Bé Con Thân Ái

Chương 33




Đậu Tranh có rất nhiều khi trong ngoài không đồng nhất, tỷ như y rõ ràng nói không cho Tiễu Dã ăn tôm chiên xù, nhưng sau khi mua một lọ thuốc bôi, còn mua thêm một túi bột chiên giòn. Loại phương pháp khẩu thị tâm phi này có thể nào làm cho Tiễu Dã nghi vấn sự đáng tin của người lớn hay không đây?

Cố Khái Đường đối với loại phương thức giáo dục này cảm thấy rất hoang mang.

Bất quá Tiễu Dã đã phi thường quen, bị Đậu Tranh kéo đến nhà vệ sinh rửa mặt, bôi thuốc, ngây thơ vui sướng khoe: "Ba ơi, con biết viết tên mình nè."

Đậu Tranh nói: "Thật sao?"

Y bôi thuốc mỡ màu xanh lên mặt Tiễu Dã, có lẽ thuốc mát lạnh có hiệu quả giảm đau, Tiễu Dã không giãy dụa, ở trên người Đậu Tranh vừa viết vừa đọc: "Cố... Dã... Cố... Dã"

Đậu Tranh tay run rẩy một cái, giả vờ trấn định hỏi: "Cô Lý dạy con sao?"

Tiễu Dã lắc đầu: "Thúc phụ dạy, thúc phụ dạy."

"..." tâm tình Đậu Tranh có chút phức tạp.

Thủ tục tạm nghỉ học phải mất gần một tuần mới làm xong. Lưu Hạo Nhiên đối với quyết định này của Cố Khái Đường vô cùng giận dữ, ông ở trong điện thoại nói với Cố Khái Đường: "Đề tài của em phải làm sao đây? Thời gian gấp như thế, không làm luận văn người khác sẽ làm, phần thưởng bị cướp em muốn khóc cũng không kịp đâu. Nếu như em đối với thành quả làm việc của mình không tôn trọng vậy cũng không ai tôn trọng thành quả của em đâu!"

Cố Khái Đường đành áy náy nói: "Thật ngại quá, trong nhà..."

Lưu đạo sư giận dữ cúp điện thoại.

Cố Khái Đường có chút bất đắc dĩ nghe một hồi âm báo cúp máy, thở dài.

Bởi vì lo Cố Khái Đường ở nhà một mình sẽ cô đơn, cả ngày Đậu Tranh đều bên cạnh bồi hắn. Lưu Hạo Nhiên mắng thanh âm quá lớn, Đậu Tranh trong phòng khách cũng nghe thấy.

Cố Khái Đường cúp điện thoại, Đậu Tranh đi tới bên cửa, hỏi: "Lão già kia lại mắng cậu?"

"..." Cố Khái Đường xoa xoa vùng giữa chân mày, không nói gì.

"Tôi nghe nói nghiên cứu sinh có thể đổi giảng viên." Đậu Tranh nói, "Cậu hà tất ở chỗ đó bị người ta khinh bỉ."

Cố Khái Đường nói: "Được rồi. Tôi tự biết đúng mục."

Đậu Tranh liền không nói nữa, trầm mặc một hồi, quay đi.

Cố Khái Đường có chút hối hận, nghĩ mình không nên giận lung tung như thế. Nếu là người nhà còn được, Đậu Tranh loại người này lòng dạ hẹp hồi, nghe xong lời như vậy sẽ nghĩ gì đây?

Cố Khái Đường cầm gậy, chậm rãi đi tới phòng khách, liền nhìn thấy Đậu Tranh một mình ngồi trong phòng khách, cô đơn lột vỏ cam.

"..."

Đậu Tranh ngẩng đầu lên đã nhìn thấy, vội vã đứng lên hỏi: "Sao cậu lại xuống giường? Muốn đi vệ sinh sao?"

Cố Khái Đường lắc đầu: "Chỉ là đi lại một chút thôi."

Đậu Tranh đỡ Cố Khái Đường, hắn liền tránh né, ý bảo mình có thể.

Hắn ngồi trên ghế sô pha bên cạnh Đậu Tranh, giữa hai người cách nhau nửa cánh tay. Cố Khái Đường hỏi: "Sao không xem ti vi?"

Đậu Tranh ngửa về sau, nằm trên ghế, hai cái đùi xếp phía trước người, nói: "Không có gì hay."

Cố Khái Đường dừng một chút, hỏi: "Biết mật mã wifi trong nhà không?"

"Sao?"

"Cậu có thể lên mạng.

Đậu Tranh nháy mắt mấy cái: "Tôi không có máy vi tính."

Cố Khái Đường sửng sốt một chút, nói: "Tôi nói là dùng di động lên mạng."

Coi như là Đậu Tranh hơn Cố Khái Đường mấy tuổi, năm nay ít nhất là hai mươi lăm. Thanh niên tuổi này có rất ít người không biết dùng điện thoại di động lên mạng đi.

Cố Khái Đường thấy Đậu Tranh lấy điện thoại ra, liền dùng tay trái giúo y kết nối. Hắn bình thường dùng di động lên mạng chính là xem tin thức, bởi vậy không chỉ Đậu Tranh được cái gì nhiều, chỉ nói: "Cậu tự mình chơi đi."

Suy nghĩ một chút, lại bổ sung: "Máy tính của tôi cậu cũng có thể dùng."

Đậu Tranh nói: "Thôi không cần đâu, máy tính của cậu có nhiều thứ quan trọng mà."

Cố Khái Đường nói: "Tôi đã lưu trước..."

"vậy cũng không được, tôi phá hỏng của cậu thì làm sao?" Đậu Tranh kiên định nói.

Cố Khái Đường nhớ tới dáng vẻ dùng máy tính đao to búa lớn của Cố Khái Mai, lại nhớ tới lời Lưu Hạo Nhiên nói phải tôn trọng thành quả, nhất thời trăm mối ngổn ngang.

Đậu Tranh loay hoay với điện thoại một hồi, đột nhiên nhớ tới gì đó, từ ngăn kéo lấy ra một đôi vớ bông rất dày. Y ngồi xổm xuống, cầm lấy cổ chân Cố Khái Đường, muốn mang cho hắn.

Cố Khái Đường vô cùng ngại ngùng, vội vã cúi người xuống nói: "Đang làm gì vậy?"

Đậu Tranh nói: "Tôi sợ cậu sẽ lạnh."

Mặc dù khí trời đã thật lạnh, nhưng giữa tháng mười một Bắc Kinh mới có hệ thông sưởi hơi, lúc lạnh sẽ mở điều hòa không khí, mặc quần áo giày, cũng coi như thoải mái.

Nhưng Đậu Tranh sợ đùi phải Cố Khái Đường sẽ bị lạnh, bởi vì thạch cao bó quá dày, mang giày rất khó, cho nên y mua một đôi vớ bông rất lớn.

Cố Khái Đường nhìn một hồi, nói: "Tôi tự mang đi."

Đậu Tranh từng đưa cho Cố Khái Đường một đôi giày, bất quá Cố Khái Đường chưa từng mang. Hơn nữa lần này tặng đồ đã là lần thử hai.

Cố Khái Đường cúi đầu, sờ sờ lớp bông mềm mại trên chân, dừng một chút, nói: "Tôi hình như vẫn luôn nhận quà từ cậu."

Đậu Tranh sửng sốt, phủ nhận: "Đây đâu phải quà cáp gì."

Cố Khái Đường nói: "Qua một thời gian nữa, tôi sẽ đáp lễ."

"..." Đậu Tranh nói, "Cậu nói thế thật không hữu tình gì hết."

"..." Cố Khái Đường trong lòng nghĩ, cái ý tưởng này có liên quan gì chứ, nhưng nhìn thấy hình như Đậu Tranh thực sự rất mất mát, đành phải nói, "Xin lỗi."

Đậu Tranh lên tình thần, lúc đứng lên vội vã hôn một cái trên mặt Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường vừa sợ vừa giận nói: "Cậu...."

"Quà cũng không cần đâu, coi như đây là tạ lễ đi." Đậu Tranh vuốt môi, thấy Cố Khái Đường phản ứng liền có chút tức giận: "Này, cậu sao lại keo kiệt như thế? Đàn ông con trai bị hôn một cái thì có chuyện gì chứ?"

"..." Cố Khái Đường cúi đầu, mặc kệ y, chống gậy đi về phòng.

Đậu Tranh đi theo phía sau, hô: "Hải Đường, đừng giận."

Cố Khái Đường nói: "Cậu còn đối với tôi... động tay động chân, tôi sẽ không khách khí đâu."

Bởi vì hắn bước chậm, Đậu Tranh rất nhanh đã chạy đến trước mặt hắn. Bởi vì có chút khẩn trương cho nên Đậu Tranh thở gấp, y dùng ánh mắt như mượn tiền, không được tự nhiên nói: "Được rồi, sau này không hôn nữa."

Lại cảm thấy ủy khuất, Đậu Tranh nói: "Cũng không có cách nào! Tôi thích cậu, cậu cũng biết mà."

Cố Khái Đường thở dài: "Cậu cũng không phải trẻ em năm tuổi, năng lực tự động kiềm chế sao lại kém đến mức này chứ."

Đậu Tranh bất mãn nói: "Cậu không hiểu đâu. Nếu như cậu thích một người..."

Cố Khái Đường không muốn tiếp tục đề tài này, ngắt lời nói; "Được rồi."

"..." Đậu Tranh trừng mắt nhìn Cố Khái Đường, trong phòng có chút trầm mặc.

Cố Khái Đường loạng choạng, tránh Đậu Tranh, chậm rãi đi về phía trước.

Tắm rửa là chuyện rất phiền toái, nhưng Cố Khái Đường mỗi ngày đều tắm.

Theo lời Cố Khái Mai nói, Cố Khái Đường có bệnh sạch sẽ. Cố Khái Đường lại không thấy như vậy, hắn cảm giác mình rất bình thường, không tới mức đó.

Trước đó còn không biết, Cố Khái Đường có thể không nhìn, nhưng bị Đậu Tranh nói qua một lần, mỗi khi Đậu Tranh giúp Cố Khái Đường tắm, hắn sẽ theo bản năng nhìn vào đũng quần Đậu Tranh, muốn biết khi nào y sẽ có phản ứng, có cương lên thật hay không.

Đậu Tranh năm nay hai mươi lăm tuổi, độ tuổi như lang như hổ, nhìn thân thể người mình yêu sao có thể không phản ứng?

Điều này làm y vô cùng xấu hổ, có một lần Đậu Tranh ném vòi nước vào bồn tắm lớn. Y xoa xoa chút mồ hôi trên đầu, nói: "Đừng có nhìn nữa được không? Nhìn nữa tôi sẽ hôn cậu đó."

Cố Khái Đường ngẩn ra, mở mắt, nói: "Thật ngại quá."

Đậu Tranh thở dài, khom lưng nhặt vòi nước lên, rửa bọt biển trên người Cố Khái Đường. Cố Khái Đường đùi phải không thể dính nước, phải kê ghế bên bồn tắm, sau đó lui người về sau, còn chưa được, Đậu Tranh lại quấn một cái túi nilon, sợ hơi nước trong phòng tắm làm ướt hắn.

Có lẽ là để giữ nhiệt, phòng tắm nhà họ Cố không tính là lớn, thêm một cái ghế, không gian càng nhỏ hẹp.

Đậu Tranh mỗi lần giúp Cố Khái Đường tắm xong đều mồ hôi đầm đìa. Hôm nay y mặc một cái áo len màu xám bó sát người, chỗ bụng có thể nhìn vấy vết mồ hôi rõ ràng.

Cố Khái Đường muốn nói cho y "Nong thì cởi áo ra đi", nhưng nghĩ tới điều gì đó, hắn đem lời nuốt vào, vẫn là quên đi.

Đậu Tranh đem khăn lau trên lưng Cố Khái Đường, tuy rằng quần áo ướt, nhìn qua có chút chật vật, nhưng Đậu Tranh cao hứng vô cùng.

Nam nhân trước mặt không yếu đuối như trong tưởng tượng. Bả vai, lưng Cố Khái Đường đều ẩn chứa sức mạnh nam tính, ngồi yên lặng như vậy, sờ sờ bắp thịt kiên cường dẻo dai của hắn, Đậu Tranh cảm thấy rất đáng giá.

Như thế làm sao có thể trách y trong lòng có tà niệm chứ? Một người đã thích thật lâu an vị ngồi trước mặt mình, không hề cố kỵ để lộ tấm lưng trần. Dùng nước làm ướt mái tóc đen của hắn, người nọ sẽ phối hợp nhắm mắt lại.

Đậu Tranh dám cam đoan, trừ mình ra không có ai nhìn thấy dáng vẻ Cố Khái Đường ướt tóc nhẹp, nhắm hai mắt không hề phòng bị.

Y nghĩ như vậy không phải là quá tự tin, hơi nước mông lung, hình như lại thấy nam sinh cấp ba mặc đồng phục màu lam, dáng người cao gầy ngày trước.

Cố Khái Đường tắm rửa xong, liền mở máy vi tính ra, bắt đầu tiếp tục công việc của mình.

Lưu Hạo Nhiên có dạy học cho sinh viên đại học, nởi vì gần đây giáo án vừa chỉnh sửa, trước khi khai giảng Lưu Hạo Nhiên giao cho Cố Khái Đường nhiệm vụ làm PPT dạy học, chậm nhất là học kỳ tiếp theo phải làm xong. Cố Khái Đường vẫn không có thời gian, còn tưởng rằng để qua hè mới làm, không nghĩ tới đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên làm việc này sớm hơn.

Cố Khái Đường ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày cũng không nhàn rỗi, hắn đọc rất nhiều giáo trình chính quy, tiến triển làm PPT cũng không chậm.

Cứ như vậy, lúc cắt chỉ có lẽ PPT cũng làm xong.

Cố Khái Đường đang đánh chữ trong máy vi tính, chỉ chốc lát sau, Tiễu Dã đẩy cửa bước vào, trong tay bưng một ly nước ép hoa quả, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới.

Cố Khái Đường nghe được âm hanh, vội vã nghiêng mình nhận lấy. Hắn có chút sợ Tiễu Dã sẽ bưng không nỗi, nghĩ thầm sao Đậu Tranh lại dám để Tiễu Dã đem nước ép đi qua như thế?

Nghĩ như vậy, Cố Khái Đường ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện Đậu Tranh đi theo phía sai Tiễu Dã, ánh mắt y vốn đang nhìn bé con, đi vào giang phòng, liền nhìn Cố Khái Đường.

Đậu Tranh hình như rất thích làm loại chuyện tỉ mỉ này, là đàn ông, không ghét nấu cơm thì thôi, thậm chí còn đem trái lựu tách từng hạt từng hạt, lột vỏ kiwi cắt thành miếng, không giống như mẹ Cố, rửa hoa quả thì rửa, lại chưa bao giờ gọt vỏ.

Cố Khái Đường ban đầu có chút kinh ngạc Đậu Tranh tinh tế không giống như vẻ bề ngoài của y, về sau quen rồi, cũng không ngạc nhiên gì nữa.

Đậu Tranh một bên ăn trái cây, ngồi bên người Cố Khái Đường. Y ôm Tiễu Dã, trong miệng nói không rõ ràng: "Cậu đang làm gì vậy?"

Cố Khái Đường đơn giảng nói hai câu, Đậu Tranh cũng không nghe ra cái gì, liền "nga" một tiếng. Tuy nhìn Cố Khái Đường làm việc với y mà nói có chút nhàm chán, nhưng Đậu Tranh cũng không có đi ra.

Hình như chỉ cần như vậy, nhìn gò má đeo kiếng mắt của Cố Khái Đường là đủ.

Kỳ thực, chính là như vậy, bọn họ tại sao lại tới Bắc Kinh?

Bởi vì muốn gặp hắn.

nM>