Bất Tử - Evermore

Chương 31




THOẠT ĐẦU, DRINA CHỈ NHÌN TÔI TRỪNG TRỪNG.

Hai đồng tử xanh biếc như mắt mèo giãn đến tối đa, như không thể nào tin được. Rồi sau đó, cô ta hếch mặt lên, nghiến răng trèo trẹo. Nhưng trước khi Drina có thể tấn công, tôi đã bất thần lao tới, quyết định túm lấy cô ta trước và vật ngã xuống nếu tôi có thể.

Nhưng khi tôi vừa lao tới, tôi chới với khi thấy mọi thứ nhòe nhoẹt trước mặt và hình như mình sập vào quầng sáng màu vàng rực.

Sau vài giây thấy mình như bị tung lên rồi đáp xuống, tôi mở mắt nhìn xung quanh, nghĩ rằng đây chắc hẳn là một chiếc bẫy nào đó khác mà Drina vừa giăng ra để hành cho mình “lên bờ xuống ruộng”.

Nhưng những gì tôi thấy phía trước chỉ là một màn sương mỏng. Mơ mơ hồ hồ. Hư hư thực thực. Điều kỳ lạ là lúc này, tôi không còn cảm giác hoảng sợ hay hoang mang nữa, mà chỉ thấy một cảm giác bình yên, ấm áp dâng nhẹ trong lòng. Nỗi sợ hãi tan biến. Những dây thần kinh như dịu lại.

Tôi nhìn xung quanh. Những loại kỳ hoa dị thảo đang quấn quýt nhau. Vô vàn cây cổ thụ sừng sững, các dây leo và trái chín treo lủng lẳng trên cành. Thật kỳ lạ, tôi cứ có cảm giác mình đã đến đây trước đó, nhưng vào lúc nào thì tôi không biết.

“Ever!”

Tôi thủ thế, sẵn sàng cho một đợt tấn công mới. Nhưng khi nhận ra đó là Damen, tôi giật mình lùi một bước, ngỡ ngàng không biết đó chính là anh, hay lại là một kẻ đội lốt nào đó mà Drina tạo nên.

“Bình tĩnh đi em... Thư giãn nào! Mọi thứ ổn rồi!” Anh gật đầu, mỉm cười chìa tay ra.

Nhưng tôi không thèm nắm lấy, quyết định không để bị mắc vào lưỡi câu lần nữa. Tôi bước lùi một bước, mắt đảo quanh tìm kiếm Drina.

“Cô ta không có ở đây đâu!” Anh nhìn đăm đắm vào tôi. “Em an toàn rồi. Chỉ có anh thôi!”

Tôi lưỡng lự nhìn quanh, chẳng biết liệu mình nên tin hay không tin cái người đứng trước mặt mình đó. Tôi ngập ngừng hỏi từng tiếng: “Chúng ta... đang ở đâu đây?”, trong khi sâu thẳm trong lòng vang lên câu hỏi thật sự mình đang muốn hỏi: Có phải em đã chết?

“Anh đảm bảo với em rằng em chưa chết!” Anh phá lên cười khi thấy suy nghĩ đó của tôi. “Em đang ở Khu vườn mùa hè!”

Tôi nhìn anh, không hiểu dẫu chỉ là một chút xíu những điều anh vừa nói.

“Đó là một nơi... một nơi ở giữa hai nơi. Biết giải thích với em như thế nào nhỉ. Giống như một phòng chờ. Một căn phòng để nghỉ tạm. Một trạm dừng chân. Một chiều khác giữa các chiều không gian. Đại loại như bên cạnh không gian ba chiều, thì còn có một chiều khác nữa... Một thế giới nằm ở lằn ranh của hai thế giới khác, em hiểu không?”

Tôi lắc đầu, ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh mình. Chẳng có gì giống như anh đang nói cả!

“Nhắm mắt lại nào!”, anh thở dài, “Chỉ một lần này thôi cũng được!”

Giọng nói khẩn thiết của anh khiến tôi quyết định làm. “Rồi, bây giờ thì sao nữa?”

“Em hãy tưởng tượng đến một thứ gì đó”.

“Ý anh là sao?” Tôi hỏi, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh một con voi khổng lồ.

“Trời ạ, tưởng tượng ra cái gì đó khác đi, Ever!” Tôi nghe tiếng anh gào: “Nhanh lên!”

Tôi mở mắt ra, hết hồn khi thấy một con voi khổng lồ đang lừng lững tiến về phía chúng tôi. tôi thở hổn hển, lật đật nhắm mắt lại, cố điều chỉnh suy nghĩ của mình hướng sang bướm. Và cùng lúc ấy, tôi sững sờ nhận ra một con bướm thật đẹp đang đang đậu xuống ngón tay mình.

“Làm thế nào mà…”. Tôi không tin ở mắt mình nữa.

Damen cười phá lên trước vẻ mặt của tôi. “Em muốn thử lại lần nữa không?”

Tôi cắn môi, định bụng sẽ nghĩ đến một thứ gì đó hay ho hơn, thú vị hơn một con voi khổng lồ hay con bướm.

“Chúng ta đi nào! Tiến lên phía trước, còn nhiều trò vui khác đang chờ đấy!”

Tôi bước vội theo anh, vừa bước vào vừa nhắm mắt nghĩ đến một con chim. Và khi tôi mở mắt ra, liền thấy một con chim đang véo von ngay trước mặt. Thêm một con nữa. Một con nữa.

Damen nhăn mặt, lắc đầu vì trò nghịch ngợm của tôi. Nhưng rõ ràng là anh thích thú.

“Tất cả những thứ này... có thật không?”

Trả lời tôi, một chú chim khá lớn trên cành nháy mắt với tôi một cái.

“Giờ chúng ta đi đâu? Làm thế nào mà tất cả những điều này cứ như thật thế nhỉ?”

Anh mỉm cười. “Chúng ta đi cưỡi ngựa!”

Hai con ngựa thong thả bước tới. Chúng tôi leo lên, dạo bước bên nhau, băng qua thung lũng đầy hoa, băng qua những con đường mòn uốn khúc. Ánh sáng tỏa rạng lên như ban ngày. Vạn vật lung linh trong bảy sắc cầu vòng. Điều này khiến tôi không còn xác định được thời gian hay bất kỳ cái gì tương tự thế.

Khi bắt gặp một con mèo đang cuộn người ngay gần một chú chim non, tôi hốt hoảng làm động tác định xua chú chim bay đi. Nhưng Damen cười: “Đừng lo. Ở đây không có kẻ thù hay sự giết chóc đâu Ever. Tất cả điều thật bình yên!”

Chúng tôi im lặng đi bên nhau, chưa bao giờ thấy mọi thứ dễ chịu và thanh thản đến thế. Tuy nhiên, chỉ được một lúc, tâm trí tôi lại quay về với hàng tá câu hỏi còn lẫn khuất trong đầu.

“Tại sao nơi này lại có vẻ quen thuộc với em như thế? Có thật là em chưa chết không?”

Anh cười. “Em đang sống một cách sống động hơn bao giờ hết đấy. Nhưng... Biết giải thích tường tận với em thế nào nhỉ. Cả cái hẻm núi Drina kéo em tới và nơi này đều chính là trong giấc mơ của em. Drina có khả năng tạo ra giấc mơ để em mắc kẹt vào. Và anh tạo ra một lối thoát cho em trong đó...”

Tôi trợn mắt.

“Nghĩa là cả hai người đều có thể tạo nên những giấc mơ của em? Tại sao em không thể điều khiển ngay chính giấc mơ của mình?”

Anh im lặng. Tôi lắc mạnh đầu và gào lên lần nữa: “Thế nếu anh biết cô ta tạo nên một giấc mơ như vậy để hại em, tại sao anh không ngăn nó lại?”

Anh nhìn tôi, đôi mắt đầy nỗi buồn và mệt mỏi. “Anh không biết đó là Drina. Anh chỉ theo dõi giấc mơ của em. Anh thấy em sợ hãi vì một điều gì đó, vì thế anh chỉ cho em con đường để đến đây. Nơi này luôn là một chốn bình yên để đến!”

“Tại sao Drina không bám theo em đến đây?” Tôi lại nhìn quanh, chưa thôi cảm giác lo lắng. Nhưng anh đã đan chặt tay mình vào những ngón tay tôi. “Vì Drina không thể nhìn thấy nó, chỉ có em là có thể thấy thôi!”

Mọi thứ nghe thật kỳ quặc, thật xa lạ đối với tôi.

“Em đừng lo lắng và đừng căng thẳng nữa. Sao em không bình thản tận hưởng những giây phút này?”

“Nhưng em vẫn còn một câu hỏi chưa được trả lời. Tại sao nơi này lại có vẻ thân quen với em đến thế?”, tôi không bỏ cuộc.

“Bởi vì đây chính là nơi anh đã tìm thấy em”.

Tôi nhìn anh.

“Anh nhìn thấy xác em bên ngoài chiếc xe trong tai nạn xe hơi. Đúng vậy. Nhưng phần linh hồn em thì đã rời khỏi nơi đó và đang nấn ná ở chính nơi này!”

Anh ngừng hai con ngựa của chúng tôi lại, để chúng được thư thái gặm cỏ, trong khi chúng tôi tản bộ bên nhau.

“Em muốn thêm thứ gì ở đây không?”, anh mỉm cười.

Tôi nhắm mắt, tưởng tượng một bàn cà phê, vài chiếc bánh, và khi mở mắt ra thì trước mắt tôi đã là một phòng khác ngoài trời lộng lẫy.

“Thế này lỡ trời mưa thì sao?”, tôi băn khoăn.

“Đừng…”.

Nhưng đã quá trễ, anh không kịp ngăn tôi. Giờ thì chúng tôi đã bị ướt sũng vì một cơn mưa ào tới.

“Thật may là mọi thứ ở đây đều chỉ có một vòng đời rất ngắn. Chúng hiện lên theo suy nghĩ rồi sau đó tan biến đi khi em không còn nghĩ đến nữa...”

Damen nói trong khi đưa chiếc dù vừa bung lên để che chắn cho tôi.

“Mấy chuyện này khiến em nhớ đến lời căn dặn của mẹ lúc tụi em còn bé. Me luôn bảo: Cẩn thận với những gì con ước đấy. Con ước cái gì thì phải lãnh nhận cái đó!!”, tôi bật cười.

“Giờ thì chúng ta giải quyết tình thế này thôi!” Anh lắc đầu, vuốt nhẹ mái tóc ướt sũng nước của tôi.

“Làm thế nào…?”

“Chỉ cần em nghĩ đến nơi nào đó ấm áp và khô ráo”.

Anh mỉm cười.

Và thứ kế tiếp tôi biết là chúng tôi đang nằm trên một bãi biển tuyệt đẹp.

Đột nhiên, Damen lên tiếng.

“Anh muốn nói với em một chuyện... Anh là một người bất tử!”

“Vâng, em biết rồi, anh...”

Nhưng anh ngừng một chút và thêm vào. “Và em cũng thế!”

Đó không phải là điều tôi hình dung, tưởng tượng hay có thể nghĩ ra!

“Thế... Chúng ta đều là những người bất tử sao?” Tôi tự hỏi anh có định đùa không.

Anh gật đầu.

“Anh đã biến em thành một người bất tử khi em chết trong tai nạn xe hơi ấy?”

Anh gật đầu lần nữa.

“Nhưng bằng cách nào? Anh đã... có phải thứ gì đó trong thức uống màu đỏ kỳ lạ ấy?”

Anh hít một hơi sâu trước khi trả lời: “Đúng vậy!”

“Nhưng em đâu có uống thứ thuốc đó suốt, như anh?”

Thay vì nhìn tôi, anh hướng ánh mắt của mình ra biển. “Cuối cùng thì rồi em cũng sẽ làm như thế!”

Tôi ngồi dậy, không hề thấy vui khi nghe anh nói điều này. Tôi biết những điều tệ hại, kinh khủng đi kèm theo việc có một năng lực siêu linh, một điều bất thường trong cuộc sống bình thường.

“Mọi thứ không tệ đến mức như em nghĩ đâu!” Anh đặt bàn tay lên tay tôi. “Em nhìn xung quanh đi, chẳng phải cuộc sống của chúng ta vẫn rất tuyệt đó sao?”

“Nhưng tại sao? Có thể em không hề muốn làm một người bất tử?”

Anh nhăn mặt, như đang cân nhắc từng lời mình sắp nói ra. Rồi anh nhìn thẳng vào tôi, một ánh nhìn tha thiết.

“Thật ra, em nói đúng. Anh đã rất ích kỷ. Anh cứu em, vì anh nhiều hơn là vì chính em. Anh đã không thể chịu đựng được ý nghĩ sẽ mất em lần nữa. Không lần nào nữa, sau tất cả những gì đã trãi qua...”

Anh ngừng lại để lấy hơi.

“Nhưng có một sự thật em cần phải biết, là rõ ràng anh sẽ mang em trở lại, song anh cũng đã không hề biết chắc sẽ làm được điều đó trong bao lâu. Cho đến khi anh nhìn thấy em ở hẻm núi...”

“Anh là... Anh nhìn thấy phần hồn của em loanh quanh ở hẻm núi?”, tôi cố hiểu cho đúng những điều kỳ quặc anh nói ra.

Anh gật đầu.

“Em muốn được cứu! Linh hồn em bảo với anh rằng em chưa muốn ra đi. Ever, lần cuối cùng khi chúng ta nói chuyện với nhau ở bãi đậu xe, em đã nói em ghét anh vì tất cả những việc anh đã làm, vì anh đã ích kỷ, vì anh chia cắt em với gia đình, và mang em trở về. Từng từ từng chữ của em như muôn ngàn mũi kim đâm vào người anh, nhưng anh biết rằng em nói đúng. Song sau đó, ở hẻm núi mù sương do Drina tạo ra, biết bao lần anh đã để quyền quyết địnhlại cho em. Và hết lần này đến lần khác, em vẫn không rơi xuống vực, em vẫn thoát ra chứ không muốn chọn con đường ra đi. Đó không còn là do anh nữa, Ever! Đó là vì trái tim em hãy còn đầy ấp yêu thương. Tình yêu đó, chính tình yêu đó đã cứu em, đã bảo vệ cho em... Đó là những gì anh biết!”

Tôi khoanh tay trước ngực mình, đầu óc như đặc lại vì những điều quá mới mẻ cứ dồn dập đến.

“Em biết vì sao những vết thương của em lành lại ngay trước mặt Drina không? Không! Đó không phải là phép màu của anh! Anh không thể làm như thế. Chỉ tình yêu mới có thể chữa lành tất cả – sự giận dữ, cảm giác tội lỗi. Nó phá tan sự sợ hãi, giữ chân em ở lại với cuộc sống này!”

Tôi liếc nhìn anh. “Và có một chuyện nữa, không công bằng... Sao anh có thể đọc được ý nghĩ của em trong khi em không thể làm điều đó với anh?”

Anh bật cười. “Thì anh cũng đã phải sống rất lâu, dành rất nhiều thời gian để học được vài mẹo nho nhỏ chứ!”

“Mất bao lâu?”

Anh thở dài, nhìn đi chỗ khác. “Rất lâu!”

“Thế có thật là bây giờ em sẽ sống mãi mãi, đủ thời gian để học những chuyện ấy?”

“Điều đó tùy vào em”. Anh nhún vai. “Em có thể chọn trở về cuộc sống bình thường, hay chọn đi theo con đường này. Như anh đã nói, anh chỉ tạo ra điều đó cho em, nhưng chọn lựa hay không vẫn là do em chứ không phải do anh quyết định!”

Tôi nhìn ra bãi biển ngoài kia.

“Em cần biết chuyện gì đã xảy ra với Haven. Cái ngày em bắt gặp anh... Còn nữa, Drina cũng là người bất tử phải không? Có phải cũng do anh tạo ra cho cô ta cuộc sống ấy? Anh có biết là cô ta đã giết Evangeline, và gần như là đã giết Haven không? Chuyện gì xảy ra trong những lần anh cứ rình rập trong phòng của em?”

“Em có thể vui lòng lặp lại câu hỏi một lần nữa không?” Anh bật cười, ánh mắt đầy vẻ chọc ghẹo khi tôi đã không ghìm được, cứ hỏi tới tấp như thế.

“Ồ, và một chuyện nữa! Nếu em có thể bất tử, tại sao Drina bảo rằng cô ta sẽ giết em, hết lần này đến lần khác?”

“Drina nói thế?” Đôi mắt anh mở to, mặt tái nhợt đi.

Anh lắc đầu, lẩm bẩm. “Anh đã không nhìn thấy hết mọi chuyện. Ever, đó là lỗi của anh!”

“Cô ta còn nói đã thấy anh ở New York. Chính xác hơn thì Haven nói với em là Drina bảo thế!”

“Cô ta đã nói dối”, anh bẩm bẩm khẽ khàng. “Anh không hề đi New York”.

Rồi anh nhìn sâu vào đáy mắt tôi, nhìn sâu vào những cảm giác hoang mang, đau đớn vẫn còn trong tôi, đầy vẻ xót xa và ao ước biết bao được xóa nó đi. Tôi im lặng, mím môi chờ một nụ hôn mà tôi biết rằng sẽ đến.

Anh kéo tôi lại sát bên mình. Một nụ hôn nồng nàn và yêu thương chất ngất khiến tôi như quên đi mọi thứ thuộc về cuộc sống này.

“À, về câu hỏi của em...” Anh mỉm cười khi kết thúc một nụ hôn ngọt ngào. “Bố anh là một nhà khoa học, một nhà giả kim, một nghệ sĩ, một người luôn có đủ mọi ý tưởng khác nhau vào thời mà ông sống...”

“Là khi nào?” Tôi háo hức muốn biết đến những nơi chốn, ngày tháng xác thật, những chi tiết để tôi có thể tìm kiếm, kiểm tra trên mạng.

“Cách đây rất lâu...”, anh bật cười, “Anh lớn tuổi hơn em nhiều lắm đấy nhé!”

“Nhưng là bao lâu? Sao anh không cho em biết một cột mốc chính xác?”

Anh lắc đầu.

“Tất cả những gì em cần biết là bố anh và những người bạn – vốn là các nhà giả kim – của ông ấy tin rằng mọi thứ có thể ước giản tối đa thành một nguyên tố duy nhất. Và khi em có thể tách nguyên tố duy nhất đó ra, em có thể tạo nên bất kỳ thứ gì mới từ chính nó. Bố anh đã theo đuổi học thuyết đó hàng nhiều năm trời, thực hiện không biết bao nhiêu công thức. Sau đó thì cả bố và mẹ anh đều qua đời. Anh tiếp tục công việc nghiên cứu, cho đến khi vì một may mắn tình cờ, cuối cùng anh hoàn thành nó. Hoàn thành một cách hoàn thiện và hoàn hảo!”

“Thế anh... Anh bao nhiêu tuổi?” Tôi cố gắng thử một lần nữa.

“Anh vẫn còn trẻ”. Damen nhún vai. “Rất trẻ!”

“Thế anh... anh có thể giữ nguyên độ tuổi này mãi sao?”

Damen bật cười.

“Anh sẽ không nói đến chuyện này nữa. Anh biết em rất tò mò về những câu chuyện kiểu như ma cà rồng, nhưng đây là cuộc đời thật, Ever ạ, không phải là những chuyện kỳ bí hay dị thường”.

“Thôi được rồi, thế...”, tôi thở dài.

“Bố mẹ anh qua đời, anh trở thành một kẻ mồ côi đơn độc, không người thân. Em biết không, anh đã không dùng đến họ của mình nữa. Chữ Esposito trong tên anh nghĩa là một đứa trẻ mồ côi. Thế thôi!”

“Sao anh không giữ họ tên thật của mình?”

“Đó là một câu chuyện dài và phức tạp. Bố anh... Ông bị săn đuổi. Anh phải có cách để bảo vệ chính mình”.

“Thế còn Drina?”, tôi hỏi, cổ họng nghẹn cứng khi nhắc đến tên cô ta.

Anh gật nhẹ đầu. “Em có thể gọi cô ta là Poverina. Poverina là một đứa trẻ tội nghiệp, đáng thương khác. Cả anh và cô ta lúc đó đều được nhà thờ nuôi nấng. Rồi anh gặp cô ta, có những tháng ngày bên nhau. Khi cô ta ngày một ốm yếu hơn vì một căn bệnh, anh không chịu nỗi ý nghĩ sẽ mất cô ta. Vì thế, anh cũng đã cho cô ta uống thứ nước kỳ lạ đó...”

“Cô ta nói, anh và cô ta đã... kết hôn!” Tôi mím chặt môi, nghe cổ mình khô khốc.

Anh nhìn vội đi chỗ khác, môi run run nhè nhẹ.

“Chuyện đó có thật không?”

Ngực tôi thắt lại khi thấy anh gật đầu.

“Nhưng điều đó xảy ra lâu lắm rồi...”

“Thế sao anh... sao anh không ly hôn?” Mắt tôi cay xè. Ngực nhoi nhói.

“Em nghĩ rằng anh có thể đến tòa, chìa ra một giấy chứng nhận kết hôn với ngày tháng cách đó vài thế kỷ, sau đó đề nghị được ly hôn không?” Anh mỉm một nụ cười thật buồn và chua chát.

Tôi mím chặt môi, biết anh hoàn toàn đúng, nhưng vẫn lặng im, bất động.

“Ever, hãy nghe anh! Anh không giống như em. Em chỉ mới sống cuộc sống này mười bảy năm, trong khi anh đã sống hàng mấy trăm với nó! Chừng đó thời gian, đủ để anh phải mắc vài sai lầm, và phải trả giá. Anh đã hoàn toàn không nghĩ rằng mối quan hệ giữa anh và Drina ra nông nổi thế này. Mọi thứ trước đây khác hẳn. Rồi thì sau đó lại khác hẳn. Có một thời gian, anh vô vọng trong cảm giác mình không còn là chính mình. Nhưng vào khoảnh khắc khi anh nhìn thấy em lần đầu tiên, mọi thứ đã thay đổi. Và khi anh mất em, anh... Vâng, anh chưa từng bao giờ biết đến một cảm giác đau đớn đến nhường ấy. Rồi sau đó, khi em xuất hiện trở lại...”

Anh ngừng nói, ánh mắt xa xăm.

“Rồi chẳng bao lâu sau khi anh tìm được em, anh lại mất em lần nữa. Cứ thế, lặp đi lặp lại, hết lần này đến lần khác. Một vòng tròn bất tận không có điểm cuối cùng giữa yêu thương và mất mát... Cho đến bây giờ!”

“Nghĩa là, chúng ta... tái sinh nhiều lần, luân hồi nhiều kiếp hay đại loại như thế?” Tôi cố gắng diễn đạt, quá khó khăn để nói ra những điều nghe thật kỳ lạ với hiểu biết của mình.

“Chỉ em như thế thôi. Anh thì không!” Anh thở dài. “Anh thì vẫn luôn ở đây, luôn luôn hệt như thế này...”

“Thế thì... Em là ai?” Tôi không chắc mình tin hay không tất cả những chuyện này, hay có thể chấp nhận được nó hay không? “Tại sao em không thể nhớ bất cứ điều gì, về những cuộc sống của em trước đó?”

Anh mỉm cười, có vẻ hạnh phúc khi được chuyển đề tài.

“Bởi vì sau mỗi kiếp, em điều phải xuôi dòng theo một con sông mang tên là Dòng sông lãng quên. Em không cần phải nhớ những điều xưa cũ, vì mỗi lần bắt đầu, em đều có một cuộc sống tươi mới, sẽ phải tự đi tìm con đường của mình. Cuộc sống không bao giờ là cuốn sách giáo khoa mở sẵn với đầy đủ câu trả lời và các chuyện được hoạch định theo ý chúng ta...”

“Làm cách nào mà anh có thể biết tất cả những chuyện đó, nếu như anh chưa từng bao giờ tự mình trãi qua?”

“Anh đã dành rất nhiều năm để nghiên cứu. Anh đã gặp nhiều bậc thầy kỳ lạ trong đời của mình. Nhưng tất cả những gì em cần biết là trong vòng tròn tái sinh ấy, em luôn luôn là một cô gái, một phụ nữ...!” Anh hôn nhẹ lên gương mặt tôi. “Luôn luôn rất xinh đẹp. Và luôn luôn rất quan trọng với anh”.

Tôi nhìn ra biển. Những gợn sóng lăn tăn nối đuôi nhau chạy vào bờ.

“Em có muốn đổi khung cảnh không?”, anh mỉm cười.

“Vâng, nhưng chỉ đổi khung cảnh thôi, chứ đừng chuyển đề tài!”

Anh thở dài. “Sau rất nhiều năm tìm kiếm, cuối cùng anh lại tìm ra em lần nữa. Và... em biết đoạn sau như thế nào rồi đấy!”

Tôi hít một hơi sâu nhìn chằm chằm lên một chiếc đèn trang trí. Bật tắt – bật tắt nó trong chính tâm tưởng của mình.

“Anh chia tay với Drina cách đây một khoảng thời gian rất lâu rồi. Nhưng cô ta lại xuất hiện. Em có nhớ buổi tối ở khách sạn St. Regis không? Khi em thấy anh và cô ta ăn tối với nhau... Anh cố thuyết phục cô ta hãy đi đi. Nhưng rõ ràng chuyện đó không có chút tác dụng nào với Drina. Sau đó, anh biết cô ta đã giết Evangeline. Em còn nhớ cái ngày ở bãi biển, khi em thức dậy, chỉ có một mình?”

Tôi nheo mắt lại. Thấy chưa, tôi biết như thế mà! Tôi biết là Damen không hề đi lướt ván!

“Anh tìm thấy xác cô ta, nhưng đã quá trễ để có thể cứu được. Và... vâng, anh biết cả về Haven nữa. Nhưng may làm sao, anh có thể cứu kịp cô bạn của em!”

“Đó chính là lý do tại sao anh biến đâu mất vào cái đêm... cái đêm tại nhà em, khi anh nói rằng anh đi xuống bếp uống chút nước, phải không?”

Anh gật.

“Còn gì khác nữa không?” Tôi khoanh tay trước ngực. “Ví dụ như anh đã đi đâu, sau buổi tiệc Halloween, khi anh rời nhà em?”

“Anh về nhà”. Anh nhìn tôi chăm chú. “Khi anh thấy cái cách mà Drina nhìn em chằm chằm, anh nghĩ tốt hơn là phải giữ một khoảng cách. Anh biết mình không thể nhưng anh đã cố. Anh đã cố làm điều đó. Nhưng... Anh không thể. Anh không chịu đựng nổi chuyện xa em!” Anh lắc đầu.

“Giờ thì em biết mọi thứ rồi đấy... À, còn cái chuyện anh ở trong phòng của em. Thật ra anh chỉ muốn ở bên cạnh em một chút, muốn trò chuyện với em trong giấc ngủ. Anh chỉ ngạc nhiên rằng em có thể cảm nhận sự có mặt của anh. Và phải thừa nhận anh đã phải cười phá lên khi phát hiện ra rằng em nghĩ anh giống như một kẻ đi hút máu người. Ever, anh phải có trách nhiệm với em, phải bảo vệ và quan sát em...”

Tôi trợn mắt. “Anh cảm thấy có trách nhiệm với em, giống như... giống như một người cha?”

Anh nhăn mặt, dù không giấu được nụ cười.

“Không, trời ạ! Không phải giống như một người cha. Nhưng Ever, nói thật anh chỉ ở trong phòng em đúng một lần, đó là cái đêm chúng ta gặp nhau tại khách sạn St. Regis, nếu như có một lần nào đó khác...”

“Drina!” Tôi co rúm người, hình dung ra cảnh cô ta lần mò trong khắp phòng tôi, dọ thám tôi. “Anh có chắc là cô ta không thể đến đây không?” Tôi hỏi, hơi hoảng khi liếc nhìn xung quanh.

Anh nắm chặt bàn tay tôi, ép chúng vào tay anh, như muốn thuyết phục tôi lần nữa về những gì đã nói. “Cô ta thậm chí còn không biết nó tồn tại. Không biết làm cách nào để đến nơi này!”

“Nhưng làm cách nào anh đến được đây? Anh có từng... chết đi một lần, giống như em không?”

Anh lắc đầu. “Không. Nhưng anh có cách của riêng mình. Anh học được điều đó tại Maharishi Mahesh Yogi”, anh mỉm cười.

“Ừm, nếu như anh đang cố để gây ấn tượng với em bằng cái tên đó, thì em e rằng không được rồi, em chẳng có tí khái niệm gì về cái tên anh vừa nói”.

Anh nhún vai, mỉm cười, như hài lòng khi tôi không đòi hỏi thêm những thông tin cần phải diễn giải thành lời nữa.

“Chỉ biết rằng anh đã hy vọng lần này mọi thứ sẽ khác!”, anh thì thầm.

Tôi hiểu anh muốn nói gì. Đã đến lúc tôi phải quyết định sao? Tôi có thể làm gì? Có thể chọn cuộc sống nào giữa hai thứ ấy?

Tôi quay đi, hơi thở trở nên gấp gáp. “Em thật sự không biết... Em không biết...!”

Nhưng anh kéo tôi vào sát ngực mình. Cánh tay anh ấm áp choàng quanh tôi. “Không cần quyết định vội vã đâu Ever!”

Khi tôi ngẩng lên nhìn anh, tôi nhận thấy ánh mắt anh xa xôi đến lạ.

“Có chuyện gì thế?”, tôi hỏi, “Sao anh nhìn em lạ thế?”

“Ừ, bởi vì anh đang cảm nhận... hương vị của sự chia tay!” Anh cười, thì thầm trong lúc cúi xuống, môi chạm lên môi tôi.

“Ừm... Bây giờ thì lại là đến hai hương vị... của tình yêu và của sự chia tay”.

“Có lẽ chúng hòa lẫn với nhau”. Tôi mím môi lại, nhắc mình không được khóc. “Thế bây giờ anh đi đâu?”

Mặc dù cố gắng lắm, nhưng tôi nhận ra trái tim mình không muốn đập, hơi thở của mình không muốn đến nữa. Tôi như đã chết lặng trong sâu thẳm bên trong rồi.

Anh quay đi.

“Anh có... có trở về không?”

“Tùy vào em thôi”. Anh nhìn tôi. “Ever, em có còn ghét anh không?”

Tôi lắc đầu.

“Em có yêu anh?”

Tôi quay đi, nhìn chỗ khác, biết rằng trong sâu thẳm lòng mình, câu trả lời là có. Tôi yêu từng chân tơ kẽ tóc của anh, yêu từng tế bào trên làn da ấm áp, yêu từng giọt máu chảy trong huyết quản. Tôi biết trong lòng mình luôn cháy bỏng một tình yêu dành cho anh, một tình yêu đến cạn kiệt. Nhưng tôi không để cho mình nói lên điều ấy. Nếu anh có thể đọc được suy nghĩ của tôi, tôi đâu cần phải nói. Có lẽ... có lẽ anh cũng đã biết câu trả lời rồi.

“Nhưng được nghe em nói ra thì bao giờ cũng tuyệt diệu hơn!” Anh mỉm cười, vén nhẹ tóc tôi ra sau tai, đặt một nụ hôn lên má tôi.

“Khi nào em quyết định, về anh, về chuyện trở thành một người bất tử, chỉ cần nói ra điều đó và anh sẽ đến ngay. Anh có tất cả sự vĩnh cửu ở phía trước mình, thế nên em sẽ nhận ra rằng anh hoàn toàn có đủ sự kiên nhẫn để chờ điều ấy”. Anh mỉm cười, lấy từ trong túi ra chiếc vòng bạc có đính những viên pha lê, chiếc vòng anh đã tặng tôi sau buổi đi chơi ở trường đua, chiếc vòng tôi đã ném trả cho anh vào cái ngày quyết định kết thúc tất cả ở bãi đậu xe.

“Anh có thể...?”

Tôi gật đầu, không nói được tiếng nào. Anh nhẹ nhàng bước đến gần, đeo lại nó vào tay tôi, rồi nâng mặt tôi lên giữa hai bàn tay của anh, đặt lên trán tôi một nụ hôn. Khi môi anh chạm đến vết sẹo, tôi cảm nhận được từ nụ hôn đó tất cả tình yêu thương, sự tha thứ mà tôi biết mình không đáng được nhận. Tôi cố đẩy anh ra, nhưng anh giữ tôi chặt hơn, thì thầm: “Em phải tha thứ cho bản thân mình, Ever. Em không cần phải chịu trách nhiệm về bất cứ điều gì trong chuyện đã xảy ra!”

“Anh biết chuyện gì?”, tôi cắn môi.

“Anh biết em luôn trách chính bản thân mình về một chuyện không phải do em gây nên. Anh biết em yêu đứa em gái bé bỏng của mình bằng cả trái tim, và em luôn dằn vặt chính mình mỗi ngày rằng liệu việc em khuyến khích em gái mình ở lại có phải là lầm lỗi hay không. Anh biết rõ em, Ever. Anh biết mọi thứ về em!”

Tôi quay đi, gương mặt ướt đẫm những giọt nước mắt nhưng không muốn anh nhìn thấy.

“Không phải thế! Chẳng có gì trong số những chuyện anh vừa nói là sự thật cả. Anh sai rồi. Em chỉ là một kẻ kỳ quặc, dị hợm, một kẻ luôn gây rắc rối và mang đến những chuyện rủi ro cho những người thân yêu nhất của mình, trong khi đáng lẽ ra em phải gánh chịu những rủi ro đó mới phải...”

Tôi thở dài, biết mình không xứng đáng để được hạnh phúc, không xứng đáng có được một tình yêu như thế này.

Anh kéo tôi lại trong vòng tay anh. Cảm giác được ở trong lòng anh thật tĩnh lặng, yên bình và dễ chịu biết bao. Nhưng ngay cả cảm giác ấy cũng không thể xóa đi sự thật.

“Anh phải đi rồi”, Damen thì thầm. “Nhưng Ever, nếu như em yêu anh, nếu như em thật sự muốn bản thân mình yêu anh, thì em phải nhìn vào sự thật và chấp nhận chuyện chúng ta là ai. Anh cũng sẽ hoàn toàn hiểu và thông cảm nếu em không muốn thế!”

Tôi ôm choàng lấy anh, trao cho anh một nụ hôn cháy bỏng của mình. Một cảm giác chất ngất, chứa chan phủ đầy lên cả không gian quanh chúng tôi.

Và khi tôi từ từ mở mắt, tôi nhận ra mình đang ở trong căn phòng của mình, hoàn toàn đơn độc.