Bệnh Chữa Rồi

Chương 32: Điều tra




Thạch An Yến phi thường muốn hỏi người nào đó một câu các ngươi vừa mới gặp không lâu, tại sao lại biết được những thứ trước đó nó đã trải qua, nhưng nói đến miệng lại cảm thấy so đo mấy chyện này không có tác dụng gì, có lẽ Đặng Văn Hồng sẽ nói là do quen biết dân cư nơi Husky sống nên mới biết được, liền không thèm để ý mà ừ một tiếng.

Husky vừa nghe thấy ngữ khí của Thạch An Yến liền rõ ràng hỗn đản này quả thật không thèm để ý, tâm nhất thời biến lạnh.

Lần này bị bắt trở về hắn liền cảm thấy sẽ gặp xui xẻo, cho nên quả nhiên là bị nhìn thấu sao? Nếu không vì cái gì tên hỗn đản này hỏi cũng không hỏi, mà trực tiếp không tin Đặng Văn Hồng? *

Không, không thể tuyệt vọng như vậy. Husky yên lặng an ủi chính mình, Thạch An Yến không có chứng cớ, có lẽ trước mắt còn ở giai đoạn hoài nghi, hắn tuyệt đối không thể để lộ!

Thạch An Yến thấy Husky một chút lại đi sang chỗ Đặng Văn Hồng bên kia cọ, liền dùng lực tha lại đây, dưới tầm mắt run rẩy cảnh giác của nó sờ sờ đầu chó, nhìn chằm chằm Đặng Văn Hồng "ngươi và Lăng Bắc quen biết nhau khi nào?"

Ý cười trên mặt Đặng Văn Hồng không giảm "Không nhớ rõ"

"Ta nghe nói hắn có bệnh tự kỷ, ca ca hắn suy nghĩ không ít biện pháp đều chưa chữa khỏi hắn" Thạch An Yến gắt gao nhìn chăm chú vào hai mắt Đặng Văn Hồng "Lúc trước ngươi đã từng tiếp xúc với hắn sao?"

Đây chính là chuyện mà hắn không thể hiểu được, một tiểu hài tử sáu tuổi đã lừa gạt tầm mắt của mọi người kết bạn với mấy người Cố Huyên, Đặng Văn Hồng như thế nào, mà Cố Huyên lại vì cái gì sẽ đem nói chuyện bí mật nói cho đối phương? Tiểu hài tử này cũng quá nghịch thiên!

"Ngươi cũng biết lúc trước cảm xúc của ta không tốt nhất thời luẩn quẩn trong lòng liền cắt cổ tay, tuy rằng được cứu trở về, nhưng phải chịu kích thích quá lớn, ký ức khi tốt khi xấu" Vẻ mặt Đặng Văn Hồng cô đơn, nhẹ nhàng thở dài "Cho nên rất nhiều thứ cũng nhớ không ra, bao gồm cả chuyện của Lăng Bắc, thật sự xin lỗi"

Con ngươi của Thạch An Yến hơi trầm xuống. Đặng Văn Hồng yên lặng đối diện với hắn, mặt đầy thuần khiết vô tội. Trước đó bọn họ gặp chuyện không may, tiểu hài tử xuất hiện sau, không có bất cứ lần nào cùng xuất hiện, nay chỉ có thể lấy "mất trí nhớ" làm cái cớ

Thạch An Yến nhìn hắn vài lần, biết chỉ sợ hỏi không ra manh mối bạn dụng, huống chi cho dù hỏi ra hắn cũng sẽ tra lại một lần, dứt khoát đổi đề tài" Hắn bảo ngươi đến chứ không nói gì khác?"

"Bảo ta đi thăm Husky"

"Ngươi đã thấy được"

Đặng Văn Hồng phản ứng mất nửa giây, thức thời đứng dậy cáo từ, sau khi đóng cửa lại nhìn chằm chằm Husky, đặc biệt muốn nói cho nó phải bình tĩnh một chút, ngàn vạn đừng tự loạn đầu trận tuyến, nhưng Thạch An Yến đứng ở bên cạnh, hắn không thể nhiều lời, đành phải rời đi

Husky vẫn luôn cảm thấy ánh mắt của bạn tốt mang theo thâm ý, thầm nghĩ vẫn chỉ là đồng tình an ủi linh tinh sao? Thật là không dẫn ta đi sao? Lão tử không muốn ở cùng một chỗ với tên hỗn đản này a!

Nó cào khung cửa không chút nháy mắt nhìn chằm chằm bạn tốt, chậm chạp không chịu buông móng

Thạch An Yến nghiền ngẫm nói " Không nỡ? Tình cảm của ngươi với hắn ngược lại rất tốt"

Husky nhất thời giật mình một cái liền hồi thần, chậm rì đi theo hắn, còn giãy dụa lắc cái đuôi hai cái, ta thật sự là một con Husky bình thường a ngươi nhìn đi!

Thạch An Yến quét mắt liếc nó một cái, cảm thấy con chó ngốc này từ trở về liền tựa hồ đối với hắn chẳng phải bài xích, chẳng lẽ là bị ba con chó kia dọa sao? Hắn trấn an sờ sờ nó, như thường lệ đi đến phòng Cố Huyên ngồi.

Husky yên lặng theo vào phòng ngủ, thấy hắn trò chuyện xong lại muốn cúi người chiếm tiện nghi, cảm thấy hắn là đang thử mình, liền trơ mắt ở một bên nhìn, trong lòng máu chảy ròng ào ào, moẹ nó nhẫn, lão tử tình nguyện bị ngươi ăn đậu hủ, cũng tuyệt đối không để cho mình biến thành một con Husky ngu!

Lăng Hi vẫn rất kiên nhẫn đợi tin tức.

Tư liệu gia gia gửi sớm đã bị hắn xem xong, dựa vào ấn tượng trươc đó liền bài trừ đi ba người không khả năng, còn lại thì đều yêu cầu nhìn xem lại. Hắn liền phản hồi về, nhờ gia gia phái người tra tình huống hiện tại của bọn họ, nay thoắt một cái đã qua bốn ngày

Thẩm Huyền theo thường lệ vào thời điểm ăn điểm tâm ôm hắn xuống lầu, chậm rãi đặt ở trên ghế, nhìn Đào Thiên Thụy ngồi một bên cọ cơm, cảm giác người này thật sự là đặc biệt chướng mắt

Đào Thiên Thụy theo bản năng nhìn quần áo của mình, kinh ngạc hỏi "Làm sao?"

"Không có gì" Thẩm Huyền ngồi xuống dùng cơm, hai phút sau nói "Ngươi phân công quản lý buổi sáng đến sớm không phải muốn mở cuộc họp sao, đừng đến muộn"

"Còn sớm, không quan hệ, ta và ngươi cùng nhau đi, hôm nay ngươi nên đến công ty đi?"

"Thương còn chưa dưỡng tốt, để ngày mai đi" Thẩm Huyền tạm dừng một chút, hảo tâm đề nghị "Tốt nhất nên đi sớm, trên đường kẹt xe"

Từ lúc quen biết hắn đến nay Đào Thiên Thụy chưa từng thấy hắn cố ý cường điệu qua loại sự tình này, vì thế nhanh chóng nghe ra vấn đề, ánh mắt ở giữa chỗ hắn và tiểu hài tử đảo loạn, trong lòng hiểu rõ, ngữ khí không đổi "Ta biết"

Không phải là vì muốn tạo mối quan hệ tốt với tiểu hài tử sao, về phần biến thành thế giới của hai người sao? Lại biến ngốc rồi. Hắn ngồi hai phút, động tác thật tự nhiên nhìn thời gian "Ta đi, các ngươi từ từ ăn"

Thẩm Huyền thực vừa lòng "Trên đường cẩn thận"

Đào Thiên Thụy thầm nghĩ ta thấy bây giờ ngươi có chút ngốc nên mới không thèm so đo với ngươi, hắn thu thập một chút, nhìn trên bàn cơm còn thừa hai người, chuẩn bị giúp đỡ bạn tốt một phen, cười nói "Nói thật nhìn các ngươi như vậy rất giống một đôi phụ tử"

Thẩm Huyền "......"

Lăng Hi "......"

Đào Thiên Thụy tiếp tục nói "Chờ ngày nào đó Lăng Hi tỉnh lại......"

"Đừng loạn nói đùa" Thẩm Huyền vội vàng đánh gãy, thiếu chút nữa kinh ra một thân mồ hôi lạnh

Hắn sớm đã phát hiện thái độ gần đây của tên ngu ngốc này có chút kỳ quái, quả nhiên đúng là loại ý tưởng này, vạn nhất nói chút linh tinh "một nhà ba người" gì đó khiến Lăng Hi phát hiện tâm tư của hắn, sau đó không đồng ý phán hắn tử hình, lúc đó liền xong

Đào Thiên Thụy nhún nhún vai " Ta chỉ là thuận miệng nói"

"Mau đi" Thẩm Huyền nhìn theo hắn rời đi, nhìn thoáng qua Lăng Hi

Lăng Hi không quá để ý, tiếp tục chuyên tâm ăn cơm, không có người ngoài ở đây, hắn không cố ý làm bộ như quái gở mà lạnh mặt nữa, thần sắc dần dần nhu hòa, mi nhãn ôn nhuận, chẳng sợ dùng là khối thân thể này, cũng làm người khác cảm giác cảnh đẹp ý vui

Thẩm Huyền lại cảm giác có người nào đó ở đây, chính mình thật sự thiếu rất nhiều phúc lợi, ăn xong điểm tâm liền gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng báo cho bạn tốt " Ta cho ngươi đi thỉnh giáo một đầu bếp, tối hôm nay đi ngươi chỗ đó báo danh, không cần cảm tạ ta"

Đào Thiên Thụy "......"

Đào Thiên Thụy trầm mặc ngồi trong phòng họp, hắn cảm thấy người nào đó từ coi trọng Lăng Hi đã rất không bình thường, lúc sáng sớm hắn rõ ràng là muốn hỗ trợ, không hiểu vì cái gì lại bị ghét bỏ?

Thẩm Huyền sung sướng thu hồi di động, lên lầu đi tìm Lăng Hi, thấy người nọ đang bật máy tính, hỏi "Còn chưa tin tức?"

"Có" Lăng Hi mở bưu kiện tối qua mới nhận "Tối hôm qua gửi"

Thẩm Huyền đi qua đó ngồi xuống, nhanh chóng xem xong tập tin, phát hiện những người còn lại này cơ hồ đều không có khả năng và điều kiện gây án, thậm chí sớm liền quên mấy cái khúc đệm nhỏ này, hắn không khỏi hỏi "Ngươi có ấn tượng hoặc manh mối khác sao?"

Lăng Hi lẳng lặng nhìn chằm chằm màn hình một trận, con chuột di động vào bên trong một khung nào đó vẽ vài đường

"Tiểu tử Chu gia? Hắn không phải ở trại an dưỡng sao? Ta đã thấy hắn vài lần"

"Ừm, hắn ngẫu nhiên sẽ bình thường, trên người mang theo di động, có thể tùy thời cùng bên ngoài liên hệ" Lăng Hi ôn hòa nói "Lúc ta gặp chuyện không may có từng tiến vào trại an dưỡng, hắn lúc ấy vẫn ngồi ở bên cạnh ta, không rõ có phải hắn nhận ra ta hay không"

Thẩm Huyền hiểu rõ hỏi " Ý của ngươi là có lẽ hắn có quân sư là ở bên ngoài hoặc người phụ trách chấp hành mệnh lệnh?"

"Có này khả năng, nhưng không xác định rốt cuộc có phải hay không"

Thẩm Huyền biết đây là người duy nhất có vẻ có chút hiềm nghi, nhìn về phía Lăng Hi " Ngươi muốn tiếp tục tra, hay là đi đến trại an dưỡng xem hắn trước đã?"

"Đến trại an dưỡng, tốt nhất có thể lấy được di động của hắn"

Thẩm Huyền không ý kiến, phân phó bảo tiêu đem xe lăn chuyển xuống lầu, sau đó hắn và Lăng Hi cùng nhau hướng trại an dưỡng xuất phát.

Hắn nghĩ về tư liệu nhìn thấy trước đó, nhớ rõ trên đó viết đơn giản là đối phương là theo đuổi Lăng Hi mà bị đánh, nhưng tên này không phải người theo đuổi dầu tiên trên danh sách, hắn liền không để ý, càng không hỏi kỹ, giờ phút này lại không khỏi mở miệng "Ngươi và hắn đã xảy ra chuyện gì?"

"Hắn theo đuổi ta"

"Cái này ta biết, sau đó?"

"Ta không đồng ý, lại sau đó hắn muốn dùng sức mạnh, mỗi lần đều bị ta đánh vào bệnh viện, kiên trì không đến hai tháng liền kết thúc"

Thẩm Huyền "......"

Lăng Hi hồi ức vài giây "Đây là chuyện của hai năm trước, hắn đi trại an dưỡng hẳn là không liên quan đến ta"

Thẩm Huyền cũng không để ý cái này, mà là muốn biết "dùng sức mạnh" là ở giới hạn nào, hắn hơi hơi định thần "Không liên quan thì vì cái gì hắn muốn giết ngươi?"

"Lúc trước hắn từ bỏ được nhưng không quá triệt để, phái người theo dõi ta một đoạn thời gian, sau này mới thu tay lại, nhưng hiện tại tinh thần của hắn không bình thường, ký ức cũng có lẽ sẽ đứng ở quá khứ nào đó một thời khắc" Lăng Hi nói "Ta chỉ là cảm giác hắn có này khả năng"

Thẩm Huyền gật gật đầu, rất nhanh lái vào cổng trại an dưỡng. Nơi này vẫn náo nhiệt như trước, thiếu gia Chu gia giờ phút này đang cho tùy tùng của hắn họp, nghe nói phi thường trọng yếu, liên quan đến kinh tế toàn vũ trụ

"Hạng mục, hạng mục đó!" Chu thiếu gia nghiêm túc đứng ở trên bộ bàn ghế nhỏ "Trong tay không có một hạng mục quy mô lớn nào, sao các ngươi còn không biết xấu hổ mà xuất hiện ở trước mặt ta?"

"Vâng vâng vâng! Chúng ta nhất định cố gắng gấp bội!"

"Không sai, người trẻ tuổi thì nên có một chút bốc đồng" Chu thiếu gia khích lệ một câu, đi qua "bang" một tiếng đem một tờ giấy quăng trên mặt đất "Hiện tại lại có một cơ hội đặt ở trước mặt các ngươi, là hạng mục cao cấp sốt dẻo, cần nắm chắc cho tốt"

Mọi người yên lặng nhìn chằm chằm này tờ giấy trắng "Vâng!"

Vừa dứt lời bọn họ liền mở ra một cuộc chiến tranh đoạt, hai mắt đỏ đậm, ra tay tàn nhẫn, phảng phất trước mắt là hàng trăm triệu tiền mặt. Chu thiếu gia bị đẩy sang một bên, rụt rè mà vừa lòng cười cười

Thẩm Huyền "......"

Lăng Hi "......"

Thẩm Huyền buông mắt nhìn tiểu hài tử " Ngươi bây giờ còn cảm thấy là hắn có khả năng sao?"

Lăng Hi chậm rãi thu hồi ánh mắt, ôn hòa nói " Đem di động của hắn lấy lại đây"

Thẩm Huyền cười rồi đáp ứng, tìm được bác sĩ của Chu thiếu gia, cơ hồ uổng công phu là có thể lấy được điện thoại di động, bên trong này chỉ có hai số, một của viện trưởng, một của lão ba

Bác sĩ giải thích nói tổ tông này rất thích gọi điện thoại làm "thương vụ", vừa mới bắt đầu là gọi cho lão ba, sau này Chu tiên sinh bị làm phiền cực kỳ, liền đưa số của viện trưởng vào, tổ tông của bọn họ vì thế bắt đầu gọi cho viện trưởng, bất quá nghe nói đa số đều là viện trưởng trợ lý tiếp

Thẩm Huyền lật xem nhật kí các cuộc gọi, thuận miệng hỏi "Bình thường hắn có chơi máy tính không?"

"Cơ bản là không thấy hắn chạm qua"

Thẩm Huyền ừ một tiếng, đẩy Lăng Hi rời đi "Di động nhìn rất sạch sẽ, ta đã đem dãy số nhớ kỹ, có thể trở về tra lại, cần tra máy tính không?"

Lăng Hi vẫn nhìn thiếu gia Chu gia, trong tiềm thức cảm thấy hắn không phải là người bọn họ muốn tìm, nhưng thử ngẫm lại cách xử sự cẩn thận của người phía sau màn, liền gật đầu "Tra đi"

Hai người chậm rãi trở lại bãi đỗ xe, Thẩm Huyền nhìn thời gian một chút "Bộ phim đầu tiên của đường ca ngươi hôm nay cử hành nghi thức khởi động máy, muốn đi xem không?"

Lăng Hi theo bản năng muốn cự tuyệt, có thể tưởng tượng ra Đặng Văn Hồng hẳn là cũng ở đó, liền đồng ý.

Hắn vốn muốn hỏi ảnh đế về thái độ của Thạch An Yến, chuẩn bị cho tốt trước khi bị người tìm đến tận cửa, nhưng vận khí của hắn rất không xong, mới xuống xe không lâu liền nhìn thấy Thạch An Yến thế nhưng cũng ở hiện trường

Ánh mắt của hai người trong nháy mắt như chạm nhau