Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 1 - Chương 19




Một đêm này, Mộc Đại không sao chợp mắt được, cả buổi chiều nghe kể một đống chuyện, những khuôn mặt mơ hồ không ngừng hiện lên trong đầu, mỗi người đều trùng trùng bí mật.

Xem đồng hồ, thấy vẫn chưa quá muộn, cô chui ra khỏi chăn, gọi điện thoại cho Vạn Phong Hỏa.

Nghe Vạn Phong Hỏa ở đầu dây bên kia “alo” một tiếng, Mộc Đại vô cùng lễ phép: “Chú Vạn.”

Ha ha cười hai tiếng khô khan, Vạn Phong Hỏa nói: “Mộc Đại, cô có gọi tôi bao nhiêu tiếng chú đi chăng nữa, có lễ phép gấp mấy lần đi chăng nữa, muốn hỏi thăm tin tức thì vẫn phải trả tiền thôi.”

Vừa câu đầu tiên đã bị bóc trần, thật mất mặt quá rồi, Mộc Đại vén chăn lên ngồi vào, co hai chân lại: “Vạn Phong Hỏa.”

Vạn Phong Hỏa tặc lưỡi: “Lập tức từ chú Vạn thành Vạn Phong Hỏa ngay được, con gái bây giờ thực tế quá rồi.”

Mộc Đại nói: “Chú ra giá đi.”

“Cô trả nổi sao?”

“Không trả nổi chẳng lẽ nghe cũng không nổi.”

Vạn Phong Hỏa cười: “Nửa đêm nửa hôm, tôi rửng mỡ chắc mà báo giá cho cô, tôi đâu phải cái loa phát thanh đâu.”

Mộc Đại bấu tay phải lên vết lõm trên tường, dồn lực vào tay, xoay người một cái liền dán người lên tường, thật sự là một lòng hai việc: “Chú Vạn, chú đừng lúc nào cũng chăm chăm vào tiền như thế, biết đâu đến lúc nào đó chú cần đến cháu thì sao, chú nghĩ mà xem, chú giúp cháu, sau này cháu sẽ giúp lại chú, đôi bên cùng có lợi, còn kết thêm được một người bạn, không phải rất tốt sao?”

Vạn Phong Hỏa hừ một tiếng.

Có vẻ như có cửa rồi, Mộc Đại nhanh chóng đặt câu hỏi: “Chú Vạn, chú nói xem trên đời này có ma không?”

Vạn Phong Hỏa đáp: “Cô nên gọi cho tổng đài ‘Tôi mê chuyện ma’ hoặc là tâm sự đêm khuya đi, không thì tâm sự tuổi hồng cũng được, đừng có lãng phí thời gian với ông già như tôi.”

“Cái kiểu mà, vốn là người tốt nhưng lại bị ma ám nên làm chuyện xấu ấy, sau đó thì con ma đó lại dời sang một người khác, người đó lại đi làm chuyện xấu, kiểu kiểu vậy.”

Vạn Phong Hỏa thở dài: “Mộc Đại, bên tôi làm ăn cũng không phải là nhỏ, nhưng cho tới giờ cũng chưa từng gặp phải phiền phức gì, có biết tại sao không?”

Mộc Đại lấy tay phải làm trọng tâm, cả người nghiêng đi một góc ba mươi độ, giống như kim đồng hồ đang chạy: “Tại sao?”

“Bởi vì bọn tôi buôn bán hợp pháp, trước nay nhất nhất chỉ giúp thám thính tin tức tìm người, chú ý, là tìm người, không phải tìm ma! Xã hội cũ tưởng chuyện người làm là do quỷ làm, xã hội mới biết không phải quỷ gây mà là người gây, ở xã hội mới không có quỷ, chỉ có người!”

Không có thì không có, làm gì mà phải hùng hồn dữ dội thế chứ?

Mộc Đại cụt hứng: “Ồ, vậy cháu không sao rồi.”

Vạn Phong Hỏa lại đổi giọng: “Có điều…”

Y hạ giọng: “Có điều, nếu cô thật sự cảm thấy hứng thú, có thể hỏi thử ông bạn tôi xem sao.”

Mộc Đại dán người lên tường, trợn mắt: “Không phải chú vừa nói chú không tin cái này sao.”

“Ây dà, chuyện này cũng giống như đến nhà chúc Tết thì nói chúc phát tài, lúc tiễn người lên máy bay thì nói lên đường bình an vậy, thói quen thôi mà. Rốt cuộc thì cô có muốn nói chuyện với người bạn kia của tôi không đây?”

“Miễn phí chứ?”

“Miễn phí.”

Khóe môi Mộc Đại cong lên thành nụ cười, cô ở giữa không trung co chân lại nhảy lên giường, nằm trên đệm lăn lộn hai phát: “Chú nói đi.”

***

Người bạn đó của Vạn Phong Hỏa tên là Thần Côn.

Thật ra trước đây y đã từng nhắc đến người này với Mộc Đại, chính là cái người thích nghiên cứu về những chuyện kỳ dị thần bí, kiên quyết không đụng tay tới đồ công nghệ mà cuối cùng vẫn phải dùng đến.

Mộc Đại cảm thấy gọi người ta là Thần Côn không ổn lắm, giống như là đang châm chỉa người ta là đồ bịp bợm vậy (*), thế nhưng truy mãi cũng không hỏi được tên thật của lão. Vạn Phong Hỏa bị cô truy hỏi mà phát cáu, nói: Lão ấy là thế đấy, lão cũng có nhớ tên tôi là gì đâu.

(*) Thần côn là từ để chỉ những kẻ chuyên mượn chuyện quỷ thần để bịp tiền người khác.

Mộc Đại không tin: “Vậy chú ấy gọi chú là gì?”

Vạn Phong Hỏa im lặng một lúc, khoảng im lặng này lâu thật lâu cứ như thiên trường địa cửu: “Tiểu Vạn Vạn.”

Mộc Đại buột miệng thốt ra một tiếng rất chi là khinh bỉ: Ồ…

Hai ông chú đã từng ấy tuổi rồi, lại còn liếc mắt đưa tình gọi nhau “Tiểu Vạn Vạn”, thật đúng là già mà mất nết, làm tay cô nổi hết cả da gà da vịt lên.

Vạn Phong Hỏa nói: “Tôi biết cô nghĩ gì, nhưng lão ta là thế, đến lúc đó không chừng lão cũng sẽ gọi cô vậy đấy.”

Mộc Đại cười nhạt: “Còn lâu nhé, cháu là Mộc Đại.”

Giọng Vạn Phong Hỏa càng thêm khinh thường, đáp lại cô: “Chờ đến lúc cô với lão ấy quen nhau đi đã rồi hẵng quay lại nói tiếp với tôi.”

Sau khi cúp máy, Vạn Phong Hỏa nhớ lại một chuyện nho nhỏ trong hồi ức.

Thật ra ban đầu Thần Côn không gọi y là Tiểu Vạn Vạn, mà là Tiểu Phong Phong.

Vậy nhưng về sau, một ngày nọ, Thần Côn bỗng trịnh trọng một cách lạ lùng thông báo với y: Lão không thể gọi y là Tiểu Phong Phong nữa, bởi lão có một người bạn, người đó thân thiết quan trọng với lão hơn Vạn Phong Hỏa rất nhiều, vậy nên cái tên Tiểu Phong Phong phải nhường cho người đó.

Khi ấy, Vạn Phong Hỏa chỉ nhún vai, ý là sao cũng được, chẳng có vấn đề gì, dù sao cũng chẳng phải cái tên mình thích, chỉ là đổi từ một danh xưng khó nghe sang một danh xưng khó nghe khác thôi mà.

Nhưng rồi sau đó, y không khỏi chua chát: Tại sao chứ hả, tại sao lại không thể gọi tôi là Tiểu Phong Phong!

***

Cuộc điện thoại đầu tiên của Mộc Đại và Thần Côn có cái kết giống như nước đổ đầu vịt vậy, Thần Côn nói: “Cái Túi Nhỏ (*) này, tôi nói cho cô biết, nếu cô muốn hỏi tôi vấn đề gì thì phải nói rõ tình hình thực tế ra mới được, thời gian, địa điểm, nhân vật, phải rõ ràng. Đây không phải là buôn dưa lê bán dưa chuột tầm phào mà phải có thái độ nghiên cứu khoa học nghiêm túc, chứ cứ như cô vừa mở miệng ra là hỏi chung chung người tốt bị ám làm chuyện xấu chi chi đó thì ai mà trả lời được!”

(*) Nguyên văn là 小口袋 (Tiểu Khẩu Đại), chữ 袋 (cái túi, bao) đồng âm với chữ 代 (đại diện, thay mặt) trong tên của Mộc Đại.

Mộc Đại nhấn mạnh: “Cháu tên là Mộc Đại!”

“Tôi không cần biết cô là loại túi nào, nói chung không thể hỏi bậy bạ như vậy được, phải dẫn chứng thực tế, nói vào trọng điểm, cô cứ chuẩn bị xong đi đã rồi hẵng hỏi lại tôi. Tôi giờ bận bịu nhiều việc lắm, đang viết sách, cô gọi lại sau nhé.”

Còn viết sách nữa cơ à? Mộc Đại chợt sinh lòng kính nể: Quả nhiên người có học vấn đều vừa phóng khoáng ngay thẳng vừa ngang ngạnh bất kham như vậy.

Mộc Đại quăng thẳng suy nghĩ lúc nói chuyện với Vạn Phong Hỏa lên chín tầng mây, rất chi là chân chó mà nghĩ: Cái tên Cái Túi Nhỏ này, hình như cũng rất dễ nghe nhé.

***

Hôm sau lúc ăn sáng, Một Vạn Ba xin Hoắc Tử Hồng cho nghỉ nửa ngày, nói là: “Anh Tào xin việc ở quán cơm chếch phía đối diện, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cháu phải đi ủng hộ.”

Quả nhiên lông bông không phải kế lâu dài, được một thời gian, vẫn sẽ phải suy tính đường mưu sinh. Ở Lệ Giang nhà hàng quán bar có rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng có nơi tuyển người, bất cứ lúc nào cũng có người rời đi, người đến người đi như nước chảy (*).

(*) Nguyên văn là 铁打的营盘流水的兵 (thiết đả đích doanh bàn lưu thủy đích binh), ý là quân doanh thì cố định, mà mỗi năm đều có lính cũ đi, tân binh tới, giống như nước chảy, dùng để chỉ sự khổ cực của người làm lính, hoặc để chỉ sự thay đổi biến hóa về vị trí (chỗ ở, công việc) của mỗi người.

Hoắc Tử Hồng nói: “Vậy thì qua xem chút đi, xem có giúp được gì không.”

Một Vạn Ba gật đầu như giã tỏi, hai ba hớp đã uống xong bát cháo: “Cháu đi trước đây, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm của anh ấy, chắc là nhiều việc lắm.”

Hắn vèo phát đã biến mất như một cơn gió.

Mộc Đại tức tối bất bình: “Làm công cho quán cơm chứ có phải đăng cơ làm hoàng đế đâu, có thể có chuyện gì chứ? Một Vạn Ba rõ ràng là đang trốn việc.”

Hoắc Tử Hồng cười: “Tào Nghiêm Hoa cũng là bạn con, Mộc Đại, trưa con cũng qua đó ăn một bữa đi, ủng hộ cậu ta một chút.”

Đây chính là dì Hồng của cô, dịu dàng hòa nhã không nhìn ra chút khuyết điểm nào, không chỉ bỏ tiền ra giúp một tên lừa đảo như Một Vạn Ba, mà đối với một Tào Nghiêm Hoa vừa mới quen biết cũng vô cùng chu đáo.

Dì Hồng như vậy mà là người xấu sao?

Mộc Đại cắn đầu đũa: “Dì Hồng, bác Lý Thản ấy, chính là bác Lý Thản mà cháu từng kể với dì ấy…”

Hoắc Tử Hồng cầm một quả trứng luộc trong đĩa lên, gõ nhè nhẹ lên góc bàn rồi lăn lăn lên mặt bàn nghiền nát vỏ trứng: “Ừ?”

“Đúng là si tình!” Mộc Đại nhìn chằm chằm vào mặt Hoắc Tử Hồng, “Bác ấy vẫn luôn để ảnh Lý Á Thanh trong ví. Dì Hồng, dì biết không, Lý Thản vẫn chưa kết hôn, bác ấy vì muốn điều tra chuyện của Lý Á Thanh mà xin nghỉ, bị đơn vị khai trừ rồi, không thể làm gì khác, chỉ đành mở một cửa hàng nhỏ, làm ăn cũng không tốt lắm, còn chưa đến tuổi mà tóc đã bạc hết rồi, lưng cũng còng…”

Tay Hoắc Tử Hồng hơi run lên, rồi nói: “Ồ.”

Mộc Đại không bỏ sót chi tiết này, hạ quyết tâm bồi thêm vài câu nữa: “Cháu thấy mà trong lòng buồn ghê luôn. Dì nghĩ xem, một người đàn ông đã có tuổi rồi mà lại chẳng làm nên trò trống gì, suốt ngày chỉ tâm tâm niệm niệm một vụ án từ hai mươi năm trước, còn hơn cả một người có tình nữa. Bác ấy còn nói với cháu…”

Cô dạt dào cảm xúc: “Bác ấy nói, nhất định phải tra ra hung thủ, không thì lúc chết chẳng còn mặt mũi nào gặp Lý Á Thanh nữa, còn nói là đời mình, nếu chỉ có thể làm một chuyện thì nhất định phải là chuyện này…”

Hoắc Tử Hồng nhẹ nhàng gác đũa lên mặt bàn, nói: “Hơi nhức đầu, tôi về phòng nằm trước nhé, chú Trương, chú dọn dẹp chút đi.”

Mộc Đại tiếp tục cắn đầu đũa, mắt đảo qua đảo lại. Hoắc Tử Hồng đi rồi, chú Trương nói với cô: “Cô chủ nhỏ, hôm nay cháu lạ quá đấy.”

***

Gần giờ cơm trưa, Mộc Đại đến Tụ Hiền Lâu nơi Tào Nghiêm Hoa xin việc.

Tòa nhà này là một tòa lầu cũ, bày trí cổ kính, nhân viên đều mặc đoản đả (*), đầu đội mũ mềm, trên cánh tay vắt một cái khăn trắng, thấy khách là gập người chào: “Khách quan, mời vào trong.”

(*) Nguyên văn 短打, là áo vạt chéo thân ngắn, Hán phục dành cho thường dân thời xưa, ngày nay vẫn thường thấy trong các võ quán cổ truyền.

Tào Nghiêm Hoa đi làm ngày đầu tiên, nhiệt huyết với công việc đang rất vượng, giọng nói còn cao hơn người khác một quãng tám, gã nhanh nhẹn sải bước bưng đồ ăn ra bàn, dư âm hai chữ “Tới đây” còn văng vẳng bên tai một lúc lâu sau mới dứt.

Gã nhiệt tình dẫn Mộc Đại lên tầng hai: “Em Mộc Đại, anh nói em biết nhé, vị trí gần cửa sổ là đẹp nhất đấy, quan sát được cả Lệ Giang luôn, người bình thường không ngồi được đâu, là anh nói với những nhân viên khác giữ lại cho sư phụ anh đấy…”

Nói đến đây thì hạ giọng: “Em Mộc Đại này, em nghĩ chút xem, nhận anh làm đồ đệ, bữa này anh mời.”

Mộc Đại đáp lại hai chữ: Ha ha.

Tào Nghiêm Hoa hiển nhiên là hiểu được sâu sắc hai chữ này lời sao ý vậy, nhưng lại không nổi giận chút nào, Mộc Đại không khỏi nổi lên chút tò mò: “Anh muốn học võ làm gì?”

“Mơ ước.”

“Tiện cho anh trộm đồ hả?”

“Sao có thể chứ,” Tào Nghiêm Hoa tỏ ra rất đứng đắn, “Lần trước bị tóm giam mười ngày, sau khi ra ngoài, anh đã hoàn tòan trở thành một người mới, anh hiện giờ là đang nghiêm túc lao động kiếm tiền đó…”

Gã lại hạ giọng: “Mộc Đại em này, nếu em không nhận anh, có thể anh sẽ quay lại đường cũ đấy, em suy nghĩ chút đi, coi như vì dân trừ hại.”

Thật đúng là rất biết tự nhận thức nhỉ, còn biết mình là “hại” cơ đấy, Mộc Đại ngồi xuống cạnh cửa sổ, tùy tiện gọi vài món: “Một Vạn Ba đâu?”

“Không thấy.”

Quả nhiên không ngoài sở liệu, Mộc Đại nghiến răng, chống má nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ trên cao nhìn xuống, phong cảnh đúng là tuyệt đẹp, thành cổ như tranh vẽ, nhìn từ góc độ này có một ý vị rất riêng, nhà nhà lợp ngói dày như răng lược, trên mái cong của nhiều ngôi nhà còn dựng tượng mèo thần, ngụ ý lão hổ nuốt quỷ, trấn tà cầu may.

Nhìn xuống chút nữa, là hướng ra đường lớn bên ngoài, hai xe dàn hàng đi song song vẫn thoải mái.

Khoan đã, kia là…

Hummer màu đen cũng không phải hiếm lạ gì, nhưng trên trần xe còn trang bị đèn săn, đó không phải là xe La Nhận sao?

Có vẻ như đang rất gấp, lái thẳng một đường.

Đi đâu vậy? Mộc Đại hơi ngẩn ra.

***

Trên đường người đông xe nhiều, không thể nào tăng tốc độ, La Nhận một tay nắm chặt bánh lái, tay kia run lên nhè nhẹ.

“Bác Trịnh, bác đừng hoảng,” anh gắng giữ cho giọng mình nghe thật bình tĩnh, “Nói từ từ thôi, Sính Đình, em ấy thế nào mà không bình thường?”