Bất Tử - Evermore

Chương 7




Trên đường đi đến nhà hàng tôi chỉ nghĩ về Riley, về những nhận xét ác ý và thô lỗ của nó cứ tuôn ra rồi biến mất. Tôi gần như van xin nó nói với tôi về bố mẹ, chỉ một chút thông tin trong suốt cả một quãng thời gian dài. Vậy mà thay vì nói cho tôi biết những điều tôi cần, thì nó lại từ chối giải thích tại sao họ lại chưa đến gặp tôi.

Bạn có thể nghĩ cái chết sẽ làm cho người ta hành động dễ thương hơn, tử tế hơn. Nhưng điều đó không đúng với Riley. Nó vẫn hỗn xược, ngang bướng, thích chọc tức tôi và kinh khủng như hồi còn sống.

Cô Sabine rời khỏi chiếc xe để nhân viên phục vụ lái vào bãi và chúng tôi đi thẳng vào trong. Tiền sảnh mênh mông bằng đá hoa cương. Bình hoa to đùng. Tầm nhìn ra biển tuyệt đẹp. Những thứ ấy khiến tôi giật mình hối hận vì những suy nghĩ của mình ban nãy. Riley đã đúng. Cái nơi này, lộng lẫy và sang trọng, là nơi để tìm kiếm niềm vui, sự thư giãn, nơi hẹn hò với người yêu, chứ không phải với đứa cháu gái ủ rũ.

Người phục vụ dẫn chúng tôi đến một cái bàn có trải khăn trắng muốt. Những cây nến đang tỏa ánh sáng lung linh. Lọ muối và lọ tiêu để ngay ngắn trong chiếc đĩa đá màu bạc. Khi tôi ngồi xuống nhìn xung quanh phòng, tôi không thể tin được nó đẹp mê hồn đến thế. Đặc biệt là khi so sánh với những nhà hàng mà tôi hay đến trước kia.

Nhưng khi tôi nghĩ đến điều đó, tôi bắt mình phải dừng lại. Chẳng có ích gì khi so sánh hình ảnh trước kia với bây giờ. Tâm trí tôi không muốn nhớ, mặc dù chỉ cần nhìn cô Sabine – người em song sinh với bố tôi – là nỗi nhớ quay quắt lại dấy lên khôn cùng.

Cô kêu rượu vang cho cô và sô-đa cho tôi, rồi chúng tôi xem thực đơn và quyết định thức ăn cho mình. Khi người phục vụ nhanh nhẹn quay đi, cô Sabine vén mớ tóc vàng hoe ra phía sau vành tai, cười lịch sự và nói: “Sao con, mọi chuyện sao? Trường học? Bạn bè? Mọi việc tốt chứ?”

Tôi yêu cô tôi, cô không ghét tôi, và tôi biết ơn về tất cả những việc cô đã làm.

Nhưng tôi chỉ nhìn cô và đáp ngắn gọn: “Vâng ạ! Mọi chuyện đều tốt!”

Cô để bàn tay lên cánh tay tôi và định nói điều gì đó. Nhưng trước khi cô kịp thốt nên lời thì tôi đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình.

“Con sẽ quay lại ngay?” Tôi đáp vội vàng, suýt chút nữa đâm sầm vào cái ghế khi lao nhanh trở ra con đường mà lúc nãy chúng tôi vào, không buồn dừng lại hỏi đường dù trong lòng tự hỏi liệu tôi có đang đi ra cửa và xuống hành lang như dự tính không.

Tôi đi theo hướng mà chính tôi cũng không biết. Khi ngang qua phòng đại sảnh bằng kính, những tấm kính khổng lồ có khung mạ vàng xếp thẳng một hàng tăm tắp, rọi thẳng vào tôi. hôm nay là thứ Sáu, khách sạn có rất nhiều khách đến dự đám cưới, một đám cưới mà theo tôi là không nên xảy ra.

Một nhóm người đi ngang chạm nhẹ vào tôi. Vầng hào quang bao quanh người họ quyện với năng lượng của cồn, mạnh đến nỗi ảnh hưởng luôn đến tôi. Làm tôi choáng váng, buồn nôn, và như mê sảng. Khi tôi liếc nhìn trong kính, tôi thấy một dãy dài hình bóng Damen đang nhìn tôi từ phía đằng sau.

Tôi loạng choạng chạy vội vào phòng vệ sinh, nắm chặt bệ đá hoa cương, cố lấy lại hơi thở. Tôi ép mình tập trung vào mấy nhánh lan trong bình, mùi nước hoa, hay mấy cái khăn trắng muốt đang nằm trong khay bằng sứ lớn. Sau vài phút, tôi bắt đầu thấy bình tĩnh hơn và tập trung hơn.

Tôi tưởng đã bắt đầu quen với những năng lượng ngẫu nhiên mà mình gặp ở những nơi đi qua.

Vì vậy, tôi quên mất nó có thể quá mạnh khi mức phòng thủ của tôi xuống thấp nhất và chiếc iPod lại để ở nhà. Không có tiếng nhạc giúp chi phối bớt, không có những dè chừng, nên tôi choáng váng ngay lập tức khi cô Sabine để tay lên tay tôi.

Một cử chỉ va chạm nhẹ.

Tôi cảm nhận ngay lập tức từ đó những nỗi niềm cô đơn, những nỗi buồn u uẩn, im lặng. Tất cả như một cú đấm vào bụng tôi lập tức.

Tôi cảm thấy nhói cả lòng vì cảm giác mình thật đáng trách.

Cô Sabine cô đơn trong khi tôi luôn cố gắng phớt lờ đi. Chúng tôi sống cùng nhau, nhưng chúng tôi không thường gặp nhau. Cô thường đi làm, tôi thường ở trường và những buổi tối cuối tuần thì tôi chỉ ở suốt trong phòng mình hoặc đi chơi với bạn. Đôi khi tôi quên rằng không chỉ một mình tôi mất đi người thân! Rằng mặc dù cô cho tôi chỗ ở và giúp đỡ tôi, nhưng cô vẫn cảm thấy cô đơn và trống trải cùng cực – hệt như tôi trong cái ngày xảy ra đại nạn.

Dù rất muốn tạo nên mối dây liên kết với cô, rất muốn xoa dịu nỗi đau của cô, nhưng tôi không thể. Tôi thấy mình quá tổn thương, quá kỳ lạ. Tôi là một con người có năng lực siêu linh. Tôi có thể nghe được suy nghĩ của người sống và nói chuyện với người chết. Tôi không thể liều lĩnh để bị khám phá ra, không thể liều lĩnh để đến quá gần bất cứ ai, kể cả cô. Điều tốt nhất tôi có thể làm là học xong trung học, để rồi có thể rời nhà, đi học đại học. Và cô Sabine có thể trở lại với cuộc sống bình thường của mình. Có thể lúc đó cô sẽ quen với một người đàn ông làm cùng tòa nhà. Người mà cô cũng chưa từng biết. Người mà tôi thấy gương mặt ông ta khi tay cô chạm vào tay tôi.

Tôi chỉnh sửa, vuốt gọn gàng mái tóc, tô bóng lại đôi môi và quay về bàn, thầm quyết tâm sẽ cố gắng làm cô cảm thấy vui hơn mà không phải mạo hiểm với những điều bí mật của mình. Khi đã ngồi vào ghế, tôi mỉm cười hớp một ngụm nước, rồi ngọt ngào: “Con ổn rồi ạ!” Và thêm vào theo cách thân mật nhất có thể: “Cô kể cho con nghe những chuyện vui ở công ty đi? Trong tòa nhà nơi cô làm việc có chú nào đẹp trai không đó?”

Sau bữa tối ấm cúng và nhẹ nhàng, tôi ra bên ngoài chờ trong khi cô Sabine xếp hàng thanh toán tiền.

Đột nhiên, tôi giật mình khi cảm thấy một bàn tay chạm nhẹ vào tay áo của tôi.

Và người tôi đột nhiên đông cứng, nôn nao, hai má nóng bừng ngay khi chạm mắt vào đôi mắt sâu cuốn hút.

“Trông Ever... Tuyệt quá!” Damen nói, anh nhìn lướt qua bộ đầm của tôi, trước khi quay trở lại nhìn thẳng vào mắt. “Không thể nhận ra Ever nữa khi không có cái mũ trùm đầu.” Tiếng anh cười. “Em... có bữa tối vui chứ?”

Tôi gật đầu, không biết nói gì khi nghe anh đổi cách xưng hô, chỉ cảm giác như mình đang ở đỉnh điểm của sự lúng túng.

“Lúc nãy anh thấy em ở sảnh. Đáng lẽ anh kịp chào rồi nhưng em đang... gấp quá!”

Tôi nhìn chằm chằm vào Damen, tự hỏi không biết anh ta đang làm gì ở đây, một mình, tại một khách sạn sang trọng như thế này vào một tối thứ Sáu. Áo khoác len sẫm màu, áo sơ-mi đen mở nút cổ, quần jeans, đôi giày lịch lãm. Tất cả đều đẹp, nhưng trông không hợp lắm với độ tuổi của anh ta, chỉ thấy vừa tạm ổn.

“À, khách quen của anh... Từ tỉnh xa đến!” Anh nói và mỉm cười, trả lời cho câu tôi chưa kịp hỏi.

Khi tôi ấp úng không biết nói gì kế tiếp thì thật may, cô Sabine xuất hiện. Trong khi cả hai nồng nhiệt bắt tay nhau làm quen, thì tôi chỉ nói được đúng một câu: “Damen và con học cùng trường”.

Và Damen là người đã làm con đổ mồ hôi tay, khiến con nôn nao, bối rối, và anh ta chiếm nhiều suy nghĩ của con nhất!

“Anh ấy vừa chuyển đến đây từ New Mexico”. Tôi thêm vào với hy vọng rằng chừng đó đủ thời gian để chiếc xe được nhân viên phục vụ lái đến.

“Cháu ở đâu ở New Mexico?”, cô Sabine hỏi.

Nhìn cách cô mỉm cười với anh, tôi tự hỏi liệu cô có cảm giác tuyệt vời choáng ngợp như tôi không.

“Santa Fe ạ!”, anh cũng cười.

“Ồ, tôi nghe người ta bảo ở đó rất đẹp, người dân thân thiện, dễ mến nữa. Lúc nào tôi cũng muốn được đến đó”.

“Cô Sabine là luật sư, cô làm việc nhiều lắm!” Tôi lúng búng trong miệng, mắt chăm chăm về hướng chiếc xe đang lái thẳng về hướng bọn tôi.

Mười, chín, tám, bảy...

“Chúng tôi sắp trở về nhà đây. Nhưng rất hân hạnh được mời cháu đến chơi!”, cô nói, không hề có chút khách sáo nào trong câu đó.

Tôi nhìn cô chằm chằm, hoảng sợ, tự hỏi sao mình không thể đoán chuyện này sẽ xảy ra. Nhưng khi tôi liếc nhìn Damen, lòng cầu mong anh ta đừng nhận lời thì anh mỉm cười lịch thiệp: “Cảm ơn cô rất nhiều. Nhưng cháu có người quen từ tỉnh xa đến, cháu phải quay vào trong đó”.

Anh ta làm một cử chỉ chỉ tay kín đáo và khéo léo. Tôi nhìn theo, dừng tia mắt lại ngay ở mái tóc đỏ hoe đẹp mê hồn. Cô gái “khách ở tỉnh xa” mặc chiếc áo đầm màu đen ôm sát thân người, mang giày dây cao gót.

Cô ta cũng đang nhìn chúng tôi, khẽ mỉm cười với tôi. Nhưng những gì tôi cảm nhận từ nụ cười đó thì không được thân thiện lắm. Đôi môi hồng tô bóng loáng chỉ nhấc nhẹ, nhếch lên thành “động tác cười” trong khi đôi mắt cô quá xa cách, quá lạnh nhạt để có thể hiểu được. Một vẻ gì đó rất kỳ lạ trong dáng vẻ của cô ta. Cô nghiêng người nhìn, có vẻ như thoáng chút xem thường, mặc dù chúng tôi đứng với nhau một cách hoàn-toàn-bình-thường.

Tôi quay lại nhìn vào mặt anh, giật bắn mình khi phát hiện ra anh đứng quá gần, đôi môi ở cự li ngắn đến mức hầu như chỉ một chút xíu nghiêng người là đủ chạm đến môi tôi. Anh làm một động tác như ảo thuật, vuốt nhẹ tay dọc theo mà của tôi, và “biến” ra một đóa hoa tulip đỏ, cài nhẹ phía sau vành tai tôi.

Chuyện kế tiếp là tôi đứng sững đó như trời trồng, trong khi Damen xoay người, sải từng bước nhanh nhẹn trở lại với cô bạn của anh ấy.

Tôi nhìn chằm chằm bông hoa tulip. Những cánh hoa đỏ lộng lẫy tựa như được tô điểm một lớp sáp mỏng trên bề mặt. Mùa này, không thể tìm một bông hoa tulip nào tại các cửa hàng hoa được. Vậy thì... Nó từ đâu đến?

Khi về tới nhà, chỉ còn một mình trong phòng và trấn tĩnh lại, tôi mới nhớ ra rằng cô gái tóc đỏ đi cùng Damen cũng không hề có vầng hào quanh nào xung quanh.

Hoàn-toàn-vô-sắc.

Hệt như Damen. Hệt như đứa em gái đã mất của tôi.

Có lẽ tôi đã ngủ khá lâu cho đến khi giật mình tỉnh giấc vì nghe tiếng ai đó đi xung quanh phòng của mình.

Đầu nặng trịch. Người rã rời. Cảm giác mệt mỏi, u ám bủa vậy đến mức tôi không buồn mở mắt.

“Riley?”, tôi lầm bầm. “Em đó hả?”

Con bé không trả lời. Tôi biết nó lại sắp giở trò tinh nghịch gì đây. Nhưng quá mệt và căng thẳng sau một buổi tối đầy. Những sự kiện kỳ quặc, tôi không gượng dậy nổi để đùa hay la nó. Tôi với tay lấy cái gối, úp lên đầu.

Vẫn có tiếng động trong phòng.

Tôi thở dài: “Nghe này Riley, chị mệt lắm, biết không? Chị xin lỗi nếu làm em buồn, nhưng chị không thích đùa giỡn vào giờ này...”

Tôi giở cái gối ra, cố nheo nheo mắt nhìn cái đồng hồ báo thức.

“Ba giờ bốn mươi lăm sáng. Sao em không quay trở về nơi ở của em và đến chơi vào giờ nào đó khác? Em có thể lấy và mặc bộ quần áo tốt nghiệp hồi lớp tám của chị nếu em thích. Chị sẽ không nhăn nhó lời nào, thật đó!”

Nói đến đây thì tôi thấy mình không còn lơ mơ trong trạng thái nửa ngủ nửa thức nữa. Tôi để cái gối sang một bên, gượng ngồi dậy nhìn cái bóng của con bé thơ thẩn gần nơi bàn học của mình, lòng tự hỏi có chuyện gì quan trọng mà nó không thể để đến sáng mai được?

“Chị nói chị xin lỗi vì chuyện ban tối, được chưa? Em còn muốn làm gì nữa?”

“Ever... Ever trông thấy tôi sao?” Cái bóng thì thầm, bước ra xa cái bàn.

“Dĩ nhiên là có thể thấy...”, tôi dừng giữa câu và chết điếng người khi nhận ra giọng nói kia không phải là của em gái tôi.