Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 30




Colin áp cô vào tường, tham lam nắm giữ cô ở mọi nơi mà anh có thể với tay tới. Trao những nụ hôn nồng nàn lên trán cô, má cô, môi cô.

Anh cần điều này. Cần .

Cần ngay bây giờ.

Anh giật mạnh các khuy áo lót nới ra. Tháo một vài cái, những cái khác chỉ giật văng khỏi đường chỉ. Chẳng bao lâu tấm y phục mỏng manh đã nằm dưới chân cô.

"Minerva." Thở dài thành tiếng âm vang, anh áp sát toàn bộ thân thể của mình dưới lớp quần áo vào cơ thể trần trụi của cô.

Một tiếng rên rỉ phát ra từ trong lòng ngực anh. "Anh cần em, Min. Rất cần em."

"Em ở đây," cô thở ra. Hai cánh tay cô vắt lên vai anh. "Em là của anh."

Em là của anh. Một cảm xúc ngọt ngào bất chợt bóp mạnh tim anh. Tuy vậy, anh vẫn giữ tay chống lên giấy dán tường - chưa dám tin tưởng bản thân để chạm vào cô.

Anh lùi lại một chút, muốn được ngắm nhìn. Chiêm ngưỡng.

Cô vươn tay tới anh. "Colin..."

"Gượm đã." Giọng anh run lên vì ham muốn. "Để anh nhìn ngắm em."

Cô ngả lưng vào giấy dán tường, phô bày cơ thể trước mắt anh. Anh chưa hề mơ rằng một người phụ nữ có thể đẹp đến thế.

Trông cô tỏa sáng trước bức tường này còn hơn một bức tranh của bậc thầy người Hà Lan. Làn da tuyệt mĩ của cô có thể khiến một cô gái chăn cừu bằng sứ khóc vì ganh tị, đau khổ. Và ngực cô...

Cô cười một cách bồn chồn. "Chúng ta đi được một tuần thôi."

"Cứ như đã lâu lắm rồi. Em không thể nào biết, Min. Em không thể biết được anh đã đợi chờ em bao lâu."

Cô kêu lên một tiếng như bị bóp nghẹt. "Colin."

Vâng. Chính nó. Giữ em thật gần và thật chặt. Chiếm lấy em. Hãy biến em thành nô lệ khoái lạc của anh.

Nhưng có gì đó tinh quái trong anh sẽ không trao cho cô thứ cô thèm muốn. Chưa được. Anh giữ nguyên sự ân cần nhẹ nhàng, trêu chọc ấy. Cho đến lúc cô đung đưa bên miệng anh theo nhịp điệu bức thiết và những tiếng rên thút thít đầy nhu cầu lắng dịu.

"Ôi, Colin. Ôi, Chúa ơi."

Thật báng bổ, nhưng anh yêu việc được xếp trên thần thánh trong vũ trụ của cô. Dẫu chỉ trong một giây phóng đãng ngắn ngủi.

"Sao, em yêu?" Anh ghìm chặt cô bằng ánh mắt mãnh liệt, kiên quyết phải thấy được từng cảm xúc của cô.

"Em có muốn anh không, Min?"

"Có."

"Cần anh?"

"." Cô khao khát anh, cuồng nhiệt, hấp dẫn và nóng bỏng.

"Yêu anh?" Giọng anh khàn đục vì ham muốn, lời nói biến mất trong cổ họng. "Yêu. Anh."

"Vâng. Cô trả lời đầy run rẩy.

"Yêu anh. Đừng bao giờ dừng lại. Em nghe không? Sẽ không tuyệt thế này với người khác. Chỉ mình anh thôi, Min. Chỉ mình anh thôi."

"Colin." Cô bấm các móng tay vào vai anh và kéo người ra khỏi tường, đứng đối mặt với anh. "Em yêu anh. Đừng nói nữa."

Được rồi.

Anh ấn lưng cô trở lại tường. Không tranh luận thêm gì. Chỉ còn là những vòng tay và những nụ hôn nóng bỏng, ướt át và nồng nàn. Chỉ còn như câu bản năng được tiến gần hơn nữa, theo mọi cách có thể.

Cô sẽ luôn đưa anh về từ trong bóng tối.

Sao cô không thể chứ? Cô nắm giữ trái tim anh.

"Minerva." Mệt lử và run rẩy, anh vùi mặt mình vào cổ của cô. "Anh cần hỏi em điều này."

"Vậy à?"

"Đúng. Đây là một câu hỏi rất quan trọng. Trước đây anh chưa bao giờ hỏi cô nào câu này cả. Anh muốn em suy nghĩ thật kỹ về câu trả lời."

Cô gật đầu.

"Sau khi toàn bộ chuyện điên rồ này trôi qua và anh đảm bảo em trở về nhà an toàn... em có thấy hợp lẽ không nếu..." Anh nuốt nghẹn khó khăn và ngước mắt nhìn vào mắt cô. "Nếu cho phép anh theo duổi em?"

Môi cô hé mở. "Theo đuổi em. Anh... anh muốn theo đuổi em ư?"

"Phải. Đúng là như vậy. Trên hết thảy mọi thứ."

"Có, anh biết rất rõ điều đó."

Các ngón tay cô lần vào mái tóc hai bên thái dương anh. "Thế thì ngựa đã qua cổng rồi, đúng không? Anh không thấy ở mức này rồi thì theo đuổi kiểu hình thức là vấn đề thừa thãi sao?"

"Chẳng có vấn đề gì cả." Anh hôn vào đôi môi cô. "Và anh nghĩ điều đó thực sự cần thiết. Em xứng đáng được theo đuổi, Min. Hoa, bữa ăn ngoài trời, đi dạo trong công viên và toàn bộ những phần còn lại. Và nếu chính anh tuyên bố điều này, anh chắc rằng mình sẽ khá giỏi trong việc theo đuổi một khi chuyên tâm."

"Em chắc chắn rằng anh sẽ rất giỏi, nhưng..."

"Mùa lễ hội sẽ sớm trở nên sôi nổi nhất." Anh dịu dàng đặt cô xuống đất trở lại. "Anh sẽ thuyết phục mẹ em đưa em đến London, để anh có thể quan tâm chăm sóc em trước mặt bàn dân thiên hạ."

"Làm thế quái nào mà chúng ta xoay xở được điều đó sau khi trở về từ chuyến đi tai tiếng này mà vẫn chưa kết hôn? Dẫu có sự giúp đỡ của anh họ anh, chuyện ngồi lê đôi mách vẫn sẽ rất ác ý."

Anh chậc lưỡi. "Cho dù có vụ tai tiếng nào đó và chúng ta bị câu lạc bộ Almack'sao cổ hủ từ chối, thì sao chứ? Ta vẫn sẽ được chào đón ở nhiều nơi khác. Vũ hội, nhạc kịch opera, rạp hát, Vauxhall. Chúng ta sẽ trở thành chủ đề bàn tán ở London."

"Phải, em có thể hình dung. Tất cả bài học sẽ thắc mắc nữ học giả bé nhỏ vụng về kia đã lén bỏ cái gì vào rượu của anh khiến anh bị quẫn trí."

"Không. Đừng nói như thế." Một ngón tay anh nâng cằm cô lên. "Anh ghét khi em hạ thấp bản thân mình như vậy, Min. Anh sẽ gây trọng thương cho ai dám lăng mạ em, nhưng anh không biết cách bảo vệ em khỏi chính mình. Vì vậy làm ơn giúp anh, chỉ việc... đừng như thế. Được chứ?"

"Được rồi."

Đôi môi cô run rẩy. Anh âu yếm lần theo nó. "Chiều chuộng em sẽ mang lại cho anh rất nhiều niềm vui thích. Anh sẽ khiến em cảm thấy như một bà hoàng. Anh sẽ làm mọi thứ có thể để giành được em."

"Nhưng Colin, anh không nhận ra..." Tình cảm sưởi ấm đôi mắt nâu của cô. "Không cần phải giành lấy em. Em đã nói là em thuộc về anh rồi mà."

Anh xốc cô lên hai tay và bế cô trở lại lò sưởi, đặt cô xuống tấm thảm. Áo lót của cô đã bị rách nát và vò nhàu cho nên anh đi lấy áo sơ mi của mình và giúp cô mặc vào. Anh tròng nó qua đầu cô, nâng phần tóc sẫm màu xinh đẹp của cô qua cổ áo và thả những món tóc ấy quanh khuôn mặt cô. Áo của anh trên người cô trông rất được, cổ áo hở khêu gợi hút ánh nhìn vào bộ ngực không nịt. Mắt cô tỏa sáng và nét ửng đỏ ánh lên trên đôi má cô.

Chưa ơi, anh yêu nét mặt cô giữa mái tóc xõa mê hồn. Tim anh tranh luận rằng anh nên cưới cô ngay lập tức và giữ cô ở đây, để anh có thể thưởng thức cảnh tượng này mỗi ngày. Mỗi đêm.

Nhưng chỉ một lần thôi, anh sẽ để trí óc mình ra quyết định. Khi anh hành xử bốc đồng do thôi thúc, ngay cả ý định tốt nhất của anh cũng trở nên tồi tệ. Một cuộc hôn nhân vội vã, tuy nghe rất cám dỗ, nhưng đơn giản nó không phải cách tốt nhất.

Anh mặc lại quần và ngồi khoanh chân lại cùng cô, trước mặt lò sưởi.

"Em còn rất trẻ," anh bắt đầu.

"Em chỉ nhỏ hơn anh năm tuổi thôi. Hồi mẹ em kết hôn, bà mới mười bảy còn cha em đã bốn mươi ba tuổi."

"Em còn trẻ," anh khăng khăng. "Và tuần này thật hỗn độn, nói nhẹ đi là thế. Anh muốn cho em một khoảng thời gian, trở về thế giới bình thường, để chắc chắn về cảm giác của mình."

"Em rất chắc chắn về cảm giác của mình."

"Em xứng đáng được theo đuổi. Em xứng đáng được biết mình có nhiều lựa chọn trước khi giao phó đời mình cho một ai đó - đặc biệt là với một kẻ phá hoại như anh. Em xứng đáng được nhòm ngó đến ngài Alisdair Kent. Suy cho cùng thì có khi mặt ông ta không rỗ lắm."

Cô chạm vào mặt anh. "Em yêu anh, Colin. Không gì có thể thay đổi được điều đó."

"Cô gái đáng yêu, ngọt ngào." Anh kéo cô vào trong vòng tay và ôm cô thật chặt.

Em yêu anh. Không gì có thể thay đổi được điều đó.

Ôi, anh rất muốn nhận lấy câu tuyên bố táo bạo, dứt khoát ấy và tin nó là sự thật. Khắc nó lên đá, xăm nó lên da thịt mình, chạm từng chữ cái lên những viên đá lát nhỏ ghép mảnh gắn lên sàn nhà này. Tất cả những lời nói của Minerva, không bao giờ bị hồ nghi. Nhưng anh đã biết được quá nhiều - từ cô, từ cuộc sống - và anh biết rõ cô mới nhìn thấy thế giới ít lắm. Tâm trí rã rời của anh nài xin sự đảm bảo. Chí ít cũng phải vài tháng.

Hơn hết thảy mọi người, cô nên hiểu giá trị của một cuộc thử nghiệm khoa học chứ.

"Nếu những gì em nói là sự thật..." Anh lùi lại để nhìn vào đôi mắt sẫm màu xinh đẹp của cô. "Vậy thì chờ đợi đâu có hại gì, đúng không?" Anh vuốt ve má cô, cố gắng dỗ cho cô cười. "Anh chẳng lạ gì những quyết định hấp tấp. Kết quả không được tốt. Khi anh cưới em, anh muốn mọi người biết - và cũng bao gồm cả hai đứa mình - rằng đó không phải ý thích bất chợt, gấp gáp. Anh cũng muốn chờ đến sau sinh nhật của anh, để không có sự nghi ngờ là việc lấy được quyền kiểm soát tài sản của anh có liên quan đến chuyện đó."

"Sau sinh nhật của anh? Anh đang đề nghị chúng ta sống riêng trong mấy tháng sao?"

Anh gật đầu. "Phải, anh nghĩ vậy."

"Ban đêm thì sao, Colin? Anh định vượt qua những đêm đó thế nào?" Cô nuốt nghẹn. "Em nghĩ mình không thể chịu nổi nếu..."

Anh khiến cô im lặng bằng một nụ hôn. "Lời thề nguyện hôn lễ đành phải đợi. Nhưng anh thề với em ngay lúc này và ngay tại đây, Minerva" - anh cầm tay cô và áp nó vào tim anh - "chừng nào anh còn sống, anh sẽ không qua đêm trong vòng tay người phụ nữ nào khác. Anh không thể vờ rằng chờ em sẽ dễ chịu, nhưng anh sẽ làm được. Chịu đựng bóng tối sẽ dễ hơn rất nhiều nếu em là ngọn đèn hiệu ấm áp, đáng yêu ở cuối con đường."

Trông cô có vẻ thất vọng và anh ghét bản thân vì điều đó. Nhưng trong số tất cả những việc anh từng làm trong đời, đối với chuyện này anh cần phải chú tâm và làm điều đúng đắn. Nếu điều đó có nghĩa là phải di chuyển với tốc độ của ốc biển, thì cứ vậy đi.

"Đừng lo," anh nói. "Thế này là lí tưởng đó, rồi em sẽ thấy. Chúng ta làm mọi thứ theo chiều ngược. Chúng ta như vậy mà. Ta bắt đầu bằng một cuộc bỏ trốn. Sau đó, ta làm tình. Kế đấy, ta sẽ thực hiện việc theo đuổi. Lúc đến tuổi xế chiều và bạc đầu, có khi cuối cùng ta cũng đến được giai đoạn tán tỉnh. Ta sẽ nhìn nhau trìu mến trước những chén cháo yến mạch. Chúng ta sẽ làm các cặp đôi kém nửa tuổi phải ghen tị."

Cô mỉm cười. "Ôi, Colin. Nếu bọn họ có thể nhìn thấy em ngay lúc này, em sẽ làm mọi phụ nữ ở Anh quốc phải ghen tị."

"Một vài phụ nữ ở Scotland nữa. Em quên là anh được nuôi nấng rất gần biên giới."

Anh bình phẩm nhẹ nhàng, nhưng nội dung câu đó làm cơn run phấn khích chạy khắp thân thể anh.

Scotland.

Colin lập tức có sự thay đổi. Minerva quan sát nét mặt anh chuyển từ tình cảm ấm áp sang vẻ quyết tâm lạnh lùng, chỉ trong phút chốc.

- Còn tiếp -