Bẫy Tình, Tình Bẫy?

Chương 47




Không cần quan sát vẻ mặt Thẩm Mục Phạm, Bạch Chi Âm cũng có thể nhận thấy được cơn tức giận toát ra từ trong mắt anh, giống như gợn sóng thủy triều ùn ùn kéo đến đánh tới tấp, khiến kẻ khác phát lạnh đến nghẹt thở.

Cô biết anh không vui, có điều không dám xác định là do bản thân mình hay là do Loana.

Im lặng. Sự im lặng đến nỗi khiến người ta thấy áp lực.

Cánh tay ở trên lưng cô buộc chặt như sắt, cô có chút đau nhưng không dám lộn xộn, chỉ có thể tùy ý anh nắm chặt tay bước về phía trước.

Lên xe, anh đóng mạnh cửa xe một cái. Tiếng rầm chấn tai vang lên khiến cô giật bắn cả mình, bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Đang cân nhắc xem nên làm gì để phá vỡ không khí trầm mặc này, chợt nghe anh lạnh giọng hỏi: “A Uy đâu?”

A Uy chính là tài xế kiêm vệ sĩ của cô, Bạch Chi Âm biết anh muốn quở trách A Uy bảo vệ không tốt nên vội vàng giải thích: “Là em bảo cậu ta đi mua một ít đồ”.

Thấy sắc mặt anh vẫn âm trầm như cũ, cô nhẹ nhàng kéo kéo ống tay áo của anh. “Không phải anh đang giận em đó chứ?”.

“Đúng vậy.” Thẩm Mục Phạm bắt lấy tay cô, hơi thở có chút nặng nề: “ Anh chỉ xa em một chút em cũng không bảo vệ được bản thân mình!”

Bạch Chi Âm cúi đầu, bộ dạng áy náy biết sai. Đáng tiếc lúc này đây, Thẩm Mục Phạm không nghĩ sẽ dừng lại mà tiếp tục truy hỏi: “Nói cho anh biết, tại sao lại tới gặp bà ta?”

“Bà ấy hẹn em ra để nói chuyện”

“Nói chuyện gì mà phải động tay động chân?”

Bạch Chi Âm cắn cánh môi, suy nghĩ một lát, thấp giọng nói ra mọi chuyện: “Trước kia, em cùng ông nội thỏa thuận một điều kiện, anh giúp đỡ ông ta, ông ta đem quyền giám hộ Tiểu Thiên cho em. Nhưng bây giờ ông ta đột nhiên đổi ý, bảo mẹ em đến thuyết phục em đừng gả cho anh. Em không chịu, cho nên….”

“Cho nên bà ta muốn mang em về?” Thẩm Mục Phạm nói tiếp lời cô.

“Đại khái là vậy”. Bạch Chi Âm bĩu môi. Nói ho cùng thì chỉ số thông minh của mẹ cô thật sự làm người ta lo lắng. Trước không nói với thân phận và địa vị của Thẩm Mục Phạm, không thấy vợ chưa cưới thì sẽ gây ra chuyện gì, mà dù cô có bị trói trở về, sao có thể chịu khuất phục mà đáp ứng yêu cầu của bọn họ?

Cô không lý giải được chỉ số thông minh của mẹ, Thẩm Mục Phạm lại tỏ vẻ khó hiểu vì hành vi của cô. “Việc này tại sao không nói cho anh biết?”

Bạch Chi Âm sửng sốt, đắn đo nói: “Em không muốn làm phiền đến anh”.

“Làm phiền?” Trầm Mục Phạm nhướng mày. “Em là người phụ nữ của anh, thay em giải quyết rắc rối là chuyện anh nên làm, như thế nào lại gọi là làm phiền?”

Tuy là như thế. “Nhưng mà…” Bạch Chi Âm mấp máy môi, không nói ra miệng câu “em không muốn nợ anh nhiều như vậy”. Nói ra thì cũng mâu thuẫn, cô tiếp cận Thẩm Mục Phạm mục đích là vì lợi dụng thế lực của anh để giành quyền giám hộ Tiểu Thiên, nhưng khi đến ngày đó, cô lại không muốn làm vậy, không muốn quan hệ của bọn họ trở thành trao đổi lợi ích.

Hiện tại mối quan hệ này đã chất đầy sự lừa gạt, cô không muốn sẽ trở thành người mắc nợ.

“Em đó…” Trầm Mục Phạm nắm lấy tay cô, thở dài một hơi. “Em là bà xã của anh, chuyện của em chính là chuyện của anh, làm gì có chuyện mắc nợ?”

Thấy cô giống như còn muốn nói gì, Thẩm Mục Phạm xoa nhẹ lên đầu cô: “Được rồi, em không cần phải nghĩ ngợi gì cả, việc này giao cho anh, em chỉ cần yên tâm làm cô dâu của anh là tốt rồi”.

Cảm giác được người khác nâng niu che chở trên tay khiến cho Bạch Chi Âm – người luô luôn tự lập – cảm thấy khóe cắt cay cay. Cô nhẹ nhàng hỏi ra nghi vấn trong lòng. “Thẩm Mục Phạm, anh sẽ luôn luôn tốt với em sao?”

“Anh không đối tốt với em thì đối tốt với ai?” Thẩm Mục Phạm nhẹ nhàng vuốt tóc cô, vẻ mặt cưng chiều. “Thật là ngốc.”

Anh nói cô ngốc, nhưng cô cũng thực ngốc khi đi tìm một câu hứa hẹn. “Bất luận là em làm sai cái gì, anh cũng sẽ đối tốt với em sao?”.

Thẩm Mục Phạm nhìn vào ánh mắt lo lắng bất an cùng chờ mong của cô, chậm rãi thu hồi nụ cười nơi khóe miệng. Ngón tay khẽ vuốt ve trên mặt cô, anh từ tốn mà nghiêm túc đồng ý. “Sẽ như thế. Bất luận em làm sai điều gì, anh vẫn sẽ luôn đối tốt với em”.

“Cám ơn anh.” Bạch Chi Âm nhoài người qua, mặt vùi vào trong ngực anh. Một hồi sau Thẩm Mục Phạm liền cảm giác được ngực bị ướt một mảng.

Phát hiện cô lặng lẽ khóc đến nước mắt đầm đìa, Thẩm Mục Phạm hơi giật mình. “Sao em lại khóc?”

“Không có gì”. Bạch Chi Âm ngồi thẳng thân mình dậy, lấy tay che mắt lại, ngượng ngùng khi để anh trông thấy bản thân rơi nước mắt.

Thẩm Mục Phạm xoa đầu của cô, dịu dàng trêu chọc cô. “Không phải bị làm cho cảm động mà khóc chứ?”

Bạch Chi Âm thành thực ừ một tiếng. Từ nhỏ đến lớn, cô có thói quen làm gì cũng dựa vào chính bản thân mình, quen với việc dù gặp chuyện khó khăn thế nào cũng cắn răng nhịn xuống, quen với việc tự mình chịu đựng thương tích nhưng hiện tại có một người đàn ông nói mọi thứ đã có anh, nói cho cô bất cứ lúc nào cũng đều đối tốt với cô, còn dịu dàng và nhỏ nhẹ dỗ dành cô như thế…

Cảm đông, tràn đầy sự cảm động.

Thẩm Mục Phạm bất đắc dĩ mà thở dài, cúi đầu xuống hôn lên khóe mắt còn vương nước mắt của cô. Haiz, phải làm sao bây giờ? Dường như cô gái của anh càng ngày càng đa sầu đa cảm rồi?

Thẩm Mục Phạm ôm cô, vừa hôn vừa dỗ dành cô, cả buổi trời mới làm cho cô ổn định lại cảm xúc, suy nghĩ cũng hoạt động lại bình thường, sau đó mới nhờ mà hỏi anh: “Đúng rồi, sao anh lại tới đây?” Nếu anh không kịp lúc chạy tới, nói không chừng cô đã bị mẹ mang đi thật.

“Tới tìm em ăn cơm tối.”

Bạch Chi Âm à một tiếng, vẫn cảm thấy kỳ quái. “Không đúng, chẳng phải chúng ta đã hẹn nhau là sẽ về nhà nấu cơm sao? ” Cho nên cô mới bảo A Uy đi mua thêm thịt nướng, thêm đồ ăn. Hơn nữa. “Làm sao anh biết em ở chỗ này?”

Mắt Thẩm Mục Phạm ánh lên, không đầu không đuôi hỏi một câu. “Không phải em đang đói bụng sao?”

Lời này nói ra quá mức không tự nhiên, Bạch Chi Âm hoài nghi mà nhìn anh, thử nói. “Chẳng lẽ anh phái người theo dõi em?”

“Ai theo dõi em, anh chỉ muốn…” sắc mặt Thẩm Mục Phạm hiện lên một chút hồng, hai tai cũng ửng đỏ.

“Chỉ muốn cái gì?”

“Không có gì.” Thẩm Mục Phạm quay đầu không để ý tới cô.

Bạch Chi Âm chu miệng, làm bộ khổ sở thất vọng. “Không ngờ anh lại phái người theo dõi em”

“Đã nói là không phải theo dõi mà.” Thẩm Mục Phạm bực bội đính chính lại. “Anh chỉ tưởng em đến đây để gặp người không nên gặp thôi.”

“Không nên gặp?”

Thẩm Mục Phạm trừng mắt nhìn Bạch Chi Âm, liếc mắt một cái, nghiến răng thốt ra ba tiếng. “Bạch Vi Đức.”

Bạch Chi Âm sửng sốt trong phút chốc, sau đó lập tức nở nụ cười. “Anh ghen à?”

“Anh không thèm ghen với một kẻ quái gở.” Thẩm Mục Phạm khởi động xe.

Bạch Chi Âm liếc xéo anh, cố ý hỏi. “Vậy người bình thường thì sao? Tỷ như bạn trai trước, bạn trai trước trước nữa…?”

Thẩm Mục Phạm bắn cho cô một ánh mắt ám chỉ ‘em muốn chết’, gằn từng tiếng nói. “Sẽ không ghen, bởi vì bọn họ không còn cơ hội gặp mặt em nữa.”

Uy hiếp cực độ, Bạch Chi Âm thè lưỡi. “Đồ nhỏ mọn.”

“Là đàn ông thì không rộng lượng nổi trong chuyện này.”

***

Vài ngày sau, cuối cùng Bạch Chi Âm cũng hiểu được ý nghĩa lời này của anh.

Ngày đó Bạch Chi Âm chỉ thuận miệng nói đùa, không ngờ anh lại cho là thật, thỉnh thoảng lại hỏi cô: “Trước anh, em thật sự có rất nhiều bạn trai phải không?”

Bạch Chi Âm bị anh hỏi đến phiền, lại không muốn để anh đắc ý nên liền gạt anh. “Cũng tạm, có mấy người à.”

Mấy người? Thẩm Mục Phạm nheo mắt, xoay người đề cô xuống dưới. “Đó là người thế nào?”

Bạch Chi Âm lấy tay vòng qua bờ vai của anh, trầm tư suy nghĩ. “Có bạn học đại học, có người gặp khi họp hội đồng hương người Hoa, có đàn anh trong câu lạc bộ còn có…”

Bạch Chi Âm nói một người, Thẩm Mục Phạm mày nhăn lại một chút, đến cuối cùng cả lông mày nhíu lại một hàng, ánh mắt như tóe ra lửa. “Còn nữa?”

Giọng của anh có vẻ hết sức nguy hiểm, thế mà Bạch Chi Âm vẫn muốn vuốt râu hùm, gật đầu một cách nghiêm túc. “Đúng rồi, còn có vài ngươi chưa được liệt vào hàng ngũ bạn trai chính thức.”

Thẩm Mục Phạm à một tiếng thật dài, lặp lại với ý sâu xa. “Còn chưa được liệt vào hàng ngũ?”

“Có chứ.” Bạch Chi Âm giải thích. “Chính là người hẹn hò một hai lần, cùng ăn cơm, tặng hoa… Nhưng bạn trai chính thức sẽ không chỉ như vậy, tỷ như phải…”

Không chỉ như vậy? Lời này là có ý tứ gì? Lẽ nào đám nhóc kia còn có quan hệ thân mật hơn với cô? Tuy rằng biết lần đầu tiên của cô là cho chính mình nhưng tưởng tượng đến việc có người đàn ông khác từng chạm vào cô, cho dù chỉ là cầm tay thì cũng đủ khiến cho Thẩm Mục Phạm tức giận đến bùng nổ.

Tức giận mà kéo cao tay cô đặt ở đỉnh đầu, anh cắn mút đôi môi cô thay cho sự trừng phạt, như muốn nuốt những lời khiến mình tức giận vào trong. Ban đầu Bạch Chi Âm bị kiềm chế, sau liền chủ động đáp lại anh.

Mấy ngày này là thời kỳ rụng trứng của cô, theo như lời bác sĩ nói, là thời điểm tốt nhất để thụ thai. Mấy ngày hôm trước, cô chủ động quyến rũ nhưng anh lại vững như núi Thái Sơn, đến độ ngay cả câu ‘khi mang thai tự nhiên rất muốn làm chuyện đó’ mà cô cũng phải muối mặt nói ra. Thế mà anh lại chỉ lấy tay cùng miệng giúp cô giải quyết ‘nhu cầu’.

Hôm nay, hiếm khi anh chủ động, nếu Bạch Chi Âm không bắt lấy cơ hội thì phải đợi một tháng nữa, mà thời gian kéo dài càng lâu, thì khả năng bị lộ càng cao.

Ôm quyết tâm không thành công thì cũng thành nhân, Bạch Chi Âm hùa theo một cách lớn mật hơn nữa, quấn lấy đầu lưỡi của anh để khiêu khích. Nhận thấy được nơi ấy của anh căng cứng, cô giãy tay ra, vuốt ve dọc theo sống lưng trơn bóng của anh, cuối cùng cho vào trong quần.

Khi người anh em của mình được bàn tay nhỏ nhắn của cô vây lấy, Thẩm Mục Phạm hít vào một hơi, lý trí ra lệnh cho anh phải dừng lại nhưng phản ứng chân thật của cơ thể lại làm cho anh mê đắm.

Thẩm Mục Phạm ưỡn lưng, dán sát vật nóng về phía trước, hưởng thụ khoái cảm do cô mang lại. Môi anh cũng dời tới trước ngực cô, nhấp nháp hai đóa hoa mai trên đó.

Vì khiến cho anh càng cảm thấy ham muốn hơn, Bạch Chi Âm nhớ lại phương pháp mà trong sách đã miêu tả, ngón cái nhẹ nhàng gảy cái nấm trên đầu cậu nhỏ, kích thích Thẩm Mục Phạm rên lên thành tiếng, động tác cũng càng mạnh mẽ, như là muốn ăn cô sạch sành sanh.

Tuy là dụ hoặc đối phương nhưng Bạch Chi Âm cũng bị anh làm cho cả người mềm nhũn, làn da cũng trở nên ửng hồng, miệng thì thào gọi tên anh. “Thẩm Mục Phạm, Mục Phạm…”

Giọng nói ngọt ngào mềm mại ấy khiến Thẩm Mục Phạm thấy sống lưng như bị điện giật. Trong nháy mắt, băn khoăn suy nghĩ gì đó đều bị vứt lên chín tầng mây. Anh đưa tay xé nát bộ quần áo vướng víu, tách hai chân của cô ra, đi vào trong một cách mạnh mẽ.

Đã lâu không làm chuyện ấy nên mặc dù phía dưới đã ướt đẫm nhưng Bạch Chi Âm vẫn chịu không nổi, cả người co rụt lại. Sự né tránh nho nhỏ này như một chậu nước lạnh, dội tỉnh Thẩm Mục Phạm.

Trong nháy mắt, mọi động tác đều dừng lại, anh nhìn cô gái đang khẽ cau mày dưới thân mình, tiếp theo liền chuẩn bị rút quân.

Đáng tiếc khi anh sắp rút ra, Bạch Chi Âm đã dùng chân kẹp lấy thắt lưng anh, cũng ngăn chặn chiếc mông rắn chắc của anh, nhìn anh dụ dỗ. “Ông xã, tiến vào đi…”

Tiếng ông xã khiến cho phía dưới của Thẩm Mục Phạm lại cương cứng lên, nhưng lý trí còn sót lại vẫn tra tấn anh. “Em yêu, anh sợ làm tổn thương đến con, chúng ta dùng tay được không?”

“Không được.” Bạch Chi Âm nâng người mình lên, đầu lưỡi liếm láp đầu ngực anh, đỏ mặt, chậm rãi nói. “Em muốn nó to hơn nữa, em muốn anh tiến mạnh vào.”

Nghiên Hi từng nói, trên giường thỉnh thoảng dùng dâm ngữ thô ngôn sẽ làm đàn ông càng điên cuồng.

Kết quả đúng là như thế. Thẩm Mục Phạm liền giống như bị cô bức điên lên, kiềm chặt thắt lưng của cô, nhích người một cái, đâm sâu vào trong.

Vi phòng Thẩm Mục Phạm nửa đường rút lui, Bạch Chi Âm đem các kiểu kỹ năng sách dạy sử dụng hết, kích thích đến nỗi Thẩm Mục Phạm không quan tâm đến việc gì khác, véo mạnh vào mông của cô, vừa cắn vào cổ, thở hổn hển. “Những thứ này em học ở đâu vậy?”

“Trong sách.” Bạch Chi Âm bị anh làm cho không nói nên lời, cuối cùng ngay cả hít thở cũng không thuận, móng tay bấu thật chặt vào lưng Thẩm Mục Phạm, cuối cùng lên đỉnh khi anh tiến thật mạnh vào.

Nơi ấy của cô co thắt thật mạnh, một luồng dịch nóng ấm phun thẳng vào trong. Thẩm Mục Phạm đã nhịn quá lâu nên không kiềm chế được mình, bắn toàn bộ vào trong cô.