Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ

Chương 37: Bí mật




Tô Nghiêu nói lời này thật sự là có chút đả thương người, nhưng hiện tại nàng cũng không thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác đứng ở trên lập trường Phong Diệp lo lắng rồi. Nếu nói là ngày trước nàng còn ôm một chút áy náy với Phong Diệp, hiện tại cả một ít áy náy kia cũng theo chuyện ở Hàm Quang Điện tan thành mây khói.

Nàng cho là Phong Diệp tối thiểu là người thản thản đãng đãng, lại không nghĩ rằng hắn sẽ làm ra chuyện xấu xa như vậy, lúc này nàng không có tiến lên cho hắn hai cái bạt tai, cũng chỉ là sợ rời a Cửu quá xa, người này lại làm chuyện quá quắt gì nữa.

Phong Diệp nghe nàng nói xong những lời này, vẻ mặt quả nhiên là thay đổi liên tục, khí vũ hiên ngang biến thành u ám —— Tô Nghiêu mỗi một lần thấy hắn, cũng không nhìn thấy sắc mặt tốt gì. Người nọ yên lặng đứng ở dưới ánh trăng chốc lát, một nửa sáng ngời một nửa xám xịt, Tô Nghiêu rõ ràng cảm thấy lúc hắn nói chuyện cắn răng nghiến lợi: “Tô Dao, ngươi điên rồi.”

Tô Nghiêu chỉ cười khẩy.

Ngoan độc? Có thể có ám toán Từ Thận Ngôn, đứng sau thiết kế chuyện ở Hàm Quang Điện Thế tử Nhiếp Chính vương hung ác?

Chỉ là lời như vậy Tô Nghiêu chắc sẽ không nói ra khỏi miệng, chỉ trầm mặc lui về sau mấy bước, ngáp một cái nói: “Nếu không có việc gì, Thế tử mời trở về đi. A Dao và Thế tử, đã không có gì để nói rồi.”

Người nọ cũng lộ ra một nụ cười làm người sợ hãi lạnh lẽo, nửa gương mặt ẩn trong bóng đêm nhìn không rõ, Tô Nghiêu nghe hắn nói một chữ một cái: “Tô Dao, ngươi sẽ phải hối hận.”

Hối hận không? Tô Nghiêu nhẹ nhàng rũ mắt cười, nàng Tô Nghiêu mặc dù không có ngọn gió nào, chính là người phàm thế tục, nhưng nàng cũng hiểu được đạo lý phụ trách lựa chọn của mình, nếu nàng chọn Diệp Lâm, thì vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận.

Phong Diệp hình như còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Tô Nghiêu đã không muốn nghe nữa, cười khẽ một tiếng xoay người đi, đối với Phong Diệp nửa uy hiếp nửa cảnh cáo ngoảnh mặt làm ngơ: “Thế tử về sau, kính xin quang minh chánh đại đi vào từ cửa chính Tướng phủ.”

Qua hôm nay, nàng nhất định phải nói với Tô Tự cảnh giới lại Tướng phủ, đường đường Tướng phủ Nhạn triều, thậm chí ngay cả Phong Diệp đến cũng không phát hiện, nếu là có một ngày người nào động tâm tư không đứng đắn muốn ám sát Tô Tự, chỉ sợ là đâm một chính xác. Nàng cũng không thể để a Cửu không ngủ không nghỉ mọi thời tiết bảo vệ an toàn của mình chứ?

A Cửu thấy Phong Diệp xoay người nhảy ra, Tô Nghiêu đã không có nguy hiểm nữa, đang muốn rời đi, lần nữa biến mất trong bóng đêm, chỉ nghe thấy người nọ chợt mở miệng. A Cửu nghiêng đầu nhìn Tô Nghiêu, người sau dừng trước mành ngăn Hoàng Thủy Tinh Châu, mắt ngọc mày ngài, nụ cười sáng chói, nàng nói: “A Cửu, ngươi sẽ luôn luôn bảo vệ ta bình an, có đúng hay không?”

A Cửu có chút mất hồn, lời Tô Nghiêu đi qua đầu óc của nàng, thậm chí cũng không dừng lại, liền phòng ngoài mà qua, thân thể phản xạ tự đắc gật đầu một cái, đồng ý về sau mới giật mình mình lại bị người nọ đoạt lý trí. Hoảng thần như vậy, đối với một người trải qua bách chiến mà nói, có vẻ có chút xấu hổ. Vì vậy a Cửu che giấu ho khan một tiếng, luôn luôn ít nói nàng thế nhưng muốn mở miệng nói chút gì, tới hóa giải bối rối của mình.

Tô Nghiêu lại không phát hiện a Cửu có cái gì khác thường, giống như nhớ tới cái gì ân cần nói: “Tối nay ngươi ở đây lộ mặt trước mặt Phong Diệp, sẽ bị thái tử điện hạ trách cứ không?”

A Cửu lắc đầu một cái, như cũ là lời ít mà ý nhiều: “Không biết.”

Xem ra Diệp Lâm vẫn là rất thông tình đạt lý, ngày trước nàng nhìn thấy dáng vẻ hắn đối đãi cái Ảnh Vệ khác làm theo phép, còn tưởng rằng hắn là chủ tử nghiêm khắc, không ngờ..... Còn chưa có nghĩ xong, a Cửu lại nói một câu: “Đại tiểu thư là chủ tử.”

Tô Nghiêu không có coi là quan trọng, nghe vào tai liền qua tai bên cạnh, chỉ coi a Cửu bề ngoài trung thành, dù sao hiện tại nàng coi như là ăn nhờ ở đậu, vì vậy cũng không để ý.

Sau khi Phong Diệp rời đi vài ngày, Tô Nghiêu vùi ở trong phủ như cũ, Sùng Văn quán bên kia cũng không phái người tới hỏi thăm, Tô Nghiêu cho là, gần đây Diệp Lâm cũng không đoái hoài tới nghe Thôi Thái Phó nói những ngày kia rồi, lý luận suông cũng không bằng thực tế thao luyện, để cho Diệp Lâm không nghĩ thời gian đã không có nhiều lắm rồi. Mấy ngày tiếp theo từ trong miệng Tô Anh nghe được khoa khảo án có tiến triển, chính là vừng nở hoa tiết tiết cao, Tô Nghiêu cũng liền yên lòng. Xem ra thanh danh của Tô thị vẫn còn có chỗ dùng. Nàng có thể giúp, Tô Nghiêu cảm thấy rất vui mừng.

Tô Nghiêu cho là, đi một bước nhìn một bước, có thể trộm được một ngày an nhàn cũng coi là nàng kiếm được, chỉ là không ngờ, êm đẹp ở ẩn trong tướng phủ, cũng có thể chọc phải phiền toái lớn.

Nàng cho là mình đã quá đê điều, không ngờ còn có thể đưa tới Hoàng đế trong hoàng cung đại nội chú ý. Một đạo thánh chỉ đến Tướng phủ tuyên Tô Nghiêu vào cung thì Tô Nghiêu nguyên cái đầu đều lớn rồi.

Đương Kim Bệ Hạ đã có mấy năm không tự mình xuống thánh chỉ, chớ nói chi là hư danh hôm nay, Đông cung và Nhiếp Chính vương phủ giương cung bạt kiếm, trước mắt dĩ nhiên bằng mặt không bằng lòng mơ hồ phát triển đối chọi gay gắt. Vì vậy, khi tuyên chỉ Lưu nội thị cầm thánh chỉ xuất hiện tại Tướng phủ cửa, Tô phủ trên dưới một mảnh yên tĩnh, mặt Tô Tự chìm khiến Tô Nghiêu sinh ra một loại ảo giác, giống như thánh chỉ này là muốn lấy nàng và Tô gia mang đi tử địa. Tô Nghiêu quỳ gối trong đó, nhận lấy thánh chỉ Lưu nội thị đưa tới, chỉ cảm thấy quyển lụa gấm trong tay nặng như thiên kim.

Hoàng đế triền miên giường bệnh thậm chí không cho Tô Nghiêu cơ hội chuẩn bị, liền triệu Tô Nghiêu lập tức vào cung. Tô Nghiêu có chút hoảng sợ, liền thấy Lưu nội thị nháy mắt với nàng. Tô Nghiêu nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ Lưu nội thị cũng là người Đông cung?

Dọc theo đường đi Lưu nội thị cũng không nói nhiều, Tô Nghiêu chỉ đành phải một người ngồi ở bên trong kiệu quậy đến cả trái tim bất ổn không được yên, đoán tới đoán lui cũng đoán không ra, tại sao Hoàng đế lại đột nhiên vội vã triệu kiến nàng như vậy. Chẳng lẽ là Diệp Lâm lại xảy ra chuyện gì? Những ngày qua nàng chỉ lo quan tâm chuyện Lễ bộ, nhưng không có nghe qua Diệp Lâm, không biết một lát thấy Hoàng đế, có thể làm hỏng đại sự của Diệp Lâm hay không.

Tam Tô Nghiêu loạn như ma hợp lại, mãi cho đến cửa Văn Đức điện, Lưu nội thị dẫn đường phía trước mới xoay người lại, kính cẩn lễ phép nói: “Thứ cho lão nô nhiều lời, như thế này Tô đại tiểu thư thấy bệ hạ, kính xin theo ý của bệ hạ, mấy ngày nay bệ hạ hỏa khí lớn, chỉ muốn vạ đến chúng nô tài.”

Tô Nghiêu nghe lời Lưu nội thị chỉ điểm biết, trong lòng càng thêm xác định, Lưu nội thị coi như không phải người Đông cung, tâm cũng là hướng Đông cung. Trong lòng nàng thầm khen Diệp Lâm thủ đoạn, có thể tranh thủ được cận thị của bệ hạ, lại không nghĩ rằng, trong điện trên giường rồng chính là cái người kia, so với ai khác đều đau yêu Diệp Lâm.

Theo cung nhân nhẹ nhàng đẩy, cửa Văn Đức điện liền “Ken két” một tiếng mở ra, Tô Nghiêu bước vào trong một bước, chạm mặt mùi thuốc bắc nồng đậm xông vào mũi, khiến Tô Nghiêu không nhịn được hơi nhíu lông mày. Nàng vốn ghét nhất chính là mùi vị thuốc bắc, chứ đừng nói mới vừa bị ốm mỗi ngày đều phải uống thuốc.

Mới vừa đi vào trong hai bước, cửa phía sau liền đóng lại, tiếng đóng cửa nặng nề có vẻ khác thường rõ ràng trong đại điện yên tĩnh, chọc cho người một hồi tim đập nhanh. Tô Nghiêu không quay đầu lại, lại đi hai bước, loáng thoáng thấy trước giường rồng dựng lên một bình phong Vân Mẫu Tử Kim khảm Phỉ Thúy, liền “Bùm” một tiếng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Thần nữ Tô Dao, gặp qua bệ hạ. Nguyện bệ hạ long thể khang kiện, Trường Nhạc Vô Cực.”

Trong đại điện trống váng cũng không đáp lại.

Tô Nghiêu chờ giây lát cũng không thấy đáp lại, cho là giọng nói mình quá nhỏ, nàng cũng không biết Hoàng đế bị bệnh gì, có phải ảnh hưởng thính lực hay không, vì vậy, ngồi thẳng lên, hắng giọng một cái nâng cao âm thanh nói: “Thần nữ Tô Dao, gặp qua.....”

Mới nói được đến đây, sau lưng vang lên một hồi ho khan, Tô Nghiêu sợ hết hồn, ổn định tâm, lúc này mới nhìn thấy bên trong phòng sau lưng đi ra chính là một bóng người suy nhược mặc long bào màu đen.

Tô Nghiêu liền vội vàng xoay người quỳ xuống, trong lòng thầm mắng mình quá ngu, mới vừa vào cửa, liếc nhìn màn ảnh lớn gió, vào cho là Hoàng đế nhất định là nằm ở trên giường rồng, lúc này mới gây ra chuyện cười như vậy. Chỉ là, Tô Nghiêu cũng có chút nghi ngờ, tất cả chính vụ không phải đã sớm giao cho Nhiếp Chính vương xử lý sao, Hoàng đế không cần phê duyệt tấu chương, sao lại đi từ bên trong thư phòng ra?

Diệp Tu cũng hết sức ôn hòa, cùng với trong lòng nàng mong đợi một trời một vực, tuy là sắc mặt tái nhợt, suy nhược không chịu nổi, nhưng cũng không hồ đồ, một đôi mắt đen sâu không thấy đáy, trên mặt mày lại có chín phần tương tự Diệp Lâm. Chính là người này, chuyên sủng Phong Hoàng hậu 17 năm, lại chẳng quan tâm cốt nhục của mình, mặc kệ một mình ở Đông cung lớn lên, chỉ vì Phong Diệp hãm hại, liền không hỏi rõ mọi chuyện phạt ở ngoài điện quỳ cả đêm.....

Trong lòng Tô Dao đối với Hoàng đế nhiều bệnh này có chút ý kiến, vì vậy cũng không hết sức thân cận ông, làm một đại lễ nói: “A Dao ngu dốt, kính xin bệ hạ trách phạt.”

Diệp Tu chỉ cười cười, ngồi xuống giường êm, giơ tay lên miễn lễ nàng, để nàng ngẩng đầu lên, liếc mắt một cái, nói: “Ngươi đã đến rồi.”

Thật đơn giản nói một câu, lại khiến Tô Nghiêu không thể hiểu được rất nhiều tình cảm, giống như ông đợi rất lâu rồi, một mực chờ đợi nàng đến.

Tô Nghiêu đồng ý, chỉ nghe thấy Diệp Tu cười khẽ một tiếng, thần thái cũng giống hệt Diệp Lâm, không chút để ý nói: “Thì ra chính là ngươi, khiến Lâm nhi thần hồn điên đảo không hỏi được mất.”

Tô Nghiêu nhớ tới chuyện lúc trước, bữa tiệc thưởng hoa đầu năm, là Diệp Lâm chủ động cầu Hoàng đế tứ hôn..... Hắn đối với Tô Dao là loại tình cảm gì đây? Giống Hoài Dương, cảm thấy nàng là một hồ ly tinh gieo họa? Hay là chân thân bày tỏ thất vọng với nàng?

Tô Nghiêu đáp một tiếng, chờ đợi Hoàng đế cao cao tại thượng nói tiếp. Người nọ chợt đứng dậy, ý bảo nàng đi theo mình, đi vào thư phòng.

Tô Nghiêu không biết Diệp Tu muốn làm gì, nhưng Diệp Tu là Hoàng đế, câu nói đầu tiên có thể muốn mạng của Tô Nghiêu và của cả Tô gia, vì vậy, cũng không nói một lời thuận theo đi theo.

Chờ vào bên trong thư phòng, Diệp Tu đã ngừng lại trước giá sách gần tường, nhìn như không có quy luật chút nào rồi lại mang theo loại cảm giác quỷ dị sờ mấy cái đặt ở một bên quyển sách, chỉ thấy toàn bộ mặt tường từ từ di động.

Không lâu lắm, một gian mật thất liền mở ra trước mặt Tô Nghiêu.