Bảy Ngày Phiêu Lãng

Chương 5-2: (tiếp theo)




Colin ráng nhịn hết sức để không cười nhăn nhở đầy đắc thắng. Việc đó sẽ hủy hoại mọi thứ. Anh ép giọng mình thật nghiêm trang. "Dĩ nhiên rồi."

Cô bò dậy quỳ gối và ngồi lên gót chân, chỉnh vị trí của mình đối diện với anh. Ánh sáng mờ dìu dịu cho phép anh thấy được hình bóng cô. Chỉ là một cái bóng hình đồng hồ cát hấp dẫn với một quầng tóc xoăn. Anh muốn đưa tay ra chạm vào cô, kéo cô lại gần lần nữa. Để cho mạch đập trong người có lí do hay hơn mà đập thình thịch. Làm dịu tâm hồn anh bằng sự tiếp xúc ấm áp với con người mà anh thèm khát. Thỉnh thoảng vào những dịp như thế này, dù muốn kiên nhẫn lắm nhưng sao khó quá.

Nhưng phần thưởng của nó thật tuyệt vời. Bàn tay cô đưa về phía anh, lướt qua bóng tối đến âu yếm khuôn mặt anh.

Chúa ơi, cô quả thật rất đáng kinh ngạc.

Tính hiếu kì của cô chứng tỏ cô khác biệt so với các cô gái khác. Cô không tập trung vào những  đặc điểm mà người ta thường xem xét - cặp lông mày, đôi gò má, đôi môi, đường nét của mũi anh. Mọi nét đặc trưng tạo nên "một khuôn mặt" trong bức phác họa của một nữ sinh. Không đâu, sự đụng chạm của cô ở khắp nơi, không phân biệt, tìm kiếm tất cả chi tiết. Lòng bàn tay của cô chạy quét qua quai hàm chưa cạo râu của anh. Cô vuốt thẳng nếp nhăn hẹp giữa hai lông mày và nhẹ nhàng mơn trớn xuống dưới đôi mắt anh, nơi chất chứa rõ tác động của những đêm mất ngủ. Anh cảm thấy mình đang rúc vào sự đụng chạm ấy. Anh thở ra cho tới khi phổi trống rỗng.

Cô lướt một đầu ngón tay qua rìa hàng lông mi của anh, một đợt khoái cảm vui sướng gợn sóng lăn tăn qua người anh. Sự khám phá này thật bất ngờ làm sao. Anh sẽ phải thêm hành động vuốt ve lông mi vào kho tiết mục của mình mới được.

Khi những ngón tay cô luồn vào tóc anh, anh rên lên. Phụ nữ luôn yêu mái tóc dợn sóng của anh, còn anh lúc nào cũng yêu sự chú ý mà họ dành cho nó hết. Các cảm giác vui thú lao rần rật qua lớp da đầu khi cô chú mục kỹ càng vào mái tóc ướt, vuốt ngược những mớ tóc ở vầng trán anh ra sau. Đầu ngón tay cô tìm thấy vết sẹo của anh và lần theo nó - vết màu nhạt mỏng manh bắt đầu từ thái dương và cong quành qua tai. Dấu tích lưu niệm duy nhất trên cơ thể từ tai nạn xe ngựa của anh, người bình thường khó có thể quan sát và phát hiện được nó cả.

Thế mà cô lại tìm được nó rất dễ dàng. Bởi vì khám phá ra những thứ được chôn giấu là việc cô làm giỏi nhất, anh cho là vậy. Một cuộc khai quật đúng cách không bỏ sót một bí mật ẩn khuất nào.

Anh bắt đầu hồ nghi về tính sáng suốt của bài tập thực hành này.

Anh nói, "Tưởng chúng ta đang hôn nhau chứ nhỉ."

"Tôi sắp làm đây." Giọng cô để lộ một chút lo lắng. Cô lê gối vào giữa cặp đùi mở rộng bè của anh để nhích lại gần hơn. Ngả người về phía trước, cô nhẹ nhàng lướt đôi môi lên môi anh.

Cú sốc sung sướng lao rần rật đến tận xương tủy. Nhưng lúc cô lùi lại, anh vẫn giữ giọng ngọt xớt. "Cô có thể làm tốt hơn mà."

Cô nhận lời thách thức và lại hôn anh, lần này quả quyết hơn, lanh lẹ và tò mò. Hoàn toàn vụt thoáng qua. "Tốt hơn chưa?"

"Tốt hơn rồi." Gần như quá tốt đấy chứ.

"Ừm. Ngài có vị rượu mạnh ở chỗ này." Môi cô chạy dọc theo đường bờ môi anh. "Nhưng ở đây" - cô cúi đầu xuống dụi vào mặt dưới hàm anh - "lại có mùi gia vị. Đinh hương."

Quỷ thần ơi. Mắt Colin trợn tròn trong bóng tối khi cô nhấm nháp da mình, lặp đi lặp lại nhiều lần, lần theo đường cong nơi cổ họng anh. Lúc tới được phần trung tâm, cô lướt môi mình lên trái cổ của anh. Tiếng thở trong họng anh nghe thô ráp và đau rát. Anh không thể chịu nổi việc này thêm nữa.

"Cô vẫn chưa hôn tôi cho ra hồn nữa," anh nói. "Sợ rồi à?"

Cô ngẩng lên. "Không."

"Tôi nghĩ là có đấy." Tôi nghĩ chắc mình cũng sợ nữa, chỉ một chút thôi.

Và vì lí do chính đáng cả. Miệng cô tìm đến miệng anh và đôi môi hé mở của cô áp vào môi anh. Rồi họ cứ giữ nguyên như thế. Mềm mại, ngọt ngào. Ấm nóng trong hơi thở hòa quyện lấy nhau. Trong suốt chừng ấy, một nhu cầu hoang dã gầm gừ cào xé anh từ trong ra ngoài, vật lộn với dây xích tự chủ quân tử của mình. Anh sẽ thua trận nếu cô không chịu nhúc nhích sớm. 

Đây còn hơn là một chuyến khai quật. Cô đang khiến lòng anh đảo lộn. Phơi bày ra những nhu cầu căn bản và bức thiết đã được gieo rắc trong tầng sâu kín nhất của con người anh. Cho tới khi anh cảm thấy không đơn thuần là để lộ phần mềm yếu trước mặt cô mà là bị lột trần trụi. Lạnh lẽo, run rẩy và không phòng bị trong bóng tối.

Hôn tôi đi, anh thầm mong, nhấn mạnh thông điệp bằng cách gật đầu gối đụng vào bắp đùi cô. Hôn tôi mau, không thì phải gánh hậu quả đấy.

Rốt cuộc cũng cựa quậy. Các ngón tay cô xoắn lấy tóc anh để kéo anh lại gần. Cô lướt răng là là theo bờ môi dưới của anh. Thế rồi cô trượt lưỡi vào trong miệng anh. Lúc đầu chỉ qua một chút, thoáng chòng ghẹo. Lần thử thứ hai thì vào sâu hơn một tí. Rồi lại sâu hơn nữa, lặp lại nhiều lần với tốc độ chầm chậm, trêu ngươi.

Cô thở dài trong khi hôn, chỉ một chút thôi. Âm thanh nho nhỏ ấy làm anh bừng cháy, đốt mọi đầu dây thần kinh của anh như châm ngòi nổ.

Các ngón tay cô buông tóc anh ra, trong phút chốc anh lo rằng tất cả chuyện này có lẽ sẽ chấm dứt.

Đừng dừng lại. Chao ôi, đừng dừng lại.

Nhưng rồi cô nắm giữ vai anh ấn vào vách hang và ép anh vào bề mặt lổn nhổn đá. Bằng bộ ngực của mình. Thật mềm và tròn trịa, nhũ hoa giá lạnh của cô se cứng phủ lên đỉnh ngực anh thật tuyệt diệu. Cô ghim chặt anh vào vách, dùng tác động đó biến nụ hôn trở nên say đắm hơn, lưỡi cô mơn trớn thật nồng nàn.

Và cứ thế thôi, anh đã mất kiểm soát.

Anh đưa tay ra ôm chặt cặp đùi cô. Giữ cô sát lại và thật chặt khi cô chiếm lấy miệng anh bằng sự buông thả bạo dạn và ngây thơ. Nụ hôn của cô khiến toàn bộ cơ thể anh trở nên tràn trề sinh lực. Không chỉ mỗi cơ thể anh. Điều gì đó cũng khuấy đảo con tim anh nữa.

Lạy Chúa. Lạy Chúa Jesus và Thánh Mary Magdalene. Delilah, Jezebel, Salome, Judith, Eva. Phiền nhiễu, tất thảy đám người họ đều phiền nhiễu. Thêm Minerva Highwood vào danh sách này luôn. 

Một phụ nữ như vậy có thể hủy hoại anh. Nếu anh không hủy hoại cô trước.

"Tôi gọi ngài là gì đây?" Hơi thở cô nóng bỏng bên tai anh. "Khi... khi chúng ta đang làm việc này, tôi gọi ngài thế nào?"

Anh túm chặt phần vải tại eo lưng của cô thành nắm. "Cô nên gọi tên thánh của tôi. Colin."

"Colin," cô thỏ thẻ, ban đầu còn ngập ngừng. Rồi tràn đầy xúc cảm khi cô đặt một nụ hôn đầy sửng sốt đến ngơ ngẩn lên thái dương anh. "Ôi, Colin."

Ôi trời ơi. Anh có thể nghe cô kêu rên tên anh một trăm lần cũng được, mà như thế vẫn chưa đủ.

Lúc họ hôn nhau, anh xoa tay lên xuống lưng cô. Giữ cô thật gần. Sưởi ấm cả hai. Nhưng sau một vài lượt chu du xuôi dọc sống lưng cô, anh không thể ngăn mình đừng đánh bạo mà lang thang xa hơn. Cô vẫn còn nợ anh cơ hội được khám phá.

Anh phải chạm vào cô. Anh phải đến được phần mềm mại, riêng tư của cô, theo cái cách cô đang chạm tới anh.

Lòng bàn tay anh trượt xuống hông cô, khum tay ôm lấy mông cô và bóp nhanh một cái. Kế đó anh lướt bàn tay ấy lên, từ từ quét lên bờ hông cong cong, phần lõm ngay eo, phần dãy xương sườn nhiều vô kể... anh có thể thề rằng mình đếm được ba mươi bốn cái hoặc hơn thế... và rồi, cuối cùng, đến bầu ngực tròn đầy, mềm mại của cô.

"Colin." Tiếng hít vào gấp gáp của cô bảo anh đã đi quá xa.

"Min, tôi..." Anh tựa trán lên trán cô. Anh không biết phải xin lỗi làm sao. Anh không hề thấy hối tiếc vì bất cứ việc xảy ra nãy giờ. Không một chút nào.

Cô đẩy người ra, chớp mắt nhìn anh. "Colin. Tôi có thể thấy được ngài."

Cách cô nói những lời lẽ ấy, bằng một giọng sửng sốt như thế, khiến anh trong một chốc tự hỏi có khi nào nụ hôn của họ đã thực sự chữa khỏi bệnh mắt kém của cô. Nếu vậy thì nó đúng là một phép màu, mà anh muốn tin vào điều đó lắm. Anh cảm thấy nụ hôn kia đã biến đổi chính mình phần nào.

"Trong đây có ánh sáng rồi," cô nói. "Giờ thì tôi có thể thấy được ngài." Cô nhích người ra, đưa tay với lấy cặp kính.

Thế là anh hiểu ngay ý cô là gì. Không có bóng cô chắn tầm nhìn, anh cũng có thể thấy thủy triều đã rút xuống. Đủ để thấy phần trên cùng của lối vào dưới mặt nước đã lộ ra. Một tia sáng mặt trời vụt chiếu xuyên qua, như sợi tơ vàng xâu vào lỗ một cây kim - đâm thẳng vào mắt Colin.

"A." Anh giơ tay lên che mắt khỏi ánh rạng đông chói lòa.

Khi nhìn rõ được những gì xung quanh, anh có thể ước lượng đường hầm đen ngòm, "dài vô tận" dưới nước mà anh đã rất chắc chắn mình sẽ chết trong đó thật ra... chưa tới một mét.

Trời ạ. Anh đảo mắt trước hành động lố bịch của chính mình. Thảo nào cô lại ngờ vực dũng khí của anh.

"Chúng ta có thể rời khỏi đây sớm thôi," cô nói, đã đứng sẵn dậy và bắt đầu lăng xăng. Cô chu môi thổi tắt đèn cầy. "Dù gì thì ta đợi cũng tốt hơn. Bây giờ thì tôi không cần phải giao phó cho vải dầu giữ cho các ghi chép và giấy tờ của tôi khô ráo nữa."

Trong lúc quan sát cô bắt tay vào sửa soạn, Colin quay cuồng với cảm xúc lạ lẫm nhất. Cơn thất vọng, bất chợt đâm mạnh vào nhức nhối.

Thật vô lí hết sức. Ánh sáng đã len lỏi vào tận trong hang rồi. Không gian không còn tối nữa. Anh sắp sửa ra khỏi cái hồ gò bó, khốn khổ trên thế gian này chỉ trong mấy phút nữa thôi. Ấy thế mà anh lại thất vọng. Thất vọng vì mình không thể ở lại đây và hôn cô thêm vài tiếng đồng hồ nữa.

Anh càu nhàu, "Tôi sẽ bị đày xuống địa ngục mất."

"Dám lắm." Cô gấp tấm mền bằng những động tác nhanh nhẹn. "Và biết đâu tôi sẽ đi cùng ngài, sau những gì chúng ta vừa làm."

"Đừng hà khắc với bản thân quá. Chúng ta chỉ hôn nhau thôi mà." Mặc dù anh biết chuyện đó không có "chỉ" gì cả.

"Thôi, chuyện đó không thể xảy ra lần nào nữa."

Colin ấn một bàn tay vào vùng bụng dưới xương sườn. Nó đây rồi. Cơn thất vọng đau nhói. Hang động này thật đầy ắp ngạc nhiên.

Cô nhìn chằm chằm vào dấu chân và các ghi chú của mình. Rồi cô ngước lên nhìn anh, mau chóng quấn tóc lại thành búi một cách khéo léo.

"Ngày mai ta sẽ lên đường," cô nói khi đang ngậm các kẹp tóc trong miệng. "Phải vậy thôi, nếu ta muốn có cơ may tới Edinburgh đúng lúc."

Anh lắc đầu. "Cưng à, tôi tưởng mình đã nói cho cô hiểu rồi chứ. Tôi..."

"Tôi bằng lòng với các điều kiện của ngài. Tất cả. Ngài có thể cưỡi ngựa riêng. Chúng ta sẽ không đi vào ban đêm. Còn về phần cái giường...?" Thoáng ửng hồng chạm nhẹ đôi má. "Cả nó luôn. Nhưng chúng ta cần lên đường ngay ngày mai nếu muốn đến hội nghị chuyên đề kịp thời."

Anh chật vật nuốt nghẹn. Về phần cái giường...? Anh thực sự ước chi cô đừng nói vậy.

Khi có dính dáng tới phụ nữ thì Colin có nguyên tắc riêng. Cho tới giờ anh vẫn luôn tuân theo chúng, lòng tự trọng còn sót lại treo trên sợi dây mảnh. Nhưng chuyện này khác. Cô ấy khác, theo những cách mà anh chưa thể lí giải được. Thường thì anh không thấy tính ngây thơ lại cám dỗ đến thế, nhưng trong trường hợp của cô nó còn có cả sự hiếu kì bạo gan, chẳng hề ngượng ngùng. Tính đến cơ hội ấy, anh không chắc mình có thể cưỡng lại được. Và nhiều tuần lãng du sẽ nảy sinh rất, rất nhiều cơ hội.

Ngay phút giây này đây, anh đang ấp ủ một giấc mộng rất sinh động về việc tháo cái búi tóc kia, cởi tấm vải xỉn màu đó khỏi người cô, lột ra bất kì lớp e lệ nào bên dưới... và để nguyên mắt kính. Để cô nhìn thấy được anh. Để cô biết được chính ai đang khiến cho cô vặn vẹo, thở hổn hển và rên rỉ vì hoan lạc. Để cô theo dõi đến từng cái chau mày khoái cảm trên mặt anh khi anh đẩy vào...

"Đừng đến nhà trọ rước tôi," cô nói. "Nhiều khả năng bị chặn đứng và ngáng đường lắm. Tôi sẽ đi ra và gặp ngài bên đường."

Colin xoa bóp cằm, khẽ rên lên. Anh là tên trác táng dạn dày kinh nghiệm. Cô là nữ học giả ngây thơ vẫn đang nếm trải nụ hôn đầu. Đây là một ý tưởng cực kì tồi tệ. Bất kể anh mong muốn rời khỏi vịnh Spindle nhiều thế nào, dẫu cho cô quả quyết muốn thực hiện chuyến đi này nhiều thế nào...

Nó không thể xảy ra được. Bởi vì giờ đây anh muốn .

"Colin?"

Anh tự lắc mình. "Sao?"

Cô bắt gặp ánh nhìn của anh. Điểm yếu dễ bị tổn thương lóe lên trong mắt cô kéo giật lương tâm của anh.

"Làm ơn đấy," cô nói. "Ngài sẽ có mặt ở đó, đúng không? Ngài sẽ không chơi xỏ tôi thêm một vố độc ác nào khác và biến tôi thành trò cười vì đứng thui thủi một mình trong lúc xe đi qua luôn chứ?" Cô nuốt khan một cách khó khăn. "Tôi có nên lo ngại về ngài không?"

Phải rồi bé cưng. Vấn đề chính ở chỗ đó. Cô nên lo ngại đi là vừa.

- Hết chương 5 -