Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 15




Hôm nay là một ngày đẹp trời để tập bắn bia. Thời tiết dịu nhẹ, nắng ấm. Gió thổi hiu hiu.

Kate Taylor lên cò súng và nhìn chăm chăm tâm bia ở xa.

Các bài học bắn súng hằng tuần là di sản của cô Susanna Finch, con gái của một chủ cơ sở làm súng và là nữ bảo trợ đầu tiên của vịnh Spindle. Cô ấy tin rằng mọi cô gái nên biết cách tự vệ.

Susanna đã kết hôn cùng Huân tước Rycliff năm ngoái và hiện đang sống cùng ngài ấy tại London. Cho nên Kate đã lãnh trách nhiệm lo phân bố kế hoạch cho các quý cô trong lúc cô ấy vắng mặt.

Vào mỗi thứ Hai, họ sẽ cuốc bộ thôn dã. Bơi biển vào thứ Ba đương nhiên bị gián đoạn đến hè, nhưng mỗi thứ Tư, họ bắt tay vào làm vườn. Còn thứ Năm hằng tuần thì...

Pằng.

Thứ năm là ngày họ tập bắn. Ở đây, tại Summerfield, điền trang gia đình Finch. Ngài Lewis Finch luôn luôn tiếp đón các quý cô ân cần, cung cấp các vũ khí tốt nhất và đồ ăn thức uống ngon nhất cho họ mặc sức hưởng thụ. Rõ ràng người đàn ông lớn tuổi ấy nhớ con gái lắm nên đã tìm nguồn an ủi trong việc chiêu đãi bạn bè của cô ấy. Về phần cô, Kate không bây giờ phát chán nổi khi được quây quần trong không khí gia đình. Dù đây không phải là gia đình của cô đi chăng nữa. Cô yêu thích được đắm mình trong cảm giác có chung lịch sử, những bức chân dung cũ, những kỉ niệm thân ái.

Charlotte Highwood giật mạnh tay áo cô. "Cô Taylor, nhìn kìa. Đó có phải đội dân quân không ạ?"

Kate quay qua chăm chú nhìn về hướng đồng cỏ mênh mông. Quả thật là có các thành viên lực lượng dân quân địa phương mặc quân phục và đang hành quân theo đội hình. Dường như đang đi thẳng tới đây.

Lạ quá.

"Tôi cứ nghĩ hôm nay họ không có diễn tập," Diana nói.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Và cho dù là có đi nữa, tại sao họ lại đang hành quân đến đây, về hướng điền trang của ngài Lewis Finch chứ?

"Cứ như một trận đánh giả á." Charlotte ngẩng mặt lên với vẻ phấn khích. "Quý cô đấu với quý ông. Chúng ta có thể bắt đầu tạo đội hình của riêng mình được chứ? Lắp mấy cái lưỡi lê vào súng và tấn công nhanh?"

Diana giật mạnh tóc em gái. "Đồ ngốc."

Lúc đoàn quân áo đỏ tới gần, Kate nhận ra Hạ sĩ Thorne đang chỉ huy bọn họ. Không khó để nhìn thấy anh ta. Anh ta đứng cao hơn vài inch so với hầu hết quân lính. Vai anh ta gần như rộng gấp đôi.

Và thái độ của anh ta khó ưu gấp ngàn lần.

"Các cô," Kate gọi, giữ giọng điềm đạm. "Làm ơn hạ vũ khí xuống. Dường như cách đàn ông muốn thảo luận về điều gì đó."

Bằng một mệnh lệnh to tiếng, Thorne khiến cả đoàn dừng lại. Thêm một lệnh lớn chói tai nữa và họ bắt đầu đứng xếp thành một hàng, hướng về các cô gái.

Anh ta tiến đến chỗ Kate. Cô bắt đầu thấy không yên, xương sống cô teo nhỏ lại trong cái bóng đồ sộ che hẳn cả mặt trời ấy. Cô ghét tác động của anh ta đối với cô. Cho là người đàn ông này không thích cô đi. Vậy thì sao chứ? Anh ta chẳng thích ai cả, thế vì sao cô lại quan tâm? Tại sao cô lại để cho anh ta khiến cô cảm thấy nhỏ bé đến thế, bất lực đến thế?

"Hạ sĩ Thorne," cô nói, gật đầu thay vì nhún gối chào. "Do đâu mà chúng tôi có được sự... xen ngang này?"

"Tôi định sẽ tiến hành một cuộc điều tra, thẩm vấn những cô gái của cô và người của tôi. Tôi muốn biết ai có lí do tin rằng cô Minerva Highwood và Huân tước Payne..."

"Đang yêu?" Cô kết thúc câu.

"Dan díu với nhau. Theo bất kì phương diện nào."

Kate nhún vai. "Tôi cho là việc họ bỏ trốn cùng nhau đã dư sức chứng tỏ sự dính dáng của họ rồi, Hạ sĩ Thorne."

Anh lắc đầu. "Không có lí gì. Chuyện này có điều gì đấy rất vô lí."

"Phu nhân Highwood đã nói..."

"Tôi biết điều đó, cô Taylor. Tôi không có ngu."

"Tôi đâu có nói ngài như vậy."

"Tôi biết Phu nhân Highwood đã nói gì," anh nói, "và tôi đã quyết mình chả quan tâm. Trong lúc Huân tước Payne vắng mặt, tôi phụ trách đội dân quân. Và việc đó có nghĩa là, tôi chịu trách nhiệm cho sự an toàn của nơi này và tất cả đàn ông, phụ nữ và trẻ em ở đây. Bao gồm cả cô Minerva. Nếu sức khỏe, hạnh phúc, hoặc tiết hạnh của cô ấy gặp nguy hiểm theo bất cứ mặt nào, trách nhiệm của tôi là đảm bảo cô ấy trở về nhà an toàn."

"Và giả như cô ấy không gặp nguy hiểm, đơn thuần chỉ bỏ nhà trốn đi vì tình?"

"Đó là điều tôi đến đây để tìm hiểu."

Anh lùi lại vài bước và hô lớn. "Tôi sẽ đi dọc theo hàng người của tôi, rồi sẽ đi tới hàng của các cô. Và tôi sẽ hỏi từng người cùng một câu. Trước khi biến mất, mọi người có bất kể lí do nào tin rằng Huân tước Payne và cô Minerva Highwood..."

"Đang yêu," Kate lại bổ sung lời anh. "Hình như ngài có vấn đề với từ đó, Hạ sĩ. Hay có vấn đề với khái niệm ấy?"

Anh chẳng thèm đáp.

"Mình không hiểu nổi người đàn ông đó," cô lẩm bẩm với Diana. "Hẳn anh ta có đá trong đầu hoặc sỏi trong tim."

Diana mỉm cười. "Mình hồ nghi việc đó. Nếu cả hai đều đúng thì đáng lẽ Minerva phải mê anh ta, chứ không phải Huân tước Payne. Con bé cực kì yêu thích đá với sỏi mà."

Hạ sĩ Thorne đứng trước mặt anh Fosbury, chủ sở hữu quán Bull & Blossom. "Fosbury."

"Vâng, thưa chỉ huy."

"Trước khi họ biến mất, anh có bất cứ lí do gì tin rằng Huân tước Payne và cô Minerva có tình cảm với nhau không?"

Fosbury tủm tỉm cười. "Hai người đó ư? Không, thưa ngài. Việc xảy ra quả là bất ngờ."

Thorne di chuyển tiếp theo hàng, đến anh thợ rèn. "Dawes. Cùng câu hỏi."

Người đàn ông to lớn hơi hướng mắt về các quý cô. "Không, thưa Hạ sĩ. Từ những gì tôi thấy, tôi cứ đinh ninh là ngài ấy thích cô Diana. Dù là trung úy hay không, tôi nghĩ ngài ấy đúng là thằng khốn vì đã dụ dỗ cô ấy. Nếu ngài có đuổi theo ngài ấy, tôi muốn xin phép được tham gia."

"Chà, anh ta thật là... tử tế, mình cho là vậy," Kate thì thầm với cô bạn. "Mặc dù không cần thiết."

Diana không trả lời.

Hạ sĩ Thorne tiếp tục đi học theo hàng, lần lượt thẩm vấn từng người của mình. Vị mục sư, một vài tá điền. Sau lời phủ nhận vững chắc tầm thứ tám, Thorne liếc nhanh Kate với vẻ tự mãn. Nét mặt như kiểu, Tôi đã bảo rồi mà.

Cô chỉ nhướng chân mày đáp lại.

"Hastings," anh quát, tiến đến người kế tiếp. Một anh làm nghề ngư dân. "Trước khi trốn đi cùng nhau, anh có bất kì lí do gì tin rằng Huân tước Payne và cô Minerva Highwood có dính líu đến nhau?"

Hastings duỗi thẳng vai. "Có, thưa chỉ huy."

Thorne đột ngột dừng lại. Anh đã bắt đầu di chuyển qua người dân quân kế. Nhưng sau câu trả lời của Hastings, vị sĩ quan cao to quay lại. Anh chỉ quay đầu, không quay người. Cử động đó khiến Kate cảm thấy nó có vẻ đe dọa và dị kì.

Anh nói, "Gì đấy, Hastings?"

Ngay cả Hastings trông cũng mất nhuệ khí. "Tôi... tôi vừa nói là có, thưa chỉ huy. Có lí do tin rằng hai người bọn họ đã có dan díu với nhau."

"Tại sao? Cái gì? Làm thế nào?" Anh bắn một loạt câu hỏi như nã bích kích pháo.

Kate bật cười lo lắng. "Hỏi mỗi lần một câu thôi, Hạ sĩ. Hãy để cho anh chàng tội nghiệp ấy có cơ hội trả lời."

Ồ, cái nhìn anh trao cho cô lúc ấy. Nó là mối đe dọa khắt khe, hoàn toàn giận dữ. Hừ, Kate ném trả lại ngay. Cô không phải là một trong số những quân nhân của anh ta để bị bắt phục tùng kỉ luật. Dẫu cho không có của cải hay gia đình, cô vẫn là một phụ nữ có học thức. Anh ta chẳng có quyền hành gì đối với cô hết.

Cô giúi tay ra sau lưng vì sợ rằng anh sẽ thấy nó đang run rẩy.

Hastings cuối cùng cũng tìm cách cất lời. "Tôi đã thấy họ cùng nhau trong vịnh. Chỉ ít ngày trước, trong lúc tôi ra ngoài với mấy tấm lưới vào sáng sớm. Cô Minerva mặc đồ bơi, còn Huân tước Payne đang cởi hết đồ ngoại trừ quần ống túm."

"Đi bơi ư?" Diana nói. "Vào tháng Tư sao?"

"Tôi không biết sau đó họ làm gì. Tôi chỉ biết những gì tôi đã thấy thôi." Hastings nhún vai. "Và vài tiếng sau, vừa lúc tôi quay trở về thì họ đang rời khỏi đó."

"Tôi biết là chưa tới lượt tôi," Rufus Bright nói to lên từ cuối hàng, "nhưng tôi cũng đã thấy họ ở cùng nhau."

"Hồi nào?" Kate và Thorne lên tiếng cùng một lúc, cả hai đều thấy thất kinh.

"Đêm hôm kia, khi tôi đang đứng canh gác tại lâu đài. Khoảng chừng sau..." Rufus liếc nhìn về phía đám phụ nữ và kéo mạnh cổ áo vào người. "Khoảng chừng sau nửa đêm, tôi thấy cô Minerva đi ra khỏi nơi ở của Huân tước Payne. Một mình."

Charlotte kêu rít lên, rồi vội đưa hai tay lên che miệng. Diana cố vỗ về em gái.

"Tại sao tối hôm ấy anh không nói gì cả?" Thorne gặng hỏi. "Anh đã để cô ấy đi bộ về nhà một mình, không ai bảo vệ?"

"Ngài phải công nhận đó không phải là lần đầu tiên ngài ấy tiếp đãi một vị khách nữ lúc sẩm tối chứ."

Ôi trời ơi.

Kate sải bước tới trước. "Hạ sĩ Thorne, như vậy chưa đủ sao? Ngài muốn bằng chứng. Tôi tin Hastings và Rufus đã cung cấp cho ngài quá nhiều rồi. Giờ thì chúng ta có thể chấm dứt cuộc tra hỏi công khai này được chưa, trước khi ta phát hiện thêm những chi tiết không đáng làm gia đình Highwood mất thể diện?"

Anh chàng cao to chầm chậm thở ra một hơi. "Cô thực sự nghĩ Payne sẽ cưới cô ấy."

"Đúng vậy," cô đáp.

"Ừm, cô đúng về chuyện đó. Anh ta sẽ cưới cô ấy. Tôi sẽ đảm bảo việc ấy xảy ra. Câu hỏi duy nhất là liệu anh ta sẽ tự nguyện kết hôn bây giờ, hay anh ta sẽ cưới cô ấy khi trở về" - anh chàng cao to vặn cổ kêu răng rắc - "trước họng súng của tôi."

- Hết chương 15 -