Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan!

Quyển 1 - Chương 1: Vị trí đại ca bị cướp




“ cậu chủ, chúng ta vào nhà thôi”_chất giọng khàn khàn của người lớn tuổi lên tiếng nhắc nhở cho người nào đấy vào nhà. Người con trai ấy tuy còn nhỏ nhưng hứa hẹn tương lai là một thiếu niên anh tuấn nha. Đôi mắt bồ câu hớp hồn các chị em nữ, mũi thẳng mà cao, đôi môi mỏng hình trái tim lúc nào cũng đỏ đỏ hồng hồng làm cho cả đám con gái phải ghen tỵ. Một cậu nhóc 6 tuổi sao có thể chứ? có thể đấy!

Trước khi bước vào nhà, cậu ta dừng ngay đôi mắt sang nhà bên cạnh, không biết nghĩ gì nhưng cậu ta quay lại.

“bác vào nhà trước đi, cháu ra đây tí”_vội ném lại câu nói cho bác quản gia, cậu thẳng thừng xông ngay ra cửa, dáng vẻ hấp tấp khác thường ngày. Bác quản gia không nói gì, lẳng lặng quay đầu vào nhà, bác nghĩ bụng:” chắc thiếu gia không thích phu nhân mới”

Dương Trí chạy sang nhà kế bên, nhón gót chân lên phá chuông cửa nhà Bánh Bèo:

“ Tíng...toong...tíng..toong...”

Từ trong nhà, dáng vẻ cô nàng thấp thoáng, tiếng chuông lại càng lúc càng nhanh hơn, con bé tức giận, chạy thẳng đến cửa mắng cho cái thằng nào đấy một trận.

“bố thằng nào phá chuông cửa nhà tao, muốn chết à thằng kia?”_bánh bèo bực mình hét toán lên nhưng âm lượng chỉ vừa đủ hai đứa nghe.

Trong lòng Dương Trí cười thầm, cá cắn câu. Lúc nhìn thấy Bánh Bèo chơi banh và lúc chạy về nhà sợ mẹ đánh thì Trí Dương đã vạch ngay trong đầu một kế hoạch cho Bánh Bèo bị đánh đòn rồi. Cậu cũng xác định luôn, đây chính là bao cát cho cậu mỗi khi cậu buồn. Lí do gì khiến cậu hứng thú với con bé này thì cậu cũng không rõ. Chỉ biết mình thích thế!

“ Mày là con nào mà láo thế! Bố kêu tao biếu quà nhà hàng xóm, cho vô không thì bảo?”_Dương Trí đằng hắng giọng.

“ Xì, nhìn bản mặt thấy ghét. Vô Thì vô. Vô lẹ cho người ta đóng cửa.”_Bánh bèo cằn nhằn như bà già mà không biết rằng Dương Trí cười tủm tỉm.

Vào đến nhà, thằng bé chạy ngay đến chỗ Kiều Oanh-mẹ Bánh Bèo. Cái miệng nhanh nhảu, ngọt sớt:

“ cháu chào cô ạ, cháu là hàng xóm mới chuyển đến, bố cháu có chút quà bảo đem sang biếu cho cô chú”

Mẹ Bánh Bèo đưa tay xoa đầu thằng nhóc, cười hiền, mặc cho đứa con gái mặt bí xị ngồi kế bên xem phim” tình cảm gia đình” Hàn Quốc:

“ cháu ngoan thế, cháu tên gì? Ở lại ăn cơm với cô chú luôn nhé”

“ Cháu tên Dương Trí, để cháu phụ cô chú. Bát đũa để đâu vậy cô?”_ Dương Trí nhanh nhảu xung phong việc lấy bát đũa.

“ Thôi ông tướng, cháu ngồi đó đi, để chú lấy cho”_cả ba người nói cười vui vẻ, không ai màn đến bánh bèo ngồi buồn một góc. [“híc...họ có xem mình là con không thế? Rõ mình là con nuôi mà...híc”]

“ bánh bèo nhà mình xem ra phải học tập con nhà người ta giữ lắm.”_mẹ Bánh bèo liếc xéo bánh bèo, ý muốn con mình đến phụ một tay, con bé lờ đi. Nó ghét. Nó ghét cái thằng đang ngỗi chễm chệ trên ghế của nó, nó ghét cái thằng đang nhìn nó cười, bực mình với ánh nhìn của Dương Trí:

“ Nhìn gì mà nhìn, chọc lủng mắt bây giờ, tin không?”

Cô Kiều Oanh tức giận, nhắc khéo:” Ơ, con này, sao con nói bạn thế?”

“ Mẹ ơi, bạn nhìn con làm con sợ”_Bánh bèo giả bộ ngây thơ, mắt ươn ướt.

“ Thôi đi cô nương, lại muốn gì nữa đây, có gì nói bố bố nghe xem nào”-bố Bánh bèo lật tẩy kế hoạch của cô nàng, con bé khóc không ra nước mắt, dỗi!.

Lúc ăn cơm, cứ hễ Bánh Bèo gắp thứ gì là Dương Trí dành nhau thứ đấy. Đến một lúc, trong dĩa chỉ còn lại một miếng thịt, Dương Trí nhanh tay gắp được, bánh bèo khóc không ra nước mắt, nó mếu: “ Thịt của tôi. Thịt ơi về với chị nào..thịt!thịt!”

Bố mẹ Bánh bèo không biết chui vào đâu để hết ngượng nữa, cũng may Dương Trí chỉ là một đứa bé thôi.

“ kêu anh đi nào, rồi tớ cho”_Dương Trí dụ gạt.

“Bao nhiêu tuổi mà đòi...?”_con bé nhìn mẹ, biết mình nói hớ, con bé vừa nói trống không còn gì. Vội đánh nhanh chủ đề khác.

“A...Anh”_Nó khổ sở nói ra từ đấy, thằng bé đưa miếng thịt lại miệng, con bé tưởng được ăn, mở miệng ra “ A” một tiếng. Thằng bé lập tức thu miếng thịt ngay lại vào miệng mình, con bé tức hộc máu. Đã vậy Dương Trí còn thốt ra một câu nịnh bợ:

“ cô Kiều Oanh ơi, thịt cô nấu ngoan quá đi, cháu ăn no rồi vẫn muốn ăn nữa”

Bánh Bèo tức giận : “ai cho ăn nữa mà ăn!”. Lại nói hớ, con bé cúi gầm mặt.

Mẹ bánh bèo nhắc khéo con mình, con bé biết lát nữa sẽ bị đòn hai roi vô mông nên đánh lảng,:” mẹ ơi con có hẹn với Thằng Dưa Hấu chơi cờ cá ngựa, con đi lát về mẹ yêu nhé”

“ Ừ...Dẫn Dương Trí đi luôn nhé”_sét đánh ngang tai. Cái gì chứ? dẫn cái thằng âm binh đầu đinh này à?

“mẹ ơi, chắc nó...à bạn ấy không đi đâu”

“ sao lại không? Anh rất thích ấy chứ?”_Dương Trí nhanh nhảy nói vào. Con bé mếu trong lòng, con bé lườm, nói giọng đủ để hai đứa nghe:

“ cướp ba mẹ còn chưa đủ sao hay còn muốn cướp bạn bè của tao nữa, anh anh con khỉ”

“ cô ơi bạn Bánh Bèo xưng mày tao mà còn nói “ Anh anh con khỉ”” nữa đấy”_ Dương Trí nhại giọng Bánh bèo, con bé tái mặt, tức anh ách. Kiều Oanh chống hai tay ở hông, Bánh Bèo vội chắp tay, vẻ mặt hết sức thành khẩn:

“ úi mẹ ơi con biết lỗi rồi, con hữa con không mày tao, văng tục nữa. Mẹ... mẹ ơi con xin lỗi.”

Kiều Oanh dãn nét mặt:” Được rồi, đi nhanh về mẹ có chuyện cần giải quyết với con”

Thế là xong, con bé biết đời mình khốn khổ rồi, lát về bị đòn cho coi. [“Tên Dương Trí đáng ghét”]. Mặc cho Bánh Bèo đang khổ hết sức sở, Dương Trí vừa đi vừa cười khi nghĩ về vẻ mặt con bé vừa nãy. Con bé khổ sở:” vâng” một tiếng não nề. Thế rồi nhanh chân qua nhà Dưa hấu trước cho ai kia lạc đường chơi. Thế là đôi trẻ kẻ đi nhanh, người đi chậm, nhưng vận tốc thì gần bằng nhau. Lát sau, con bé mệt, nó nói không ra hơi, đi bộ mà gần như là chạy, đường đến Nhà Dưa hấu cũng xa hơn.

“ này, sao tao..à tôi đi nhanh thế mà cậu vẫn đuổi kịp?”_rút kinh nghiệm lần một xưng mày tao

“vì chân tôi dài hơn”_một câu trả lời hết sức nhẹ nhõm nhưng sao nghe cứ như đeo lên người cả một quả tạ.

“ mệt rồi...tôi không đi nỗi nữa đâu”-bánh bèo ngồi phịch bên vệ đường, cái nắng làm cho con bé khát và mệt rồi. Bỗng Dương Trí xoay lưng lại, hơi khuỵu xuống vì Bánh Bèo thấp hơn cậu một cái đầu rưỡi: “ lên đi”

Con bé không khách sáo cũng không ngạc nhiên leo tọt lên lưng Dương Trí rồi ngủ lúc nào không hay. Con bé cho rằng Dương Trí đền ơn vì cướp ba mẹ của nó thôi, việc phải làm nên không mấy ngạc nhiên. Thế là trên đường có thằng bé đang cõng con heo nào đấy, đi thì không biết đường, sói đành cõng heo về nhà heo vì không biết đường. Tại sao con sói không đưa con heo về nhà sói? Vì đợi cho heo lớn sói mới ăn, khà khà!