Bệnh Chữa Rồi

Chương 10: Dò xét




Ý nghĩ vừa xẹt qua trong đầu Lăng Hi, ngay sau đó hắn lại nghĩ nếu như ‘hắn’ trong lời bọn họ là chỉ một người khác, lại cũng có quan hệ không tồi với Thẩm Huyền, vậy người đối diện nói như vậy cũng có thể hiểu được, bởi vậy không nhất định là nguyên thân của hắn.

Nhưng nếu đã nghi ngờ, hắn phải mau chóng điều tra rõ mới được.

Lăng Hi yên lặng suy nghĩ, liếc mắt nhìn đĩa rau trước mặt, cầm lấy cái muỗng in hoạt hình được bà giúp việc chuẩn bị riêng định lấy một miếng rau, một lần, hai lần, ba lần…. tất cả đều xúc hụt, lúc này một đôi đũa bỗng nhiên xuất hiện trong tầm mắt, gắp lấy một cọng bỏ vào bát hắn.

Đào Thiên Thuỵ nở một nụ cười dễ nhìn: “Nhóc ăn đi.”

Lăng Hi trầm mặc.

Tuy rằng hắn không ưa sạch sẽ quá đáng, thế nhưng chuyện thế này vẫn rất để ý, đối phương không đổi đũa đã gắp rau cho hắn, hành động này trong mắt Lăng Hi không khác gì gián tiếp hôn môi.

Đối với một người muốn cả đời FA như hắn mà nói, quả thực không thể nhẫn nhịn.

Hắn nhìn chằm chằm cọng rau hai giây, tay dời sang bên cạnh, dùng thìa múc một miếng khoai tây, bỏ vào miệng chậm rãi nhai kỹ, thuận tiện tận lực tránh đi phần cơm xung quanh miếng rau.

Cảm giác đứa nhỏ này thật cao lãnh nha…. Đào Thiên Thuỵ nhìn nó, thấy nó hơi hơi hạ mắt, bộ dáng nhu thuận mà an tĩnh, liền rất nhanh đè xuống lỗi giác kia. Đứa nhỏ vốn là bị tự kỷ, nếu như có thể biểu đạt tình cảm bình thường, nhất định sẽ tươi cười đáng yêu với mình!

Thẩm Huyền liếc người đối diện, biết bạn mình thích động vật và trẻ em, chắc hẳn không biết mình bị Lăng Bắc ghét bỏ.

Trong lòng bỗng nhiên động, anh gắp đồ ăn trên bàn mỗi đĩa một chút, tất cả đều bỏ vào trong chén của đứa nhỏ, hoàn toàn phủ lên mặt trên cùng, khoé miệng gợi lên một ý cười ôn hoà: “Thích món gì thì ăn đi, không đủ anh gắp tiếp cho nhóc.”

Lăng Hi: “…….”

Đào Thiên Thuỵ suýt chút thì bị sặc, không thể tin nổi mà trợn mắt lên, Thẩm Huyền luôn luôn không thích trẻ con, hơn nữa tuy rằng tính cách trầm ổn, thế nhưng thỉnh thoảng sẽ có chút ác liệt, theo kinh nghiệm của hắn, Thẩm Huyền hiện tại tám phần không có ý tốt.

Nhưng rõ ràng Thẩm Huyền tự tay gắp rau cho thằng bé, chẳng lẽ là đang ức hiếp nó sao? Đào Thiên Thuỵ nghi hoặc nhìn qua, thấy đứa nhỏ lại múc một miếng khoai tây, lẳng lặng nhìn chằm chằm bát cơm, tựa hồ căn bản không có ý định động tới.

Đậu mè quả nhiên thật cao lãnh nha! Đào Thiên Thuỵ trầm mặc vài giây: “…… Nó không thích người khác gắp đồ cho sao?”

“Có lẽ vậy.” Thẩm Huyền nhìn người bên cạnh, “Có muốn đổi chén khác không?”

Lăng Hi không đáp, bưng lên chén canh chậm rãi uống, sau đó lau miệng, đứng dậy lên lầu, dù sao hắn cũng đã khá no rồi.

Đào Thiên Thuỵ càng không thể tin nổi: “Hôm nay nó mới tới phải không? Biết đường đi rồi ấy hả?”

Ngữ khí Thẩm Huyền một chút cũng không đổi: “Có lẽ vậy.”

“Anh nghe nói một số đứa nhỏ tự kỷ rất trâu bò, chẳng lẽ thằng bé này là kiểu vậy?”

“Ai biết.”

Đào Thiên Thuỵ nhìn anh, cảm thấy không khí thế nào cũng có chút quỷ dị, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, không phải nó bị đưa vào viện an dưỡng kia sao? Thế nào cũng tới chỗ này, lại là ý của ông cụ à?”

Thẩm Huyền nhìn bóng lưng đang bước lên lầu, hơi nheo mắt lại, ừ một tiếng.

Lăng Hi bước rất chậm, tinh tường nghe thấy hai chữ ‘cũng’ và ‘lại’, vừa lòng bước qua khúc quanh của cầu thang, tiếp tục đi về phía trước.

—- đã có thể khẳng định, nguyên thân hắn đúng là ở nơi này.

Nếu.. nếu như hắn có thể chạm tới thân thể mình, liệu có thể trở về nguyên trạng hay không? Tuy nói không có gì căn cứ, thế nhưng xuyên việt vốn không thuộc phạm trù khoa học, thử một chút cũng có sao đâu?

Hắn do dự một giây, miễn cưỡng nhịn xuống xúc động đi tìm thân thể mình, Thẩm Huyền đang hoài nghi hắn, vào thời điểm này nếu tuỳ tiện chạy tới, chưa kịp tới gần chắc chắn đã bị vệ sĩ đè lại rồi.

Hắn thở dài trong lòng, chuẩn bị trở về phòng, lúc này khoé mắt trông thấy có hai người bước từ lầu ba xuống, nhìn không giống như vệ sĩ, liền đoán bọn họ là hộ sĩ, nhất thời không khỏi cứng đờ.

Nguyên thân hắn bây giờ đang là một người thực vật, có hộ sĩ tức là….. hắn… hắn không chỉ bị nhìn thấy, chắc chắn còn bị sờ soạng.

Bị nhìn thấy…. bị sờ….

Bị nhìn… bị sờ…..

Lăng Hi: “……….”

Tuy nói trước kia mơ hồ cũng hiểu được điều này, thế nhưng đây là lần đầu có thể xác minh, biểu tình Lăng Hi phút chốc nứt vỡ, tay cũng cứng đờ run rẩy, nghĩ muốn giết người, có điều dù sao cũng không phải chứng kiến quá trình, hắn có thể duy trì một chút lý trí, liền mang theo tâm trạng bạo ngược vội vàng chạy trở về phòng.

Husky đói bụng quá mức phải ăn vài miếng đồ ăn cho chó, một bụng đầy lửa giận, lúc này trông thấy Lăng Hi, liền lập tức tiến lên muốn cào hắn một cái.

Lăng Hi đóng cửa ngẩng đầu, biểu tình dữ tợn, ánh mắt âm trầm, cả người lộ ra một cỗ khí tức cuồng bạo, giống như đang nói: Ông đây muốn ăn mày, sau đó châm ngòi thuốc nổ đồng quy vu tận cùng thế giới!

Husky: “……..”

Động tác của Husky cứng lại, chần chờ thu lại vuốt, yên lặng nhìn hắn.

Lăng Hi không để ý tới nó, nhanh chóng vọt tới giường, cầm gối đầu hung hăng đập lung tung, sau đó dùng sức đạp giường một cái, ngực kịch liệt phập phồng, trông như một con thú dữ bị chọc giận.

Husky: “= 口 =”

Lăng Hi dừng lại hai giây, chạy vào phòng tắm nôn khan vài tiếng, rửa mặt, sau đó bước ra ngồi xuống tấm thảm cạnh giường, ôm gối trầm mặc không nói.

Husky lòng còn sợ hãi đánh giá một trận, bước qua nhìn trái nhìn phải, thò móng thử chọc chọc. Lăng Hi liếc nó một cái, tiếp tục ngồi. Husky đi qua rồi lại đi lại, vốn định chọc thử cái nữa, lại nhạy cảm nhận thấy điều gì đó, vội vàng chạy sang một bên nằm.

Thẩm Huyền bưng đồ ăn vặt mở cửa tiến vào, ngồi xuống bên cạnh đứa nhỏ: “Muốn xem phim không?”

Tuy đây là câu hỏi, nhưng anh căn bản không chờ lời đáp lại, nói xong liền kéo màn chiếu xuống, mở máy chiếu trong phòng ngủ, kết nối với máy tính bắt đầu chiếu phim, đây là một bộ phim hoạt hình phiêu lưu 3D rất kinh điển.

Lăng Hi đã khôi phục lý trí, im lặng nhìn phía trước mặt, con mắt xinh đẹp trong đêm nhiễm lên một tầng sắc thái đẹp đẽ.

Suy nghĩ dần dần trôi đi, thân thể hắn ở trong này, ít nhất chứng minh ông nội hắn tin tưởng Thẩm Huyền, Thẩm Huyền liệu có thể giúp hắn hay không?

Chỉ là ấn tượng của hắn với Thẩm Huyền còn dừng lại ở rất lâu trước kia, không tính là thân quen, hơn nữa xuyên việt là chuyện rất tà hồ, ai biết Thẩm Huyền sẽ phản ứng thế nào, căn bản không có biện pháp nắm chắc kết quả.

Lăng Hi do dự.

Thẩm Huyền nhìn xuống xem đứa nhỏ, thấy nó giống như đang xem phim, nhưng cũng trông như không phải, liền đưa đồ ăn vặt qua, quay lại tiếp tục xem.

Husky đang nằm sấp ngay bên cạnh, thấy đứa nhỏ vươn tay ăn, lập tức chọc chọc nó. Lăng Hi hoàn hồn, nhìn nhìn nó, Husky cùng hắn đối diện, lại chọc chọc.

Lăng Hi bóc một gói đưa qua, thời điểm nó định ăn liền rụt lại rất nhanh, đưa vào trong miệng mình.

Husky: “………”

Lăng Hi liếc nó một cái, nghĩ thầm chẳng lẽ quên mất mình xuyên thành chó sao? Vậy mà dám ăn chocolate, không biết chó ăn phải sẽ chết à? Chẳng lẽ linh hồn bên trong là một tên ngốc?

Husky không rõ chân tưởng, quả thực nổi giận, ở góc Thẩm Huyền không nhìn thấy mà khống chế lực hung hăng cào đứa nhỏ một cái! Sau đó bỗng nhiên ý thức được nó phải giả tự kỷ, liền nhân cơ hội âm hiểm cào thêm mấy phát nữa.

Lăng Hi: “………..”

Thẩm Huyền không rõ trận chiến ngầm bên cạnh, anh có thể tới đây cùng xem phim với đứa nhỏ này, một là vì để kéo dài thời gian, hai là muốn giấu đi âm thanh lắp đặt máy theo dõi ở trên tầng, bởi vì đứa nhỏ chỉ sợ đã đoán được Lăng Hi ở đây, buổi tối không chừng sẽ lén lút chạy qua, anh muốn biết rốt cuộc đứa nhỏ này muốn làm gì.

Anh kiên nhẫn xem xong, đơn giản thu dọn một số đồ vật: “Đi ngủ sớm chút đi.”

Lăng Hi nghe tiếng cửa phòng mở ra rồi khép lại, liếc nhìn đồng hồ một cái, phát hiện mới hơn tám giờ, trầm mặc hai giây, ngoan ngoãn rửa mặt ngủ, rạng sáng hôm sau tỉnh lại.

Hắn chậm rãi ngồi dậy, xuống giường bước ra phía ngoài, thấy Nhị Cáp đang nhìn mình, liền làm dấu chớ lên tiếng.

Husky khó chịu hắn đã lâu, liếc hắn một cái, thời điểm hắn định mở cửa nhất thời gào toáng lên: “Gâu gâu gâu ————–!!!”

Lăng Hi xoay người nhìn nó.

Husky còn ngại không đủ, tru lên một tiếng thật dài, quả thực chính là e sợ thiên hạ bất loạn!

Quả nhiên là một tên ngốc mà….. Lăng Hi nghĩ thầm, chậm rãi trở lại trên giường, ngoắc ngoắc ngón tay với nó.

Husky thầm nghĩ một tiếng không lẽ ta sợ nhà ngươi sao, huỵch một cái nhảy lên, khí phách vỗ hắn một cái. Lăng Hi đúng lúc đó nắm lấy móng nó, hung hăng đè lại bắt đầu đánh. Husky không ngờ hắn vậy mà dám ra tay, hơi hơi ngẩn ra nửa giây, lập tức phản kích.

Một người một chó liều mạng vật lộn, Lăng Hi thời khắc chú ý động tác của nó, thời điểm phát hiện nó muốn trốn đi liền tung chăn lên, rất nhanh trùm xuống đầu nó, sau đó nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ.

Husky vội vàng nhảy lên thoát ra, theo bản năng rũ rũ lông.

Vừa vặn cùng lúc đó, cửa phòng rắc một cái mở ra, vệ sĩ nghe thấy động tĩnh đồng loạt chạy tới.

Husky nhìn bọn hắn, lại nhìn đứa nhỏ đang ‘ngủ say’, cuối cùng nhìn giường lớn hỗn độn cùng với chính mình vật vã ở bên trên, yên lặng nhận thức một giây.

Husky: “= 口 =”

Đkm là một đứa bé sao nhà ngươi có thể phát rồ, đê tiện vô sỉ đến mức độ này hả?!

Đám vệ sĩ tất nhiên không biết được nội tâm nó bi phẫn oan uổng thế nào, mà nghĩ thầm, đậu mè con Nhị Cáp này bị tà nhập sao? Ban ngày ngoan ngoãn là thế buổi tối lại hung tàn đến vậy? May mà tới kịp lúc, lỡ may làm đứa nhỏ bị thương thì nguy rồi!

Bọn họ xông tới phía trước hợp lực bắt nó, tha xuống lầu dùng vòng xích mua ở bệnh viện thú cưng khoá kĩ lại, miễn cho nửa đêm làm người khác bị thương.

Lăng Hi nghe tiếng tru thảm thiết dần dần đi xa, vừa lòng trở người một cái, tiếp tục ngủ.

Husky mãi đến sáng hôm sau mới được trả tự do, yên lặng liếc đứa nhỏ một cái, tạm thời thành thật. Tối qua Thẩm Huyền không thấy đứa nhỏ có hành động, vì vậy cũng đến sớm, trầm mặc nhìn thân ảnh đang ngồi trước cửa sổ.

Đứa nhỏ này khí tức quá trầm, làm cho người ta không thể tin nổi mới có sáu tuổi.

Huống chi chỉ sợ nghịch thiên như vậy, trên người đứa nhỏ này ít nhiều cũng mang theo đặc điểm liều lĩnh gan góc cùng sự sắc bén của người trẻ tuổi, chỉ là người này sức chịu đựng lẫn sự kiên nhẫn đều cực kì tốt.

Rất không bình thường, Thẩm Huyền nghĩ, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp.

Lăng gia ai cầm quyền không phải vấn đề của anh, thế nhưng Lăng lão gia tử từng cứu anh, đối với anh có ân, cho nên tới nay anh đều thiên về phía Lăng Hi là người được ông cụ chọn kế vị.

Hiện giờ Lăng Hi gặp chuyện không may, vạn nhất thực sự vĩnh viễn không thể tỉnh lại, anh tất nhiên hi vọng Lăng gia có thể có một hậu bối ưu tú thay ông cụ phân ưu, mà nếu thực sự đổi thành Lăng Bắc vốn bị coi nhẹ, anh không biết tương lai sẽ rẽ hướng như thế nào, biết đâu Lăng Bắc có thù với nhà họ Lăng mà tự tay huỷ đi bọn họ cũng không biết chừng.

Anh hiểu chuyện này phải mau chóng báo lại cho ông cụ, nhưng lại có chút luyến tiếc, bởi vì đứa nhỏ này rất đặc biệt, anh cực kì muốn biết nó có thể đi được bao xa, chạm tới tầm cao nào, nếu nói với Lăng gia, kết quả chắc chắn nó sẽ bị đì xuống.

Chỉ là không vấn đề gì, ông cụ tuỳ lúc sẽ ra lệnh đưa Lăng Bắc về viện an dưỡng, anh có thể chờ, nhưng đứa nhỏ này chờ không được, cho nên sớm muộn sẽ phải hành động.

Nếu dám có ý định gây bất lợi cho Lăng Hi, đứa nhỏ này chỉ sợ không giữ lại được.

Thẩm Huyền đi qua đưa người xuống lầu ăn cơm.

Thời gian một ngày nhanh chóng trôi đi, ban đêm Husky lại bị vệ sĩ lôi đi khoá lại, phòng ngủ an tĩnh không tiếng động, Lăng Hi ngủ một giấc ngắn, chậm rãi mở mắt ra.

Đúng như Thẩm Huyền phán đoán, hắn quả thực chờ không được.

Ông nội phạt anh họ đại khái sẽ không vượt quá ba ngày, hắn không thể lãng phí thời gian, nếu tối hôm qua đã dùng kế diệt trừ tai hoạ ngầm là Nhị Cáp, vậy đêm nay phải nắm chặt cơ hội.

Hắn nhẹ nhàng xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.

Cùng lúc đó, Thẩm Huyền được thủ hạ hội báo, vội vàng mở máy tính lên, qua thiết bị theo dõi, lẳng lặng đem ánh mắt tập trung đến người nào đó.