngơ, ai ngờ đến hắn lại đột nhiên nói với Tô Vũ: “Tôi cùng Đỗ Nhược Hàn quen biết suốt ba mươi năm.”

Tô Vũ còn đang tiếp tục cùng tập tranh biếm họa chiến đấu hăng hái, chợt nghe được Bùi Văn nói những lời này, không khỏi sửng sốt, tính thời gian một chút, nói cách khác hai nam nhân này sinh ra không bao lâu liền nhận thức nhau, điển hình của trúc mã và trúc mã, chỉ sợ bọn họ lúc bọn họ mới biết nhau, ngay cả nói còn chưa nói được.

“Lúc mười sáu tuổi, tôi mới ý thức được vấn đề về tính hướng của mình, Đỗ Nhược Hàn là người đầu tiên làm cho tôi động tâm.”

Ngẫm lại bộ dáng hiện tại của Đỗ Nhược Hàn một chút, Tô Vũ là có thể tưởng tượng được Đỗ Nhược Hàn mười sáu tuổi sẽ trẻ trung non nớt đến mức nào, không tốt, lúc này không thể chảy nước miếng, ý thức được chính mình đang có khuynh hướng suy nghĩ sai lệch, Tô Vũ vội vàng nghiêm sắc mặt, làm ra cái bộ dáng như đang thật sự lắng nghe.

Y biết, lúc này, Bùi Văn cần một người lắng nghe, chứ không phải một chuyên gia phân tích, Bùi Văn cũng không cần minh bạch rằng đến tột cùng là Đỗ Nhược Hàn đem hắn biến thành Gay, hay là hắn vốn chính là Gay.

“Đỗ Nhược Hàn chỉ thích nữ nhân, lúc mới mười bốn tuổi, cậu ta đã trải nghiệm lần đầu tiên, đối tượng là nữ tài xế của gia đình cậu ta, một người lớn hơn cậu ta chín tuổi kinh nghiệm phong phú.”

Hiển nhiên, Bùi Văn đem nữ nhân kia khắc sâu vào trí nhớ, hắn thậm chí ngay cả bộ dáng của cô ta đều có thể nhớ lại rõ ràng, đó là một người tư sắc bình thường nhưng lại là một nữ nhân có dáng người ma quỷ, hiểu rõ làm sao câu dẫn thiếu gia nhà giàu còn nhỏ tuổi này, dùng thân thể đổi lấy trang sức mỹ lệ đắt tiền.

Hiện tại thì Đỗ Nhược Hàn là Bi nga, Tô Vũ trộm liếc nhìn Bùi Văn, chẳng lẽ chính là nam nhân này đem hoa hoa công tử Đỗ Nhược Hàn kia biến thành Bi? Bọn họ trong lúc đó hẳn là có phát sinh cái gì, như thế nào lại biến thành tình trạng như hiện nay.

“Năm mười bảy tuổi, tôi thổ lộ với cậu ta.”

Nhìn không ra nha, Bùi Văn lúc là thiếu niên, cũng có những lúc xúc động như vậy, lại có lá gan hướng trúc mã của mình thổ lộ mà không sợ rằng có thể sau đó hai người thậm chí là làm bằng hữu cũng không thể nữa.

“Tôi nghĩ, nếu cậu ta đánh tôi một đấm, hoặc là trở mặt quát tháo, tôi sẽ chết tâm ngay, từ nay về sau chỉ làm bằng hữu với cậu ta.”

Theo ngữ khí của Bùi Văn nghe ra, tựa hồ có vẻ là không bị cự tuyệt, chẳng lẽ Đỗ Nhược Hàn lập tức liền tiếp nhận? Tô Vũ thực kinh ngạc, y biết Đỗ Nhược Hàn là hoa hoa công tử, nhưng không tiết tháo đến trình độ này, thật không thể tưởng tượng nổi.

Hứng thú của y nổi lên, thu hồi tập tranh biếm họa trong tay, tẩy tẩy cái lỗ tai, chuẩn bị tiếp tục nghe chuyện hay.

Bùi Văn thế nhưng lại không nói tiếp, tâm tư của hắn đã muốn dần dần bay về mùa đông mười mấy năm trước, vừa mới qua lễ Giáng Sinh, cây thông Noel trong vườn còn chưa dỡ bỏ, bầu trời tối đen, phản chiếu trên mặt băng lấp lánh, giống như bầu trời sao, so với sao càng sáng hơn.

Đỗ Nhược Hàn đứng dưới tàng cây, cười ha ha với người vừa thổ lộ là Bùi Văn, nụ cười của hắn còn rực rỡ hơn cả những ngọn đèn trên cây.

“A Văn, nguyên lai cậu là Gay, ha ha ha......” nụ cười của Đỗ Nhược Hàn hoàn toàn không mang theo ác ý, hắn hoàn toàn mang một bộ dáng anh hai tốt, bá cổ Bùi Văn nói: “Cậu có biết tớ vẫn luôn thích nữ nhân, đối với nam nhân chưa từng dám nghĩ đến, bất quá a Văn cậu thì khác, cậu là bạn thân của tớ, tớ không thể hoàn toàn không cho cậu cơ hội nào đúng không.... Như vậy, cậu giúp tớ trốn nhà đi, tớ ra bên ngoài, thử câu dẫn một nam nhân, nếu tớ có thể tiếp nhận nam nhân, như vậy chúng ta không làm huynh đệ nữa, khi quay về liền dọn đến ở cùng nhau.”

Bùi Văn biết, mấy ngày hôm trước Đỗ Nhược Hàn cùng người trong nhà cãi nhau đang rất không vui vẻ, hắn nói như vậy chẳng qua là nói giỡn, mục đích là làm cho mình giúp hắn trốn nhà đi. Nói thật, dùng cách bỏ nhà ra đi ấu trĩ như vậy để chống đối gia đình, Bùi Văn cũng không tán thành, nhưng hắn không thể kháng cự sự hấp dẫn của trò đùa này.

Vì thế, vài ngày sau, Đỗ Nhược Hàn liền thuận lợi rời khỏi nhà, ngay cả Bùi Văn cũng không biết hắn đi đâu, thẳng đến một năm sau, hắn mới biết được, Đỗ Nhược Hàn thật sự không có nói giỡn với hắn, thiếu niên đang ở thời kì phản nghịch, quả nhiên đi câu dẫn một nam nhân, hơn nữa còn cùng nam nhân kia ở chung.

“Cậu nên trở về nhà, bác trai thật sự rất lo lắng.” Bùi Văn cố gắng vẫn duy trì bình tĩnh, từng có một khắc, hắn nghĩ muốn chính tay đánh nam nhân đang cùng Đỗ Nhược Hàn ở chung kia.

“Ông ta lo lắng cho tớ?”

Đỗ Nhược Hàn mang vẻ mặt “Cậu không phải đang nói giỡn chứ”, rời khỏi cái ổ vàng Đỗ gia, Đỗ Nhược Hàn không còn là mĩ thiếu niên mười phần quý khí, mà hoàn toàn mang cái vẻ ngoài đầu đường xó chợ, tai xỏ bốn năm lỗ, quần áo cũng là rách lỗ chỗ như ăn xin, tóc nhuộm nhìn hệt một con công màu mè, mắt kẻ đen đến mức ban đêm có thể đi giả quỷ nhát người.

Nếu không phải đã xác nhận chắc chắn, Bùi Văn không dám tin người trước mắt chính là Đỗ Nhược Hàn. Khó trách một năn nay Đỗ gia tìm hắn khắp nơi cũng không thấy, hắn tin tưởng lúc này cho dù Đỗ Nhược Hàn đứng trước mặt cha mình, ông ấy cũng sẽ không nhận ra con đẻ của mình.

“Cậu là do không tin bác trai thật lo lắng cho cậu, hay là căn bản không muốn trở về?”

Bùi Văn cưỡng chế cơn tức giận, mâu thuẫn của Đỗ Nhược Hàn và cha hắn, tồn tại đã lâu, nguyên nhân xuất phát từ mẹ của Đỗ Nhược Hàn, kỳ thật chuyện này rất phổ biến trong mấy gia đình giàu có, nam nhân ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt, nữ nhân ở nhà khóc lớn đại náo, chẳng qua tính cách của mẹ Đỗ Nhược Hàn có điểm cực đoan, mắt thấy không thể vãn hồi được tâm của chồng mình, liền đem quản gia và người hầu toàn bộ đuổi đi, sau đó đóng cửa lại ở trước mặt Đỗ Nhược Hàn cắt cổ tay.

Khi đó Đỗ Nhược Hàn mới bảy, tám tuổi, bị dọa cho choáng váng, gọi điện thoại cầu cứu cha mình, ai ngờ ngày hôm đó, cha hắn uống say, tuy rằng nhận điện thoại nhưng lại không nghe rõ Đỗ Nhược Hàn đang khóc lóc nói cái gì, ngược lại không kiên nhẫn mà nương men say mắng mẹ Đỗ Nhược Hàn không quản lí tốt đứa con.

Sau đó, mẹ Đỗ Nhược Hàn cấp cứu vô hiệu mà chết, mà Đỗ Nhược Hàn từ đó về sau lấy việc cùng cha hắn đối nghịch, chỉ cần là có thể làm cho Đỗ lão gia tức giận, hắn làm không biết mệt.

“Đương nhiên là không muốn trở về.” Đỗ Nhược Hàn bắt chéo chân nhếch lên, dưới chân còn nhấp nhấp, mười phần giống một tên côn đồ chính cống, chỉ là đáy mắt lại biểu lộ bất an không che dấu được.

“Bởi vì nam nhân kia?” Bùi Văn sắc mặt trầm xuống: “Mắt nhìn của cậu thật kém cỏi.”

Hắn là đang nói đại, kỳ thật hắn căn bản là không biết nam nhân kia nhìn ra sao.

Đỗ Nhược Hàn ngẩn người, sau đó hi hi ha ha cười, nói: “Cậu đừng có nói giỡn, tớ làm sao có thể để ý hắn?”

Đỗ Nhược Hàn có có một thói quen không tốt, hắn càng quan tâm cái gì, thì lại càng cố ý tỏ vẻ không cần, cái vẻ mặt đến chết còn mạnh miệng kia của hắn, Bùi Văn đã quá quen thuộc.

Một khắc kia, Bùi Văn tâm lạnh.

“Lúc trước là tớ giúp cậu trốn đi, cậu đã không có gì với nam nhân kia, như vậy nếu không muốn tớ phải gánh trách nhiệm, liền theo tớ trở về đi.”

Đây là lần đầu tiên trong đời Bùi Văn phải tự hạ thấp bản thân, cũng là lần duy nhất, hắn đánh cược, cược rằng trong lòng Đỗ Nhược Hàn, mình cùng nam nhân không biết từ đâu tới kia, đến tột cùng ai quan trọng hơn ai.

“A?” Đỗ Nhược Hàn sửng sốt một chút, sau đó hệt như lúc hắn làm cho Bùi Văn giúp hắn rời nhà trốn đi ôm lấy cổ Bùi Văn: “Tớ như thế nào có thể để cậu gánh trách nhiệm, được, tớ cùng cậu trở về.”

“Cậu bỏ được nam nhân kia?”

“Tớ đã nói, tớ cùng hắn không quan hệ, tớ là người như thế nào, có thể để ý một nam nhân chỉ vì hắn thú vị? Chẳng qua là chơi đùa với hắn chút thôi.” Đỗ Nhược Hàn có chút bực bội, hắn tựa hồ rất không muốn ở trước mặt Bùi Văn nhắc tới nam nhân kia.

Bùi Văn nhìn ra được, Đỗ Nhược Hàn chỉ là mạnh miệng, vẻ mặt lưỡng lự cho thấy rõ rằng hắn kỳ thật căn bản là không hề quyết tâm. Nhưng ngoài ý muốn chính là vài ngày sau, Đỗ Nhược Hàn lại giống như bị kích thích lớn, thật sự cùng hắn rời đi.

Sau đó, Đỗ Nhược Hàn thực hiện lời đùa giỡn trước kia của hắn, bắt đầu thử cùng Bùi Văn kết giao, hai người ước chừng kết giao khoảng ba năm, cuối cùng vẫn là chia tay.

Nguyên nhân chia tay rất đơn giản, bởi vì bọn họ rất giống nhau. Những mặt khác không nói, chỉ là trong cuộc sống hàng ngày, sẽ rất khó mà hòa hợp, không có ai muốn nhượng bộ, Bùi Văn cùng Đỗ Nhược Hàn, cũng không phải loại nam nhân có thể hạ mình dưới người khác như vậy.

Quá mức tương đồng, cũng không làm cho việc chung sống trở nên dễ dàng, sau khi cãi nhau ầm ỹ vài lần, Bùi Văn rốt cục ý thức được sai lầm của chính mình.

Vì thế, hết thảy quay về như cũ, bọn họ hai người, làm bằng hữu so với làm tình nhân thì hợp hơn.

Sau khi chia tay, Bùi Văn biết, Đỗ Nhược Hàn từng lặng lẽ trở về tìm kiếm nam nhân kia, nhưng không có kết quả. Về sau, sinh hoạt cá nhân của Đỗ Nhược Hàn càng trở nên phóng túng, vô luận nam hay nữ, chỉ cần thấy thuận mắt, ai đến hắn cũng không cự tuyệt.

Cho đến khi Tô Vũ xuất hiện, Đỗ Nhược Hàn mới lại bắt đầu trở nên dị thường.

Ngay từ đầu, Bùi Văn đã có một cảm giác đe dọa khó hiểu, chính là hắn muốn nhìn, Đỗ Nhược Hàn đến tột cùng sẽ làm được cái gì, mới dung túng hắn như thế, mà hiện tại, Bùi Văn lại bắt đầu hối hận.

Đỗ Nhược Hàn là loại chuyên đào hầm tự chôn mình, nam nhân năm đó chính là minh chứng, hiện tại, ở trên người Tô Vũ, lại một lần nữa được kiểm chứng.

Bùi Văn không biết Tô Vũ có điểm nào hấp dẫn Đỗ Nhược Hàn, hắn chỉ biết là, lúc hắn mang Tô Vũ đến Nhật Bản tắm suối nước nóng, Đỗ Nhược Hàn trụ ở trước cửa nhà Tô Vũ, ba ngày ba đêm không ăn không uống đói đến té xỉu bị đưa vào  bệnh viện.

Thật rõ ràng là khổ nhục kế, cho dù xem thấu điểm này, Bùi Văn cũng không có cách nào để mặc hắn mà tiếp tục cùng Tô Vũ ở Nhật Bản tắm suối nước nóng.

Không thể trở thành tình nhân, bọn họ là bằng hữu như trước, không phải bằng hữu bình thường, mà là ngay sát đường giới hạn, là người thân cận nhất.

Xuống máy bay, Bùi Văn liền đến thẳng bệnh viện, hắn không mang theo Tô Vũ.

Bộ dáng Đỗ Nhược Hàn cũng không thê thảm như những gì Bùi Văn nghe được trong điện thoại, hoa hoa công tử này nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt, trên tay còn truyền nước biển, thế nhưng lại đang tán tỉnh cô hộ lý xinh đẹp, đôi mắt phượng xinh đẹp cười đến cong lại, làm hộ lý kia mê mẩn đến đầu óc choáng váng.

Bùi Văn sắc mặt bình tĩnh, tay gõ gõ lên cánh cửa đang mở rộng kia.

Hộ lý sợ hãi kêu lên một tiếng, đỏ mặt vội vàng rời đi.

Đỗ Nhược Hàn nhìn nhìn Bùi Văn, nhếch miệng cười: “Này, a Văn, cậu tới thăm tớ.”

Bùi Văn hừ một tiếng, sắc mặt không hề hòa nhã, nói: “Tớ đến xem cậu chết hay chưa.”

Đỗ Nhược Hàn làm ra cái vẻ người bệnh, thống khổ nói: “A Văn, những lời này làm tớ rất tổn thương, chẳng lẽ cậu không thương tớ nữa?”

Bùi Văn liếc mắt trừng hắn một cái, nhìn bộ dáng hoa hoa công tử này xem, hiển nhiên không có gì nghiêm trọng, hắn cũng lười phản ứng, xoay người muốn đi, lại bị Đỗ Nhược Hàn túm lại.

“A Văn, đừng nhẫn tâm như vậy.”

Bùi Văn thở dài một hơi, ngồi xuống, nói: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

“Cậu biết.” Đỗ Nhược Hàn thu lại vẻ mặt không đứng đắn, ngước mắt lên, đã muốn hiện lên loại khí thế muốn đàm phán.

Bùi Văn giương mày, nói: “Vì một Tô Vũ, cậu tự dày vò bản thân mình như vậy, đáng không?”

“Cậu nhường anh ấy cho tớ, thì chuyện gì cũng đều không có.” chấp nhất của Đỗ Nhược Hàn thật sự đáng sợ.

“Dựa vào cái gì?” Bùi Văn lúc này đây không muốn nhượng bộ, mỗi lần, Đỗ Nhược Hàn muốn cái gì, hắn đều có thể đưa, chỉ có lúc này đây, hắn không muốn phải nhượng bộ.

“Chỉ bằng......” Đỗ Nhược Hàn dừng lại một chút, đột nhiên cười, cười đến cực kì xinh đẹp: “Chỉ bằng việc anh ấy làm cho tớ biết yêu một người là loại cảm giác gì, tớ muốn anh ấy, nhất định phải......”

Cho dù đã muốn nhìn quen nụ cười mê người của Đỗ Nhược Hàn, Bùi Văn lúc này cũng không tự chủ mà hơi choáng váng, sau một lát, hắn đột nhiên phản ứng được, không kìm được mà đứng bật dậy.

Nếu muốn nói yêu, Đỗ Nhược Hàn chỉ yêu duy nhất một nam nhân, chẳng qua là cho tới bây giờ hắn mới thừa nhận điểm này.

Giờ khắc này, Bùi Văn mang một sắc mặt khó coi trước nay chưa hề thấy, so với thời điểm khi hắn đang ở Nhật Bản ngoạn đến cao hứng đột nhiên nhận được tin Đỗ Nhược Hàn phải vào bệnh viện khó coi hơn nhiều.

Vậy nhưng Đỗ Nhược Hàn không hề chú ý tới sắc mặt có bao nhiêu khó coi của Bùi Văn, tiếp tục nói: “Anh ấy đổi tên, thời điểm lần đầu tiên thấy anh ấy, cậu đem anh ấy ăn mặc giống như đeo một cái mặt nạ, tớ dĩ nhiên không thể nhận ra...... Chính là, lúc ở bệnh viện, anh ấy thống khổ ôm bụng, tớ liếc mắt một cái liền nhận ra...... Năm đó, khi tớ rời đi, anh ấy lần đầu tiên mắc bệnh bao tử, ở tại bệnh viện, cũng mang biểu tình thống khổ như vậy...... A Văn, tớ thật cao hứng...... Cậu có biết hay không, tớ rất vui......”

“Đủ rồi.” Bùi Văn lớn tiếng quát bảo Đỗ Nhược Hàn ngưng lại.

Nam nhân từ trước đến nay ôn nhu này, giờ này khắc này, lại như là một ác long bị đụng trúng nghịch lân (tương truyền rồng có một cái vảy ngược, khi bị đụng vào nó sẽ rất tức giận), toàn thân cao thấp đều phun ra ngọn lửa phẫn nộ.

“Cậu nhận sai người, Đỗ Nhược Hàn, tớ nói cậu nhận sai người rồi.”

Bùi Văn buông từng chữ từng chữ, không cho Đỗ Nhược Hàn thời gian kịp phản bác, hắn xoay người bước nhanh rời đi.

Tô Vũ lúc này cũng không biết, chính mình sắp gặp phải một hồi bão táp, lúc này y đang thảnh thơi sửa sang lại căn hộ.

Ở trên máy bay, chuyện chỉ nghe được phần đầu không có phần sau, làm cho y cảm thấy không thú vị đến cực điểm, sau đó cơ hồ là y ngủ gà ngủ gật mà hoàn thành chuyến đi, sau khi trở lại nhà trọ, Tinh thần sáng láng, tuyệt đối không mệt chút nào.

Ba ngày trước khi rời đi, Tô Đan liền nháo nói muốn đến xem nơi ở của y, bị y lấy cớ du lịch mà chống đỡ, chỉ đáp ứng sau khi trở về sẽ cho Tô Đan đến. Bởi vì năm trước y bận.. gấp rút phiên dịch tài liệu, chưa kịp dọn dẹp, lúc này đang rảnh, vừa lúc làm tổng vệ sinh luôn, làm cho gian nhà này cũng hiển lộ làn khí của năm mới, đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là Tô Đan có chút khiết phích, nếu tới vừa thấy góc phòng tất cả đều là bụi bặm, khẳng định là sẽ xắn tay lên quét dọn ngay lập tức.

Nếu làm cho Tô Đan phải quét tước căn nhà này, kia làm cho Tô Vũ biết đút mặt đi đâu, nói gì thì nói trước khi Tô Đan đến y cũng phải dọn dẹp sạch sẽ. Kỳ thật Tô Vũ cũng không lười biếng, bình thường cũng là cố định một tuần quét tước một lần, chỉ là có mấy góc nhìn không tới, y có thói quen bỏ qua, lần này dọn dẹp, chủ yếu cũng là nhằm vào những góc đó, cho nên quét dọn, cũng không quá mệt mỏi, không đến nửa ngày, lau chùi cho căn nhà không nhiễm một hạt bụi.

Thở hổn hển một hơi, nghỉ ngơi một lát, thấy sắc trời đã muốn tối đen, y vội vã làm một ít đồ ăn lấp cho đầy bụng, lại đi tắm rửa, đang chuẩn bị đi ngủ, thì Bùi Văn đến, sắc hắn mặt đỏ lên, mang theo một thân đầy mùi rượu.

“Cậu đã trở lại.”

Tô Vũ tiến ra đón, thình lình bị Bùi Văn ôm cổ, y lắp bắp kinh hãi, lúc này mới phát giác thần sắc Bùi Văn không bình thường, trong mắt giống như rực lửa, thâm trầm nhìn y, y thấy trên mặt mình không hiểu sao bắt đầu nóng lên, nhịn không được hơi hơi giãy giụa một chút.

“Bùi thiếu gia, mặt tôi nở hoa rồi sao?” Tô Vũ tính toán làm không khí dịu đi một chút.

Nhưng ngay sau đó, Bùi Văn hôn y, không phải nụ hôn ôn nhu tràn ngập trân trọng như trước kia, mà là hôn sâu cuồng bạo, chiếm đoạt, ở tình thế Tô Vũ không hề chuẩn bị, giống như một cơn gió lốc quét qua sa mạc.

Tô Vũ ngay cả thở cũng không kịp, bị hôn đến thiếu chút nữa ngạt thở mà chết, thấy sắp bị nghẹn chết, y liều mạng dùng sức đẩy Bùi Văn ra, chống tường thở hổn hển.

Thế nhưng Bùi Văn cũng không có ý muốn buông tha y, thân thủ chụp tới, đã đem Tô Vũ đang thở hổn hển bế xốc lên, hướng phòng ngủ đi đến. Tô Vũ hơi cự tuyệt, tuy rằng không biết rốt cuộc Bùi Văn ở bên ngoài bị cái gì kích thích, nhưng là có thể làm cho một nam nhân xưa nay ôn nhu đến mức ngay cả y cũng không thể không động tâm mang vẻ thất thường như vậy, chỉ sợ là sự tình rất nghiêm trọng, y thân là một tình nhân được bao dưỡng, chính là dùng để phát tiết những lúc như thế này.

Hữu tình tự sẽ phát tiết, Tô Vũ vươn tay, chủ động ôm lấy bả vai Bùi Văn, còn vỗ nhẹ lưng hắn nhằm xoa dịu tâm tình.

Thân thể Bùi Văn thoáng cứng đờ, sau đó đem Tô Vũ ấn ngã trên giường.

Lúc này, quần áo trở thành vật cản lớn nhất, cho dù Tô Vũ chủ động cởi quần áo, Bùi Văn tựa hồ cho là quá chậm, tay vận lực một chút, không chỉ xé rách quần áo trên người Tô Vũ, mà cả quần áo của hắn, đều bị hắn lột sạch.

Gấp gáp hệt như một đứa nhỏ.

Thời điểm nụ hôn của Bùi Văn rải xuống như mưa, Tô Vũ như là nhớ lại cái gì, trong lòng có chút chua xót, lại có chút buồn cười, nam nhân ôn nhu này a, chỉ sợ vẫn là lần đầu tiên thất thố như vậy đi, có lẽ do say rượu, tất cả phản ứng của hắn đều mang theo một cỗ vị đạo trúc trắc.

Y ở dưới thân Bùi Văn điều chỉnh tư thế một chút, một bàn tay ở trên người Bùi Văn khiêu khích sờ loạn, tay kia thì mò đến tủ đầu giường, sờ soạng nghĩ muốn tìm dầu bôi trơn, không ngờ Bùi Văn đột nhiên đè tay y lại, năm ngón tay gắt gao chế trụ bàn tay y.

Di? Tô Vũ sửng sốt một chút, sau đó mang theo ý tứ muốn thăm dò, y cũng dùng ngón tay nắm chặt lấy bàn tay Bùi Văn. Mười ngón gắt gao đan vào nhau tại một chỗ, lòng bàn tay đối với lòng bàn tay, y thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ theo lòng bàn tay của Bùi Văn truyền đến.

Động tác của Bùi Văn dừng lại, nhiệt độ cơ thể Tô Vũ thấp hơn so với người bình thường, cho dù tâm tình đang cực độ cuồng loạn, hắn vẫn như cũ cảm giác được rõ ràng lòng bàn tay kia một mạt mát lạnh, kì quái là lại làm cho tâm tình hắn vững vàng hơn không ít.

“Tô Vũ, anh có yêu người nào hay không?” Mang theo vài phần men say, hắn cũng không hiểu sao câu nói thốt ra đầu tiên lại là câu hỏi này.

Tô Vũ lại sửng sốt một chút, miệng giật giật, lại thủy chung không thể trả lời. Mặc kệ có yêu hay không, y đều rốt cuộc không thể trước mặt bất kỳ ai nói ra chữ này. Yêu, một chữ đơn giản như vậy, lại giống một đạo ma chú gắn miệng người tra lại, vô luận như thế nào, y cũng không thể nói ra miệng lần nữa.

Không có được đáp án, làm cho tâm tình Bùi Văn lại đi vào giới hạn không khống chế được, vô thức động thân một cái, đổi lấy chính là một tiếng kêu rên bị kiềm nén trầm thấp của Tô Vũ.

Dục vọng được vách tường mềm mại bao quanh, như là đã bị kích thích, không quan tâm mà trừu sáp, mà dũng đạo nhỏ hẹp chưa được bôi trơn, dưới sự đối đãi thô bạo, dần dần chảy ra dịch thể đỏ tươi mang theo mùi tanh.

Đau!

Tô Vũ cắn chặt môi, đã bao nhiêu lâu rồi không đau như vậy, tựa hồ chỉ có lần đầu tiên cùng nam nhân làm tình, mới thể đau đớn như vậy, vào thời điểm ấy, y cái gì cũng đều không hiểu, chính là bởi vì yêu, nên y mới có thể vui vẻ chịu đựng loại đau đớn đó.

Mà hiện tại thì sao?

Cho dù đau đến thế nào, y cũng không muốn kêu ra tiếng, y nguyện ý để cho Bùi Văn phát tiết tất cả tình tự trên người y, không chỉ bởi vì y là tình nhân được bao dưỡng của Bùi Văn, mà còn bởi vì...... y hy vọng Bùi Văn có thể khôi phục sự ôn nhu như trước kia, cái người dịu dàng đó, là một Bùi Văn cái gì cũng đều nghĩ cho y, mới có thể làm cho y cảm thấy thoải mái, nhẹ nhõm.

Nếu chịu đựng một lần làm tình thống khổ, có thể làm cho Bùi Văn đó quay trở về, Tô Vũ sẽ lại vui vẻ chịu đựng loại đau đớn này. y không biết này có tính là yêu hay không, điểm lợi hại nhất của Bùi Văn, chính là sự ôn nhu của hắn, giống như mật độc, bất tri bất giác liền xâm nhập vào cốt tủy người ta.

Có lẽ, y đã yêu Bùi Văn, cũng có lẽ, y chỉ là tham luyến một phần ôn nhu kia mà thôi.