Bất Tử - Evermore

Chương 13




NẾU TÔI NGHĨ GIỌNG NÓI CỦA DAMEN TUYỆT VỜI vì nó bao bọc tôi trong sự tĩnh lặng, nếu tôi nghĩ cái chạm tay của anh thật diệu kỳ vì nó đánh thức làn da tôi, thì cái cách mà anh hôn đã đưa tôi như trôi vào một thế giới khác. Một nụ hôn mê hoặc và vượt lên trên mọi giới hạn, mọi ngôn ngữ để diễn tả. Một nụ hôn như chỉ có một lần trong đời.

Khi anh buông tôi ra và dịu dàng nhìn vào mắt tôi, thì tôi nhắm mắt lại lần nữa, kéo ve áo anh, kéo môi anh trở vào với tôi.

Chỉ cho đến khi Haven lên tiếng: “Tớ đi tìm các cậu khắp nơi. Tớ không biết các cậu trốn ở đây”, tôi mới hốt hoảng lùi lại, mặt đỏ bừng hoảng sợ vì bị bắt gặp đang hôn – nhất là chỉ sau vài giờ kể từ lúc tôi thề thốt rằng mình thậm chí còn không thích anh ta.

“Bọn tớ chỉ...”

Haven phẩy tay, ra dấu bảo tôi đừng nói. “Làm ơn...! Khi nào rảnh hãy kể chi tiết. Tớ chỉ muốn báo cho cậu biết là Evangeline và tớ sẽ biến đây!”

“Các cậu đi à?” Tôi ngơ ngác hỏi, không biết liệu chúng tôi đã ở ngoài này bao lâu rồi.

“Vâng, bạn của tớ, Drina có ghé qua! Cô ấy đang chờ dẫn bọn tớ đi đến một buổi tiệc khác. Nếu thích các cậu có thể đi theo cùng, nhưng hình như các cậu đang quá bận thì phải!” Haven cười buồn, giọng có vẻ hơi móc máy.

“Drina?” Damen đứng phắt dậy khi nghe cái tên đó.

“Cậu biết cô ta à?” Haven tròn mắt. Nhưng Damen đã sải những bước dài vội vã, nhanh đến mức chúng tôi phải chạy đuổi theo.

Tôi cũng vội vã bám theo Haven, cố bắt kịp để giải thích. Nhưng khi ra tới cửa phòng, khi tôi vừa chạm tay mình vào vai Haven, tôi như muốn ngộp thở khi đọc được những suy nghĩ của cô ấy. Tất cả chỉ còn là bóng tối, sự giận dữ và thất vọng. Một cảm giác u uất đến mức tôi không thốt ra được lời nào.

Haven đẩy tay tôi ra, trừng mắt nhìn tôi: “Tớ đã nói cậu là kẻ dối trá mà!”, rồi tiếp tục sải bước đi.

Tôi hít một hơi thở thật sâu ráng đi theo họ. Hết phòng này đến phòng khác. Mắt tôi dán chặt sau gáy Damen, nhận ra anh ta đi như bay, nhanh như thể biết chắc cái cô Drina nào đó đang ở đâu vậy.

Và lúc tôi bước vào đến phòng khách, tôi như đóng băng lại khi thấy họ với nhau.

Damen và Drina.

Chàng trong bộ trang phục quý phái, lịch lãm của thế kỷ mười tám. Và nàng, trong trang phục như Marie Antoinette, lộng lẫy, sang trọng, dễ thương, tinh tế.

Cô gái ấy làm tôi cảm thấy xấu hổ cùng cực.

“Chắc hẳn đây là...”, Drina nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt cô như hai quả cầu rực rỡ màu xanh ngọc.

“Ever”, tôi lúng búng, trả lời, trong một thoáng nhận ra mái tóc giả vàng hoe Drina mang đã ngả màu, làn da được trang điểm quá kỹ, đôi môi hồng hoàn hảo, hàm răng quá trắng trông không giống thật.

Tôi quay sang Damen, hy vọng anh có một lời giải thích, một lời gì đấy dù thật ngắn gọn, đủ để tôi hiểu rằng tại sao cô gái tóc đỏ xinh đẹp lộng lẫy, kiêu kỳ tôi từng gặp ở khách sạn St. Regis lại có mặt trong phòng khách của nhà tôi lúc này.

Nhưng anh chỉ chăm chăm nhìn cô ta, như quên luôn sự hiện diện của tôi.

“Em làm gì ở đây vậy?”, tiếng Damen thì thầm.

“Haven mời em mà!” Cô ta bật cười, tinh quái.

Tôi nhìn cả hai. Từ Damen sang Drina, rồi từ Drina sang Damen. Trong lòng trỗi dậy một cảm giác kinh sợ.

“Sao... hai người quen nhau?” Tôi hỏi, chú ý thấy thái độ của Damen thay đổi hoàn toàn, bất ngờ chuyển sang lạnh nhạt và xa cách – như một đám mây đen thế chỗ cho mặt trời tỏa rạng trước đây mấy phút.

“Tôi gặp Haven ở Nocturne!” Drina đáp, nhìn thẳng vào mắt tôi. “Bây giờ bọn tôi sẽ đến đó đây. Tôi hy vọng cô không phiền để cô ấy đi với tôi?”

Tôi nhíu mày, cố vượt lên trên cơn co thắt trong tim, cơn đau nhói ở dạ dày, định thần để đọc suy nghĩ của cô ta. Nhưng hoàn toàn vô vọng. Suy nghĩ của cô ta hoàn toàn đóng kín.

Không thể xâm nhập. Và quanh cô ta cũng không tồn tại bất kỳ vầng hào quang nào. Hoàn-toàn-vô-sắc.

Drina nhíu mắt nhìn tôi. Cái nhìn buốt lạnh lướt khắp trang phục của tôi từ đầu đến chân. Rồi bỗng nhiên cô ta cười.

“Ôi, tôi ngốc thật! Cô hỏi sao hai người quen nhau là định ám chỉ anh Damen và tôi phải không? Thế mà tôi tưởng cô hỏi sao tôi quen Haven cơ đấy!”

Tôi không trả lời.

Drina nhún vai một cách duyên dáng và điệu đàng, nói tiếp: “Chúng tôi biết nhau từ hồi còn ở New Mexico”.

Cùng một lúc, khi Drina nói “New Mexico”, thì Damen lại bảo “New Orleans”.

Hai câu trả lời tréo ngoe thốt ra vô tình làm Drina phá lên cười.

“Đơn giản là anh ấy và tôi thân thiết với nhau từ trước đây!” Cô ta gật đầu, đưa tay chạm vào tay áo tôi, vuốt theo chuỗi hạt trước khi chạm vào cổ tay tôi.

“Trang phục dễ thương quá!”, cô ta nói, nắm chặt cổ tay tôi. “Cô tự làm à?”

Tôi giật mạnh tay ra. Một vết xước từ móng tay sắc nhọn của Drina đóng băng lên da tôi. trong một tích tắc. Trong một tích tắc, tôi thấy tĩnh mạch của tôi nhói lên như vì một viên đá lạnh.

“Drina, cậu đẹp quá!” Haven nói, nhìn chằm chằm vào Drina với vẻ kinh sợ lẫn ngưỡng mộ mà cô thường dành cho những người đóng vai ma cà rồng, cho mấy tay chơi nhạc rock, và cho Damen. Trong khi Evangeline đứng kế bên cứ trợn tròn mắt nhìn đồng hồ.

“Chúng ta phải đi thôi nếu muốn đến Nocturne vào đúng nửa đêm!”, Evangeline nói.

“Cô có thể đi với chúng tôi nếu muốn”, Drina cười.

Khi tôi liếc nhìn Haven, tôi nghe suy nghĩ của đứa bạn mình vang lên khẩn thiết: Nói không, nói không, làm ơn nói không đi!

Drina liếc nhìn Damen và tôi.

“Tài xế đang đợi”, cô ta nói như hát.

Tôi quay sang Damen, tim thắt lại khi thấy thái độ của anh với tôi giờ đây đã thay đổi hoàn toàn. Sau một tiếng thở dài, tôi tằng hắng giọng và ép mình thốt ra một câu đủ bình tĩnh: “Các cậu có thể đi nếu muốn. Chúc mọi người vui vẻ. Tớ rất tiếc tớ phải ở lại. Tớ không thể bỏ buổi tiệc của mình được”.

Tôi mỉm cười, cố gắng tỏ ra vui vẻ, lịch thiệp nhưng kỳ thực tôi cảm thấy như muốn nghẹt thở trong lúc này.

Drina liếc nhìn chúng tôi. Chân mày hình vòng cung, gương mặt kiêu kỳ. Nhưng cô tỏ ra bị sốc nặng khi Damen cũng lắc đầu ra dấu sẽ không đi và nắm tay tôi chứ không phải tay cô ta.

“Thật vui được gặp cô, Ever!” Drina nói, ngập ngừng trước khi leo lên chiếc xe hơi sang trọng. “Tôi chắc rằng chúng ta sẽ còn gặp lại!”

Tôi nhìn theo cho đến khi bóng chiếc xe biến mất trên đường. Sau đó, tôi quay sang Damen, giọng không giấu nổi cảm xúc: “Em sẽ còn gặp ai kế tiếp nữa đây? Stacia, Honor, Craig, hay... một cô gái nào khác?”

Vài giây trôi qua. Tôi tự thấy xấu hổ vì lời nói của mình. Chỉ một câu nói ấy cũng đủ bộc lộ cho anh biết tôi đang ghen đến mức nào.

Lẽ ra tôi phải biết chứ!

Damen là một tâm điểm với bao nhiêu cô gái vây xung quanh. Một chàng trai quyến rũ và đào hoa. Một kiểu dân chơi chính hiệu.

Lẽ ra, tôi phải nhắc nhở mình điều đó!

“Ever”. Giọng anh xa xôi. Anh chà nhẹ ngón cái vào má tôi.

Không để tôi kịp phản ứng hay né tránh, anh nhìn tôi thì thầm: “Có lẽ anh cũng nên đi!”

Tôi tuyệt vọng nhìn thẳng vào mắt Damen. Trong tâm trí tôi, tôi hiểu có những từ anh đã cố giấu đi, rằng câu nói đầy đủ của anh phải là: Anh nên đi – để có thể bắt kịp Drina.

“Được thôi, cảm ơn anh vì đã đến!”

Tôi thở hắt ra. Giọng không giống như một người bạn gái trong tương lai, mà giống như một người phục vụ, sau ca phục vụ kéo dài.

Đáp lại tôi, anh chỉ cười. Anh gỡ cái lông đằng sau mái tóc giả của tôi, kéo nó xuống dọc theo cổ, rồi đến đầu mũi tôi rồi nói: “Tặng anh nhé? Như món quà kỷ niệm?”

Chỉ thế thôi.

Tôi chưa có cơ hội hỏi lại hay trả lời thì anh đã lên xe và lái đi.

Tôi ngồi thẫn thờ ở chân cầu thang, hai tay ôm đầu gối, mái tóc giả xộc xệch muốn rớt. Ước gì buổi tối nay được quay ngược lại từ đầu. Ước gì tôi có thể biến mất khỏi nơi này. Khi đó tôi sẽ không bao giờ để anh ta hôn tôi, sẽ không bao giờ mời anh ta vào...

“Con đây rồi!”

Cô Sabine từ đâu xuất hiện, nói gần như reo, nắm tay tôi kéo vào. “Cô tìm con khắp nơi. Cô Ava đồng ý ở lại để xem bói cho con!”

“Nhưng con đâu có muốn xem bói?”

Tôi ngơ ngác nói với cô, không muốn làm cô bực mình, nhưng cũng không muốn làm việc mà mình không thích. Lúc này, tôi chỉ muốn vào phòng của mình, gỡ bỏ mái tóc giả này, nằm vật lên giường, vùi vào giấc ngủ dài không mộng mị.

Nhưng cô Sabine đang cao hứng.

Cô đã quá say nên không thể nghe được câu từ chối của tôi.

Cô nắm lấy tay tôi và dẫn tôi vào chỗ đãi tiệc, nơi Ava đang đợi.

“Chào cháu, Ever!”

Ava cười trong khi tôi gieo mình xuống ghế, người chếnh choáng, mệt lả vì thứ từ trường toàn chất rượu cô Sabine đã truyền qua tôi sau những cử chỉ va chạm nãy giờ.

“Cứ thoải mái thong thả thôi cháu...” Cô ta cười.

Tôi nhìn những quân bài dùng để bói xếp đều trước mặt.

“Không có gì riêng tư cả, nhưng... Cháu không muốn xem bói!” Tôi nhìn thẳng vào mắt Ava.

“Vậy cô sẽ không xem bói cho cháu!” Cô ta nháy mắt, cầm lấy bộ bài và bắt đầu xào. “Ý cháu sao nếu chúng ta chỉ xem qua loa để làm cho cô cháu vui thôi? Cô ấy lo lắng cho cháu. Lo không biết liệu cô ấy có chăm sóc cháu đủ tốt, có mang đến cho cháu sự tự do nhưng cũng quan tâm đúng mực hay không. Ý cháu... Sao?”

Tôi nhún vai đầy vẻ thờ ơ. Đã là xem bói thì chẳng có gì đáng tin.

“Cô ấy sẽ lập gia đình, cháu biết chứ?”

Tôi ngước lên, giật mình, nhìn vào mắt cô ta.

“Nhưng không phải hôm nay”, Ava cười. “Cũng không phải ngày mai. Vì thế đừng lo nhé!”

“Tại sao cháu phải lo?” Tôi ngồi thẳng lên trên ghế của mình, nhìn theo bàn tay cô Ava điêu luyện xào và rải điều bài thành hình mảnh trăng lưỡi liềm.

“Cháu muốn cô Sabine vui, và nếu điều này có thể giúp được...”

“Ừ, cô cũng nghĩ vậy. Năm vừa rồi cháu chứng kiến rất nhiều sự thay đổi, phải không? Những thay đổi mà cháu vẫn còn đang thích nghi dần. Không dễ, phải không?” Cô ta nhìn tôi chằm chằm.

Tôi không phản ứng. Tại sao tôi lại phải phản ứng chứ? Những gì cô ta nói đâu có gì đặc biệt. Đương nhiên cuộc sống lúc nào cũng có nhiều thay đổi rồi.

“Vậy cháu xử lý quà tặng của cháu như thế nào?” Ava hỏi, lật lên một vài lá bài, trong khi vẫn giữ những lá bài khác úp xuống.

“Cái gì của cháu?” Tôi trợn mắt, tự hỏi không biết dựa vào đâu mà cô ta nói vậy.

“Món quà – năng lực siêu linh của cháu!” Ava cười, thong thả nhấn từng chữ một.

“Cháu không biết cô đang nói gì!”

Tôi mím chặt môi và liếc nhìn xung quanh phòng, thấy Miles và Eric đang nhảy với cô Sabine và bạn trai của cô. Thấy cả người không được biết đến: Em gái tôi – Riley.

“Lúc đầu hơi khó khăn!”, cô ta gật đầu. “Tin cô đi, cô hiểu cảm giác của cháu. Cô là người đầu tiên biết về cái chết của bà ngoại cô. Bà đã đến phòng cô, đứng phía chân giường, và chào từ biệt cô. Lúc đó, cô mới bốn tuổi, vì thế cháu có thể tưởng tượng kiểu phản ứng của bố mẹ cô khi cô chạy vào nhà bếp kể cho họ nghe”. Ava lắc đầu cười lớn. “Nhưng cháu hiểu, bởi vì cháu cũng thấy họ, đúng không?”

Tôi nhìn chằm chằm vô lá bài, hai tay nắm chặt vào nhau, không nói được tiếng nào.

“Nó có cảm giác tràn ngập cô đơn, đơn độc. Nhưng cháu không cần phải giấu nó dưới cái áo khoác có mũ trùm đầu của mình, không cần phải phá vỡ màng nhĩ bằng thứ nhạc ồn ào mà cháu không thích. Có nhiều cách để giải quyết nó, và cô rất vui nói cho cháu biết, bởi vì, Ever, cháu không cần phải sống như thế!”

Tôi bám chặt vào mép bàn và chồm lên. Chân tôi run run, người tôi tràn ngập cảm giác không chắc chắn, dạ dày nôn nao. Cô thầy bói này thật là điên khùng nếu nghĩ cái mà tôi có là quà tặng. Bởi vì tôi mới là người biết rõ. Tôi biết đó chỉ là một sự trừng phạt vì tất cả những điều tôi làm, tất cả những gì tôi gây ra. Đó là sự chịu đựng riêng của cá nhân tôi, và tôi phải giải quyết nó.

“Cháu không có ý kiến gì về những điều cô nói”. Tôi thở dài.

Nhưng cô Ava chỉ gật đầu và đẩy bộ bài về phía tôi. “Khi nào đã sẵn sàng thì cháu bốc bài nhé”.

Tôi cầm lấy những lá bài của Ava, nhưng chỉ vì biết cô Sabine đang kín đáo nhìn chúng tôi từ xa và tôi không muốn làm cô ấy buồn.

Tôi nhấp nhỏm, ngập ngừng: “Chúng ta xong chưa?” Thực lòng tôi chỉ muốn biến đi ngay.

“Còn điều cuối cùng”, Ava chững lại trong giây lát. “Cô lo cho đứa em gái của cháu. Cô nghĩ đã đến lúc nó phải tiếp tục, cháu có nghĩ vậy không?”

Tôi nhìn cô ta, giận điên lên vì cái kiểu cô ta ngồi đó, đánh giá cuộc đời tôi trong khi cô ta còn không biết tôi là ai.

“Cháu nói cho cô biết, Riley đã tiếp tục rồi! Nó đã chết!” Tôi thì thầm, buông bộ bài xuống bàn, chẳng quan tâm có ai nhìn thấy không.

Nhưng cô Ava chỉ mỉm cười: “Cô nghĩ cháu biết ý cô”.