Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 1 - Chương 24




Đùi dê được xử lý rất chuẩn, hai mặt đều được khứa đều, nghe nói thịt sau khi lọc sạch thì được đem đi đun cách thủy với hơn mười loại nguyên liệu khác, sau đó bỏ vào xúp đặc ướp một ngày, rồi lấy ra xát đều muối, bột thì là Ai Cập, hương thảo, sau cùng bọc kín bằng túi thực phẩm rồi mới mang ra ngoài bán.

Bác Trịnh là cao thủ nướng đùi dê, không cần công cụ hiện đại nào cả, bác chỉ lấy một cái giá gỗ bắc lên đống lửa, đùi dê quết mật ong xong là cho lên nướng được ngay, chẳng bao lâu sau mỡ dê đã ứa ra, mùi thịt thơm phức tỏa ra khắp phía.

Mộc Đại xem mà mắt không chớp lấy một cái: “Đừng để cháy, bác Trịnh ơi, lật được chưa ạ?”

Bác Trịnh cười ha ha, bên cạnh bác kê một cái bàn, trên thớt gỗ vang lên tiếng lộc cộc cắt dưa chuột thành những sợi xanh xanh trắng trắng, bác dừng một chút, phân phó Mộc Đại: “Lật đi.”

Mộc Đại hớn hở cầm kẹp sắt lật đùi dê: “Bác Trịnh, nếu giờ mà là thời cổ đại thì tốt ghê, chúng ta có thể dựa vào nghề bán đùi dê nướng để hành tẩu giang hồ đó, bác nướng, cháu phụ trách lật, lúc nào rảnh rỗi thì đi loanh quanh hành hiệp trượng nghĩa gì đó.”

Đúng là cô gái nhỏ, toàn mơ mộng cưỡi ngựa thần lướt gió tung mây gì đâu, có điều bác Trịnh thật sự rất thích cô. La Nhận nói lần đầu gặp cô, Mộc Đại hung dữ không phải dạng vừa đâu – hung dữ chỗ nào chứ, bác chẳng thấy miếng nào sất.

Cái đùi dê đầu tiên nướng xong, Mộc Đại hai mắt sáng rỡ long lanh lấp lánh: “Ăn luôn được chưa ạ?”

Nhịn không được nuốt nước bọt, dù cho giờ ăn có bị dính dầu mỡ nhớp nháp khắp tay quanh miệng cô cũng bằng lòng.

Nhưng thì ra vẫn chưa được, bác Trịnh cầm dao xẻ đùi dê ra thành những miếng nhỏ đều tăm tắp, chia vào mỗi đĩa một phần, tiếp đó rắc tiêu, thì là Ai Cập, muối hạt, rồi phủ một lớp dưa chuột thái sợi xanh nhạt lên trên, đặt một cái nĩa bạc lên đĩa, đưa cho Mộc Đại: “Nếm thử xem.”

Thật đúng là tuyệt cú mèo, Mộc Đại giơ hai tay ra nhận lấy: “Ăn thế này cũng văn nhã quá rồi.”

Bác Trịnh cười: “Không phải đâu, Sính Đình thích ăn, nhưng lại ngại gặm, thế nên về sau La Nhận bảo bác làm vậy đó.”

Đúng nhỉ, Mộc Đại không hé răng đáp lại chữ nào, chỉ vô thức nhìn xung quanh, La Nhận không ở đây, chắc là vào nhà chăm sóc cho Sính Đình rồi.

“Sính Đình…hẳn là có thể chữa khỏe được nhỉ? La Nhận có thể đưa cô ấy đến các bệnh viện lớn ở Bắc Kinh, Thượng Hải thử xem.”

Bác Trịnh thở dài: “La Nhận cũng không phải chưa từng thử, nhưng vấn đề không phải là ở thân thể…”

Nói đến cuối câu, hết thở dài lại lắc đầu, rồi tiếp tục chia phần ăn ra đĩa.

Mộc Đại biết điều không nhắc lại, lấy thêm một đĩa nữa, mang qua cho Lý Thản đang ngồi trên bậc thang. Lý Thản thấy cô từ trước, nhưng không nói chuyện với cô lần nào. Mộc Đại cảm thấy rất áy náy, đẩy đĩa tới cạnh ông: “Bác nếm thử đi, ngon lắm đấy.”

Lý Thản không phản ứng lại cô, được thôi, người ta là đang ghét bỏ mọi thứ của cô đây mà, dù sao cũng là “dì Hồng” của cô.

Mộc Đại bưng đĩa, chuẩn bị đi sang chỗ khác, vừa mới đứng dậy, Lý Thản đột nhiên hỏi một câu: “Dì Hồng của cô…có từng nhắc tới tôi không?”

Câu này nên đáp thế nào đây? Nói dối có thiện ý sao? Hay là ăn ngay nói thật đau dài không bằng đau ngắn?

Thấy Mộc Đại không nói lời nào, Lý Thản cười cười: “Biết rồi.”

Kỳ thực không hỏi cũng biết đáp án, hỏi chỉ là để triệt để nguôi hy vọng thêm chút nữa thôi.

Mộc Đại thấy lòng mình chua xót, muốn đổi chủ đề: “La Nhận nói bác Trịnh có đưa bác đi bệnh viện, không có chuyện gì chứ ạ?”

“Già rồi, thân thể giống như cái xe cũ vậy, đâu đâu cũng là hỏng hóc khiếm khuyết cả.” Lý Thản thổn thức khôn nguôi, tự giễu vỗ vỗ đầu gối mình, “Trước đây chưa để ý tới, đi khuya về sớm, bữa đói bữa no, giờ bị cái thân già này kháng nghị rồi.”

Đúng vậy, thật kỳ lạ, rõ ràng đã có tuổi, vậy mà trước nay chưa từng cảm thấy mình già, luôn vội vàng xuôi ngược, hừng hực tinh thần mạo hiểm muốn tra ra chân tướng, thế nhưng đêm đó, khi La Nhận cầm điện thoại bước đến, nói rằng, có người muốn nói chuyện với ông.

Giây phút ấy khi nghe thấy giọng Lý Á Thanh, cả cơ thể lẫn tinh thần, bỗng từ từ trút ra hơi thở nhẹ nhõm.

Lý Á Thanh nói với ông “Xin lỗi”, ông chua chát cười, nói: “Không có gì.”

Không ai lấy dao ép ông, là chính ông nguyện ý.

Giờ nghĩ lại, thật ứng với câu từ nổi tiếng nọ, “Miếng ăn đã cạn chim mỏi về rừng, rốt lại chỉ còn mênh mang khôn cùng trống rỗng và hư không (*)”, qua rồi những đau khổ, náo loạn, tranh đấu, cướp đoạt, hiện giờ chỉ còn lại vô tận trống rỗng, lạ thay sức lực lại bay biến không còn chút nào.

(*) Hán Việt: “Hảo nhất tự thực tận điểu đầu lâm, lạc liễu phiến bạch mang mang đại địa chân can tịnh”, câu cuối trong từ khúc “Thu vĩ – Phi điểu các đầu lâm (tạm dịch: Đoạn kết – Chim quay về rừng)” kết lại “Hồng lâu mộng khúc”. Bài từ này là một bản tóm lược về vận mệnh của tầng lớp quý tộc trong xã hội phong kiến mà đại biểu là nhà họ Giả (trong Hồng lâu mộng), cũng có thể coi là từ khúc chủ đề khái quát toàn bộ tư tưởng của Hồng lâu mộng.

Lý Thản cười với Mộc Đại: “Mai tôi sẽ về, La Nhận nói, chuyện có điểm quái lạ, nhưng tôi không còn sức mà tra xét nữa, vất vả cho các cô rồi, khi nào có tin tức gì thì gọi báo chút cho tôi biết nhé.”

Ông gồng sức đứng dậy, đấm đấm thắt lưng đau nhức, từ đầu tới cuối không động chút gì tới đĩa thịt dê Mộc Đại mang tới.

E rằng, dù nói ra ngoài thì thoải mái là vậy, nhưng trong lòng, vẫn như trước không muốn tiếp nhận bất kỳ thiện ý nào liên quan tới Hoắc Tử Hồng.

Mộc Đại đứng tại chỗ một lúc, xiên một miếng thịt dê bỏ vào miệng, tâm tình chùng xuống, khẩu vị cũng trở nên nhạt như nước ốc.

Trong lúc vô tình, vừa quay đầu lại…

Chừng như trong tất cả những người ở đây, cũng chỉ có Một Vạn Ba là có thể thỏa thuê ăn như hổ đói như vậy.

***

Trước khi đi ngủ mọi thứ vẫn như thường, đến nửa đêm, Mộc Đại tỉnh lại.

Khô, nơi này quả thực siêu khô, cảm giác như trong không khí không có lấy một xíu hơi nước nào, cổ họng khô khốc, trên môi cũng bong tróc một lớp da mỏng.

Trong phòng không có ấm nước, Mộc Đại bèn ra phòng khách tìm, nhưng đúng là gặp hạn, từ máy lọc nước chỉ nhỏ ra được nửa chén, chẳng đủ cho một ngụm.

Cũng thật là quái lạ, sao đến siêu đun nước cũng không có vậy? Mộc Đại vội vàng chạy tới trước cửa phòng La Nhận, định gõ cửa mà lại nhịn lại.

Hơn nửa đêm thế này, chắc đều ngủ cả rồi.

Nhưng không gõ cửa, chẳng lẽ lại nhịn vậy sao?

Đang tiến thoái lưỡng nan, cửa chợt bật mở.

***

Ấm đun nước chạy bằng điện phát ra tiếng đun nước quen thuộc, Mộc Đại cuối cùng cũng thấy yên lòng, quấn áo khoác ngồi trên salon chờ nước, nhân tiện đánh giá căn phòng của La Nhận, ánh mắt rất nhanh đã bị thu hút bởi một mặt tường.

Giống như mặt tường chuyên dán giấy phân tích vụ án thường thấy trong phim ảnh vậy, lần trước trong quán mì nhỏ ở thành, La Nhận cũng dùng giấy nhớ dán thành bảng phân tích như vậy cho cô xem, có điều trên một tờ giấy khi trước đánh dấu chấm hỏi giờ đã đổi thành “Trương Quang Hoa”, có một đường đứt quãng nối từ tên Trương Quang Hoa dẫn ra ngoài, cuối đường nối là ba chữ.

Ải Hàm Cốc.

Ba chữ Ải Hàm Cốc được khoanh tròn bằng bút đỏ, đánh một dấu chấm hỏi, hẳn là vẫn còn đang trong suy đoán. Mà ở một đầu khác, từ tên La Văn Miểu cũng vạch ra một đường đứt quãng, điểm cuối viết “Sính Đình”.

Cùng là được đánh dấu chấm hỏi, nhưng không biết tại sao, Mộc Đại nhìn nơi đó mà lại cảm thấy chua xót trong lòng.

La Nhận cầm cốc bước lại phía cô, trong cốc thả ít tâm sen: “Nơi này quả thật là khô hơn phía nam rất nhiều, rất nhiều người lần đầu tới đây đều không thích ứng được.”

“Sao anh biết tôi ở ngoài cửa?”

“Sau khi bác Trịnh nói Sính Đình có chuyện, tôi đặc biệt cảnh giác, có đôi khi cả đêm không ngủ, nhưng mà…”

Anh cau mày lại: “Cho tới giờ, tôi vẫn còn chưa tìm ra…”

Đang nói, ánh mắt lại rơi lên mặt tường này.

Nếu quả thật đúng như suy đoán từ trước, là một loại “virus”, Sính Đình thật sự sẽ trở thành một người mang bệnh sao? Sự lạ thường của cô chính là biểu hiện phát tác giai đoạn đầu sao? Loại virus này rốt cuộc truyền nhiễm qua các cá thể như thế nào?

Lúc quay đầu lại, thấy Mộc Đại đang bất an liếm môi.

La Nhận giơ tay ra búng tay tách một tiếng trước mặt cô, làm cô hơi sửng sốt: “Đừng liếm nữa, càng liếm càng khô đó.”

Nước đã đun xong, bốc hơi nghi ngút, muốn uống lại không dám, miệng vừa nhấp một chút đã bị bỏng đến bong luôn một lớp da, Mộc Đại đành cúi mặt xuống đặt miệng trên miệng cốc, hơi nước bốc lên cũng giúp thoải mái hơn được đôi chút.

La Nhận nhìn Mộc Đại, vừa bực mình vừa buồn cười: “Cô không mang son dưỡng đi à?”

Son dưỡng? Bình thường cũng có dùng, nhưng không cần thiết lắm, vậy nên lúc rời nhà không nhớ đến.

La Nhận lấy từ hành lý của mình ra một thỏi đưa cho cô: “Phía nam núi lành sông dịu, cô cũng quá lơ là rồi, ở đây bất kể nam nữ, mỗi người đều thủ sẵn cho mình một thỏi đấy.”

Mộc Đại đưa tay ra đón, vừa chạm đến thân thỏi son, La Nhận lại rụt về.

Anh vặn son ra một đoạn, vớ lấy con dao trên bàn, cắt đi đầu son mình đã dùng qua, rồi mới đưa lại cho cô.

Thật sự rất chu đáo tỉ mỉ, làm Mộc Đại ngẩn ra: “Không sao đâu, tôi không ngại mà.”

La Nhận nhìn cô: “Thật là không ngại à?”

Mộc Đại chột dạ, vành tai đỏ lên.

Thật không ngại sao? Ngẫm lại, tất nhiên là vẫn có ngại rồi.

Mộc Đại cúi đầu, vặn son ra bôi lên môi, bôi bôi bôi, bỗng nhiên cả người chấn động, ngẩng đầu lên nhìn La Nhận.

La Nhận nghiêm mặt lại, đưa tay đặt lên môi, ra hiệu “suỵt”.

Xem ra, anh cũng nghe thấy.

***

Không chỉ La Nhận mà bác Trịnh, Một Vạn Ba và cả Lý Thản, đều bị đánh động.

Cũng không phải là kiểu giọng hát “xa xăm, mỏng manh” mà bác Trịnh từng miêu tả, đây chính là đang hát, giọng hát trong trẻo, nghe trong đêm đặc biệt rõ ràng.

Mấy người họ gặp nhau ngoài hành lang, La Nhận nháy mắt với bác Trịnh, bác Trịnh ngầm hiểu: Những ai không liên quan thì không cần phải dính vào.

Bác xoay người, giải thích với Lý Thản và Một Vạn Ba: “Sính Đình, con bé nó…ở đây, không được bình thường lắm, thật ngại quá, ầm ĩ làm phiền giấc ngủ của mọi người rồi, thông cảm, thông cảm.”

Lời mềm mỏng mà ý thì cứng rắn, người biết điều đều nghe ra được rõ ràng: Có chủ nhà nào lại tùy tiện để người ngoài chứng kiến tình trạng phát bệnh người nhà mình không?

Lý Thản vốn chẳng quan tâm lắm, thoải mái quay người về phòng. Một Vạn Ba cũng chỉ đành về theo, trong lòng cực kỳ tiếc hận: Chẳng trách vì sao cửa lại làm giống lan can như vậy, một mỹ nữ như thế, vậy mà lại là người điên sao? Trên đời này còn có thiên lý không chứ?

La Nhận dẫn Mộc Đại tới gần căn phòng kia.

Sính Đình quả là đang múa, vừa múa vừa hát, động tác đúng là rất rộng mở, làm gì có cô gái nhã nhặn thanh tú nào lại đi múa thế này đâu?

Có “Đạn ca” làm nền, Mộc Đại nhìn ra được rất rõ ràng: Đúng vậy, đây chính là kiểu múa thời thượng cổ, không chú trọng tư thế uyển chuyển, chỉ tùy hứng tùy chỗ mà múa.

Sính Đình múa hát liên tục chừng hai, ba phút, sau đó, đột nhiên dừng lại, khôi phục lại dáng vẻ cụp mắt trầm mặc, lặng lẽ lên giường, đắp chăn, tiện tay tắt đèn ngủ trên đầu giường.

Cả phòng lặng ngắt, trên giường ổ chăn nhô lên một khối, hồi lâu không thấy động đậy.

Mộc Đại lúc xem thì không cảm thấy gì, đến giây phút này mới nảy sinh cảm tưởng như có một dư âm khủng khiếp phát ra từ căn phòng, lan tỏa ra khắp nơi, bất giác rùng mình, trên cả hai cánh tay đều nổi lên từng đợt rợn người khe khẽ.

Bác Trịnh thở dài, lắc đầu với cô, như đang nói: Thấy chưa, là như vậy đấy.

Bác bước từng bước nặng nề trở về phòng.

La Nhận đứng trước hàng rào, vẫn bất động, mắt dán chặt vào Sính Đình trên giường, bàn tay buông thõng chậm rãi nắm lại.

Nếu như đó thật sự là “virus”, vậy thì bệnh trạng của Sính Đình, có phải là đang từng bước chuyển nặng không? Trước đây chú anh La Văn Miểu cũng không có biểu hiện thế này, chẳng lẽ, biểu hiện của mỗi người mỗi khác, tùy vào từng người sao?

Mộc Đại cũng không biết lúc này nên nói lời gì mới đạt được hiệu quả an ủi tốt nhất: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh.”

Lòng La Nhận khẽ động.

Ba phen bốn bận gọi điện thoại, mời Mộc Đại tới đây, thật sự là không có tư tâm sao? Có chứ, cô biết võ, lại biết nội tình, là trợ thủ tốt nhất, lỡ như đến lúc Sính Đình gặp chuyện không may, mình anh không khống chế được tình hình, Mộc Đại ở đây còn bù được cho ba bốn năm sáu bác Trịnh.

Nhưng, nếu chuyện nghiêm trọng vượt quá tưởng tượng của mình thì sao, Mộc Đại liệu có gặp nguy hiểm gì không?

“Sư phụ tôi nói, đã tập võ thì cũng xem như một nửa giang hồ nhi nữ, ghét ác như thù, giải nguy cứu khốn, tôi miễn cưỡng cũng có thể làm được. Hơn nữa chuyện này có liên quan đến dì Hồng, vậy nên tôi nhất định sẽ tận lực giúp anh.”

Trong lòng La Nhận bật cười, Mộc Đại còn chân chất hơn cả trong suy nghĩ của anh. Cái đêm bị dọa sợ đến phát khóc, anh đã nhìn ra ngay, cô là như vậy, chỉ cần người khác đối tốt cô một chút thôi, cô sẽ hồi báo lại gấp bội. Chính anh có phải là đang vô tình cố ý lợi dụng đặc điểm này để tranh thủ lòng thông cảm của cô không?

Có, thật sự là có, còn là đàn ông cơ đấy, ngẫm lại cũng thật đáng thẹn.

La Nhận nhìn cô: “Mộc Đại.”

“Gì?”

“Mai cô dọn ra ngoài đi, đưa cả người bạn kia của cô đi cùng nữa.”

“Hả?”

Mộc Đại cảm thấy tủi thân, cô nói gì sai sao? Sao lại trở mặt không cho ở nữa thế này? Cô toàn nói lời hay ý đẹp cả mà.

Rõ ràng là một cô nhóc thông minh, vậy mà lắm lúc lại ngốc thế không biết, thật là lại bốc cơn đần lên não rồi, La Nhận nhắc nhở cô: “Nếu Sính Đình quả thật là bị nhiễm virus, tôi không thể xác định được liệu có lây sang người khác hay không, các cô ở đây sẽ rất khó lường, thực sự là khó lường.”

Tim Mộc Đại suýt nữa vọt lên họng.

Cô thật sự không nghĩ tới chuyện này, trước đây sư phụ từng nói, có một câu thành ngữ là “vũ phu lỗ mãng”, ý chỉ thân thể gân cốt thì luyện được ngày càng cường kiện, nhưng đầu óc thì lại chẳng luyện tốt được vậy, cô lúc đó còn dương dương đắc ý nói: “Sư phụ, con rất thông minh mà.”

Cô vội gật đầu: “À, à, được.”

Thần sắc khẩn trương cứ như thể nán lại thêm một giây thôi sẽ bị lây nhiễm luôn vậy, dáng vẻ như chỉ hận không thể lập tức về phòng thu thập hành lý: “Vậy, tôi về phòng đây.”

Cô xoay người rời đi, trong lòng La Nhận lóe lên một ý nghĩ, nhanh tay duỗi ra bắt lấy cánh tay cô: “Tôi mới thử thăm dò một chút, cái người vừa dứt miệng ghét ác như thù giải nguy cứu khốn đã chạy đâu mất rồi? Cái người mới nói nhất định sẽ giúp tôi ấy?”

Thật đúng là bốp bốp bốp ba phát mặt mũi rơi lả tả.