Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 177: Lục Bắc Thần yêu Cố Sơ




Rất nhiều thanh niên nam nữ tới Tăng Thổ An đều đạp xe tới con đường vòng tròn này, thân mật dựa vào nhau ngắm bình minh hoặc hoàng hôn.

Bên kia con đường vòng tròn chính là bãi biển, được nhuộm màu nắng như được rải lên một lớp vàng. Xa nữa chính là đường bờ biển, phản chiếu một khoảng ánh sáng rộng lớn nơi chân trời, trong veo sinh động. Rất nhiều thanh niên nam nữ tới Tăng Thổ An đều đạp xe tới con đường vòng tròn này, thân mật dựa vào nhau ngắm bình minh hoặc hoàng hôn. Cố Sơ thích nghe tiếng thủy triều lên hoặc có thể đi kèm với tiếng kêu của những chú hải âu, nhưng bây giờ, hải âu đã mất dạng từ lâu.

Chỉ còn lại những cặp tình nhân lác đác đang bắt cua trên bãi cát.

Cô cũng từng bắt.

Nhưng phải tới buổi tối bắt mới được, lúc ấy những chú cua nhỏ sẽ xuất hiện hoạt động, nhưng cho dù có bắt được, cô cũng lại thả hết, chẳng qua chỉ để tiêu khiển thời gian rảnh mà thôi.

Hoàng hôn đã lơ lửng quá nửa trên mặt biển, mặt biển cũng tựa như bùng cháy, đường chân trời đã nửa sáng nửa tối, bèn hắt một cái bóng tới. Bóng của cô và Lục Bắc Thần giống như một đoạn phim hắt xuống mặt đường. Gió biển thổi qua mang theo mùi tanh ngọt mát rượi.

Mái tóc dài của cô khẽ tung bay, có mấy sợi bay lên, lướt qua cằm anh. Anh bèn há miệng ngậm lấy đuôi tóc cô, có hương hoa thơm mát.

“Đáng ghét.” Cố Sơ nhận ra bèn đưa một tay giật lại tóc trong miệng anh.

Lục Bắc Thần nở nụ cười xấu xa, bỗng nhiên tăng tốc, chiếc xe đạp lao vút đi rất nhanh.

“Á!” Cố Sơ gấp gáp hét lên, lập tức túm chặt cánh tay Lục Bắc Thần, vô thức buột miệng: “Bắc Thần, anh lái chậm thôi!”

Người đàn ông sau lưng sững người.

Nhưng cũng rất nhanh lặng lẽ giảm tốc.

Lúc ấy cả người Cố Sơ mới ổn định lại. Cô thở hắt ra một hơi, khi lên tiếng thanh âm có chút oán trách: “Ban nãy chút nữa thì em bay ra ngoài đấy.”

Lục Bắc Thần cười khẽ: “Còn có anh mà, sẽ không để em gặp nguy hiểm.”

Cố Sơ quay đầu trừng mắt với anh: “Kẻ đầu têu cũng chính là anh, không đáng tin.”

Anh không nói nữa, chỉ còn tiếng cười.

Tốc độ xe không còn nhanh nữa, từ từ chậm rãi lăn bánh trên con đường vòng tròn. Bóng hình hai người phản chiếu trong dải hoàng hôn, từ xa nhìn lại giống hệt như cảnh trong một bộ phim điện ảnh. Còn nhìn gần, gương mặt xinh đẹp của Cố Sơ cũng như có thêm màu sắc, con ngươi long lanh cực kỳ trong sáng, còn có cả nụ cười tươi tắn hệt như quầng sáng, như trăng trong nước, hàm răng trắng lại như những viên ngọc trai giấu trong lớp vỏ trai, nụ cười như mơ như thực rạng rỡ mê người.

Lục Bắc Thần thường hay không kìm được lòng mình, nhìn cô thêm một chút, rồi nhớ lại hành động ban nãy khi cô nắm lấy cánh tay như một chú mèo con, khẽ gọi tên anh. Khoảnh khắc này, lồng ngực cũng dạt dào như những con sóng ngoài kia, chấn động, thét gào, tình yêu gần như đã nuốt trọn tất cả.

“Ban nãy em gọi anh là gì?” Gương mặt anh kề sát, khẽ hỏi.

Cố Sơ ngây người.

Ban nãy cô gọi anh là Bắc Thần?

Cô không hề ý thức đến, anh nhắc như vậy cô mới chợt tỉnh lại.

“Em gọi cái gì? Có gọi gì đâu.” Cố Sơ cứng miệng.

Cô nghe thấy tiếng cười bật ra từ sâu trong cổ họng người đàn ông, trầm thấp, rất mê người. Anh không ép buộc cô tiếp tục gọi tên anh, chỉ cúi đầu đặt lên mái tóc cô một nụ hôn nhẹ.

Trên mặt đất, bóng của hai người chồng lên nhau.

Cố Sơ cảm nhận được nụ hôn của anh, trái tim liền đập thình thịch. Cô không quay đầu mà vị ngọt trong lòng đã lan ra tận đầu môi.

Đây là lần đầu tiên cô gọi tên anh.

Bắc Thần, Bắc Thần…

Có lẽ vì đã quanh quẩn trong lòng quá lâu rồi nên khi buột miệng bật ra lại tự nhiên mà không chút gượng gạo như thế…

***

Rất ít có những khoảnh khắc như thế này.

Không cần nghĩ gì cả, chỉ yên lặng ở một nơi hưởng thụ giây phút mặt trời xuống núi.

Từ đường vòng tròn trả lại xe, Cố Sơ liền bắt đầu điên cuồng tích góp các con dấu ở khắp các cửa hàng, trong tay cầm một cuốn sổ đóng dấu. Cứ tới mỗi một nhà hàng là lại đóng một dấu. Lục Bắc Thần uể oải đi theo sau, chốc chốc lại than phiền một câu: “Em đang lấy văn điệp thông quan để sang Tây Thiên lấy kinh à?”

Có than phiền thì than phiền, anh vẫn ngoan ngoãn cùng cô chạy đông chạy tây.

Lục Bắc Thần dáng người cao to, mỗi khi bước vào nhà hàng nào lại hấp dẫn ánh mắt của các cô gái, cũng có chủ cửa hàng nhiệt tình, chủ động bước tới hỏi anh muốn gọi món gì. Anh cũng lần lượt rút ví tiền ra, mua toàn những thứ Cố Sơ xem qua loa rồi lại tùy ý bỏ xuống.

Trong một quán Slow Time, Cố Sơ ngoài việc đóng dấu còn bò lên mặt bàn viết bưu thiếp. Lục Bắc Thần tò mò tới nhìn nhưng cô lại lập tức che chặt như một cô nữ sinh sợ bị người ta nhìn trộm bài thi, rồi giơ một tay ra xua xua: “Không được xem.”

Một bức thư gửi cho tương lai của chính mình, cô chỉ muốn để bản thân mình xem.

Lục Bắc Thần là một người đàn ông, đương nhiên sẽ không hiểu được tâm tình thiếu nữ, cũng giống như anh chẳng hiểu sao những quán kiểu này vẫn có thể tồn tại vậy.

Sau khi Cố Sơ ra ngoài, giơ cao cuốn sổ đóng dấu trong tay, đưa cho Lục Bắc Thần với nét mặt khoe khoang. Lục Bắc Thần đón lấy, lật ra xem thấy đủ các loại con dấu với đủ màu xanh đỏ, hài lòng gật đầu, gấp cuốn sổ lại rồi nói: “Được rồi, văn điệp thông quan đã đầy đủ. Đại sư, chúng ta khởi hành thôi.”

“Anh không thể nói dễ nghe một chút sao?” Cố Sơ ngẩng cao đầu, đánh vào ngực anh.

Lục Bắc Thần tươi cười bắt lấy nắm đấm của cô, nhân đà nắm lấy tay cô, tay kia xách chiếc túi giấy in hình gấu Popobe, bên trong đựng toàn là mấy món đồ lặt vặt ban nãy mua cho cô. Tinh thần Cố Sơ đều đặt cả vào động tác nắm tay vừa rồi của anh, tự nhiên như hai người yêu nhau.

Cô đỏ mặt, ngước mắt liếc anh.

Một bên mặt anh cực kỳ hiền hòa dưới ánh đèn đường. Trong một buổi tối như thế này, khóe môi anh cũng được ánh sáng chiếu vào một nét đầy gợi cảm. Nhìn mãi nhìn mãi, trái tim cô cũng rối loạn, vội vàng cúi đầu không nhìn anh nữa.

Tại một bức tường vẽ nguệch ngoạc, Cố Sơ chợt dừng bước.

Lục Bắc Thần quay đầu nhìn cô: “Sao vậy?”

Cố Sơ không lên tiếng, đứng đực ra đó, yên lặng nhìn bức tường trước mặt. Lục Bắc Thần nhìn theo tầm mắt cô. Trên bức tường, lòe loẹt sặc sỡ, thứ gì cũng có, đủ các loại hình với đủ các loại màu sắc, rối loạn đập vào mắt người ta.

Ngón tay đang nắm chặt tay anh chợt buông thõng. Anh hơi nhíu mày, cũng buông tay ra.

Cố Sơ bước lên, tìm thấy một bức tranh trong rất nhiều những hình vẽ rối rắm, khi ngón tay chạm lên có chút cứng đờ. Lục Bắc Thần thấy vậy tiến lên. Sau khi nhìn rõ hình vẽ, sắc mặt anh hơi lạnh đi.

Dưới ngón tay cô là hình một đôi trai gái dựa vào nhau, vẽ rất hoạt hình nhưng không khó để nhận ra thân phận của hai hình ảnh nam nữ ấy, bởi vì bên dưới hình vẽ có viết một hàng chữ: Lục Bắc Thâm yêu Cố Sơ.

Khóe mắt cô cay xè.

Cô quên mất, trong làng chài nhỏ này thật ra từng có hơi thở của cô và Bắc Thâm để lại.

Ký ức xưa cũ bỗng nhiên ập đến.

Đó là lần sau chuyến du lịch tới Hạ Môn, cô bận rộn học hành, cộng thêm khoảng thời gian đó bố ra sức gán ghép cô và Kiều Vân Tiêu, khiến lòng cô càng thêm rối bời, thường xuyên tìm Bắc Thâm cũng không tìm thấy. Về sau có một ngày cô bất ngờ nhận được một tin nhắn đa phương tiện do Bắc Thâm gửi tới, nội dung trong thư chính là bức tranh nguệch ngoạc trước mắt, kèm theo dòng chữ này.

Lúc ấy cô mới biết thì ra Bắc Thâm lại tới đây.

Bây giờ, cuối cùng cô cũng nhìn thấy hình ảnh gốc của nó. Bắc Thâm đã vẽ hình hai người họ lên bức tường này, nhưng cho tới tận bây giờ cô vẫn không biết vì sao Bắc Thâm lại quay trở lại đây.

Nhìn thấy hình vẽ trước mặt, nhìn thấy câu “Lục Bắc Thâm yêu Cố Sơ” ấy, trái tim cô lại bắt đầu nhói đau. Cô rất muốn hỏi mục đích anh quay trở lại đây, nhưng cô phải hỏi ai đây?

Cô quay đầu nhìn Lục Bắc Thần.

Hỏi anh sao?

Chính anh nói anh biết mọi chuyện của Bắc Thâm.

Nhưng cô nhìn thấy rõ ràng sự nghi hoặc trong ánh mắt anh.

Lục Bắc Thần bước lên, đứng trước hình vẽ ấy rất lâu, sau đó quay đầu hỏi cô: “Là em vẽ sao?”

Giây phút này Cố Sơ biết rồi, anh vốn không biết chuyện này. Chưa biết chừng ngay cả chuyện cô và Bắc Thâm từng tới Tăng Thổ An anh cũng không biết.

Cô lắc đầu, không muốn giấu anh bèn nói: “Là Bắc Thâm vẽ.”

Anh nghe xong, đầu mày hơi nhíu lại, rồi lại nhìn bức tranh ấy rất lâu. Ban đầu Cố Sơ tưởng rằng anh đang giận vì sắc mặt anh trông có chút biến đổi, không cười nên có phần lạnh, nhưng cũng có thể vì ánh sáng đèn đường hắt xuống.

Nhưng Cố Sơ cảm thấy có gì đó không ổn, nét mặt anh giống như đang nghiên cứu gì đó.

“Anh…”

“Bức tranh này nó vẽ khi nào?” Lục Bắc Thần vẫn đang nhìn tranh nhưng lại hỏi cô câu ấy.

Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi đáp: “Có lẽ khi em học năm ba, sau khi đón sinh nhật.”

Lục Bắc Thần không nói nữa, trong mắt có nhiều thêm những suy tư.

Cô dè dặt bước lên, nhìn anh: “Sao vậy?” Không hiểu vì sao, cô đọc được từ ánh mắt anh những tia bất thường, thậm chí là có chút… quái lạ.

Nhưng anh cất hết tất cả biểu cảm đi, nói một câu: “Không có gì.”

Người đàn ông trở mặt quá nhanh, tới mức Cố Sơ còn ngỡ rằng ban nãy mắt mình có vấn đề.

Lục Bắc Thần cúi xuống, nhặt cây bút vẽ bên cạnh lên, đứng trước bức tranh. Cố Sơ không biết anh định làm gì, đang tò mò thì thấy anh giơ bút gạch thẳng chữ “Thâm” trong “Lục Bắc Thâm” đi, sửa chữ “Thâm” thành chữ “Thần”.

Lúc anh sửa lại, tay phải đút túi quần, tay trái cầm bút, xuống bút vô cùng dứt khoát, nhanh gọn, không chút do dự.

Viết xong, anh lại ném cây bút đi.

Anh quay lại, giơ tay về phía cô: “Lại đây!”

Lúc anh ôn hòa, cô cảm thấy anh chỉ như một chú chó chăn cừu. Khi anh nghiêm nghị, thật sự chính là một con sói danh xứng với thực, nguy hiểm và uy quyền, cô không dám chọc ghẹo quá nhiều. Cô bước lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh. Anh thu tay lại, dắt cô tới trước bức tranh.

Anh từ sau lưng ôm cô vào lòng, thì thầm: “Như vậy chắc là được rồi chứ?”

Cố Sơ ngước nhìn cái tên bị anh sửa lại. Hai chữ “Lục Bắc” ngay ngắn, cân đối, duy chỉ có chữ “Thần”, phóng khoáng và mạnh mẽ. Tim cô chợt thắt lại, có một cảm giác không thể nói rõ nhưng chỉ còn cách nắm chặt cánh tay anh.

“Có được không?” Lục Bắc Thần hỏi bên tai cô.

Giọng nói trầm ấm như một sự cố chấp lại như đang thăm dò, cùng với đó cánh tay anh cũng thu chặt lại, siết cô gần như không thở nổi.

Đây vốn dĩ là một câu nói không đầu không cuối nhưng cô hiểu anh đang hỏi cái gì. Đây có lẽ lần đầu tiên cô có thể nhìn thấu tâm tư của anh như vậy. Cánh tay anh càng lúc càng siết chặt, trái tim cô cũng càng lúc càng đau. Lần này lại thật sự vì Lục Bắc Thần. Cô nhìn chăm chú lên dòng chữ trên tường: Lục Bắc Thần yêu Cố Sơ.

Tuy không phải một dòng chữ hoàn chỉnh nhưng trong cô bỗng dâng lên một dũng khí vu vơ, đó là một tình cảm đã đè nén rất lâu, cần tìm một nơi để phóng thích. Cô muốn nói với anh rằng, thật ra một người vòng quanh giữa hai người đàn ông như cô cũng biết mệt, cũng biết đau.

“Anh đi theo em.” Cô lật ngược tay lại, nắm lấy cánh tay anh, ánh mắt sau khi lắng xuống là dũng cảm.

Lục Bắc Thần cúi đầu nhìn cô.

Cô không nói thêm gì nhiều, kéo anh rời khỏi bức tường nguệch ngoạc…

~Hết chương 177~