Bầu Bạn Cùng Mặt Trăng

Chương 1: - Phần I: Câu chuyện nào cũng có đoạn mở màn, và nàng là khởi đầu của ta.




Phần I. Câu chuyện nào cũng có đoạn mở màn, và nàng là khởi đầu của ta.


Chương 1. Cặp song sinh bị chia rẽ.



Chuyển kiếp mất rồi...
Đến một cơ thể ta còn chẳng biết tên.
Lúc nhập hồn, người này còn đang bay bay.
Thế là ta lập tức rớt luôn xuống.
Mơ mơ hồ hồ, căn bản là ta cũng chẳng kịp kêu cứu, mắt thấy mặt đất gần kề thì đột nhiên có ai đó giữ ta lại, xung quanh như ngừng chuyển động, ta cố gắng ngồi dậy, cảm thấy chân trái đau vô cùng, theo bản năng, ta ngẩng đầu nhìn khắp nơi, tự dưng mặt lại chịu đủ một cái tát.
"Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?" Giọng nữ trong trẻo kia bình tĩnh lại lạnh nhạt. Thanh âm linh động lại mơ hồ, thật khó đoán, điệu bộ lạnh lùng thế kia, thật vô tình, khiến cho kẻ khác run sợ, nhưng lại thấy mềm mại, lại thấy đẹp đẽ, thực hú hồn hú vía. Trên đời này thật sự có tồn tại giọng nói làm người nhớ mãi không quên. Bầu trời, mặt đất như cũng trở nên ngập tràn sát khí chỉ vì một câu nói nhàn nhạt này, ta rùng mình, ánh chiều tà cũng thất sắc bởi nó. Giọng nói rõ quen thuộc, quen như thể đã sớm chiều làm bạn bên ta, là một người vẫn luôn bầu bạn bên cạnh, song cũng xa lạ, quá bình thản, quá thiếu cảm xúc, thực sởn da gà.
"Tỷ tỷ..." Đột nhiên ta lại gọi như vậy, bấy giờ ta mới trông thấy ngoại hình của người kia, đây là một cô gái mảnh khảnh diện bạch y, trang phục của nàng tung bay như đã cưỡi lên gió trời, sắc màu trắng như tuyết, mái tóc dài như mây, phong thái thướt tha tựa tiên tử, nhưng dung mạo của nàng thì lại khó có thể tả xiết, vì thế trên đời hẳn chẳng ai dám ngẩng đầu nhìn nàng lấy một lần. Có vẻ như vốn dĩ trên người nàng đã mang theo một loại ma lực khiến kẻ khác khiếp sợ, một loại ma lực không thể kháng cự, như nàng mãi mãi sẽ vẫn cao cao tại thượng, làm kẻ khác không thể ngửa mặt lên ngước nhìn!
Ta chợt ngây dại...
Cho đến khi lại một cái bạt tai đánh thức ta.
"Tỷ... tỷ tỷ..." Ta cứ kêu như vậy, có lẽ đây là chị gái của vị chủ nhân thân thể này.
Cô gái kia híp mắt nhìn ta hồi lâu xong bỗng bật cười lạnh, "Lúc này ngươi không vội nữa nhỉ?"
Vội? Vội cái gì? Ta không hiểu. Hình như ban nãy khi ta nhập hồn vào người này, người ấy đang mải mốt chạy như bay trên những nhánh cây, nhưng là vì chuyện gì, là vì chuyện gì mới được chứ?
Hơi nhức đầu, tựa như có vô số kí ức đang ùa về, ta lắc đầu, muốn gạt hết bao thứ ngổn ngang kia đi, nhưng ta thất bại.
'Tỷ tỷ' lạnh lùng nhìn ta, thấy ta chưa phản ứng thì không khỏi hừ một tiếng, "Cũng được thôi, ta cũng muốn xem xem, khi cái chết gần ngay trước mặt, đôi uyên ương kia liệu có còn quan tâm tới nhau nữa hay không!" Nàng vừa nói vừa phi thân đi, loáng cái đã mất tăm mất tích.
Ta giật mình... sao lại.. xịn thế...
Cũng may là chẳng bao lâu sau, cô gái ấy lại lượn trở lại, nhìn ta ngẩn người ngơ ngác đứng đó thì sắc mặt cơ hồ đã xanh lét, nàng suy nghĩ gì đó rồi lấy ra một chiếc mặt nạ đồng từ trong túi ngực, đưa ta, ta vô thức nhận lấy, vẫn chưa hiểu ý nàng.
"Liên Tinh! Ngươi đừng có thử thách sự nhẫn nại của ta!" Cô gái kia hết chịu nổi rồi.
Nhưng ta lại càng mơ hồ... chân trái bị tật... cô gái áo trắng... Liên Tinh... Ô kìa, đây không phải, không phải, không phải, không phải những đặc điểm của cung chủ cung Di Hoa hay sao...
Vậy nên ta là nhị cung chủ trong truyền thuyết... Người kia là chị gái của ta, Yêu Nguyệt lòng dạ rắn độc....
Trời ơi, sét ở đâu giáng xuống đánh chết con đi.
Ông Trời như nghe được tiếng lòng của ta, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, sấm sét đì đùng.
Sắc mặt ta nhợt nhạt, thôi đừng, ông đừng đánh chết con.
Yêu Nguyệt trông thấy sắc mặt của ta bèn bĩu môi khinh bỉ, "Ngươi vẫn còn vô dụng như vậy!" Tay nàng tiến lại gần, vỗ lên bả vai của ta. Như nhớ ra chuyện gì, nàng lại hung hăng nói, "Mà mau lên! Chậm trễ thì sao xem được kịch vui!"
Dứt lời lại không thèm đợi ta, bay đi luôn.
Ý muốn bảo ta dùng khinh công đó sao...
Thế thì... ta cố gắng tìm tòi chút pháp môn từ trong trí nhớ hỗn loạn, dùng sức nhảy một cái, ôi chao chu, nhảy phát mà bật cao hơn mấy chục mét, thật hãi hồn quá đi...
Thế là ta cứ bật lên bật xuống đuổi theo hướng Yêu Nguyệt đã bỏ đi, cái con người nguy hiểm đó, thật tình, dĩ nhiên, căn bản ta cũng sợ Yêu Nguyệt thật sự không chịu nổi nữa mà đánh ta một phát chết tươi, phải biết rằng một cái tát ban nãy của nàng khiến lỗ tai ta ù đặc lại, nếu không phải thân thể này mang võ công thì sợ rằng ta điếc luôn rồi.
Cũng may là không xa lắm, ta nhảy nhảy (không sai, đó là mượn lực nhảy qua nhảy lại trên những nhành cây!) bao lâu đã thấy nàng chắp tay đứng phía dưới, ta vội tiếp đất, tiến lại gần.
Kết quả lại bị Yêu Nguyệt trừng mắt nhìn, "Tạo tiếng động lớn như vậy là muốn bọn họ phát hiện ra à!"
... Được rồi, kỹ thuật khinh công của ta thật tồi tệ...
Có điều thị lực của cái thân thể này tốt lắm, trước kia ta bị cận nên ban đầu khá là không quen, đứng một hồi đã thấy rõ phía trước có hai người trông rất hung dữ, một người đội mũ mào gà, một người lại vô cùng đen, dưới mặt đất lại có hai cái xác, mà hai người kia lại đang lật qua lật lại hai cái xác ấy, ta quan sát kĩ hơn, là hai đứa trẻ sơ sinh, còn hai gã kia lại cười gằn chuẩn bị hạ đao để kết thúc hai sinh mạng bé bỏng ấy!
"Dừng tay!" Ta bất chấp việc Yêu Nguyệt đang ở bên cạnh để nhảy ra, lần này ta giữ thăng bằng rất tốt, nhân tiện còn đeo thêm chiếc mặt nạ đồng.
Khoảng khắc đeo chiếc mặt nạ kia lên, ta chợt nghĩ, hẳn là Yêu Nguyệt không muốn ai có thể trông thấy vết sưng tấy đỏ ửng trên khuôn mặt của ta.
Thật đau... ta vừa ngăn cản hai người kia, vừa cắn răng chịu đựng.
Tên mặt đen nhìn ta, ánh mắt lại lộ ra vẻ kính sợ, gã khom người xuống hỏi, "Là nhị cung chủ... của cung Di Hoa ạ." Ước chừng gã nhận ra ta nhờ bộ xiêm y cùng đôi chân tay trái tàn phế, lại thấy ta đeo mặt nạ nên mới hơi do dự.
Ta nghĩ bụng rồi dùng giọng nói ôn hòa nhất của ta, "Ngươi nhận ra ta?"
Tên mặt đen trông đầy vẻ nịnh hót, gã xoa xoa tay đáp, "Đại danh của cung chủ Liên Tinh, thiên hạ này có mấy ai không biết?!"
Ái chà, tài ăn nói không tệ nhỉ, rất biết chiều lòng người đấy.
Ta mỉm cười, nhưng nụ cười ẩn sau lớp mặt nạ, gã không thể nhìn thấy.
Bây giờ ta đã chắc chắn hiện tại là thời điểm mười mấy năm về trước, là khi chuẩn bị thu nhận Vô Khuyết và Tiểu Ngư Nhi (con cá nhỏ), vậy hai người này hẳn là do Yêu Nguyệt phái tới, chắc chắn rồi. Nếu muốn cứu hai đứa trẻ, vậy chỉ còn cách dựa theo nguyên tác thôi.
Ta nhìn về phương xa, cất giọng nói, "Tỷ tỷ ơi! Đột nhiên ta nghĩ ra một chủ ý còn hay hơn cả việc giết hai thằng nhãi kia, tỷ có muốn nghe không?"
Hai gã nọ biết Yêu Nguyệt đang ở đây bèn cả kinh, họ nhìn theo ánh mắt của ta, chỉ thấy lá cây xao động, làm gì có ai đâu?
Nhưng khi vừa quay đầu lại, Yêu Nguyệt lại ở ngay sát bên như quỷ, nàng nhìn chằm chằm thi thể của Giang Phong hồi lâu mới nhìn ta, "Chủ ý gì?"
Ta vui vì bản thân đã học tập được kiểu cách của vị chủ nhân thân xác này, ổn định lại một chút, ta mới nhìn hai gã đàn ông kia, bọn họ thật biết điều, lập tức khinh công chạy đi cách xa hơn chục thước.
Sao giờ ta, ta thầm suy nghĩ, nghĩ xong mới lên tiếng, "Nếu bây giờ giết hai đứa trẻ chưa hiểu chuyện thì có lợi ích gì chứ? Bây giờ căn bản là bọn chúng vẫn chưa biết khổ là gì!" Ánh mắt của cung chủ Yêu Nguyệt nhẹ lay động, "Không giết thì phải làm sao?"
Ta đáp, "Tỷ phải làm cho cả đời hai thằng nhãi đó đều thống khổ thì mới hả giận, thế thì Giang Phong và con tiện tỳ kia, dù đã chết, cũng không thể chết an ổn!" Không phải lời thoại là như thế hay sao?
Cung chủ Yêu Nguyệt im lặng hồi lâu, cuối cùng nàng thở dài, "Ngươi nói xem, cách để khiến cả đời hai đứa nó đau khổ là gì!"
Ta cố tình làm ra vẻ huyền bí, "Bây giờ, trên đời này không có ai biết chuyện con của Giang Phong là một cặp sinh đôi phải không?"
Nhất thời cung chủ Yêu Nguyệt chưa đoán ra ẩn ý trong lời của ta, nàng chỉ xoa cằm, "Đúng."
Ta nhớ lại nguyên tác một chút, quyết định vẫn theo tiết tấu xưa cũ, "Ngay cả bản thân hai đứa nhỏ cũng không biết, phải không?"
Cung chủ Yêu Nguyệt nói, "Hừ! Lảm nhảm!"
Ta báo, "Kiếm khách tự xưng đệ nhất thiên hạ - Yến Nam Thiên vốn là bạn tri kỉ của Giang Phong, vốn dĩ y đã hẹn sau này sẽ tiếp bước Giang Phong nếu Giang Phong không còn muốn đi theo con đường này nữa." Ta thấy vẻ mặt hứng thú của Yêu Nguyệt bèn mỉm cười rồi nói tiếp, "Nếu chúng ta mang một đứa đi, để lại một đứa, khi Yến Nam Thiên tới, nhất định y sẽ dẫn đưa trẻ ở lại đây đi! Nhất định y sẽ truyền thụ lại tuyệt kĩ cả đời của y cho đứa nhỏ ấy, cũng nhất định sẽ dạy đứa nhỏ ấy sau này lớn lên phải báo thù cho cha mẹ mình, phải không? Chúng ta chỉ cần để lại một con dấu trên người Giang Phong, vậy thì chắc chắn bọn họ sẽ biết hắn bị cung chủ cung Dị Hoa sát hại, đứa bé kia mà trưởng thành, đối tượng báo thù của nó sẽ là cung Di Hoa, phải không?"
Mắt cung chủ cung Di Hoa sáng lên, nàng chậm rãi nói, "Không tệ. Khi đó đứa trẻ chúng ta dẫn đi cũng đã trưởng thành rồi, đương nhiên cũng học được một thân công phu, nó là nam tử duy nhất trong cung Di Hoa, nếu có kẻ nào dám trả thù chúng ta, đương nhiên nó sẽ phải đứng ra, chịu đựng nơi đầu sóng ngọn gió, bọn chúng không biết mình là anh em, trên đời này không có ai biết, thế thì cặp huynh đệ sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung, phải không?"
Chao chu, kỹ năng thần giao cách cảm không hề tệ, quả nhiên Yêu Nguyệt và Liên Tinh mới là một cặp đôi ăn ý (thế mọi người có biết vì sao ta thuộc lời thoại này như vậy không? Bởi vì đoạn này chính là đoạn hai chị em nhà này tâm ý tương thông, kết hợp với nhau mà! Phần tình cảm chân thực này, đối với một cô nàng hủ nữ như ta mà nói, chẳng lẽ không đáng để thuộc hết lời thoại kinh điển hay sao!)
Ta mỉm cười tỏ vẻ khích lệ, hoàn toàn quên béng mất ta đang đeo mặt nạ, "Đúng thế, đệ đệ sẽ muốn giết ca ca để báo thù, ca ca đương nhiên cũng muốn giết chết đệ đệ, bọn chúng vốn là huynh đệ ruột thịt, suy nghĩ chắc sẽ không khác nhau là bao, nếu cả hai không phân cao thấp, nhất định sẽ tranh đấu sống chết, không biết phải bao lâu mới có thể diệt được đối phương!"
Khóe môi cung chủ Yêu Nguyệt cuối cùng cũng hiện ra nét cười, "Cái này đúng là thú vị."
Nàng mỉm cười thì đẹp rồi, so với nụ cười nhàn nhạt ban nãy, nụ cười này chân thực mà ấm áp hơn nhiều (cô có chắc rằng mắt mình không có vấn đề chứ...) ta thất thần một lúc mới nói tiếp, "Đây quả thực là một chuyện thú vị, vui hơn nhiều so với việc giết chết bọn chúng!... Huống chi, dù là ai giết ai, chúng ta cũng sẽ nói bí mật này cho kẻ còn sống, khi đó... sắc mặt hắn chắc sẽ rất thú vị."
Đột nhiên Yêu Nguyệt trở nên lạnh lùng, "Nhưng nếu có ai nói trước bí mật này ra cho chúng thì không còn thú vị nữa."
"Song trên đời này... căn bản là không còn ai biết chuyện này nữa..."
Không đợi ta dứt lời, động tác Yêu Nguyệt cực kỳ mau lẹ, nàng phi thân đi. Ta chỉ kịp nghe thấy hai gã đang đứng gác đồng thanh phát ra tiếng kêu đau đớn, rồi Yêu Nguyệt đã đứng trước mặt ta, bạch y nhẹ bay, sắc mặt như thường, khóe môi tái nhợt kia khẽ mở, thốt nên những lời có thể khiến người ta đông cứng thành băng, "Trừ, ngươi, ra."
Trời, còn định diệt khẩu cả ta nữa sao... Tỷ tỷ đại nhân nhà cô khi uy hiếp vẫn thấy xinh đẹp, nhưng đẹp cũng không thể an ủi cái mạng nhỏ của ta đâu... Không được, con gấu trẻ trâu Yêu Nguyệt này đã giết chết Liên Tinh trong nguyên tác, ta không thể bị mê hoặc bởi sắc đẹp, phải giữ mạng sống trước mới quan trọng! Nghĩ tới đây, ta vội biện giải, "Ta ư? Đây là chủ ý do ta nghĩ ra mà, sao ta lại để lộ chứ? Huống chi, tỷ tỷ à, tỷ nhất định đã hiểu tính cách của ta rồi, chuyện thú vị như vậy, chẳng lẽ ta không mong chờ hay sao?"
Yêu Nguyệt im lặng hồi lâu, cuối cùng xoa cằm nói, "Thật không tệ, trong thiên hạ này, chắc chỉ có mình ngươi mới nghĩ ra trò kỳ quái như thế, chủ ý của ngươi, chỉ sợ sẽ bị ai đó tiết lộ." Như thấy ta có chút chần chừ, ánh mắt nàng nhìn ta vẫn khá là hoài nghi, ta vội thể hiện vẻ vô tội nhất, nghiêm túc nhìn nàng.
Yêu Nguyệt nhìn đứa trẻ trên mặt đất, tự dưng nàng nói, "Tuy nhiên tướng mạo của đôi song sinh này..."
Ta vội nhìn xuống theo, thấy trên mặt Tiểu Ngư Nhi đãcó một vết sẹo, ta cười bảo, "Chủ ý hay nhất ở chỗ, bọn chúng vốn là huynh đệ sinh đôi, giờ phút này lại có một đứa bị thương trên mặt, tương lai còn dài. Vẻ ngoài chắc gì đã giống nhau, khi đó, thiên hạ này ai lại ngờ hai kẻ thù không ngươi chết thì ta chết lại là huynh đệ ruột thịt cơ chứ!"
Yêu Nguyệt hài lòng, bỏ qua cho ta, tiện tay bế Hoa Vô Khuyết lên, để lại một câu, "Về thôi!" rồi bay đi.
... Quả nhiên Yêu Nguyệt nhà mình chính là một loại người theo đuổi chủ nghĩa hoàn mĩ đến ám ảnh, chê mặt Tiểu Ngư Nhi có sẹo à, thật ra thì sau này thằng bé hấp dẫn ngời ngời đó có biết không... Khinh công đã không tốt thì chớ, giờ biết về đường nào đây, ngươi phải chịu trách nhiệm khi bỏ rơi ta thế này chứ... Hơn nữa không ôm một cái ư? Trong nguyên tác có ôm một cái mà? Dù sao cũng phải có chút phúc lợi cho việc chuyển kiếp chứ! Không ăn chút đậu hủ thì tình cảm chị em sẽ xuống đến mức trầm trọng đó chị gái ơi!...
Trái tim ngàn vạn lần gào thét, ta cam chịu số phận, sử dụng sức mạnh củ cải của mình để đuổi theo Yêu Nguyệt.