Bên Trái

Chương 19: Đau đớn




Beta:noha1929

Đăng chap mới làm quà Noel sớm cho mọi người, chúc mọi người đọc "vui vẻ".

————————————————————————

Trì Duẫn lang thang một mình trên đường, xung quanh là âm thanh lớn rầm rĩ, xa hoa, truỵ lạc, nghê hồng, lập loè. Thành thị rất phồn hoa, chính là tất cả mọi người đều biết sau lưng phồn hoa cất giấu chính là lạnh lùng cùng tịch mịch.

Cô đơn là một người đích cuồng hoan, cuồng hoan là một đám người đích cô đơn, như thế nào cũng không có ai làm bạn.

"Cảnh đường phố vắng vẻ, muốn tìm một người để gửi trao tình cảm. Sau khi quyết định mới nhận ra, kề bên ta chỉ có tịnh mịch..." Một khúc 《 một mực rất yên tĩnh 》 theo làn môi hơi mỏng của Trì Duẫn thoát ra, thanh âm rất thanh tịnh, không mang theo bất luận kỹ xảo gì, lại sạch sẽ. Mỗi chữ mỗi câu đều có một loại hương vị gáy huyết, đơn giản phóng xuất ra bi thương.

Trên đường phố tiếng động lớn rầm rĩ, tại thành thị này người người xô đẩy, có kẻ muốn mọi người biết đến, kẻ lại không muốn ai nhận ra mình, trong đó có Trì Duân. Cảm giác lạnh lẽo cùng bi thương len lõi trong lòng, hoá ra, ra đi lại khó khăn đến vậy.

Tiết Trích Dạ, em đi.

Anh

Sẽ không làm thương tâm a.

Như vậy đã rất tốt...

Nhìn ngọn đèn bên cạnh chiếu sáng, Trì Duẫn cảm nghĩ hay là đến chỗ Thành Vẫn tạm biệt...

Tiết Trích Dạ liên tiếp hút sáu, bảy điếu thuốc, cả gian phòng đều tràn ngập mùi cay sặc mũi. Tiết Trích Dạ mở cửa sổ, tưởng tượng thấy chỉ cách người kia có một bức tường, có chút thẹn thùng.

Mở cửa, tại cửa ra vào phòng Trì Duẫn chần chừ hồi lâu. Thời gian như mũi tên xuyên qua hắn, nhưng hắn bây giờ không có dũng khí đẩy cánh cửa kia ra.

Bởi vì áy náy sao?

Có lẽ, em ấy đã ngủ rồi. Đợi ngày mai mới hảo hảo cùng em ấy giải thích, em ấy nhất định sẽ tha thứ cho mình. Tiết Trích Dạ nhẹ nhàng chuyển động tay cầm cánh cửa, nhưng không biết trong phòng chờ đợi hắn là một kết cục khác.

Không ai, cả cái gian phòng đều chỉnh tề không có một tí mất trật tự nào thuộc về người, phảng phất con người từng ở nơi này, chỉ là ảo giác của Tiết Trích Dạ.

Giường chiếu chỉnh tề như vậy, nói ra một sự thật lạnh như băng.

Trì Duẫn đã đi.

Trì Duẫn đi vào Soul, hết thảy đều là tiếng động lớn rầm rĩ quen thuộc mà lạ lẫm. Ban đêm đây địa phương náo nhiệt nhất, cũng chính là địa phương nhân tâm tối tịch mịch. Cho nên Soul tịch mịch, bởi vì hắn ghét tiếng động lớn rầm rĩ.

Loại gầy mỏng, trên trán tản ra khí chất rõ ràng ngại ngùng cùng trong sạch, cùng Soul quả thật không hợp nhau.

"A Vẫn." Trì Duẫn cười, nụ cười rất sạch sẽ, nhưng cũng có chút suy yếu.

"Trì Duẫn, sao em lại tới đây?" Thành Vẫn nhìn thấy anh, thật cao hứng, theo quầy bar chạy ra.

"Em phải đi, đến nói lời tạm biệt anh." Trì Duẫn mỉm cười, nói như vậy, dạ dày truyền đến đau đớn không có cách nào xem nhẹ, từng chữ với anh mà nói đều là cậy mạnh.

"Đi nơi nào? Tiết Trích Dạ thật sự cho em đi?" Thành Vẫn ẩn ẩn cảm thấy Trì Duẫn có gì đó không đúng, không khỏi truy vấn.

"Khác một chỗ, lúc này nên rời đi thôi, như vậy mới có thể giải thoát." Trì Duẫn như cũ cười, nụ cười có chút mê ly mỹ hảo.

"Em phải đi, Thành Vẫn tạm biệt!" Không nghĩ dừng lại nhiều hơn nữa, sợ hãi Thành Vẫn nhìn ra anh suy yếu, Trì Duẫn rất nhanh hướng Thành Vẫn chào tạm biệt.

"Đã trễ như vậy, em muốn đi đâu!" Thành Vẫn nói theo bóng lưng nhanh chóng đi xa của Trì Duẫn, đơn giản nhìn ra chân anh phù phiếm.

Thành Vẫn nhanh chóng đuổi theo, lại trông thấy Trì Duẫn đã suy yếu tựa ở ngoài cửa lớn Soul, trên trán đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy mà giật mình.

"Đi, đi bệnh viện!" Thành Vẫn không khỏi phân trần kêu một chiếc xe, đem Trì Duẫn nhét đi lên.

Lúc này Trì Duẫn đã không có bất luận cái gì năng lực giãy dụa, chỉ có thể để Thành Vẫn đem chính mình lung tung loay hoay.. Đến bệnh viện chưa bao lâu Trì Duẫn đã đau đến cuộn người thành hình chữ phiến rồi ngất đi (片 - hình người nằm xoay nghiêng tay ôm chân gác).

Tiết Trích Dạ cũng không biết trầm mặc bao lâu, những hình ảnh trong đầu như thước phim tua nhanh liên tục thay đổi. Mỗi một khắc đều là gương mặt Trì Duẫn, trầm mặc, ôn nhu, văn nhược, ẩn nhẫn, cười, khóc, mê loạn, trầm tĩnh, thì ra chính mình lại nhớ kĩ đến vậy. Trong khuỷu tay, tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ thân thể người đó, cùng sự yên lặng nhả hấp.

Trì Duẫn...

Tiết Trích Dạ đột nhiên đứng dậy, con người khi còn sống đã bỏ lỡ rất nhiều thứ, mà Tiết Trích Dạ lại không muốn bỏ qua. Có nhiều thứ, chỉ có dựa vào chính mình mới có thể tìm về.

Trì Duẫn, thực xin lỗi. Còn có, thực xin lỗi...

"Chi Thu, giúp anh một việc, nói Phùng Vũ Nhật nghe điện thoại." Tại hành lang trong bệnh viện, Thành Vẫn lo lắng chờ kết quả xét nghiệm.

"Rất có thể là ung thư dạ dày." Bác sĩ lời nói lạnh như băng vẫn còn tại quanh quẩn bên tai, Thành Vẫn trong tâm trống rỗng, chỉ là tuyệt đối không hi vọng một sinh mạng xinh đẹp chân thành như vậy biến mất.

"Họ Thành, có cái gì thì nhanh nói, không cần phải quấn quít lấy lão bà của tôi!" Phùng Vũ Nhật ngữ khí không hảo cảm, hiển nhiên hắn vẫn không bao giờ quên sự kiện kia.

"Tôi không phải tìm cậu, cũng không phải tìm tiểu Thu, tôi muốn hỏi một chút, Phùng Nhuế có hay không về nước?"

Phùng Nhuế là chị cùng cha khác mẹ của Phùng Vũ Nhật, trong nước chuyên gia số một về dạ dày tràng khoa. Chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có nhờ cô hỗ trợ.

"Tìm chị ấy làm gì! Cậu muốn chết?" Phùng Vũ Nhật tại đầu bên kia điện thoại nói như vậy, lại làm cho Thành Vẫn chọt dạ. Hắn nhìn Trì Duẫn đang ngủ say một hồi lòng chua xót.

"Muốn tìm cô ấy giúp một việc, tôi có người bằng hữu xảy ra chuyện."

Tằng Chi Thu ở bên cạnh nghe xảy ra sự tình không tốt, vội vàng đoạt lại điện thoại từ trong tay Phùng Vũ Nhật.

"Uy, A Vẫn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh có người bằng hữu, gọi Trì Duẫn, cậu ấy có lẽ bị ung thư dạ dày, chúng tôi bây giờ đang ở bệnh viện trung tâm."

Trì Duẫn, tên nghe rất quen thuộc, tuy nhiên có duyên gặp mặt một lần, nhưng lại có ấn tượng cực kỳ khắc sâu.

"Vũ Nhật, nhanh gọi điện thoại cho Nhuế tỷ tỷ, gọi chị ấy nhanh trở về, bằng hữu của em xảy ra chuyện rồi." Tằng Chi Thu có chút lo lắng thúc giục, nhớ lại Trì Duẫn ngày đó khóc, không khỏi nhớ tới nhiều năm trước kia của mình.

Phùng Vũ Nhật gọi điện thoại, nhìn lão bà bộ dạng thất thần, không khỏi một hồi đau lòng. Nhẹ nhàng ôm chầm vai, an ủi.

"Được rồi, là bằng hữu của em, chúng ta sẽ giúp cậu ấy."

Nghe Phùng Vũ Nhật ôn nhu an ủi, Chi Thu nhẹ cười khẽ, cảm kích nhìn Phùng Vũ Nhật, trong nội tâm có chút ấm áp.

Phùng Vũ Nhật cùng Tằng Chi Thu song song đuổi tới bệnh viện, chẩn đoán bệnh báo cáo của Trì Duẫn đã có, xác định là ung thư dạ dày giai đoạn giữa, không phải là không cứu được, nhưng là rất khó, bác sĩ đều đề nghị chọn phương thức trị liệu truyền thống, tranh thủ một ngày là một ngày.

Chi Thu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Trì Duẫn thoáng mang một ít thống khổ trong phòng bệnh, trong lòng có loại cảm giác nói không ra lời, cậu lần đầu tiên chứng kiến Trì Duẫn, thật giống nhìn thấy sự trẻ con kém cỏi của chính mình ngày ấy. Cho nên loại đau lòng này, tựa như đau lòng chính mình.

Phùng Vũ Nhật ôm chầm vai Tằng Chi Thu, vô thì vô khắc không tại biểu thị công khai chủ quyền của hắn. Nhìn xem khuôn mặt của người đang ngủ say, tựa hồ minh bạch Chi Thu tại sao sẽ như thế lo lắng. Người này khí chất cùng Chi Thu, quả thật có năm sáu phân tương tự.

"Các cậu đã tới." Thành Vẫn nhìn hai người, có chút vô lực nói.

Phùng Vũ Nhật cũng thu hồi sắc mặt mẹ kế, dùng một loại thần tình không quá khắc nghiệt, nhưng như cũ ngữ khí đông cứng nói:

"Không cần phải lo lắng, Phùng Nhuế nói chị ấy ngày mai sẽ đến."

Thành Vẫn đối Phùng Vũ Nhật cảm kích cười, trong nội tâm cũng có một chút an tâm.