Bé Cưng, Về Đội Anh Nào! Ngoan! Ngoan!

Quyển 1 - Chương 10: Dương Thiên




Hôm nay lại một ngày mới bắt đầu, chim muông đã dậy từ bao giờ, cất tiếng hót líu lo trên những cành cây đã thấm nhụy vàng.

Ánh nắng cũng bắt đầu len lỏi qua từng tán lá xanh, rọi chiếu qua từng giọt sương trong suốt và lung linh như pha lê huyền ảo.

Thấp thoáng đằng xa xa bóng dáng của một cô học sinh chăm chỉ, miệt mài bên quyển sách dày, to cộm.

Cô bé không biết rằng, vừa đi vừa đọc sách rất dễ gây ra tại nạn. Nhưng tai nạn nhỏ ấy cũng làm cho cô bé bừng tỉnh. Cô sắp đá phải.một chú cún dễ thương.

Nhìn thấy con vật, cô ấy nở một nụ cười đôn hậu, khẽ gập người, lấy tay vuốt ve bộ lông trắng tinh mượt mà.

" nhóc à, em ở đâu ra thế?"

Nói rồi, cô bé nhẹ nhàng bồng con vật lên. Đôi tay vuốt ve theo từng nếp gấp mượt mà. Môi mỉm cười với chú.

"Em tên gì vậy"

"Là Đông Quả"

Một giọng nói nam tính cất lên, ngay lập tức chú cún ngoe nguẩy cái đuôi xoăn tít, cái đầu dụi dụi vào người cô. Thấy Xuân Quả không có phản ứng gì, anh nói tiếp.

"Mùa đông nước Mỹ rất lạnh, mưa ngưng đọng thành tuyết, như lòng tôi ngưng lại thành băng, tôi nhớ em nhiều lắm...Xuân Quả à"

Giọng nói Dương Trí có chút hụt hẫng, có chút ấm áp mà nó mong nhớ đêm ngày. Nhưng lòng nó lại rối ren những cảm xúc vị giác. Là nó nên hận người này hay nó nên yêu hắn đây???

" Đông Quả là món quà tôi định tặng em lúc chia tay, nhưng có vẻ chúng ta mãi không có ngày đó."

"Không cần đâu, tôi nghĩ món quà này không hợp với tôi"

Xuân Quả thả con vật xuống, chú cún có vẻ còn luyến tiếc vòng tay của cô chủ, chạy một vòng quanh chân cô,ngoe nguẩy cái đuôi tíu tít. Sau đó lại chạy sang anh, làm lại động tác cũ như để anh bồng lên.

" Xuân Quả, em còn giận tôi sao?"

"Giận?"

Cô nhếch môi, tay nắm chặt thành quyền, bờ vai khẽ run lên như vẻ cô đã trút hết sinh lực để nói ra những điều cay nghiệt nhất...dù biết...lòng cô không muốn!

"Tôi và cậu không là gì cả, thế nên cậu hãy cho tôi bình yên. Đừng bước vào thế giới của tôi thêm lần nào nữa, cũng đừng làm xáo trộn mọi thứ, cậu hiểu chứ?"

"Được, nếu em muốn, tôi sẽ làm. Coi như hôm nay tôi chưa nói gì"

Anh cùng Đông Quả xoay lưng bước đi, cô có biết 4 năm qua anh nhớ cô thế nào không? Cô có biết anh khổ tâm thế nào không? Điều gì đã biến cô thành như thế này? Là tại anh sai, hay tại cô quá cứng đầu?"

Cô muốn chạy đến, ôn lấy tấm thân anh, để hít hà mùi hương nam tính ấy, để chắc rằng anh không tụt khỏi vòng tay cô. Nhưng khoảng cách hai người giờ đây quá xa, lòng cô tê buốt cả rồi. Chắc có lẽ, cô chỉ có thể âm thầm dõi theo bước chân anh, mãi không có chuyện cùng anh bước lên lễ đường.

Về đến nhà, anh mệt mỏi tựa lưng vào ghế, tay mân mê tấm ảnh chụp cùng cô lúc nhỏ. Cô lúc đó và bây giờ không khác gì là mấy nhưng có vẻ sẽ chẳng còn là cô bé ngốc của anh nữa rồi. Vì cô,...đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.

"Alo"

"Chào em họ, còn nhớ anh là ai không"

"Đẹp cái giọng đó đi"

Anh bắt đầu khó chịu, lòng dấy lên cảm giác bất an.

" Được rồi, mai anh về nước, sẽ tặng cho em món quà bất ngờ"

Không để anh kịp nói thêm tiếng nào, hắn cúp máy. Hắn ta là một người mưu mô gian xảo, đã từng ám hại anh hai lần nhưng thất bại. Lần này hắn về nước, không biết mục đích là gì.?

" Dương Hoàng Thiên, rốt cuộc anh muốn gì?"