Bệnh Án: Bệnh Tâm Thần

Chương 8: Khúc nhạc dạo nơi phòng tối🐙




Edit: Bèng
Beta: Đậu Xanh
Anh không có bao nhiêu thời gian rảnh, suy cho cùng không ở nhà thì phải đến công ty.
Đây là bóc lột!
Khi anh có ở nhà, thì cũng nên tìm một người nào đó đến nói chuyện cùng anh, tâm sự linh tinh giết thời gian chứ?
Nhưng nhà này bây giờ ngoại trừ một số bảo vệ ở bên ngoài, thì ngay cả người hầu cũng ít khi bước vào.
Bởi vì Thẩm Dục biết rất rõ bản tính của Phó Viễn, cho nên người hầu trong biệt thự không có ai là dễ nhìn, xinh đẹp cả!
Để phòng ngừa anh rảnh rỗi đi tán tỉnh người khác!
Chán, quả thật rất chán.
Tay Phó Viễn dừng lại, anh dựa vào sô pha. Trên màn hình truyền đến tiếng người lải nhải của bộ phim truyền hình.
......
"Gương mặt em giống cô ấy, tại sao anh lại không thể thích em!"
"Thật xin lỗi... tôi chỉ thích cô ấy."
"Nhưng cô ấy đã chết rồi, tại sao anh không thể quay đầu lại nhìn em dù chỉ một lần."
...
Nhìn màn phim cẩu huyết không thể nào hiểu được, cơn giận dữ đã được dập tắt trong lòng Phó Viễn lại dâng lên lần nữa.
Nữ chính ngu ngốc. Cầu xin thì có ích gì? Sao không trực tiếp đoạt lấy?
Anh cầm điều khiển TV đổi sang kênh khác.
Thân phận của anh đặc thù, vì không muốn bệnh tình của Thẩm Dục bị bại lộ, cho nên Hứa Y đã từng ước định với anh, ngoại trừ lúc có người cô tin tưởng đi theo, thì sau này không thể ra ngoài một mình.
Ngón tay Phó Viễn gõ nhẹ lên mặt bàn, mặt bàn phát ra tiếng vang lộc cộc. Năm đó bí mật của anh bị Thẩm Dục phát hiện, thứ quan trọng nhất của anh cũng bị Thẩm Dục giấu đi.
Tuy biết rằng Thẩm Dục muốn bọn họ biến mất, nhưng Phó Viễn vẫn không từ chối yêu cầu lúc trước của anh ta.
Nếu Hứa Y không có ở đây, vậy lý do anh ra ngoài tìm cô cũng không tính là trái với quy định được.
Phó Viễn đứng lên ngay lập tức, trở về phòng thay quần áo, dù sao anh cũng không có làm trái quy định giữa hai người, đi ra ngoài một chút thì đã sao?
Nhưng mà Phó Viễn còn chưa kịp hành động, thì đã nhìn thấy từ cửa lớn có xe tiến vào, anh nhướng mày, đó là Hứa Y về.
Hứa Y mới từ bên ngoài trở về, cô nhìn Phó Viễn tây trang phẳng phiu trước mặt, ánh mắt lộ ra bất ngờ: "Không phải hôm nay là cuối tuần sao?"
Vì để không xảy ra sai sót, nên mấy ngày cuối tuần đối với những nhân cách như Phó Viễn, Thẩm Dục không cho phép họ ra ngoài.
Lòng Phó Viễn không hiểu sao bình tĩnh trở lại, anh không để tâm lời dò hỏi của cô, ngày hôm qua Hứa Y ở nhà ngủ rất ngon, nhưng Phó Viễn lại mơ hồ thấy một chút tơ máu trong mắt cô, nghi hoặc hỏi: "Ngày hôm qua sau khi tôi ra khỏi phòng, cô có ra ngoài không?"
Sắc mặt Hứa Y hơi sượng lại, ánh mắt hơi hơi né tránh: "Đừng có đánh trống lảng, anh mặc như vậy để đi đâu?"
"Đi ra ngoài tìm cô." Phó Viễn trả lời.
"Nếu anh muốn chạy ra ngoài chơi đùa..." Hứa Y nói: "Vậy thì đến lúc đó đừng trách sao A Dục không khách khí."
"Tôi và anh ta có cùng một cơ thể, anh ta còn có thể làm gì tôi?"
Hứa Y không quen nhìn dáng vẻ này của anh nhất, cho nên đổi đề tài nói: "Anh thấy cơ thể sao rồi?"
"Dù sao cũng không phải cơ thể của tôi, vậy thì đâu liên quan gì đến tôi." Phó Viễn ngồi xuống: "Nếu cô thật sự lo lắng, vậy thì trực tiếp hỏi thẳng Thẩm Dục nhà cô đi, dù sao tôi có nói cái gì cô cũng không tin tôi." Trên mặt anh hiện lên một tia trào phúng nhàn nhạt: "Tôi thật sự không biết cô thích cái gì của tên tâm thần này."
Tuy rằng có khả năng Thẩm Dục có vấn đề, nhưng Hứa Y vẫn không nhịn được biện giải cho anh: "A Dục chỉ có chút bệnh mà thôi, những phương diện khác không có chút khuyết điểm gì."
Phó Viễn "ồ" một tiếng, rồi sau đó nhìn Hứa Y một cái thật sâu, ánh mắt chứa đầy thâm ý: "Xem ra ở phương diện kia hai người rất hài hòa với nhau, tôi có cùng thân thể với Thẩm Dục, nếu cô muốn thử cảm giác tôi cũng có thể giúp cô, như này không tính là ngoại tình, tôi..."
Còn chưa đợi anh nói xong, Hứa Y đã xoay người rời đi không chút lưu tình nào.
Cô biết, đầu óc của Phó Viễn này ngoại trừ những thứ không đứng đắn thì không còn gì, thế mà cô lại tin tưởng anh có thể nói ra cái gì đó hay ho.
Phó Viễn nhìn bóng dáng của Hứa Y, đáy lòng lại toát ra cảm giác quen thuộc xa lạ đó lần nữa. Anh nhịn xuống bực bội muốn ném cái ly đi, hít một hơi thật sâu.
Anh không có hứng thú hại Hứa Y, cố tình cô lại xem anh như thú dữ, thật đúng là người không biết phân biệt tốt xấu.
Cái tên Thẩm Dục biến thái đó thì có gì để thích? Thích anh ta còn không bằng đi thích một cái cây đấy!
......
Phó Viễn được xuất hiện ngoài ý muốn, vốn dĩ anh chỉ muốn châm ngòi một chút mối quan hệ giữa Hứa Y và Thẩm Dục, thuận tiện kéo cô nhóc đáng thương Hứa Y thoát khỏi bàn tay biến thái Thẩm Dục, nhưng hiện giờ Thẩm Dục chậm chạp không xuất hiện theo lẽ thường. Còn Phó Viễn, anh đã ở trong thân thể này suốt năm ngày.
Nhân cách của Thẩm Dục- Phó Viễn không phải là đèn cạn dầu. Nhưng cho dù như vậy thì Phó Viễn vẫn chưa lấy được thứ gì tốt từ tay Thẩm Dục.
Lực khống chế của Thẩm Dục rất mạnh, lại vô cùng lạnh nhạt. Ngoại trừ Hứa Y, gần như Phó Viễn chưa từng thấy qua Thẩm Dục có cảm xúc dao động vì cái gì.
Nhưng lần xuất hiện này của Phó Viễn, làm cho anh cảm nhận được trong lòng Thẩm Dục nổi lên một chút tức giận.
Còn có cảm giác làm người khác sợ hãi.
Xem ra khi đó đã có chuyện xảy ra làm cho Thẩm Dục bị ảnh hưởng rất nhiều.
Phó Viễn suy nghĩ, có lẽ việc này sẽ là... một cánh cửa để đột phá chăng?
Khi Phó Viễn nghĩ rằng anh sẽ vẫn còn ở rất lâu, thì cảm giác quen thuộc đột nhiên ùa đến, ý thức bỗng nhiên lâm vào bóng đêm.
......
Hứa Y vứt thứ trên tay xuống, cô rũ mắt, khẽ cắn môi dưới.
Trước kia chưa từng có chuyện một nhân cách của Thẩm Dục ra nhiều ngày như vậy.
Tuy rằng thoạt nhìn Phó Viễn hiểu hết tất cả, nhưng suy cho cùng anh cũng chỉ là một cái nhân cách một năm cũng chỉ có thể xuất hiện vài lần, thậm chí đến ký ức của Thẩm Dục cũng không liên thông được. Nếu không phải trong tình huống khẩn cấp nào đó Thẩm Dục vừa lúc phát bệnh, thì căn bản anh ta sẽ không có cơ hội giao lưu với những người trong tầng lớp thượng lưu.
Cũng vì số lần bọn họ xuất hiện không thường xuyên, thời gian xuất hiện cũng không dài, cho nên Thẩm Dục và Hứa Y mới có thể đơn giản hóa vấn đề lên được.
Chưa một ai từng hoài nghi Thẩm Dục. Nhưng mà tình huống bây giờ lại khó khăn hơn rồi. Số lần những nhân cách này xuất hiện ngày càng nhiều, thời gian ở lại cũng càng dài hơn. Phó Viễn đã xuất hiện mấy ngày, nhưng Thẩm Dục lại không có bất cứ dấu hiệu tỉnh dậy nào...
Hiện tượng này tuyệt đối không phải là chuyện tốt, Hứa Y nắm chặt hai tay.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện thôi. Cho dù Thẩm Dục có chút không đúng, nhưng Hứa Y cũng không có cách nào để bụng chuyện đó được.
Tuy nói Hứa Lâu là người nhà họ Hứa, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một kẻ phản bội.
Cô cần gì phải canh cánh trong lòng với Thẩm Dục vì chuyện đó chứ. Lòng vòng nơi đáy lòng Hứa Y có một loại suy nghĩ kỳ quái, nhưng trong chốc lát lại biến mất không một chút dấu tích.
Hứa Y thầm thở ra một hơi, mấy ngày nay vì có sự xuất hiện của Phó Viễn, mà kỳ kiểm tra của Thẩm Dục cũng bị chậm lại, cô phải quan sát Phó Viễn, cho nên không có cơ hội gặp mặt Trần Lý Nguyên. Nhưng hôm nay, là lúc cô nên đi gặp Trần Lý Nguyên rồi.
......
Ý thức của Thẩm Dục ở trong bóng tối từ từ thức tỉnh, cảm giác vây khốn tầng tầng lớp lớp cuốn lấy anh làm cho anh có chút thở không nổi.
Cảnh tượng trước mắt không ngừng lặp lại, giống như phim điện ảnh, vết máu vây đầy bốn phía, âm thanh tích tách tại không gian yên tĩnh trở nên rất rõ ràng.
Ánh sáng mờ mờ ảo ảo bên trong thoáng hiện, chiếu sáng lên bóng đêm vô tận.
..................
"Phần đầu người bệnh đâm bị thương, phải lập tức chữa trị..."
"Người bệnh mất máu quá nhiều, cần truyền..."
Tiếng nói chuyện ồn ào vang lên bên tai Thẩm Dục, làm cho lòng anh vô cớ dâng lên phiền muộn.
Dần dần xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại.
"Hứa Y muốn chết, không có anh cô ấy sẽ không xảy ra chuyện. Để cho tôi đến đi, tôi có thể làm tốt hơn nhiều, nhưng tôi..."
Một thanh âm đánh vỡ yên lặng, quen thuộc đến nỗi khiến lòng anh trở nên khủng hoảng, Thẩm Dục đột nhiên bừng tỉnh, đây là chính giọng của anh!
Thẩm Dục bỗng nhiên trợn mắt, cơ thể sắp không xong rồi, cái ly trên tay bị ném xuống thảm lông, không có phát ra tiếng vang bao lớn, nhưng vệt nước đã từ từ thấm sâu.
Thẩm Dục lui về phía sau vài bước dựa vào tường, anh thở hổn hển từng đợt từng đợt, đôi tay không chút sức lực rũ xuống, thân thể không ngăn được run rẩy.
Đầu óc anh rối loạn thành một nhúm, chuyện trước kia lại ngoài dự kiến xuất hiện trước mắt anh.
Thật lâu sau, anh nâng tay lên, xoa xoa đôi mày đang nhíu chặt, giương mắt nhìn nhìn cảnh vật quen thuộc xung quanh.
Là ở nhà.
Tư vị nhàn nhạt trên người Thẩm Dục lại lộ ra ngoài, giống như từ trước đến nay anh đều là Thẩm tổng bình tĩnh.
Anh đỡ tường đứng dậy, đầu nhẹ nhàng xoay vài cái, muốn đem cảm giác choáng váng trong đầu ném ra ngoài.
Mỗi lần thay đổi nhân cách anh đều có loại cảm giác này, nhưng cảm giác choáng váng của ngày hôm nay lại cực kỳ rõ ràng, giống như anh đã ngủ say thật lâu.
Vậy thì thời gian nhân cách vừa mới xuất hiện này chắc chắn rất dài.
Hy vọng bọn họ không làm ra chuyện lớn gì, Thẩm Dục cười, chỉ bằng bọn họ e rằng náo loạn không nổi.
Anh sờ soạng trên dưới mình một chút, móc ra điện thoại của mình từ trong túi tiền, chuẩn bị gọi điện thoại cho Hứa Y, nhưng anh không cẩn thận liếc mắt nhìn ngày trên màn hình.
Trong mắt hiện lên vài tia kinh ngạc khó có thể phát hiện, sau đó vội vã chạy về phòng tìm Hứa Y.
Năm ngày?!
Năm ngày này là ai? Ngoại trừ tên Phó Viễn miệng rộng ra, còn có ai khác ra ngoài nữa không?!
Hứa Y đâu? Cô đi đâu rồi? Thẩm Dục trở lại phòng, trong phòng không có một bóng người.
Đáy lòng anh trồi lên sự khủng hoảng không thể hiểu được, tên Phó Viễn miệng rộng kia sẽ không nói gì chứ?
Sẽ không, nhất định sẽ không, anh ta không dám, Hứa Y cũng sẽ không tin tưởng anh ta.
Thẩm Dục ép buộc bản thân bình tĩnh lại, chỉ là cô không có trong phòng mà thôi, rất có thể cô ở bên ngoài nhà.
Thẩm Dục xoay người đi ra ngoài, vô cùng lo lắng mà tìm khắp toàn bộ biệt thự, vẫn không thể tìm thấy Hứa Y.
Khủng hoảng trong lòng Thẩm Dục tăng thêm vài phần. Đầu của anh đau đến mức khó có thể chịu đựng, đau đến nỗi muốn nứt ra rồi.
Hẳn là điện thoại của cô hết pin, cho nên cô mới không nghe điện thoại, không thì không có lý nào Hứa Y lại tắt máy được.
Tay anh vịn lên mặt bàn, bởi vì dùng sức lực mà ngón tay trở nên có chút tái nhợt.
Không thể để suy nghĩ rối loạn được, không thì những người đó sẽ lợi dụng cơ hội để xuất hiện mất.
Hứa Y là của anh, mặc dù những người này muốn cướp cũng không có khả năng cướp được, Thẩm Dục lấy ra mấy viên thuốc, không biết tại sao tay anh có hơi run run, anh uống một ngụm nước lạnh nuốt xuống.
Hứa Y luôn dễ dàng phân biệt được mấy người bọn họ. Cô tin tưởng Thẩm Dục, hơn nữa chuyện Phó Viễn biết được không nhiều lắm, mà bản thân anh ta còn rất ngả ngớn, hẳn là Hứa Y sẽ không tin chuyện anh ta nói đâu.
Bởi vì bệnh tình của Thẩm Dục không thể để cho người khác phát hiện ra, cho bên từ trước đến nay Hứa Y không dám để cho anh đi một mình.
Trong công ty có Trương Chiếu, cô còn tạm thời yên tâm. Nhưng khi ở nhà, tuy nói cô sẽ không phải lo lắng giống như ở bên ngoài, nhưng cô cũng sẽ không để những người này phải ở nhà một mình.
Rốt cuộc Hứa Y đã đi đâu?!
Tay Thẩm Dục nắm chặt lại, đáng lẽ từ sớm anh đã phải nên đem cô khóa vào trong phòng, để cho cô không thể chạy loạn, để trong đôi mắt của cô chỉ có một mình anh!
Đôi mắt Thẩm Dục hiện lên một chút tơ máu khó có thể phát hiện.