Bệnh Chiếm Hữu

Chương 40-4: "Lưỡng tình tương duyệt" 🌵




Editor: LngNguyt9

Beta: sellsell2610

Quà cho 5000 bình chọn nha ^^

*

Cậu lấy lại tinh thần một chút, vừa rồi bị cảm xúc tấn công mà thất thần, nghiêng đầu nhìn cô có tỉnh hay chưa, mặt tự dưng tê rần.

Cô giơ tay hua qua hua lại loạn xạ trên không trung rồi lại rơi xuống sô pha, thuận tiện trở mình.

Trần Trì lau mặt, cúi đầu vừa thấy trên tay mình có vệt máu, mà móng tay Thời Ôn còn dính chút máu màu đỏ tươi.

Cậu nhất thời không biết nói gì.

Một lúc lâu sau, cậu rút một tờ giấy, định dùng chút nước giúp cô lau vết máu trên móng tay đi.

....

Lúc Thời Ôn tỉnh lại, hoàng hôn đã rơi xuống một nửa. Cửa chung cư trống không, hơi thở mỏng manh.

Cô ấn ấn huyệt thái dương, sau khi say rượu đầu hơi đau một chút. Cô ngồi dậy, nhìn sang ghế sô pha đối diện thấy Trần Trì.

"Trần Trì"?

Cô gọi một câu, cậu vẫn không tỉnh.

Thời Ôn đi đến cạnh cậu, ngồi xổm xuống, nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, cô hơi đau lòng, rõ ràng là cậu đang ngủ, vậy mà vẫn thấy đáy mắt là một mảng hỗn loạn.

Buổi tối cậu ngủ không ngon sao?

Cô đứng dậy, lấy tấm thảm trên ghế sô pha, nhẹ nhàng, thong thả mà đắp lên người Trần Trì.

Bây giờ đã là 5 giờ chiều, Thời Ôn không tiện ở lại lâu, giúp cậu đắp thảm xong rồi mới rời khỏi chung cư.

-

Hôm sau Thời Ôn nhìn thấy trên mặt Trần Trì có vết cào, giống như các học sinh khác đều cùng lộ ra biểu tình kỳ lạ.

"Mặt cậu làm sao vậy?"

Cô nhớ rõ ràng, hôm qua lúc cô đi không thấy được.

Ách---lúc đó cậu nằm nghiêng nên chắc cô không thấy.

Trần Trì ý vị không rõ, nhìn cô một chút rồi nói: "Bị mèo hoang nhỏ cào"

"A?" Thời Ôn kinh ngạc hô một tiếng "Có nặng lắm không? Có phải tiêm vắc xin phòng dại không?"

Trần Trì bò xuống bàn, không thèm để ý cô, nói: "Không cần, tôi cắn lại nó rồi."

Thời Ôn ngốc ra " Cậu nói gì cơ?"

Trần Trì: "Tôi cắn nó trước."

Thời Ôn nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, chỉ có thể khuyên cậu nhất định phải đi tiêm vắc xin phòng dịch.

Nói chuyện một lúc, tiết học rất nhanh đã bắt đầu.

Trần Trì bị thương ở bên trái mặt, Thời Ôn vừa quay đầu là có thể nhìn thấy. Cô vừa nhìn đến liền có cảm giác đó là vết thương do tay người gây ra, bây giờ, càng nhìn càng khẳng định đó là vết cào này chính là bị người cào.

Nam sinh chắc không có để móng tay, đánh nhau cũng không cào vào mặt.

Hẳn là nữ sinh...

Thời Ôn nhìn tay của mình, sạch sẽ, ngày hôm qua cũng không có vết máu nào.

Nữ sinh khác ư?

....

Thời Ôn đụng phải Tô Nhiễm ở của toilet, hai người né tránh nhau, cùng tránh qua một bên mà đi, suýt nữa đụng phải nhau. Sau mấy lần, cuối cùng cũng đi qua nhau.

Thời Ôn nháy mắt thấy được tay của Tô Nhiễm, móng tay thật dài, góc móng tay ngón út có một đóa hoa anh đào rất đẹp.

Cô rất nhanh liên tưởng đến vết ào trên mặt Trần Trì.

Nhưng lại phủ định.

Cô tin tưởng Trần Trì, tuy rằng không biết Tô Nhiễm cùng những nam sinh đó vì sao lại lừa cô, nhưng Trần Trì phủ nhận vậy chắc cậu là không có làm những việc đó. Cậu cùng Tô Nhiễm cũng có liên quan.

Là một nữ sinh khác.

Thời Ôn mới vừa về lớp, liền bị Vương Đình thần thần bí bí lôi ra ngoài. Cô ngượng ngùng một hồi lâu, không nói một câu nào.

Thời Ôn: "Làm sao vậy?"

Vương Đình sờ sờ lỗ tới, "Cái kia, cái kia...... Đỗ Khải Trình thổ lộ với mình."

Thời Ôn:?!?!

"Cái gì? Đỗ Khải Trình?"

Vương Đình có chút xấu hổ, "Ừm, cậu ta ngày hôm qua nói với mình......"

Thời Ôn hiếm lạ mà "Oa" một tiếng, "Tớ cho rằng Đỗ Khải Trình chỉ thích học tập chứ, không nghĩ tới học bá cũng sẽ yêu sớm. Nhưng mà, cảm giác cậu ta cũng không tệ lắm, hẳn là rất đáng tin cậy."

Vương Đình vừa nghe, mếu máo: "Không phải, mình không thích cậu ta, nếu là thích mình đã sớm vui vẻ muốn chết. Cậu ta không phải hình mẫu mình thích, mình thích hình mẫu năng động cơ."

Thời Ôn đầu ong ong, "Cậu ấy cũng chơi bóng rổ còn gì? Có lần mình thấy cậu ấy mặc đồng phục bóng rổ giống Trần Trì."

Vương Đình giật giật mí mắt: "Cậu ta chỉ là trọng tài, mặc đồng phục bóng rổ cho bớt thèm thôi."

Thời Ôn: "...... A, như vậy hả, được thôi."

Vương Đình: "Tiểu Ôn, cậu cảm thấy nam sinh quan trọng nhất là cái gì?"

Thời Ôn không nghĩ nhiều, nói thẳng: "Chung thuỷ, hơn nữa nhất định phải có năng lực phân rõ giới hạn cùng với nữ sinh khác."

Lúc trước ba Thời nếu có thể phân rõ quan hệ với mẹ Thời Ôn, cũng sẽ không bị bà hạ dược, sau đó ngoài ý muốn mà có Thời Ôn, Thời Ôn cũng sẽ không vừa sinh ra đã không được hưởng tình yêu thương, cũng không bị mẹ ruột hành hạ sau khi ba mẹ ly hôn.

Nhưng cô không hận nổi ba Thời, ông không có đủ tư cách làm người đàn ông tốt, nhưng có đủ tư cách làm một người ba.

Ba Thời ở cùng mẹ Thời Ôn sau khi ly hôn, rồi lại cùng mẹ Thời Noãn hợp lại, có được thành tựu một nhà ba người vui vẻ, bọn họ một nhà quá là vui vẻ, hạnh phúc. Nhưng ba Thời biết được Thời Ôn sau này bị ngược đãi, không nói hai lời đem Thời Ôn mang về nhà, cũng may, mẹ Thời Noãn, cũng chính là mẹ Thời hiện tại, là người phụ nữ hiền lành, không chỉ không khó xử với Thời Ôn, còn coi Thời Ôn như con gái ruột mà đối xử.

Nếu không, ba Thời mang theo cô như vậy sẽ thành phiền toái, khả năng sẽ ly hôn lần thứ hai.

Vương Đình có chút nghẹn lời, cô cho rằng Thời Ôn sẽ nói một vài lời kiểu như "Rất tốt với mình", "Cưng chiều mình".

"Cậu cùng Trần Trì thật đúng là xứng đôi."

Trần Trì tính chiếm hữu cao như vậy, hận không thể đem đôi mắt dính trên người Thời Ôn, hơn nữa đối với những nữ sinh theo đuổi cậu, mặc kệ thiên sinh lệ chất cỡ nào, cậu một ánh mắt đều không cho.

Thời Ôn lại một lần hoài nghi tai mình xảy ra vấn đề: "Cái, cái gì?"

Vương Đình cơ bản không nghe được, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc mà nói: "Với mình mà nói, nam sinh quan trọng nhất chính là có thể làm mình, nhưng Đỗ Khải Trình căn bản không thể. Mấu chốt nhất cậu biết là cái gì không? Mình từ chối cậu bây giờ muốn học tập thật tốt! Cậu ta lại hỏi mình muốn vào trường nào? Thật đáng sợ! Cậu ta thành tích so với mình tốt hơn không biết bao nhiêu lần, đến lúc đó vì mình mà sửa nguyện vọng, mình không phải sẽ trở thành tội nhân của cả nhà cậu ta sao!"

Thời Ôn vừa nghe, cảm thấy sự tình đúng là có chút nghiêm trọng. Lại nghe Vương Đình tiếp tục nói: "Hơn nữa cấp 3 mà yêu đương không đáng tin, không phải ai cũng giống Trần Trì, lại nói hai cậu lưỡng tình tương duyệt vô cùng xứng đôi, mình cùng Đỗ Khải Trình, haha, cậu ta ở trong mắt mình thật sự chính là người thiếu miệng lưỡi, đọc sách khắc khổ, không có tí EQ nào cả."

Thời Ôn không nghe thấy Vương Đình sau đó nói cái gì, trong đầu chỉ có:

Lưỡng tình tương duyệt như vậy rất là xứng đôi

"Cái kia, chờ một chút." Thời Ôn chỉ chỉ chính mình, "Cậu nói mình với Trần Trì? Nói mình với cậu ấy lưỡng tình tương duyệt?"

Vương Đình ra vẻ đương nhiên: "Không phải sao? Mình với Đỗ Khải Trình ngồi trước hai người, nghe động tĩnh liền biết hai người yêu nhau."

Thời Ôn lỗ tai đỏ lên, nói chuyện có chút không thông thuận: "Không phải, bọn mình không có, hơn nữa, sao lại dùng lưỡng tình tương duyệt, mình, mình...... Cậu cảm thấy mình thích cậu ấy?"

Lúc này đến lượt Vương Đình mông lung: "Cậu không thích cậu ta sao?"

Thời Ôn đem bàn tay giấu phía sau, không tự giác bấm bấm đầu ngón tay: "Mình, mình thích sao?"

Vương Đình theo không kịp tiết tấu này. Cô cùng Đỗ Khải Trình cho rằng hai người bọn họ sớm ở bên nhau.

Vương Đình: "Ý của cậu là hai người không có gì?"

Thời Ôn vẫn ở trạng thái trên không trung, "Không có a."

Vương Đình: "À, bảo sao dạo này mình cảm thấy cảm xúc của Trần Trì có chút không đúng...... Hỏng rồi! Nếu hai cậu không phải người yêu, vậy ngày hôm qua cậu uống say Trần Trì đưa cậu đi ấy. Mình nghĩ hai người là người yêu nên không ngăn cản. Trần Trì có làm gì cậu không?"

"Không có." Thời Ôn lắc đầu, không tự chủ được vì Trần Trì giải thích, "Trần Trì không phải người như vậy."

Vương Đình kỳ quái: " Tin tưởng cậu ấy vậy sao? Mình còn tưởng cậu ta làm chuyện xấu gì với cậu, cậu liền cào mặt cậu ta bị thương."

Nhắc tới vết cào kia, Thời Ôn mắt buồn bã, "Kia không phải mình cào."

"Không phải cậu cào? Cái đó khẳng định là nữ sinh làm, cậu ta có bạn gái??"

Thời Ôn hạ mắt, lông mi run run, "Không biết......"

"Mình cũng chỉ đoán thôi." Vương Đình phát hiện không đúng, "Ai u, Thời Ôn đồng học, cảm xúc này của cậu không đúng nha, mình cảm nhận được trên người của cậu phát ra hơi thở khổ sở!"

Thời Ôn nhíu mày, có chút khó hiểu lại muốn tránh né, "...... Cậu nói cái gì cơ?"

Vương Đình lặng lẽ hỏi: "Cậu đã từng thích ai chưa?"