Bảy Thanh Hung Giản

Quyển 4 - Chương 1: Gió cuốn cát bụi




Sáng sớm, có người gõ cửa.

Dùng chữ gõ để miêu tả cũng hơi văn nhã quá rồi, chính xác phải là đập.

Mã Đồ Văn đầu óc mê man, há miệng hà ra một hơi, mùi rượu cồn bốc lên hun xộc mũi anh ta, anh ta láng máng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, từ khóa then chốt là chia tay.

Chia tay với bạn gái Bát Mỹ.

Bạn trai bạn gái chia tay, lý do không nằm ngoài những nguyên nhân thông thường như phụ huynh ngăn cấm, tiền nong, ổn định cuộc sống, nhà cửa, sự nghiệp, anh ta và Bát Mỹ, cả hai đều là điển hình của những cô gái chàng trai thất bại trong cuộc sống với con đường tương lai mờ mịt trước mắt, chia tay hòa hảo là chuyện rất bình thường.

Chuyện duy nhất khác biệt là tối qua lúc Bát Mỹ sập cửa bỏ đi đã quên không xách theo két bia gắn bảng tên hãng để chào hàng.

Sau đó, bị Mã Đồ Văn uống hết sạch.

Uống xong, theo hơi men, nỗi buồn cũng bốc lên, nghĩ đến nam nữ trên đời, yêu đương ân ái, thật đ** có gì thú vị hết, bèn ôm guitar, tự đàn tự hát, giai điệu thì là Carmen, nhưng ca từ thì bị hắn chế lại.

“Tình yêu chỉ là cái thứ quần què, chẳng có cái quái gì phải thèm muốn. Phụ nữ chỉ là một lũ thần kinh, chẳng có cái quái gì là hơn người…” (*)

(*) Gốc là bản aria “L’amour est un oiseau rebelle (Tình yêu là cánh chim nổi loạn)” trong vở opera kinh điển Carmen.

Đang đàn hát say sưa thì bị buộc phải ngắt quãng, bởi con mụ cách vách quấn khăn tắm lao ra từ phòng tắm đứng chật hẹp, trên đầu dính đầy bọt dầu gội rẻ tiền, đứng trước cánh cửa cũ nát rống lên: “Dở hơi à! Nửa đêm nửa hôm, có còn cho người khác tắm không hả?”

Mã Đồ Văn ôm guitar nghĩ, phụ nữ quả nhiên là một lũ thần kinh, nếu bà bị làm ồn không ngủ được nên tức giận thì ông đây còn có thể hiểu được, nhưng bà tắm, tôi hát thì liên quan cái đ** gì? Khiến bà lên đỉnh luôn rồi chắc?

Sau đó, anh ta ôm guitar, đầu gục xuống rồi không biết từ lúc nào thì ngủ mất.

Bởi vậy nên sáng sớm có người gõ cửa, phản ứng đầu tiên của anh ta là con mẹ đi tắm cũng bất khuất kia, phản ứng thứ hai là Bát Mỹ qua lại đòi két bia.

Cái thứ hai có khả năng rất cao, anh ta ngáp dài đứng dậy, vớ lấy ví tiền rồi ra mở cửa.

Đứng ở cửa là nhân viên chuyển phát nhanh.

Không phải là của Thuận Phong, Thân Thông Viên hay Vận Đạt (*), mà là của Vạn Phong Hỏa, là nhân viên chuyển phát cao cấp.

(*) Tên các công ty chuyển phát ở Trung Quốc.

Đầu óc Mã Đồ Văn vẫn còn ngâm trong bia, hỏi: “Anh tới làm gì?”

Người kia đưa tập tài liệu cho anh ta: “Cầm chắc hộ với, tôi cần chụp ảnh, chứng minh là tài liệu đã được đưa đến tận tay anh.”

Mã Đồ Văn kinh ngạc: “Tài liệu gì của tôi? Anh đang ép mua ép bán đấy à?”

Người kia không buồn để ý tới anh ta, cầm cái điện thoại đầy mùi rượu giơ lên cao: “Nào, đứng thẳng, cười lên đi.”

Mã Đồ Văn nhếch khóe miệng, mắt lờ đờ.

Sau khi nhân viên chuyển phát rời đi, Mã Đồ Văn lê bước chân vào phòng, vừa đi vừa thò tay vào túi tài liệu móc đồ ra, chỉ ước có thể móc cái cái bánh bao hay bánh quẩy nóng gì đó.

Miệng túi tài liệu quay ngược xuống, một bức hình rơi ra, rơi xuống chân Mã Đồ Văn.

Anh ta nghiêng đầu, cúi xuống xem, là một cô gái rất xinh đẹp, cười ngọt ngào với anh ta.

À, anh ta nhớ ra đây là ai rồi.

Anh ta dửng dưng giẫm lên ảnh chụp, đi tiếp, đế dép in một dấu giày lớn lên khuôn mặt tươi cười của cô gái kia.

Mã Đồ Văn ngáp dài, đầu váng vất, lèm bèm gọi điện thoại cho La Nhận, nói, La Nhận này, mày có định qua đây không, hình như tìm được bạn gái mày rồi.

La Nhận hỏi gì đó, anh ta nghe không rõ, bầu không khí sáng sớm chợt khuấy lên tâm sự phiền muộn của anh ta, hai hàng lệ yêu trượt ra, anh ta nói với La Nhận: “Bát Mỹ là đồ con gái không có lương tâm.”

Sau đó cắm đầu xuống nằm úp sấp vào đống bừa bãi trên mặt đất.

Lúc tỉnh lại, thấy La Nhận đang ngồi trên sofa, trong tay là tập tài liệu, bức ảnh kia đã được nhặt lên, lau sạch dấu giày.

Mã Đồ Văn động đậy, muốn ngồi dậy, nhưng chân không chống lên được, thế là dùng cả tay cả chân bò qua, quờ quạng túm lấy chân La Nhận.

La Nhận giương mắt nhìn anh ta.

Mã Đồ Văn nói đầy bi phẫn: “La Nhận, mày đừng tìm bạn gái nữa, phụ nữ đều không đáng tin cậy như nhau, ngại hết cái này ngại đến cái khác, nói đi là đi, hai chúng ta sống với nhau đi, tao với mày chân thành thẳng thắn đến đầu bạc răng long…”

Vừa nói vừa chùi hết nước mắt nước mũi lên quần La Nhận.

Giây tiếp đó, La Nhận xốc cổ áo anh ta lên, kéo vào phòng vệ sinh.

Mã Đồ Văn giãy giụa: “Này, này, La Nhận, đầu bạc răng long…”

Vào phòng vệ sinh, La Nhận ấn đầu Mã Đồ Văn vào bồn rửa tay, vặn vòi nước, nước lạnh phun ra, da trên đỉnh đầu Mã Đồ Văn như sun hết lại, đánh một cái rùng mình, một liều thuốc tỉnh người tiêm thẳng vào tim phổi, chạy một mạch xuống gan bàn chân.

Năm phút sau, anh ta cầm khăn mặt lau đầu đi ra, nở nụ cười lúng túng với La Nhận đứng bên ngoài, nước tong tỏng nhỏ khỏi tóc.

La Nhận không để ý tới anh ta.

Mã Đồ Văn tự tìm đề tài nói: “Tao nhớ ra rồi, thực ra tao từng gặp bạn gái mày, không phải chính là cô nhóc đeo vòng tay gắn hình đầu mèo sao, lần trước cô ấy tới tìm người, lần này mày lại tới tìm cô ấy, hai người đang chơi trốn tìm đó hả?”

Vốn định nói vài câu hài hước để xoa dịu không khí, nói xong mới nhận ra là không thích hợp, chỉ đành tự mình cười gượng.

Lại tiếp tục tìm chủ đề nói: “Có phải quan hệ của mày với người nhà cô ấy không tốt không? Người nhà cô ấy đưa cô ấy đi cũng không chịu nói với mày?”

La Nhận nói: “Tao đi trước đây.”

Mã Đồ Văn nhìn bóng lưng anh, cảm thấy bầu không trở nên quạnh quẽ, người yêu đi rồi, bạn cũng đi mất, quan hệ xã hội của anh ta trừ loại thẳng thừng cứng nhắc tới tới lui lui này, không có mối nào bền vững hơn một chút sao?

Chân nhũn ra, quỳ rạp xuống đất, đầu gối đè lên một lon bia đã uống rỗng, thân lon lõm xuống.

Mã Đồ Văn lẩm bẩm: “La Nhận, mày chẳng giống loại người đuổi theo con gái nhà người ta khắp nơi chút nào.”

Tiếng bước chân vang lên, La Nhận quay trở lại, ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt anh ta.

Mã Đồ Văn khiêu khích: “Làm sao, quay lại là muốn sống với tao thật à?”

La Nhận cười cười: “Quen nhau lâu rồi, có đôi lời muốn nói với mày.”

Mã Đồ Văn ngỏng đầu lên nghe.

“Nói thật, mày thực sự chẳng có thiên phú ca hát gì đâu. Người ấy mà, lãng phí một hai năm theo đuổi thứ không thực hiện được thì gọi là tùy hứng, lãng phí thời gian dài thì gọi là ngu xuẩn. Bát Mỹ không sai, cô ấy theo mày lâu vậy rồi, đừng để cô ấy cảm thấy thiếu an toàn.”

Mã Đồ Văn vẫn ngỏng đầu, ngực lên xuống kịch liệt.

La Nhận đứng dậy đi ra cửa, một lon bia từ phía sau ném tới, đập vào vai anh, không đau lắm, Mã Đồ Văn ở sau lưng hét: “Mày thì biết cái gì, mày có biết cái gì là mơ ước không? Hả?”

La Nhận không quay đầu lại, lúc xuống tầng, anh nghe thấy tiếng Mã Đồ Văn khàn giọng nức nở, nghĩ: Nó với Bát Mỹ sẽ không sao đâu.

Nhưng, mình và Mộc Đại thì sao?

***

Trong túi tài liệu, ngoài ảnh chụp Mộc Đại thì còn có một bức do người của Vạn Phong Hỏa ở bên đó chụp trộm, bên ngoài câu lạc bộ điều trị tâm lý tư nhân, Hoắc Tử Hồng ngồi bên song sắt ở vườn hoa, cúi đầu hút thuốc, chú Trương đứng bên cạnh, vẻ mặt sầu khổ như đang thở dài.

Người nhà này làm ăn thật hết chỗ nói.

Đương nhiên cũng phải trách chính mình, không thủ hai tư trên hai tư ngoài phòng bệnh.

Anh vì có chút chuyện nên tạm thời phải rời đi, tới chỗ bác sĩ hỏi về thương thế của Mộc Đại rồi liên hệ với bạn bè xem có bệnh viện nào tốt hơn không, ai ngờ lần đó, chú Trương lại đưa Mộc Đại đi, đồng thời trước đó không biết đã lấy lí do gì mà nhờ vả được y tá, trước lần cho vào thăm tiếp theo, không ai thông báo cho anh biết.

Lúc trông thấy y tá sửa sang lại giường chiếu trống không, anh không thể nào miêu tả được cảm giác của mình khi ấy, chăn đệm đều phải đổi, hai y tá cùng nhau nhấc đệm giường lên, động tác hơi mạnh, con dao găm đặt dưới đệm rơi xuống giường, như một món đồ vô chủ bị vứt bỏ.

La Nhận căm phẫn vô cùng, đến tận lúc đó, y tá theo dõi phòng bệnh mới lưỡng lự nói với anh: Mộc Đại đã tỉnh lại từ một ngày trước.

Rất nhiều chỗ nghĩ mãi không thông.

Chú Trương không có vẻ gì là một người quyết đoán, phía sau hẳn là Hoắc Tử Hồng đứng ra sắp xếp, nhà này sao lại phải lừa anh đưa Mộc Đại đi? Đưa đi làm gì?

Quan trọng nhất là, Mộc Đại là bạn gái anh, vì sao lại không nói tiếng nào, cứ thế đi theo chú Trương? Điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc?

Sau mới biết, Một Vạn Ba nhận được điện thoại của chú Trương, úp mở bảo hắn để ý công việc trong quán bar, ban đầu Một Vạn Ba cũng không để tâm lắm, sau khi gặp lại La Nhận mới ngộ ra đó là khéo léo dặn dò.

Đầy đủ chính xác ý tứ thì hẳn là: Trong khoảng thời gian này, cậu trông nom quán bar nhé.

La Nhận rất ương ngạnh, nếu đã gạt tôi, tôi càng phải biết, nếu đưa Mộc Đại đi, tôi càng phải tìm ra cô ấy.

Bất kể bằng cách nào, chỉ có một yêu cầu duy nhất: Nhanh!

Vạn Phong Hỏa đúng là không phụ lòng ủy thác, nhân viên chụp ảnh còn cung cấp cả địa chỉ.

Câu lạc bộ tâm lí kia là ở Côn Minh.

Trong tài liệu có một bản thông tin về người quản lí câu lạc bộ, tên là Hà Thụy Hoa, trước đó từng làm việc ở một bệnh viện có tiếng trong nước, bệnh viện đó là trung tâm trọng điểm quốc gia chuyên khám và điều trị các chứng bệnh liên quan đến tâm thần và thần kinh.

Sau tên Hà Thụy Hoa là mọt loại những danh hiệu chức vụ dài dằng dặc, ủy viên hiệp hội điều trị tâm thần Trung Hoa, ủy viên hiệp hội bác sĩ Trung Quốc ngành tâm thần học, từng nhiều lần sang Mĩ, Đức, Thụy Điền tham gia giao lưu học thuật, là giáo sư thỉnh giảng khoa tâm lí học của một trường đại học trứ danh nào đó.

La Nhận có dự cảm không lành.

Trước khi lái xe, La Nhận rút một điếu thuốc ra.

Thuốc là anh nhất thời nổi hứng mua, thực ra anh không có thói quen hút thuốc lá, trước khi làm việc gì nguy hiểm, anh có thói quen ngăn chặn mọi khả năng dẫn đến hiệu ứng cánh bướm gây ra nguy hiểm: Thuốc lá kích thích mắt, mũi, họng, giảm tốc độ bơm máu và oxy lên não, khiến trí lực suy giảm, mạch máu co rút, mà anh thì cần mắt sói, mũi chó, một bộ não tỉnh táo hơn rất nhiều lần so với người thường.

Không chỉ riêng anh, đám anh em của anh cũng không có thói quen này, rượu thì thỉnh thoảng còn uống vài ngụm chứ thuốc lá thì thực sự rất ít hút.

Nhưng lần này, anh phá lệ.

Hơi thuốc từ từ xộc lên, kích thích mắt anh, và cả mũi, hút thuốc đối với anh không phải thả lỏng mà giống một hình phạt nghiêm khắc và tự dằn vặt hơn.

La Nhận cảm thấy, mình đã sai một chuyện.

Nếu anh sớm nhìn ra Mộc Đại có vấn đề, anh hẳn là nên hỏi thẳng hoặc kéo cô cùng nhau đối mặt với nó chứ không phải là vì thích cô nhường cô nên làm như không thấy.

Mầm mống tai họa ngầm này, tựa như cỏ độc trong khe đá, anh có thể làm như không thấy, có thể lơ là, nhưng nó lại sinh trưởng mạnh mẽ ở điểm mù thị giác của anh, chờ đến lúc anh cúi đầu lần nữa, dưới chân cỏ đã mọc cao ngang đầu gối.

Anh sẽ chẳng bao giờ biết được bước chân vào đó sẽ đạp lên thứ gì.