Bé Con Thân Ái

Chương 44




Ngày hôm sau tỉnh lại đã là chín giờ, Cố Khái Đường nheo mắt, vương tay che đi ánh nắng mặt trời chói chang, nhịn không được cảm thán mình bây giờ càng ngày càng lười nhác, dĩ nhiên không chút hổ thẹn ngủ thẳng đến bây giờ.

Hắn lẳng lặng hồi tưởng những chuyện đã xảy ra gần đây.

Cũng không phải tùy tiện nói ra hứa hẹn với Đậu Tranh. Phải nói, Cố Khái Đường đã suy nghĩ, luôn luôn muốn bước một bước kia. Loại thái độ chỉ nghĩ đến bản thân, không thể cân bằng, khiến người khác cảm thấy không có một chút khả năng thành công, càng thêm thương tổn.

So với chọn một người không hề quen biết, còn không bằng chọn Đậu Tranh.

Nam hay nữ đều không đáng nói. Ít nhất nên thử một lần...

Cố Khái Đường nghĩ một chút, phủi sạch sầu lo và kiêng kỵ trong lòng, quay đầu nhìn người nằm bên cạnh mình, sau đó phát hiện Đậu Tranh đã mở mắt, cùng không biết đã nhìn hắn bao lâu.

"...Dậy sớm vậy." Cố Khái Đường nói, nhẹ ngàng sờ trán Đậu Tranh, hỏi: "Đầu có đau không?"

"Không đau." Đậu Tranh nhìn không ra tâm tình trả lời, lúc Cố Khái Đường sờ lên trán y, Đậu Tranh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, sau đó mở ra, "Hôm qua cũng không uống bao nhiêu rượu."

"Phải không?"

"Chỉ là hai bình mà thôi."

"... Hai bình còn không nhiều sao?"

"Hắc, như vậy tính cái gì, năm đó tôi..." Đậu Tranh nói, sau đó nghĩ tới cái gì, đột nhiên kinh ngạc, vội cã dừng lại, khoát khoát tay, "Quên đi, không nói nữa."

Cố Khái Đường suy nghĩ một hồi, nói: "Cậu trước kia thế nào tôi đã sớm biết. Cho nên không sao, không cần để ý."

Đậu Tranh chống tay, chậm rãi từ trên giường ngồi xuống, từ góc độ của y mà nhìn sẽ thấy con ngươi màu nâu của Cố Khái Đường bị ánh mặt trời chiếu tới, phản xạ ánh sáng trong suốt.

Đậu Tranh có chút khiếp đảm dời tay, muốn sờ đôi mắt Cố Khái Đường. Đụng tới lông mi, Cố Khái Đường nhắm mắt lại, nhưng không né tránh.

"Tôi hiện tại giống như đang nằm mơ vậy..." Đậu Tranh dùng thanh âm không dám tin, dừng một chút, nói, "Là mộng cũng tốt. Đây thật là chuyện nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới, tôi..."

Đậu Tranh không nói nữa.

Ánh mặt trời chiếu rọi, trong phòng vô cùng ấm áp.

Cố Khái Đường an tĩnh ngồi đó, cái gì cũng chưa nói.

Tối hôm qua Đậu Tranh đổ rượu trên giường Cố Khái Đường, không có cách nào ngủ được, cho nên hai người chạy đến phòng ngủ của Đậu Tranh ngủ cho tới bây giờ. Coi như là chung chăn chung gối, nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cố Khái Đường rửa mặt xong, đi qua phòng ngủ, thấy đống hỗn độn bên trong thì nói: "Cũng thật khéo, vậy hôm nay quét dọn luôn."

"Kết quả lời còn chưa dứt, điện thoại trong phòng khách đã vang lên.

Cố Khái Đường đi tới phòng khách, phát hiện người gọi là Tạ Miện.

Bởi vì lần trước nhờ Tạ Miện hỗ trợ đưa đón Tiễu Dã, nên Cố Khái Đường muốn tết âm lịch sang nhà Tạ Miện thăm,nhưng vì sinh nhật nên vẫn chậm một chút. Vừa nhìn tên trên màn hình, Cố Khái Đường nhất thời có một loại cảm giác bị gọi hồn.

"Này, Tạ Miện."

"Khái Đường," Tạ Miện hàn huyên một trận hỏi, "Buổi chiều có bận gì không."

Cố Khái Đường dùng vai nâng điện thoại, nhìn một chút bảng kế hoạch, trả lời: "Không có chuyện gì cả."

"Vậy thì tốt. Là như vầy, vừa nãy có một người ban học cao trung liên hệ với tôi, nói muốn tổ chức họp lớp. Sau đó nhờ tôi hỏi cậu xem có đi được không."

Cố Khái Đường nghĩ thầm vừa lúc có thể đi gặp Tạ Miện, đem chút quà, đặt ở trong cốp xe, đến lúc đó đưa cho Tạ Miện.

Cố Khái Đường nói: "Đi."

"Đậu Tranh có rãnh không?" Tạ Miện hỏi, "Kêu y cùng tới đi!"

Cố Khái Đường nghĩ thầm, qua đó nhất định phải uống rượu. Đậu Tranh hôm qua uống nhiều như vậy, còn uống nữa nhất định sẽ có chuyện.

Cố Khái Đường quay đầu trưng cầu ý kiến của Đậu Tranh: "Đêm nay tổ chức họp lớp, cậu đi không?"

Đậu Tranh hỏi lại: "Thế cậu thì sao?"

"Tôi đi."

"Tôi đây cũng muốn đi." Đậu Tranh hăng hái bừng bừng nói.

"..." Cố Khái Đường nói, "Cậu còn muốn uống nữa?"

Đậu Tranh ngẩn người: "Tôi không uống, tôi nhìn cậu uống."

Cố Khái Mai và Cố Khái Đường học cùng lớp, nhưng hôm nay tới nhà bạn trai gặp gia trưởng, còn ở ngoại ô không thể lập tức trở về tham gia họp lớp.

Đậu Tranh hôm qua đưa Tiễu Dã đến nhà ba mẹ Cố, tuy rằng chỉ một ngày không gặp nhưng vẫn nhớ vô cùng, không muốn bỏ bé con lại, Đậu Tranh quyết định mang theo Tiễu Dã, đưa bé cùng tham gia họp lớp.

Tốt nghiệp trung học hơn bốn năm, chọn thời gian này tụ họp cũng là có nguyên nhân. Một mặt là vì ngoại trừ Cố Khái Đường còn đi học, đại bộ phận cũng đã bắt đầu tìm việc làm, tụ họp có thể tìm hiểu một chút tình hình; một mặt là vì bọn họ cũng đã tới thời điểm muốn cưới gả, lúc cao trung hành động chưa có kết quả, lúc này có thể có chút cơ hội, ách...

Nhà hàng bên ngoài xây dựng tráng lệ. Lúc này trời đã rất lạnh, Cố Khái Đường bước xuống xe, đón gió đi về phía trước, bước vài bước, thân thể giống như bị gió lạnh thổi qua.

Cố Khái Đường quay đầu hỏi Đậu Tranh đang đi phía sau: "Tôi giúp cậu ôm Tiễu Dã."

"Không cần," Đậu Tranh trả lời, "cậu mở cửa trước đi."

Bước vào bên trong nhà hàng khoảng chừng có 3 lầu, phát hiện đều là màu xanh vàng rực rỡ, nhiệt độ thích hợp, thái độ phục vụ chu đáo.

Cố Khái Đường cởi áo khoác, theo hướng dẫn của nhân viên phục vụ đi tới phòng.

Cách xa vài năm, những gương mặt đã từng quen thuộc trở nên có chút xa lạ, chủ yếu là do ăn mặt chưng diện không giống cao trung, Cố Khái Đường phải cẩn thận nhìn vài lần mới có thể gọi tên được.

Đậu Tranh đem Tiễu Dã ngồi bên cạnh mình hỏi: "Con muốn uống gì?"

Tiễu Dã nói: "Cocacola."

"Không thể uống coca, buổi đêm sẽ đau họng." Đậu Tranh nói, bảo với phục vụ bên cạnh, "Cho tôi một ly nước ấm."

Cố Khái Đường: "..."

Hai người mang theo Tiễu Dã ngồi xuống, hấp dẫn nhiều người vốn đang tám chuyện trời đất. Một cô gái mặc áo lông màu cam cười chào hỏi bọn họ.

Đây là một người lúc cao trung tính tình không quá nghiêm chỉnh, đã từng chơi chung cùng Đậu Tranh. Cố Khái Đường không quen cô, nhớ lại cô gọi là cái gì đó Mẫn, nhưng thời gian quá lâu, không nhớ nỗi họ, chỉ nghe người bên cạnh vẫn gọi cô là "Mẫn Mẫn".

Cô gái mặt áo lông cam thấy Tiễu Dã, dùng giọng nói đầy cưng chiều hỏi: "Ai ôi, vị này là đứa nhỏ đáng yêu nhà ai đây nhỉ?"

Đậu Tranh gắp một đũa rau, phóng tới bát cơm tẻ, vừa đút Tiễu Dã vừa nói: "Đương nhiên là nhà tôi rồi."

Bữa tiệc đã được phân nữa, tốc độ ăn uống giảm bớt, mọi người bắt đầu ôn chuyện.

Cô gái mặc áo lông cam uống rượu, gương mặt phiếm hồng, lớn tiếng nói với Đậu Tranh: "Cậu mà cũng có con, lúc đó còn đối với Hải Đường như vậy, tôi còn thật sự nghĩ cậu không có hắn thì không được chứ."

Đậu Tranh liếc đôi mắt như phóng dao qua: "Câm miệng, không câm tôi cắt miệng cậu bây giờ."

Cố Khái Đường ngẩng ra, tuy rằng biết tình cảm của Đậu Tranh đối với hắn, nhưng bây giờ nghe nói có thể lúc cao trung Đậu Tranh đã thích mình, vẫn cảm thấy có chút kinh ngạc.

Cô gái kia cười to: "Tôi thèm sợ cậu, lúc tốt nghiệp, cậu..."

Lời còn chưa dứt, tay phải của Đậu Tranh đã bóp chặt lấy gương mặt cô gái, cố sức bóp, nhất thời gương mặt bị bóp cho biến dạng. Tuy rằng rất nhanh đã buông ra, nhưng nhìn có vẻ rất đau.

Cô gái "A" một tiếng, phấn và son môi đều rơi trên ngón tay Đậu Tranh. Cô che mặt, cả giận nói: "Đậu Tranh! Cậu dám động thủ với con gái?!"

Đậu Tranh cười lạnh một tiếng, hỏi lại: "Cậu là con gái sao?"

"..." Cô gái áo cam tức giận cầm lấy ly, uống ngụm lớn, sau đó tỉnh táo, cô nói rất nhiều. Nhưng nửa ngày trên mặt vẫn mang theo một dấu tay đỏ bừng.

Cố Khái Đường yên lặng nghe một hồi, chờ Đậu Tranh đút cho Tiễu Dã ăn xong, tiến đến bên tai y, do dự hỏi: "Cậu... lúc cao trung... đã..?"

Đậu Tranh âm thanh tức giận, biểu hiện lại như chẳng biết gì: "Không phải, cậu đừng nghe cô ta nói mò."

Cố Khái Đường không tin.

Bởi vì Đậu Tranh tới Bắc Kinh hơn một tháng đã tỏ tình với Cố Khái Đường. Những hành động tiếp theo càng không giống một câu "Thích" đơn giản như vậy. Cố Khái Đường nhìn rõ rõ ràng ràng, tình cảm của Đậu Tranh với mình giống như vò rượu lâu năm, không phải nảy sinh một sớm một chiều.

Nhưng như thế lại càng kỳ lạ, Cố Khái Đường là đương sự, vậy mà lại không biết.

Bạn học gặp nhau không thể thiếu tiết mục uống rượu. Cố Khái Đường tửu lượng không lớn, may có bạn tốt Tạ Miện giúp hắn chắn rượu, còn âm thầm bỏ thêm vào ly hắn nước trái cây mới miễn cưỡng ứng phó được.

Cố Khái Đường uống rượu dễ đỏ mặt, vừa uống vài hớp mặt bắt đầu nóng lên, sau đó cả người vã mồ hôi. Cố Khái Đường mang rượu tới chỗ Tạ Miện, hỏi: "Lát nữa cậu về kiểu gì?"

Tạ Miện uống nhiều, đã có chút thần chí không rõ, nhìn Cố Khái Đường, suy nghĩ một hồi mới nỏi: "Bảo cậu của cậu chở về, được không?"

"Xe thì sao?"

"Trước tiên để chỗ này đi."

Tình hình trong nhà Tạ Miện Cố Khái Đường cũng rõ ràng. Tạ Miện không có thân thích ở gần, ngoại trừ Cố Khái Đường, bạn bè phần lớn đều là liên quan đến công việc, tồn tại quan hệ cạnh tranh. Một khi uống nhiều, trong toàn thể nhân dân Trung Quốc cũng chỉ có thể gọi một mình Cố Khái Đường.

Cố Khái Đường nhớ tới người nhà Tạ Miện, không khỏi thở dài, ngồi bên cạnh Tạ Miện.

Tạ Miện hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Cố Khái Đường lắc đầu, một hồi nói: "Cậu có nhớ chuyện hồi chúng ta học cao trung không?"

"Hả?"

"Khi đó quan hệ của tôi và Đậu Tranh thế nào?"

Tạ Miện không hề nghĩ ngợi: "Quên rồi. Bất quá cũng không tồi đi."

"Sao?"

"Tôi còn nhớ rõ cậu tan học trừ tôi thì là cùng y về nhà."

Cố Khái Đường nói: "Một ngày cậu cũng nhớ rõ như vậy. Những chuyện khác thì sao?"

Tạ Miện có lẽ không nghĩ tới Cố Khái Đường đột nhiên hỏi vấn đề này, trầm ngâm: "Cậu nói vậy... tôi hình như nhớ ra một chút. Trước dây chạy một nghìn mét, y và cậu cùng nhau thi lại. Nhưng kỳ thực y đã thi đạt. Vì tôi là ủy viên thể dục, cho nên nhớ rất rõ, y thật đúng là rất thương cậu."

Cố Khái Đường ngẩn ra, hỏi: "Chuyện xảy ra lúc nào?"

"Lớp mười một, mười hai?" Tạ Miện nheo mắt, "Nhớ không ra."

"Tôi cũng không nhớ." Cố Khái Đường nói như vậy. Một nghìn mét nam và tám trăm mét nữ vẫn là ác mộng của rất nhiếu học sinh, Cố Khái Mai từng vì chạy tám trăm mét mà chạy đến phát ói. Loại cùng đồng hành này nhìn qua thực trẻ con, thế nhưng lúc đó có thể nói là thành ý tốt nhất.

Tạ Miện nói: "Đúng vậy. Cậu hỏi tôi quan hệ giữa hai người thế nào, tôi cũng không biết. Bất quá, cậu của cậu đối với cậu tốt vô cùng, như thế này này..."

Nói xong, Tạ Miện khoa chân múa tay làm một cái động tác.

Cố Khái Đường nói: "Kể nghe một chút đi."