Bất Tiểu Tâm

Chương 33: Phiên ngoại 6




Cam Tuyền dọn nhà rất đơn giản, bởi vì chuyển quá quá nhiều lần, quen cửa quen nẻo. Một cái rương hành lý đơn giản, thêm một cái ba lô nhỏ là xong. Vương Dục Sâm đem bộ quần áo từng là của mình giờ thành của Cam Tuyền hôm trước mặc trả lại cho cậu, Cam Tuyền liền để trong rương hành lý rồi chuyển đến nhà mới.

Vương Dục Sâm vì Cam Tuyền đem phòng khách thiết kế lại một lần nữa, mua giường mới cùng một cái TV nhỏ, còn bỏ thêm vào một cái máy tính, cả phòng tuy nhỏ, nhưng nhìn qua lại ấm áp, đối với Cam Tuyền là người chưa từng có căn phòng của mình mà nói, nhiều thêm một tầng chân thật.

Cam Tuyền lăn hai vòng trên chiếc giường mới của mình, chưa hết thòm thèm, mời bác sĩ Vương: "Anh có tới hay không?"

Vương Dục Sâm đương nhiên theo nằm trên đó, Cam Tuyền lăn nửa vòng liền vào luôn lồng ngực của Vương Dục Sâm,bác sĩ Vương cười đến mặt mày đều loan loan: "Em khi còn bé chính là núp trong lồng ngực anh ngủ như thế."

Bác sĩ Vương vốn là nghĩ đến tâm tư của Cam Tuyền, lo lắng nóng vội mới sắp xếp một gian phòng độc lập mang tính tượng trưng. Trên thực tế hắn đương nhiên muốn có thể ôm người yêu ngủ. Nhưng mà tình huống bây giờ... Cam Tuyền ngủ trưa cũng phải ngủ trong ngực hắn, có phải là... liền không cần lo lắng nhiều như vậy không?

Buổi tối hôm đó bác sĩ Vương nói một cách uyển chuyển mời Cam Tuyền ngủ ở phòng chính, Cam Tuyền lại ở trên giường mình duỗi chân: "Không đi, tiểu gia liền muốn cái giường này." Bác sĩ Vương cho là mình bị cự tuyệt, chính là bởi vì trước khi hỏi đã mang theo một chút kì vọng, hỏi xong liền càng thêm thất vọng, thất vọng bác sĩ Vương nằm ở trên giường lớn trống rỗng, vợ ngủ ngay sát vách, nhưng là một mực ôm không được.

Di động ở tủ đầu giường rung lên, Vương Dục Sâm mò tới nhìn một chút: tôi khẳng định giường này của tôi so với giường của anh còn thoải mái hơn, anh có tin hay không?

Không tin cũng phải tin a, bác sĩ Vương động thân một cái liền từ phòng ngủ của mình chạy trốn ra ngoài, tiến vào ổ chăn của Cam Tuyền, hai người chen trên cái giường không tính là quá lớn. May mà từ xưa đến nay đều quen ôm nhau ngủ, ngược lại không có cảm giác chen chúc khó chịu.

Mãi đến tháng năm, tính ra Cam Tuyền làm bảo an công tác kia tốt xấu gì cũng đã hơn nửa năm, thu vào bình thường cũng miễn cưỡng có thể ăn no, thế nhưng có bác sĩ Vương trợ giúp. Vương Dục Sâm trước đây còn tình cờ nhắc đến để Cam Tuyền học cái ngành học kĩ thuật, nhưng sau khi đem người đuổi tới tay liền không nhắc đến nữa. Đứa nhỏ ỷ lại hắn chừng mười năm, hắn không ngại thậm chí hi vọng có thể tiếp tục bị ỷ lại.

Thời tiết dần dần nóng lên mưa dần dần nhiều hơn. Mắt thấy đã tới thời điểm thay ca, Cam Tuyền dọn dẹp một chút báo chí trong tay cùng mấy cái túi đóng gói, thay đổi đồng phục bảo an liền đi ra ngoài, thời điểm đi qua quầy tính tiền cô nương thu phí hô qua: "Tiểu Cam anh chàng đẹp trai tan tầm rồi?"

"Tan rồi tan rồi." Cam Tuyền phất tay chào, thân thủ linh hoạt lẻn đến cửa siêu thị, lại bị người kéo lại: "Bên này." Hai tay Cam Tuyền đút vào túi quần đi phía sau bác sĩ Vương, trên đường chào hỏi không ít bảo an đồng nghiệp: "Cam Tuyền, bằng hữu của em?" Cam Tuyền khoát khoát tay chỉ: " Quản gia công nhà ta." Vương Dục Sâm cười gật gù, đem bóng người đi phía sau mình kéo đến bên người mình: "Trời mưa, tới đón em tan tầm."

Xe của Vương Dục Sâm chính là dùng tiền mua, thực dụng nhưng không xa hoa, Cam Tuyền nhìn xe mới nhớ tới nhà Vương Dục Sâm hình như cũng là vay tiền mua. Vương gia cha mẹ bắt đầu bỏ mặc hai người, không quản hai người, cũng không có khả năng dùng cái chết để ép bức. Cam Tuyền theo lên xe, Vương Dục Sâm mang cậu tới một nhà hàng mới mở, bề ngoài thiết kế đến mức rất khác biệt, hoàn cảnh bên trong cũng rất tốt.

Cam Tuyền rót gần nửa chén rượu, rót một chén trà cho mình, bác sĩ Vương cầm chén trà lên nhẹ nhàng chạm vào chén rượu của Cam Tuyền, "Chúc anh sinh nhật vui vẻ."

"Khốn khiếp khốn khiếp khốn khiếp, " Cam Tuyền rất bất mãn, nói thế nào thì nói lời này cũng nên lưu cho mình trước tiên nói a, Vương Dục Sâm quá vô sỉ, "Anh tại sao có thể như vậy!".

" Sinh nhật anh em liền hướng về anh gọi khốn khiếp?" Bác sĩ Vương thả cái chén xuống, có chút oan ức.

"Sinh nhật vui vẻ mà." Cam Tuyền nâng cốc uống một hơi cạn sạch, phiền phiền nhiễu nhiễu mà đem quà sinh nhật đẩy đến trước mặt Vương Dục Sâm. Bác sĩ Vương nhìn hộp quà khéo léo trước mặt, tò mò xem xét Cam Tuyền một chút, nhưng tay không hề động: "Cam Tuyền, anh có thể hay không xin đổi cái lễ vật?".

"Đổi cái gì?" Cho cái lễ vật là tốt lắm rồi, còn dám chọn lựa..

Ngón trỏ tay phải bác sĩ Vương khoát lên trên ngón trỏ tai trái, nhẹ nhàng sượt sượt: "Đêm nay... Thị tẩm đi." (beta: ụa =))))))

Cam Tuyền không lên tiếng, cúi đầu ăn đồ ăn. Bữa cơn tối nay mấy trăm khối, Cam Tuyền một bên chờ Vương Dục Sâm quẹt thẻ tính tiền, nghĩ đến chính mình mỗi tháng lương thấp hơn cũng bất quá hai ngàn.

Lễ vật của Cam Tuyền Vương Dục Sâm đương nhiên thu hồi, giá tiền của hộp quả cũng coi như bằng tiền lương một tháng của cậu..

Bác sĩ Vương đem mình thẻ từ cùng điện thoại di động di động cũ móc ra, cái điện thoại di động cũ kia mặt ngoài đã sắc thái loang lổ, sử dụng sáu, bảy năm, lại cùng Vương Dục Sâm từng ra nước ngoài về nước rốt cục bị đào thải. Cam Tuyền xoa một chút miệng: "Điện thoại di động trước đây anh mua cho em, em không vứt, thời điểm đánh nhau bị người ta dẫm nát." Khi đó Vương Dục Sâm đã xuất ngoại, cái điện thoại di động kia nát thánh tứng mảnh, chỉ có thể dùng một cái hộp nhỏ để đựng, dọn nhà mấy lần cuối cùng đã mất. Điện thoại tình nhân năm đó mất thật quá tàn nhẫn, may mà chủ nhân điện thoại gương vỡ lại lành.

Đêm đó Cam Tuyền bị lôi vào phòng ngủ chính, Vương Dục Sâm xâm chiếm đến mức rất ôn nhu, nhưng Cam Tuyền khóc đến rất thê thảm. Cảm xúc mãnh liệt đến muộn quá lâu nhiều lần nhắc nhở Cam Tuyền sinh nhật mười tám tuổi đêm đó bạo phát phẫn nộ cùng thương tâm. Vương Dục Sâm tiến vào thân thể cậu, phảng phất đem oán hận nhiều năm trong nội tâm cậu trút bỏ. Cam Tuyền nhớ tới thuốc bôi trơn chính mình từng giẫm nát, khi đó chờ mong bị Vương Dục Sâm tàn phá, mỗi lần nhớ đến hồi ức của hai người rốt cục cũng trở nên hờ hững.

Ngày thứ hai Cam Tuyền xin nghỉ, đang oa bên trong chăn nhìn bác sĩ Vương đang mặc quần áo muốn đi làm. Rất giống sắc lang ăn no căng diều liền phủi mông một cái tránh đi.

"Em nói, " Cam Tuyền hơi co lại đầu, "Em đi học chút chuyện làm đi.".

"Rốt cục nghĩ thông suốt?" Bác sĩ Vương kinh ngạc quay đầu lại, "Kỳ thực... Em yêu thích không lý tưởng liền cứ thế đi, không đói bụng em."

Cam Tuyền lắc đầu một cái: "Sau đó chờ anh già rồi các loại, còn phải dựa vào em dưỡng anh." Không cẩn thận liền đem hứa hẹn hứa đến già.

Cuối cùng Vương Dục Sâm đem Cam Tuyền đưa đến một trường dạy nấu ăn, Cam Tuyền khung xương thiên về tinh tế, khí lực đúng là ở bên trong quyền cước vãng lai rèn luyện không sai, lúc này chính mình trong lòng muốn học chút bản lãnh, tự nhiên rất giống sự việc. Vương Dục Sâm tính toán tài khoản ra vào của chính mình, cũng không tệ lắm, chí ít trong vòng mười năm có hi vọng giúp Cam Tuyền mở cái quán cơm nhỏ.

Trên thực tế Cam Tuyền làm thêm ở quán cơm ba năm, ngay sau đó tai phụ cận một trường đại học nào đó ở một tiệm cơm nhỏ, cung cấp cơm mì phở cùng mấy món xào đơn giản, lúc đầu chỉ là mình cùng hai người học đồ khác xào rau, trong cửa hàng lại thuê thêm một tiểu cô nương phụ trách phục vị, còn bê mâm rửa chén thì cho mấy học sinh gia cản nghèo khó làm công.

Vương Dục Sâm ở phương diện này quả thực có thể nói là dung túng, chỉ cần Cam Tuyền cao hứng, hắn là căn bản sẽ không chú ý đến vài đồng tiền lời của cậu. Nhưng mà ngoài hắn dự liệu chính là, cái kia quán cơm nhỏ của Cam Tuyền bởi vì lợi ích thực tế lại mỹ vị, được đến giáo sư cùng toàn thể học sinh đến thăm, lợi nhuận cũng không tệ lắm.

Đêm đông nhà hàng đóng cửa sớm, khách hàng cuối cùng cũng rời đi, Cam Tuyền đi rửa tay. Bàn tay năm đó chỉ có thể đánh nhau hút thuốc nay đã nhiếm đầy mỡ, bác sĩ Vương bảo làm sao lại dưỡng đến thế nào cũng không thấy khởi sắc, sau đó thẳng thắng từ bỏ. Ngược lại bác sĩ Vương tự mình không chê cũng không có ai khác ghét bỏ. Tiểu đệ làm thêm cùng cô nương phục vụ gần đây hay đi cùng nhau, Cam Tuyền cũng lười can thiệp, tùy ý bọn họ nghỉ sớm. Loại khí trời này, về nhà sớm một chút là tâm nguyện của mỗi người.

Cửa tiệm cọt kẹt một tiếng bị mở ra, nam nhân mặc áo choàng gió đen đứng ở nơi đó hướng cậu cười, Cam Tuyền đem đồng phục làm việc trên người cởi xuống, cũng đi bộ tới: "Được rồi, tắt đèn khóa cửa là được.".

Vương Dục Sâm kéo qua hai tay của cậu ủ ở trong túi tiền của mình, hai người ủng cùng nhau hướng bãi đỗ xe phụ cận đi đến.

"Này.".

"Hả?".

"Em ngày hôm nay gặp phải một đám tiểu cô nương ở sau lưng đối với em chỉ chỉ chỏ chỏ." "Tiểu cô nương? Em có thể đừng tìm người đánh nhau a.".

"Anh biến đi, tiểu gia làm sao cùng nữ sinh đánh. Phi phi, tiểu gia đã không đánh nhau rất nhiều năm.".

"Biết em đã rửa tay gác kiếm. Các nàng nói em cái gì?".

"... Tiểu thụ nhảy nhót tưng bừng...".

"Phốc.".

"Anh cười cái gì a, anh cũng có phần.".

"Nói anh cái gì?".

"... Tiểu công ôn nhu phúc hắc.".

"Ha ha.".

"Đắc ý cái gì a, anh nơi nào phúc hắc, rõ ràng là da mặt dày như da trâu.".

"Được được, nói anh thê nô là chuẩn xác nhất, ai ai đừng đạp anh a, tê —— Cam Tuyền ngươi không phải đã lui ra giang hồ à!"

"... Tiểu gia không ở giang hồ, anh còn ở môn hạ em!".

"A, chưởng môn dưới chân lưu tình!".

Tác giả có lời muốn nói: chưởng môn khách mời! Cuối cùng đem phiên ngoại viết xong???? Để vậy ai ai nói cà rốt đôn canh thịt, thẳng thắn thanh thủy toán rồi?? o??

Toàn Văn Hoàn