Bảy Năm Sau

Chương 37




Tay trong tay, Nikki và Sebastian chạy thục mạng trên đường cao tốc tả ngạn sông Seine. Băng qua hàng ô tô, họ len vào lối đi riêng dọc theo Bảo tàng Nghệ thuật sơ khai rồi đi ra phố Đại học.

- Vứt điện thoại di động và tất cả những gì có thể dùng để định vị chúng ta đi! Sebastian ra lệnh.

Vừa chạy Nikki vừa ném điện thoại đi. Bước chân cô tập tễnh. Lúc thực hiện màn chạy trốn mạo hiểm trên tàu, chân váy của cô bị rách và bàn chân phải cô đập vào lan can kim loại của tàu.

Làm gì bây giờ? Đi đâu được?

Họ dừng lại lấy hơi dưới một vòm cổng trên phố Rapp. Bị cảnh sát truy đuổi, bây giờ họ trở thành kẻ trốn chạy. Nhờ tình huống may mắn đến thần kỳ, họ mới thoát được vụ bắt giữ đã được lên chương trình, nhưng họ còn có thể giữ thế làm chủ tình hình như này được bao lâu nữa chứ?

Lúc này, họ cần đến cầu Nghệ thuật để tìm ra cái ổ khóa bí ẩn kia. Vì vậy, họ không nên đi xa khỏi sông Seine, đồng thời phải hết sức cẩn trọng.

Bỏ qua bến tàu điện ngầm và những con phố lớn ở quận VII, họ lang thang trong những con phố nhỏ, quay bước ngay khi thấy bóng sắc phục cảnh sát, sang đường ngay khi có đám đông tụ tập khả nghi. Đến nỗi phải mất gần một giờ họ mới tới được đích.

Dù đang là tiết thu, mùi hương mùa hè vẫn phảng phất trên cầu Nghệ thuật.

Dành riêng cho người đi bộ, cây cầu kim loại này mang lại tầm nhìn thật ấn tượng: chỉ cần ngước mắt lên, người ta có thể gặp lại những nhịp cong cong của cầu Pont-Neuf, quảng trường Vert-Galant và những ngọn tháp màu trắng của nhà thờ Đức Bà.

Nikki và Sebastian thận trọng bước lên cầu. Trời vẫn còn nóng. Cái nóng lạ thường và những ngày trung tuần tháng Mười thế này. Mặc váy ngắn, áo phông cộc tay hay áo vest mỏng, rất đông thanh niên tụ tập thành từng nhóm nhỏ, thậm chí ngồi bệt xuống đất vừa ăn uống vừa bàn luận thế sự hay hát hò quanh một cây ghi ta. Một bầu không khí hỗn tạp và những “món” bình dân: khoai tây chiên, sandwich, gà quay, sô cô la.

Một cảnh tượng không thể hình dung nổi ở nước Mỹ[1], rượu được uống thoải mái và với lượng lớn. Tóc vàng, tóc hung, tóc đỏ, tóc hồng, tóc trắng… Nhiều cô cậu còn rất trẻ - dám chắc trong số đó có nhiều trẻ vị thành niên - liên tiếp nốc cạn những lon bia và cốc rượu với tốc độ nhanh chóng mặt. Dẫu vậy, không khí nơi này vẫn rất hồn nhiên.

[1]. Ở Mỹ, đồ uống có cồn bị nghiêm cấm bán cho trẻ vị thành niên và bị cấm sử dụng ở nơi công cộng

Móc vào lan can cầu, những chiếc “khóa tình yêu” chi chít hai bên, dọc theo thân cầu. Có bao nhiêu chiếc ở đây? Hai nghìn? Ba nghìn?

- Chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra đâu… Nikki sầu não nói khi lấy chìa khóa từ túi xách ra.

Sebastian khuỵu chân xuống lan can cầu. Đa phần số khóa này đều được đánh dấu bằng mực không phai hoặc được khắc trực tiếp vào mặt khóa. Thường là chữ viết tắt hoặc tên hai người kèm theo một mốc thời gian nào đó:

T + L – 14/10/2011

Elliot & Ilena – 21/10

Sebastian thầm mỉm cười. Bản thân chúng, những lời ước hẹn tình yêu vĩnh cửu này thật đáng trân trọng. Bị khóa chặt như thế, trái tim đôi tình nhân dường như đã được gắn với nhau vĩnh viễn. Nhưng trong số hàng nghìn lời thề trang trọng này, có bao nhiêu thực sự vượt qua được thử thách của thời gian?

Đến lượt mình, Nikki cũng quỳ xuống xem những chiếc lovelock. Những ổ khóa đủ kích cỡ. Nhiều chiếc được sơn màu, nhiều chiếc có hình trái tim, được khắc những dòn chữ quen thuộc:

Anh yêu em/ Ti amo/ Te quiero…

Nhiều chiếc khóa còn mang những công thức tình yêu lạ lẫm:

B +F + A

Thậm chí còn thật sự “phóng đãng”:

John + Kim + Diane + Christine

Hay ủy mị:

Thời gian cứ trôi, nhưng kỹ niệm còn mãi…

Hay cay độc hơn:

Solange Scordelo là đồ đĩ thõa.

- Chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa? Sebastian nói.

Họ chia nhau công việc. Ở bên trên, Sebastian xác định xem ổ khóa nào mang nhãn hiệu ABUS sau đó chỉ cho Nikki để cô thử mở chúng bằng chìa khóa của họ. Cô nhận thấy các mốc thời gian đều khá mới, điều đó có nghĩa là để bảo vệ lan can cầu, tòa thị chính hoặc hội đồng thành phố chắc đã thực hiện các đợt cắt khóa định kỳ.

Nhưng chút việc vặt của họ có vẻ đáng ngờ và thu hút nhiều ánh nhìn. Chưa nói đến việc này chán ngắt.

ABUS - ABUS - ABUS - ABUS - ABUS… Doanh nghiệp Đức mà trước giờ họ chưa từng nghe tên có vẻ thống lĩnh thị trường khóa: có đến gần một nửa số khóa mang nhãn hiệu này!

- Có khi đến hết đêm chúng ta vẫn chưa làm xong, Sebastian lẩm bẩm trong khi hai cảnh sát mặt sắc phục đang tiến lên cầu.

- Chú ý!

Họ cùng lùi lại, nhưng thoạt nhìn thì hai cảnh sát đó chỉ đến đây để nhắc nhở với những kẻ dạo chơi này rằng có một sắc lệnh của hội đồng thành phố về việc cấm tiêu thụ đồ uống có cồn trên cầu đi bộ. Vờ ra vẻ thiện chí, đám thanh niên thu dọn các loại chai vào túi xách rồi lại bỏ ra ngay khi hai cảnh sát quay gót.

Hai cảnh sát đó không phải những kẻ dễ qua mắt, nhưng chắc chắn họ không có phương tiện cũng như không được lệnh buộc những kẻ kia phải tôn trọng đúng luật pháp. Họ bận tâm nhiều hơn tới tình trạng sức khỏe của một gã say sỉn đang dọa sẽ nhảy xuống sông. Họ nói chuyện với gã, cố nói lý lẽ với gã, nhưng gã say chửi rủa họ rồi bắt đầu tỏ ra hung hăng. Một cảnh sát quyết định gọi trợ giúp qua bộ đàm.

- Chỉ hai phút nữa thôi, cây cầu này sẽ đầy cảnh sát, Sebastian lo lắng. Chúng ta phải đi đã.

- Trước khi tìm ra được ở khóa thì không!

- Em đúng là ương bướng quá đấy! Một khi đã ngồi tù rồi thì chúng ta sẽ tiến nhanh lắm đây.

- Khoan đã, em có ý này! Bây giờ anh chịu khó đi tìm những chiếc khóa “đặc biệt”: những chiếc có một vệt sơn, ruy băng hoặc một dấu hiệu khác biệt nhé.

- Tại sao?

- Em tin chắc họ đế cho chúng ta một dấu hiệu nào đó.

Cả hai bắt đầu vào công việc đó. Nhiều ổ khóa mang dấu ấn theo màu sắc của một đội bóng nào đó – “Viva Barcelona! Viva Messi” -, hay một phong trào chính trị - “Yes We Can” - hay một khuya hướng tình dục - lá cờ đa sắc gay friendly.

- Tới xem này!

Được móc vào lưng chừng lan can ở một đầu cầu, một ổ khóa cỡ lớn có dán hai miếng đề can: một có hình đàn violon, một được trang trí bằng slogan nổi tiếng I Love New York vốn được in trên vô số áo phông.

Khó có thể tìm được thứ gì rõ ràng hơn.

Nikki xoay chìa khóa. Ổ khóa mở tung.

Cô muốn xem xét ổ khóa dưới ánh đèn đường, nhưng cảnh sát đã xông lên cầu. Sebastian kéo cánh tay Nikki:

- Đi khỏi đây thôi, nhanh lên!