Bên Nhau Dài Lâu (Trường Tương Thủ)

Chương 8




Thời điểm mẹ Tần Kính còn sống, đánh giá đối với con trai của mình chỉ ba chữ, khuyết tâm nhãn, cộng thêm quá mức chịu đựng. Mới trước đây trong nhà nuôi con mèo đến kì động dục, bị mèo hoang bên ngoài dụ dỗ mà bỏ đi, Tần Kính chiều nào học về đầu tiên cũng hỏi mẹ: “A mao đã về chưa mẹ?” Nghe nói không trở về, liền vứt cặp sách đi ra ngoài tìm mèo, thẳng đến bầu trời tối đen thấy không rõ đồ vật mới mang vẻ mặt buồn rười rượi về nhà ăn cơm, cứ như vậy tìm hơn hai tuần, tìm khắp phố lớn ngõ nhỏ Nam thị, mèo không tìm về được, ngược lại làm cho mẹ chọc chọc trán cậu mắng: ” Con nhìn con xem, cũng đã mười lăm tuổi đầu rồi, như thế nào không có tâm nhãn vậy?”

Cha Tần Kính là một người tốt bụng, thấy cái trán tiểu Tần Kính bị chọc ra dấu hồng, mang theo biểu tình đau lòng che chở nói: ” Nó học hành không tồi, có thể thấy được hiện tại đầu óc coi như tốt, em cứ không ngừng đánh đầu nó, thực đem nó chọc cho choáng váng luôn thì làm sao?” Che chở xong rồi, xoay mặt chính mình lại đem chuyện Tần Kính tìm mèo mà biên soạn thành tiết mục ngắn mà diễn ở trà quán, dựa theo con mèo tên A Mao, tiết mục ngắn liền mở đầu như thế:

“ Nói đến Trung Quốc chúng ta, đây chính là địa danh xuất nhân tài. Không nói đâu xa, gần thì có nhà văn danh tiếng lẫy lừng ….”

Tần Kính tự mang bàn ghế ngồi dưới đài nghe, nghe thế liền đảo cặp mắt trắng dã, quả nhiên thấy cha cậu kế tiếp sẽ đem chuyện Tường Lâm tẩu tìm A Mao trong《 Chúc phúc 》lấy ra bạch thoại, tiếp đó giọng nói biến chuyển, ha ha cười nói: “Hài tử nhà người ta miệng đều là lang sói, tiểu tử nhà ta tuy rằng hoàn chỉnh lớn lên, chính là vóc dáng cao lớn, đầu óc lại thực nhỏ a…”

Tuy nói chán ghét người trên đài có điểm ngốc, nhưng rốt cuộc là cha mình, Tần Kính cũng không có thể làm gì, đến khi nghe thấy âm điệu giả theo tiểu tử choai choai của cậu, sinh động như thật kêu to “A Mao, mày ở chỗ nào? Mày ở chỗ nào?” , chính mình cũng chống đỡ không được bật cười giống mọi người, cười xong lại nhỏ giọng làu bàu câu: ” Toàn nói bừa, con mới không có hét như vậy.”

Vì thế ở thời kì thiếu niên, Tần Kính có đoạn thời gian như vậy, hàng xóm vừa thấy cậu sẽ trêu ghẹo: “Tiểu Tần tẩu, lại tìm A Mao nhà ngươi sao?” con thứ hai nhà Lão Lưu lại còn cố làm trầm trọng thêm, trông thấy ven đường có mèo sẽ kéo tay Tần Kính vui sướng khi người gặp họa nói: ” Mau nhìn! A Mao nhà cậu nếu còn sống, chắc cũng lớn như vậy rồi đi?”

Qua vài năm sau, Tần phụ mắc bệnh cấp tính rời khỏi nhân gian. Lúc ấy Tần Kính đang theo học ở trường sư phạm, về chịu tang, an bài hạ táng ổn thỏa, bởi vì không yên lòng về mẹ, sống chết muốn nghỉ học về nhà, lại rước lấy mẹ cậu chọt chọt trán mắng: “Chúng ta còn có chút của cải mà, con cho là thiếu chút tiền đi học kia của con sao? Hay là con cho rằng lão nương vô dụng như vậy?” Rồi lại thở dài, nhẹ nhàng xoa hồng ấn cho cậu: ” Cha con vẫn nói con đầu óc tốt, quay lại học đi, con có tiền đồ, cha con dưới đất cũng cao hứng. Nghe mẹ nói, đừng cố chấp nữa, được không?”

Sau đó Tần mẫu chống đỡ hai năm, rốt cục theo tần phụ đi luôn. Tần Kính cảm thấy mình đã có linh cảm từ trước —- cha mẹ cậu cả đời tốt lắm, bởi vì Tần mẫu trời sinh thân thể gầy yếu, ngay cả con trai độc trong nhà như cậu đều là mẹ quyết ý bảo hộ mới sinh hạ, chứ nếu theo ý Tần phụ, cho dù đoạn tử tuyệt tôn cũng không muốn mẹ cậu sinh đứa nhỏ chịu khổ.

Tần Kính không biết nhà người khác là như thế nào, chỉ biết là cha mẹ cậu cho tới bây giờ chưa từng cãi vã giận dữ, yên yên bình bình cùng nhau, cả đời thực tốt.

Bất quá nói lại, mặc dù không còn ai chọc đầu Tần Kính mắng cậu khuyết tâm nhãn, người này rốt cuộc vẫn là bản tính khó dời —- Trầm Lương Sinh khuyết thiếu ôn nhu đối đãi như thế, cậu lại lại lăng lăng không nhận thấy đối phương có gì không phải.

Thứ nhất Tần Kính vốn là cho rằng nam nhân cùng nam nhân làm chuyện này, ở dưới nhất định phải đau đến chết đi sống lại —- phía sau nhỏ như vậy, để cái gì đó cứng ngạnh đi vào, không đau mới là thấy quỷ.

Thứ hai cậu cũng đích xác không phải thật khờ, tuy rằng không hiểu được mình đến tột cùng là làm sao lọt vào mắt Trầm Lương Sinh, nhưng mà ít nhiều hiểu được đối phương kỳ thật cũng không giống đoạn thời gian trước biểu hiện ra ngoài thích mình đến vậy. Chính là hiểu được thì hiểu được, lại quản không được bản thân vẫn cứ thật tâm hãm sâu vào.

Cho nên đau liền chịu đựng đi, hoạt thụ tội(chịu khổ) cũng là bản thân cam tâm tình nguyện —- ai bảo ngươi thích người ta chứ?

Nhưng mà đáng đời thì đáng đời, rốt cuộc vẫn không khỏi cảm thấy có điểm khổ sở. Không phải khổ sở trầm trọng gì, giống năm mười lăm tuổi ấy cậu một tay uy A Mao cùng những mèo khác, tiểu Tần tẩu buồn bực mà nghĩ, cậu đối nó tốt như vậy, như thế nào lại bỏ chạy hết đi?

Bởi vậy có thể thấy được mười năm qua đi, Tần Kính người này như cũ không một chút tiến bộ.

Vẫn hết hy vọng như cũ, ít nhiều kỳ vọng chính mình trả giá tình cảm có thể được đối phương trân trọng.

Không biết tổng cộng đã làm bao lâu, Tần Kính mơ hồ nhận ra vật sau thân rốt cục đình chỉ, chậm rãi rút ra ngoài. Trên người bỗng nhiên nhẹ hẫng, người đè nặng lên mình cứ như vậy rời đi.

Trong phòng khách nhỏ có cửa hông thông với phòng chủ, Trầm Lương Sinh người trần truồng xuyên qua cửa kia, lần mò trong phòng ngủ hắc ám, đi vào nhà tắm, bật đèn, lại mở vòi nước ấm.

Hắn đứng ở bồn rửa mặt, trong tiếng nước chảy nhìn mặt mình phản chiếu trong gương, nhìn chốc lát, đưa tay rút khăn mặt, đặt dưới vòi nước, cảm giác được nhiệt độ khăn mặt thấm nước nóng phỏng tay, theo mu bàn tay chảy xuống.

Tần Kính lẳng lặng nằm ở trong bóng đêm, vẫn duy trì tư thế nằm úp sấp như cũ. Tay giật giật, vẫn bế tắc trong áo sơ-mi, nhất thời giãy không ra. Động tác lớn, liền mang đến đau nhức phía sau, giống có người đem dao đặt vào nơi kia, chính mình vừa động, liền nuốt vào một tấc lưỡi dao.

Vì thế cậu nằm bất động. Vô thanh vô tức nằm ở đó, làm như một món đồ trang trí trong căn phòng này. Không có hô hấp, cũng không có ngôn ngữ.

Trầm Lương Sinh cầm khăn mặt trở về, quỳ gối trên thảm, nương ánh lửa lò sưởi trong tường, giúp cậu lau sạch vết máu dưới đùi —- thật ra cùng với lúc nãy bất đồng, thật cẩn thận, giống như lau chùi món đồ yếu ớt dễ vỡ, chạm khẽ thôi cũng đều có thể tan biến.

“ Trầm Lương Sinh, trước đem áo cởi bỏ được không? Bả vai thực đau..”

Mặc dù trong lòng có chút khổ sở không thể nói rõ, lời này Tần Kính nói ra cũng không có hờn giận gì. Trái lại Trầm Lương Sinh nghe cậu hảo ngôn hảo ngữ thương lượng với mình, tay nắm khăn cứng đờ, tiện tay đem khăn dính máu ném qua một bên, yên lặng giải khai áo sơ-mi cho cậu, lại giúp cậu cởi lớp quần dồn đọng dưới chân, sau mới nhỏ giọng nói: “Đợi anh một chút.”

Mới vừa rồi Trầm Lương Sinh khoác lên người bộ áo tắm, nói xong liền từ cửa chính phòng khách đi ra ngoài, gọi hạ nhân đi hiệu thuốc tây mua thuốc.

Hắn đặc biệt chọn ngưới kín miệng nhất —- là một hầu nữ người Nga, sau cách mạng Bôn-sê-vích trung thành và tận tâm theo sát chủ tử lưu vong tới Trung Quốc, ở mười mấy năm, tiếng Trung Quốc vẫn rất hữu hạn, chỉ có thể cùng Trầm Lương Sinh nói tiếng Anh, nghe được công dụng thuốc mà hắn muốn mua cũng chỉ phụng phịu nói: “Vâng, thưa ngài.”

“ Chờ đã.” Trầm Lương Sinh gọi cô lại, dặn dò thêm, ” Trước tìm thảm nhung lông cừu đem lại đây.”

Thực tế Tần Kính cũng không cảm thấy lạnh. Trầm Lương Sinh đem thảm nhung kín kẽ bao lấy cậu, chỉ lộ ra cái đầu, cuốn chặt khiến cậu có chút ngột ngạt, liền tránh tránh, muốn đem thảm đá đá rớt xuống một chút.

Trầm Lương Sinh lại tưởng là cậu trách mình đối với cậu như thế, dừng một chút, cũng không nói gì, lại đứng dậy, đi đến bàn cà-phê hút điếu thuốc, rồi lại trở về, ở bên người Tần Kính nằm xuống, yên lặng hút thuốc, khói thuốc trắng bay ra, không tiếng động mà phủ lên áo tắm.

Tần Kính nằm úp sấp nghiêng đầu, trông thấy sườn mặt nghiêng nghiêng của Trầm Lương Sinh. Nhìn hắn nhíu mày, có vẻ có chút buồn bực không vui, do dự một chút, vẫn là hỏi: ” Anh sao vậy?”

Trầm Lương Sinh không nghĩ tới Tần Kính sẽ lên tiếng trước, nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn cậu, ngoài ý muốn phát hiện trên mặt đối phương không có vẻ không vui gì, chỉ là hốc mắt hơi hơi đỏ lên, không biết là vừa rồi đã khóc, hay là bởi ánh lửa tạo nên lỗi giác.

“ Không có việc gì… Đau nên khóc sao?”

“ Không có a.” Tần Kính kinh ngạc trừng mắt nhìn, chớp mắt liền thấy Trầm Lương Sinh đột nhiên hôn lên môi cậu.

Kính mắt từ lúc gây sức ép không biết là ai đã tháo xuống, Trầm Lương Sinh trực tiếp hôn lên mắt của cậu, nhẹ nhàng đặt từng nụ hôn nhẹ, thấp giọng cam đoan: “Đừng khóc… Lần tới nhất định không như vậy.”

“ Em thật không có khóc…” Tần Kính nhắm mắt lại, thả lỏng thân thể mặc hắn hôn, cảm thấy một chút rầu rĩ khổ sở kia hoàn toàn tan biến trong nụ hôn này, không khỏi nhỏ giọng nói câu thật lòng, “Chỉ là có chút nhớ tới mẹ em.”

Lời vừa nói ra, hai người đều là sửng sốt. Tần Kính là bởi vì cảm thấy được quang cảnh như vậy nhớ tới mẹ mình thực kỳ cục, trong đầu thật sự xấu hổ. Trầm Lương Sinh bởi vì rất giỏi về nghiền ngẫm lòng người, Tần Kính tự mình cũng không suy nghĩ cẩn thận, hắn trái lại thay cậu nghĩ thông thấu —- người này chắc là cảm thấy ủy khuất, tựa như tiểu hài nhi, ủy khuất liền nghĩ đến mẹ, thật sự là…

Thật sự là như thế nào? Trầm Lương Sinh đột nhiên ý thức được, người này kỳ thật là không cha không mẹ, không huynh đệ tỷ muội, chỉ đơn độc một mình mà sống.

Thuốc lá cháy tới cuối, phỏng tay Trầm Lương Sinh. Hắn xoay người lại đem tàn thuốc ném vào lò sưởi, tĩnh lặng vài giây đồng hồ, lại nhích thân nằm sát vào một chút, cánh tay vươn ra, vòng qua bả vai Tần Kính, nhẹ giọng nói: “Mẹ của anh cũng mất sớm.”

“ …Ừ.” Tần Kính miễn cưỡng nghiêng thân, cũng vươn cánh tay ôm lấy hắn, hoảng hốt cảm thấy được giờ phút này giữa hai người lại có chút ngây thơ mông lung, hương vị nương tựa lẫn nhau, đau đớn phía sau cũng không đáng gì.

“ Trầm Lương Sinh…” Ôm ấp một hồi, Tần Kính lấy lại tinh thần, lại phát giác một chút bất thường, có điểm xấu hổ nhỏ giọng nói, ” Anh….”

“ Ừ?”

“ … Anh.. tinh thần thật đúng là…”

Trầm Lương Sinh ngẩn người, mới hiểu được Tần Kính là chỉ phía dưới của mình còn cứng rắn —- kỳ thật hắn vừa mới vốn là bỏ dở nửa chừng, vẫn chưa làm đến cuối cùng, hiện tại ôm đối phương, vạt áo tắm tản ra, dương v*t bị thảm nhung lông cừu mềm mại cọ lên, trên người lại bị lò lửa sưởi ấm áp, không khỏi gợi lên chút tình dục chưa phát tiết, nhưng cũng không phải thật sự còn muốn làm cái gì.

“ ….” Trầm Lương Sinh không đáp lời, Tần Kính lại đột nhiên hiểu được. Chính mình tuy rằng huyệt khẩu đau nhức, bên trong thật không có gì cảm giác dính nị, có lẽ là vừa rồi đối phương căn bản chưa tiết ra, dừng một chút, thử hỏi một câu, ” Vừa rồi anh… không cái kia sao?”

“ Không cái gì?” Trầm Lương Sinh thấy cậu hỏi không rõ ràng, cố ý đùa bắt cậu nói rõ.

“ Quên đi, xem như em chưa hỏi.”

“ Đúng là chưa cái gì kia, sợ em không chịu nổi,” Trầm Lương Sinh lại biết thời biết thế mà nói ngọt, ” Đều không phải bởi đau lòng em sao.”

“ …Thật sự không nhận ra a.”

“ Đợi lần sau đi, nhất định khiến em nhận ra…” Trầm Lương Sinh tiến gần hôn xuống đôi môi Tần Kính, giữa những nụ hôn triền miên vụn vặt lời ân ái, ” Không chỉ cảm nhận đằng trước thoải mái, mà đằng sau cũng…”

“ Được rồi,” Tần Kính nghe hắn càng nói càng thái quá, ngay cả tay cũng lẻn vào trong thảm, qua lại nhẹ vỗ về mông mình, vội vàng cắt ngang lời, đem tay hắn từ trong thảm túm ra, ” Đừng lộn xộn.”

“ Đêm nay đừng đi, em như vậy đi cũng không được,” Trầm Lương Sinh rồi lại đột nhiên đứng đắn, trở tay cầm lấy tay cậu, ” Lát nữa bôi thuốc cho em, sáng mai gọi điện tới trường học xin nghỉ vài ngày, ở lại đây dưỡng vài hôm.”

“ Còn xin nghỉ vài ngày? Không cần đâu.”

“ Em cảm thấy em có thể đứng hết cả buổi học sao?”

“….” Tần Kính hậu tri hậu giác cân nhắc tính nghiêm trọng của sự tình, cái này thật thực sự khiến cậu có chút giận, đem Trầm Lương Sinh đẩy ra, nghiêm mặt nói, ” Việc học của mấy đứa nhỏ không thể chậm trễ, cũng không thể bảo người khác dạy thay, em ngày mốt phải tới trường, anh lần sau…” Dừng một chút mới nói tiếp, ” Anh lần sau muốn thì nhớ chọn thứ bảy đi, cũng không làm chậm trễ chuyện này.”

Sắc mặt Tần Kính tuy có chút không vui, Trầm Lương Sinh nghe được câu nói thêm vào kia của cậu, cảm thấy được cậu thực tâm thích mình, bằng không cũng sẽ không chịu nói như vậy.

“ …Ừ, lần tới nhất định không như vậy nữa.”

Trầm Lương Sinh lại cam đoan một lần nữa, lúc này chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ thành không mà trôi qua. Duy chỉ chờ đến đêm, lúc bôi thuốc cho Tần Kính, thấy cậu ghé vào người mình ngủ say, Trầm Lương Sinh mới đi vào phòng tắm tắm rửa, trên tính khí còn mang theo vết máu đã muốn khô của cậu, một chút huyết sắc xen lẫn trong nước nóng chảy xuống bồn tắm lớn, không tiếng động mà trôi theo dòng nước thoát đi.

Trầm Lương Sinh trần truồng bước khỏi bồn tắm, vẫn là giống không lâu trước đứng trước bồn rửa mặt, lẳng lặng nhìn gương mặt mình bên trong tấm gương một hồi, yên lặng tự hỏi chính mình cùng một câu:

“ Mày rốt cuộc là muốn giữ lấy người này như thế sao?”

Ngày thứ hai Tần Kính mệt mỏi ngủ quên, Trầm Lương Sinh đã thay cậu gọi điện thoại tới trường học, rốt cuộc vẫn là xin nghỉ hai ngày.

Thuốc tây phát huy hiệu lực thực nhanh, phía sau ngủ một đêm dễ chịu hơn không ít, Tần Kính tự mình đi phòng tắm đánh răng rửa mặt, Trầm Lương Sinh đứng ở trước tủ âm tường, chọn một bộ quần áo của mình cho cậu, áo lam nhạt phối với quần xám dài, bên ngoài khoác áo lông trắng hở cổ, trông cậu càng nhẹ nhàng thanh thoát.

“ Trầm Lương Sinh, anh có thấy mắt kính của em không?”

Tần Kính mặc quần áo tử tế, trái phải nhìn không thấy mắt kính, híp mắt hỏi Trầm Lương Sinh một câu.

“ Đứng yên đừng nhúc nhích, anh tìm cho em.”

Trầm Lương Sinh đi vào phòng khách nhỏ, từ trên thảm nhặt lên cặp kính viền bạc kia, liếc mắt nhìn tấm thảm trắng, vẫn còn mang theo đống hỗn độn đêm qua, thoáng dính vết máu, do dự một chút, tự mình cúi xuống đem thảm cuộn lại, ném tới góc phòng, cũng không tính toán đưa đi giặt, chỉ chờ một lát kêu người hầu thu vào nhà kho coi như xong.

Tần Kính ở lại nhà Trầm Lương Sinh hai ngày, đúng giờ thì bôi thuốc, chỗ kia đã không còn đau nhức nữa. Tuy rằng không thể ăn quá nhiều thức ăn khó tiêu, nhưng cũng được bồi bổ một đống cháo dưỡng khí bổ huyết, sắc mặt cũng không tồi, ngày thứ ba trở về trường, còn bị đồng nghiệp bỡn cợt , ” Dưỡng không tồi nha, đây là càng bệnh càng tinh thần, hay là trong lúc bệnh có chuyện gì tốt đây?”

“ Có thể có chuyện tốt gì chứ? Nếu không cậu cũng bị bệnh thử xem?” Tần Kính có tật giật mình, hi hi ha ha mà đùa cùng hắn.

“ Tỷ như giai nhân ở bên, chăm sóc ngày đêm, bưng trà rót nước, hồng tụ thiêm hương…”

“ Ngừng, ngừng, tiểu tử cậu một thầy giáo dạy toán, còn cùng tôi múa rìu qua mắt thợ?” Tần Kính nghe đến đó liền hiểu được đối phương có ý tứ gì, vội vàng kêu ngừng, cũng không phải bởi cậu chột dạ, mà là vì chung quanh còn nhiều người khác.

Đang là thời điểm lên lớp trong phòng viên chức chỉ có vài đồng nghiệp trống tiết, trong đó có vị nữ giáo viên tên gọi Phương Hoa, đối Tần Kính tựa hồ có tình ý, nhưng cũng chưa nói rõ.

Mấy người đồng nghiệp biết tâm tư của Phương Hoa nên lấy Tần Kính trêu ghẹo, đơn giản tổng kết lại, chính là quan hệ tam giác lúng ta lúng túng. Hắn nói vậy là theo Tần Kính hay nói đùa, kỳ thật một câu đều là hướng cho cô nương người ta nghe, như thế thực không biết thức thời, cũng khó trách vẫn không có biện pháp đem người theo đuổi.

Phương Hoa ngồi ở bàn mình phê bài tập, không phải nghe không được bọn họ nói chuyện, nhưng đầu cũng không nâng dù chỉ một chút. Chỉ khi nghe đến Tần Kính uyển chuyển vì mình giải vây, bút đỏ trong tay dừng một chút, rồi lại tiếp tục chấm bài.

Phương Hoa cũng dạy toán học, phòng học ngay bên cạnh lớp Tần Kính, tới thời gian vào lớp, cô ôm một chồng vở, mang theo Ê-ke đi ra ngoài trước. Tần Kính cách một khoảng đi đằng sau, mắt thấy sắp đến phòng học, người đằng trước đột nhiên ngừng lại, xoay người, trên mặt có vẻ muốn nói lại thôi.

“ Cô Phương, vở sắp rớt.” Cô đứng ở đó không lên tiếng, Tần Kính còn phải tìm đề tài trước, chỉ chỉ vở trên cùng, cười nói một câu.

Phương Hoa nghe vậy cúi đầu xếp lại mấy cuốn vở, thước Ê-ke cầm không chắc, lạch cạch rớt xuống đất. Tần Kính đi lên vài bước, giúp nàng đem thước nhặt lên, nhẹ nhàng đặt trên chồng vở.

“ Thầy Tần, anh mới đổi mắt kính?” Phương Hoa nửa ngày muốn nói lại thôi, cuối cùng lời ra khỏi miệng cũng là câu nhàn thoại không có gì quan trọng.

“ Ừ… là bạn tặng.”

“ Trông rất đẹp.”

Cô nương da mặt mỏng, khen Tần Kính một câu, cũng không chờ cậu trả lời liền xoay người rời đi, đi được hai bước chợt dừng lại, khẽ quay đầu, nói một tiếng cảm ơn với Tần Kính.

Tần Kính biết cô không phải cảm ơn mình nhặt giùm thước kẻ, chẳng qua là biết… thì cũng chỉ là biết thôi.

Trên sân thể dục rộn ràng nhốn nháo, nhóm học trò vui cười nháo loạn đuổi bắt nhau, Tần Kính nghỉ chân nhìn một lát, âm thầm thở dài, vừa cười lắc lắc đầu, lảo đảo bước về hướng phòng học của mình.