Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta

Chương 55: 55: Chương 53






Ngục quan của Đại Lý Tự ở phía sau cả kinh nói: "Quân hậu? Quân hậu! Đó là trọng phạm, không có lệnh ở bên trên không thể đưa ra ngoài!"
Tay Diệp Đinh cầm kiếm đẩy ngục quan muốn tiến lên cản đường: "Tránh ra!"
"Quân hậu...!Quân hậu!" Ngục quan kinh hoảng kêu lên: "Người đến, trọng phạm bị cướp!"
Diệp Đinh mang Trầm Đường một mạch ra khỏi Đại Lý Tự, vừa ra khỏi ngục liền bị binh mã của Đại Lý Tự bao vây ở cửa.

Dẫn đầu là Thiếu khanh Đại Lý Tự, tay hắn cầm ấn quan, lạnh lùng nói: "Đại Lý Tự được xây dựng từ thời Thái tổ cách đây hơn một trăm năm, nhà tù chính nơi thẩm tra trọng án, chấp sự công bằng vô tư.

Thông thường xét xử vụ án nào cũng đều có tam đường hội thẩm, ký tên đóng dấu ngày tháng, hội đồng phúc tra bàn bạc, cẩn tuân theo luật Hoa quốc! Như vậy, xin hỏi quân hậu, hôm nay người tới làm gì, nếu là tới thăm ngục vì sao lại muốn mang người đi?"
Diệp Đinh giơ kiếm trước người nói: "Bệ hạ đăng cơ tặng ta Thái A, thấy kiếm như hoàng lệnh, ai dám lỗ mãng!"

Tâm thiếu khanh Đại Lý Tự lạnh như sắt, gằn từng chữ: "Thời điểm bệ hạ trao kiếm chưa từng có kim bài miễn tử, trên người chưa từng có chức quan, chưa từng có bổ phục Kỳ Lân.

Hôm nay quân hậu muốn dựa vào một thanh kiếm liền muốn mang trọng phạm đi, có hơi coi thường Đại Lý Tự rồi."
Môi Diệp Đinh có vị tanh, kiếm trên tay nắm chặt thêm ba phần thế nhưng vẫn sừng sững không động nói: "Hôm nay người ta muốn mang đi, nếu ngươi đồng ý thì coi như ta lấy quyền ép ngươi đồng ý, nếu ngươi không đồng ý coi như ta cướp ngục."
Vừa dứt lời, Thái A đã ra khỏi vỏ, ánh sáng lạnh lẽo trên thân kiếm chỉ trước mặt thiên quân vạn mã.

"Tướng quân..." Trầm Đường giữ chặt tay Diệp Đinh, lắc đầu nói: "Tướng quân không cần vì ta..."
"Con mịa nó ngươi câm miệng, muốn chết thì cút ra ngoài chết, coi như hôm nay lão tử trắng tay vì ngươi." Diệp Đinh nổi giận mắng.

Trầm Đường sững sờ, nước mắt đột nhiên không kịp chuẩn bị rơi xuống, hắn đưa tay lau mặt, lảo đảo đứng thẳng người, giọng nói khàn khàn: "Tướng quân, Trầm Đường còn chưa kịp uống rượu đầy tuổi của tiểu thái tử."
Diệp Đinh xùy cười một tiếng: "Tích lại, năm sau còn thêm một bữa."
"Tướng quân, nếu như lúc này ta đi, ta muốn đoạt lại Oản Nương."
Diệp Đinh cong môi cười: "Đây mới là việc mà người đàn ông chân chính nên làm."
"Tướng quân nể mặt đến uống rượu mừng của ta."
"Nói hay lắm." Diệp Đinh dùng lưng kiếm đánh lui thị vệ, cười một tiếng thật sảng khoái.

Trầm Đường tay không tấc sắt lao đến mấy tên thị vệ, bớt chút thời gian nói: "Tướng quân, có bí truyền gì để sinh con trai không?"

"Có cái rắm, toàn bộ đều nhờ thiên phú." Diệp Đinh đá văng một tên thị vệ, dùng sống đao hướng tới mấy tên thị vệ đang chuẩn bị đánh Trầm Đường.

Thị vệ Đại Lý Tự không dám thật sự ra tay với Diệp Đinh, nhưng bọn họ liên tiếp dây dưa thế này đối với Diệp Đinh và Trầm Đường thì một người có thai một người bị thương đều không thể thoát ra.

Trầm Đường lau vết máu trên mặt, bực tức kìm nén hơn nửa năm cuối cùng cũng được giải phóng.

Diệp Đinh đỡ bụng nhưng tay càng ngày càng gấp, kiếm trong tay đã mất đi sự sắc bén, ngay lúc không chịu được nữa bỗng nghe thấy tiếng móng ngựa lộc cộc.

Mũi tên lóe sáng, tiếng ngựa hý vang, Diệp Đinh quay đầu...!
Ngân giáp thiết kỵ, tên giương trùng trùng, Phi Hồng quân đều đứng sau lưng Diệp Đinh.

Cầm đầu là Cố Dương đang tung người xuống ngựa, một chân quỳ xuống nói với Diệp Đinh: "Tướng quân, ba ngàn bảy trăm hai mươi chín người của Phi Hồng quân toàn bộ đã đến đông đủ, mời tướng quân hạ lệnh."
Xuyên qua màn đêm vô tận, Diệp Đinh nhìn binh mã trước mặt, khung cảnh y hệt trên chiến trường năm đó, tràng cảnh hắn vung cờ thét to trước khi xuất chinh.


Dường như đã cách xa cả một đời nhưng sự quen thuộc lại đã khắc sâu trong xương cốt.

Hồi lâu, Diệp Đinh mới cười khẽ một tiếng, vung kiếm chỉ trước mặt nhóm Đại Lý Tự.

Đây là Phi Hồng quân của hắn.

Kiếm chỉ nơi nào, đánh đâu thắng đó..