Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 2 - Chương 11




Một Vạn Ba ngủ trên xe, suốt một đường đều ngủ rất nông, mơ rất nhiều giấc, thấy mình trở lại thôn Ngũ Châu, người trong thông hoặc là đã sớm không còn nhận ra hắn nữa, làm như không thấy hắn, hoặc là muốn nứt cả mắt ra mà tay dao tay gậy, đánh hắn chạy trối chết.

Nhìn mà xem, cái thôn này, hắn mãi mãi sẽ chẳng có được giấc mơ đẹp đẽ nào về nó: Cái gì mà hồn dẫn mộng ta về quê cũ chứ, đối với hắn mà nói, chỉ có bốn chữ.

Cái nơi quỷ quái.

Nhưng châm ngôn nói rằng: Mộng là ngược lại với đời thực.

Lúc xe lắc lư xóc nảy đi theo con đường đất ven biển mấp mô, vào đến cửa thôn vào sáng sớm ngày thứ ba, Một Vạn Ba bỗng ngẩn người.

Không có khói bếp quen thuộc, không có tiếng người náo nhiệt, gà không gáy, chó không sủa, tĩnh lặng như điểm tận cùng của thế giới, lại xem gần hơn, những gian nhà tàn tạ, nhà thì khóa cửa, nhà thì mở toang, bên trong chỉ còn vài món đồ cồng kềnh, có con chuột vèo một cái, từ sau cửa lủi vào gầm giường.

Hệt như một ngôi làng ma.

Sắc mặt Một Vạn Ba trắng bệch, gào lên với La Nhận: “Người thôn tôi đâu? Người thôn tôi đâu rồi?”

Gào đến cuối, hắn ôm đầu ngồi xổm xuống, hu hu bật khóc.

Còn chẳng bằng trong mơ, “cái nơi quỷ quái” đã thật sự chân chính trở thành nơi quỷ quái rồi.

La Nhận kéo Một Vạn Ba lên xe, quay trở lại con đường đất ven biển tới thôn gần nhất hỏi thăm.

“Thôn Ngũ Châu ấy à? Không có, mấy năm trước đã không còn nữa rồi. Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là chuyển đi thôi.”

“Thôn đó sinh sống bằng nghề mò ngọc trai, biển không còn ngọc nữa thì tất nhiên chỉ có thể ra ngoài mưu sinh thôi chứ sao, cũng không phải là đi hết cùng một lúc, là lục tục dần dần rời đi.”

Thôn này rất ít có khách lạ, những người đang rảnh trong thôn đều nhiệt tình, sinh động như thật kể cho họ nghe về thông Ngũ Châu ven biển kia.

“Nghe nói có một năm lạ lắm nhé, thôn đó tranh đoạt địa bàn với một thôn ven biển khác, kết quả là một người đàn ông rơi xuống biển chết chìm, vợ anh ta phát điên, nửa đêm ôm hũ tro của chồng chèo thuyền ra biển, ai ngờ vừa ra thì thuyền lật, sau đó còn kỳ quái hơn kia, Trung Thu năm đó, lão trai ngọc phơi trăng, không biết có phải là bị thôn bên cạnh trả thù hay không mà bị đốt sạch.

“Năm đó, cả thôn không mò được một hạt ngọc nào, người trong thôn cũng biết là gặp vận xấu, dồn hết hy vọng vào năm sau, tháng Ba tế hải thần, còn long trọng hơn cả trong quá khứ, ai mà ngờ…”

Người nọ thở dài không ngừng: “Vùng biển nhỏ này, từ đó về sau cứ như gà mái không đẻ được trứng ấy. Thôn Ngũ Châu đời đời làm nghề mò ngọc, không làm được gì khác, suốt mấy năm liền không kiếm được kế sinh nhai, lại chẳng không đi sao, ban đầu chỉ có vài nhà rời đi, càng về sau càng nhiều, mấy năm trước trở thành cái thôn trống rồi.”

Còn nói: “Có điều, cũng có thể là ra ngoài kiếm được cuộc sống tốt đẹp hơn rồi, con người thường vươn tới chỗ cao mà, vùng biển này không ra ngọc nữa thì thành đất khỉ ho cò gáy thôi, khư khư giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Một Vạn Ba nghe liền một mạch: “Lão tộc trưởng thì sao, cũng đi rồi?”

Người nọ như chợt nhớ ra, vỗ đùi: “À, à, đúng rồi, quên không nói, ông già đó rất có khí tiết nhé, không chịu rời đi, nói là từ đường ở đây, hồn thiêng tổ tông ở đây, không thể đi được gì đó.”

Lão tộc trưởng không chịu rời đi, mỗi lần có người khuyên lão, lão liền nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt già nua xuôi theo những nếp nhăn chằng chịt trên khuôn mặt nhăn nheo, nhỏ vào chòm râu xám trắng dưới cằm.

“Thôn Ngũ Châu của chúng ta bắt đầu có từ khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Lĩnh Nam, lập nên Tượng Quận, đời đời nối tiếp, vùng biển này đã nuôi toàn thôn hơn một ngàn năm, không thể vì mấy năm không có ngọc mà đi hết thế được, ‘ngọc đi ngọc về’, ‘ngọc đi ngọc về’, tôi từng nói với các người rồi cơ mà.”

Đúng là từng nói, lão tộc trưởng là người có kiến thức, lúc rảnh rỗi thường kể chuyện lịch sử, trích dẫn điển cố, có nguồn gốc có chứng cứ.

“Ngọc đi ngọc về” nằm trong “Hậu hán thư: Tuân lại liệt truyện”, kể về truyền thuyết của Hợp Phố, rằng tên quan trước mắt thấy tiền tài liền lòng tham không đáy, sai người mò ngọc vô tội vạ, kết quả khiến lão trai ngọc bỏ đi hết. Về sau, Mạnh Thưởng nhậm chức thái thú Hợp Phố, làm quan thanh liêm, tạo phúc cho bách tính, nhậm chức không đầy một năm, lão trai ngọc lại ào ào trở về.

Thực ra nếu nhìn bằng con mắt hiện đại, đây chỉ là quy luật tăng giảm cố hữu của ngọc trai, Mạnh Thưởng cho lão trai ngọc thời gian nghỉ ngơi lại sức để có thể duy trì phát triển lâu dài, chứ cũng chẳng phải thần tích quan thanh liêm cảm động trời xanh gì, nhưng trong suy nghĩ của lão tộc trưởng thì không phải vậy, lão có lòng tin vững chắc rằng lão trai ngọc rồi sẽ trở lại.

Một Vạn Ba khẽ giọng hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, người trong thôn ngày càng ít đi, có một hôm, ông già đó đột nhiên phát điên, ôm hết bài vị tổ tiên trong từ đường ra, bỏ vào thuyền mò ngọc, chèo thuyền ra biển. Lão nói, dựa vào mặt mũi của liệt tổ liệt tông, vùng biển này không thể tuyệt đường của thôn thế được.”

Một Vạn Ba như nhìn thấy, trong hơi sương bảng lảng buổi sớm mai, những bài vị thường ngày vẫn tiếp nhận hương khói ngổn ngang nằm trong khoang thuyền, lão tộc trưởng chèo thuyền rời bến, miệng lẩm bẩm: “Liệt tổ liệt tông ở trên, liệt tổ liệt tông ở trên…”

Một Vạn Ba không khỏi thấy thê lương cho lão, trong lòng nổi lên một nỗi cay đắng vô danh: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó nữa à…” Người nọ chợt tỏ vẻ thần thần bí bí, liếc mắt ngó sang hai bên như sợ bị ai nghe được.

Gã vươn tay ra, mu bàn tay hướng lên trên, vẽ thành một đường thẳng trong không trung, sau đó vèo một cái lật lòng bàn tay lên.

“Lật, thuyền ra giữa biển thì lật. Còn nhớ trước đó tôi có kể là có một người phụ nữ ra biển, cũng bị lật thuyền chết trong biển không? Người ta đồn là, ma nước lấy mạng đó, có người còn kể, là một người phụ nữ, túm lấy chân lão già lôi xuống, rợn chết được…”

Gã rùng mình một cái, tự dọa mình trước, sợ đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

***

Chú Trương sau khi nói chuyện với Mộc Đại rồi cũng sợ cô suy nghĩ nhiều, có điều nhìn suốt hai ngày nay, cô vẫn cười nói vô tư như thường, vẫn rất tốt.

Vậy nhưng, Mộc Đại rốt cuộc thích hợp làm gì đây? Chú Trương đem những công việc mình biết hay từng nghe nói đến ướm vào cô, cảm thấy đều được cả, nhưng đồng thời cũng thấy thiêu thiếu gì đó.

Trước đó lúc Mộc Đại tốt nghiệp đại học cũng từng nói: “Cháu không có hứng thú với công việc văn phòng đâu, học đại học chỉ để lấy tố chất thôi, tố chất cơ bản ấy.”

Còn tưởng cô nói đùa, hóa ra không phải, lúc Hoắc Tử Hồng còn ở đây, chú Trương cũng từng lo lắng thảo luận về vấn đề này với bà, Hoắc Tử Hồng nghĩ thoáng hơn ông, nói: “Trời sinh ta có tài tất sẽ có đất dụng võ, mỗi người một đường đi khác nhau, nếu Mộc Đại tạm thời chưa tìm được đường đi của mình thì cứ để nó chơi đi, người sống trên đời, quãng thời gian có thể vui vẻ chơi đùa không vướng bận, kỳ thực không nhiều lắm đâu.”

Nếu bà chủ đã lên tiếng thì chú Trương cũng sẽ không nói gì nữa, chỉ ừ một tiếng rồi xoay người rời đi.

Ông không nghe được câu tiếp theo của Hoắc Tử Hồng.

“Nói không chừng, sau này khi muốn quay lại cuộc sống như vậy thì đã không còn quay lại được nữa.”

***

Chiều hôm đó, chú Trương làm một cuộc phỏng vấn.

Thật sự là phỏng vấn, thằng nhóc Một Vạn Ba nói đi là đi luôn, chú Trương không hiểu mấy cái rượu trắng rượu đỏ này lắm, Tào Mập thì thùng rỗng kêu to, vào quầy bar cũng chỉ biết đứng đực mặt.

Lúc này mới nhận ra, Một Vạn Ba quả thật là một tay rất có nghề.

Trước mặt là một bartender do quán bar quen biết giới thiệu tới, quầng mắt thâm đen, cả mặt toát ra vẻ túng dục quá độ, cà lơ phất phơ, ngồi không ra ngồi, chú Trương nhìn mà phát hỏa.

Ông tằng hắng hai tiếng: “Cậu từng làm việc ở những quán nào rồi? Làm bartender mấy năm rồi? Tự giới thiệu về mình một chút đi…”

Còn chưa nói hết, chợt nghe thấy Mộc Đại vùi mừng reo lên: “Đại sư huynh!”

Chú Trương phát hoảng, lúc đầu còn tưởng là mình đang phỏng vấn đại sư huynh của Mộc Đại, mãi đến khi thấy cô nhảy nhót chạy ra ngoài cửa đón, mới biết là nghĩ lầm.

Chú Trương tò mò nhìn ra ngoài.

Đại sư huynh của Mộc Đại? Chưa bao giờ gặp thì phải.

***

Còn có một người khác nghe thấy ba chữ “đại sư huynh” mạch máu cũng căng phồng, đó là Tào Nghiêm Hoa.

Là đại sư huynh, chính là đại sư huynh tiêu sái như gió khiến tiểu sư muội mến mộ đến chết đi sống lại trong truyền thuyết!

Cổ gã vươn dài như hươu cao cổ, lúc ánh mắt chạm đến được thì nụ cười trên mặt từ từ đông cứng, cảm giác như đông thành băng luôn vậy, dùng búa gõ một cái sẽ vỡ tan rào rào rơi xuống.

Đây chính là…đại sư huynh của Mộc Đại?

Người tiến vào khoảng hơn bốn mươi tuổi, vóc người mập mạp kiểu trung niên, trên đầu đã bắt đầu có xu hướng hói, lưng khòm khòm, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, hình tượng này, thực sự đã làm mất hết mặt mũi của người học võ suốt năm ngàn năm nay trên Hoa Hạ mênh mông rồi.

Mộc Đại vui mừng ôm lấy tay người đàn ông kia, giới thiệu một vòng: “Đây là chú Trương. Đây là nhân viên quán bar của nhà em, Tào Nghiêm Hoa, anh có thể gọi gã là Tào Mập. Đây là đại sư huynh của cháu, họ Trịnh, Trịnh Minh Sơn.”

Tào Nghiêm Hoa còn chưa hồi thần được sau trận sụp đổ ảo tưởng về đại sư huynh, có chút lúng túng, bỗng dưng liếc xuống chân Trịnh Minh Sơn, chưa kịp động não đã bật thốt một câu: “Đại sư huynh… Chân anh… Hồi phục tốt thật, ha ha…”

Nguy rồi, sao lại nói vậy chứ, Mộc Đại từng kể, đại sư huynh vì làm trộm nên bị sư phụ đánh gãy chân, đối với người học võ mà nói, chuyện này nhất định là điều cấm kỵ không thể nhắc tới…

Nhận ra mình lỡ lời, mặt Tào Nghiêm Hoa thoắt đỏ thoắt trắng.

Trịnh Minh Sơn nghe mà như lọt vào sương mù, cúi đầu nhìn chân mình: Có bị gì sao?

Mộc Đại sợ bị lộ tẩy, đẩy Trịnh Minh Sơn ngồi xuống: “Đại sư huynh, anh ngồi đi.”

Lại sai Tào Nghiêm Hoa: “Đại sư huynh của tôi thích uống rượu đế, trong quán bar không có, anh đi mua hai chai về đi, rượu xái thôi cũng được. Nếu có đồ nhắm kiểu lạc rang, tai lợn gì đó thì cũng mua một ít về.”

Rượu đế, củ lạc, tai lợn? Trong một quán bar tinh tế hữu tình thế này á?

Chỗ họ là quán bar, không phải là quán vặt lề đường!

Tào Nghiêm Hoa nhịn không được: “Chỗ nào việc đó chứ tiểu sư phụ, người ta uống cà phê cocktail, anh ấy lại ngồi uống một hớp rượu, nhai hai hạt lạc, thật không ăn khớp chút nào. Còn nữa…”

Gã len lén chỉ vào Trịnh Minh Sơn: “Anh ấy kiêm nghề làm chủ thầu à? Từ công trường tới thẳng đây sao?”

Mộc Đại trừng gã.

“Tào Mập, không thể trông mặt bắt hình dong thế được. Tôi nói cho anh biết, đại sư huynh của tôi lợi hại lắm đấy, anh ấy là lính đặc chủng giải ngũ, sau đó còn từng làm hộ vệ cho nhà giàu nữa, một mình đấu sáu tên cướp đấy.”

Tào Nghiêm Hoa trề môi, có chút không khép lại được.

“Còn nữa, đại sư huynh tôi còn mở võ quán, học trò khắp thiên hạ, đệ tử của anh ấy mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng đủ dìm chết anh đấy, còn không mau đi đi!”

***

Tào Nghiêm Hoa chạy đi như một làn khói.

Có việc đệ tử gánh phần nặng, huống chi còn là đại sư huynh của sư phụ nữa.

Mộc Đại rót trà cho Trịnh Minh Sơn uống tạm: “Đại sư huynh, võ quán không bận sao? Sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?”

Trịnh Minh Sơn nhập môn trước Mộc Đại, chỉ học được mấy năm, y cũng không có hứng thú lắm với khinh công, sau khi được sư phụ đồng ý thì chuyển sang luyện cái khác, quyền nam cước bắc không từ cái nào, luyện đủ thứ ngón trên đời, bản thân cũng bận bịu chuyện riêng, vậy nên luận về độ chính quy trong võ công sư môn, còn không bằng Mộc Đại.

Vậy nên y mở võ quán làm giáo viên, cũng không tính là lập môn hộ nhận đệ tử gì, chỉ là cận chiến quyền thuật thượng vàng hạ cám, cái gì cũng dạy.

Y cũng không có ý định tự dát vàng lên mặt mình: “Võ quán gì chứ, chỉ là lớp đào tạo thôi, một năm dạy vài khóa, thời gian khác còn bận việc riêng nữa… Vừa hay nhận được điện thoại của cô, đang ở cách đó không xa nên tiện đường tới.”

Một chén trà vào bụng, vào thẳng chủ đề chính: “Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện tìm việc làm thế?”

Mộc Đại ấp a ấp úng: “… Người sống trên đời, thế nào cũng phải nghĩ cách tự nuôi mình mà. Sư huynh, anh có con đường nào không?”

Tỉ mỉ mà nói, lúc Mộc Đại nhập môn, Trịnh Minh Sơn đã sớm vào nam ra bắc đầy mình trải nghiệm, hai người chưa từng thực sự “đồng thời” học nghệ trong sư môn, rất nhiều chuyện về Trịnh Minh Sơn là sư phụ kể cho cô nghe, trong lòng cô, vị sư huynh này vừa gan dạ lại vừa hiểu biết, bạn bè khắp bốn phương, vậy nên sau khi được chú Trương chỉ điểm, người đầu tiên cô nghĩ tới, là Trịnh Minh Sơn.

Dù không có đường nào, cho cô chút kiến nghị cũng được, cô là tiểu sư muội mà.

Trịnh Minh Sơn tựa lên lưng ghế: “Có, còn tùy xem cô muốn kiểu đường gì nữa. Cô muốn bình yên phẳng lặng thì không khó, công ty của bạn anh có thể hỗ trợ sắp xếp cho cô một chức vụ văn phòng, có điều…”

Y quan sát Mộc Đại một hồi, tự bật cười trước: “Với bản lĩnh của cô mà nói thì hơi lãng phí. Cho cô đến võ quán làm trợ giảng cũng được, chỉ sợ chưa đến hai ngày đã bị thằng nhóc xấu xa nào đó đuổi chạy mất thôi.”

Mộc Đại bị y trêu chọc đến thẹn thùng.

Tào Nghiêm Hoa đã quay lại, chung rượu được bày ra, lại lấy thêm đôi đũa để ăn lạc rang, Trịnh Minh Sơn rất phấn khởi, vỗ vỗ vai Tào Nghiêm Hoa: “Cảm ơn nhé.”

Được lắm, lực đạo rất nặng, Tào Nghiêm Hoa suýt bị y vỗ cho quỳ phịch xuống.

Mộc Đại đẩy đĩa thức ăn nhỏ về phía Trịnh Minh Sơn: “Sư huynh, kỳ thực em muốn được như anh đấy, nhiều hiểu biết nhiều kinh nghiệm, từng trải nhiều một chút mới tốt. Em luôn cảm thấy, học võ xong rồi, em vẫn chưa phải cao thủ, cao thủ ấy à, phải là…”

Cô chống má, vắt óc nghĩ cách hình dung cao thủ trong lòng mình: “Là thế này, có khí chất, nhìn phải thật mạnh mẽ, thật chín chắn, giết người vô hình mà mặt không biến sắc…”

Trịnh Minh Sơn hiểu ý cô.

Sư phụ từng nói về tiểu sư muội này với y: “Con nhóc Mộc Đại này ấy à, luôn hỏi ta là, sư phụ, con có lợi hại không? Có khiến người ta sợ không? Cứ như học võ là để dọa người ta sợ ấy, thích mặc cả cây đồ đen, đeo dây chuyền còn đính mấy cái hình đầu lầu nữa chứ, nhưng cứ cười lên là lộ tẩy hết, con nhóc vẫn chỉ là một cô bé con thôi…”

Mộc Đại vẫn đang thao thao bất tuyệt: “Sư huynh, em không muốn như thế này đâu, em không muốn làm cô gái nhỏ. Không muốn cứ có chuyện là người khác lại kéo em ra sau bảo vệ. Hẳn là nên có chuyện khó giải quyết, mọi người đều cảm thấy, ừ, Mộc Đại có thể xử lý được mới phải…”

Đúng thật là cô bé con nhỉ, Trịnh Minh Sơn mỉm cười.



Thấy sư huynh có vẻ thất thần, Một Đại vươn tay ra huơ huơ trước mặt y: “Sư huynh? Sư huynh?”

Trịnh Minh Sơn phục hồi tinh thần lại, định nói gì, lại khẽ thở dài một hơi.

Y nhớ sư phụ từng nói một câu.

Người chưa từng bước chân vào giang hồ thường mặc sức tưởng tượng muốn xông xáo rèn luyện một phen, nhưng lại không biết rằng trong giang hồ tre già măng mọc, đến cuối cùng có thể vững vàng đứng thẳng trong mưa gió, đều là những kẻ từng phải trút một bộ xương, cởi một lớp da bỏ lại giang hồ.

Đúng vậy, ngay cả một nụ cười thông thường cũng hàm chứa muôn vàn ý tứ sâu xa.

Trịnh Minh Sơn nói: “Nếu cô thật sự muốn, chỗ anh cũng đúng là đang có một việc thích hợp với cô đây.”