Bệnh "Không Thể Yêu"

Chương 23-1: Đồng thoại trứng mặt trời (02)




“Đúng, là Giản Thời Chương đó.” Kiều San sờ sờ cằm, “Anh cảm thấy Giản Thời Chương này có đón nhận bà mẹ một con không?”

Tả Dịch khựng một chút, nói, “Hẳn là không ghét.”

Kiều San phân tích nói: “Tôi nghe Tiếu Già nói, tiền đồ của mẹ Văn Văn rất tốt, là một người phụ nữ xuất sắc. Hơn nữa, Giản Thời Chương cũng đã đến tuổi này rồi, cao không tới thấp không xong, có lẽ hai người họ phù hợp đấy nhỉ?” Cô búng tay một cái, lúc này quyết định, “Chủ nhật, chủ nhật tuần này tôi kiếm cớ hẹn Quách Phỉ ra ngoài, nói về chuyện hợp đồng công việc, địa điểm thì phải chọn Ứng Thực Hiên. Anh giúp tôi hẹn Giản Thời Chương tới đó, để hai người bọn họ gặp mặt nhau.”

Tả Dịch: “Bảo tôi làm kẻ lừa đảo? Cô quyết định trích cho tôi bao nhiêu phần trăm?”

Kiều San chọc chọc lồng ngực anh một chút, nhíu mày, “Vừa rồi kêu anh là Tả mạnh mẽ, tại sao lại đổi thành hẹp hòi rồi? Anh không sợ thất vọng với cái tên "mạnh mẽ" này à!”

Tả Dịch: “Cô đổi tên cho tôi, còn muốn tôi cảm ơn cô?”

Kiều San mặt dày nói: “Không cần cảm ơn, anh mời tôi ăn cơm là được rồi.”

Nhà hàng Ứng Thực Hiên khai trương, đầu bếp cần phải sát hạch, làm mấy món ăn chiêu bài đều khiến nhị thiếu* không hài lòng, đầu bếp bị nhị thiếu làm tổn thương đến không có dũng khí nấu ăn, bởi vậy mới khai trương chưa tới một tháng, đã đuổi mười mấy đầu bếp.

(* vị nhị thiếu này là Ứng Khúc Hòa - em hai của Ứng Nam Sênh và là anh hai của Tả Dịch:D:D)

Ứng Sênh Nam không dám để cho em trai thử đồ ăn, vì vậy mời Tả Dịch và Kiều San.

Hai người ăn thử hết một lượt đều cảm thấy rất tốt, Kiều San nghe nói sự tích của vị nhị thiếu kia, nhỏ giọng hỏi Ứng Sênh Nam: “Lão Ứng, miệng của em hai anh còn độc hơn cả Tả Dịch sao?”

Ứng Sênh Nam chống cằm cảm khái: “Tả Dịch độc miệng không bằng một phần ba của em ấy.”

Kiều San: “Cho nên người làm anh cả như anh thật không dễ dàng gì nha, hai cậu em trai đều không khiến anh bớt lo.”

Ứng Sênh Nam gục trên vai Kiều San khóc: “Vẫn là bà mai nhỏ tốt nhất, không ngờ lại quan tâm tôi...” Còn chưa nói xong câu, cổ áo phía sau bị Tả Dịch xách lên, kéo anh ta ra khỏi vai Kiều San.

Tả Dịch mặt lạnh nhìn Ứng Sênh Nam, thản nhiên nói: “Anh hai biết anh nói anh ấy như vậy, anh đoán anh ấy sẽ như thế nào?”

Ứng Sênh Nam rùng mình một cái, vẻ mặt bàng hoàng nhìn Tả Dịch: “Em muốn méc lại sao? Không ngờ em làm em trai như vậy đấy!”

Tả Dịch nhìn tay anh ta đặt trên vai Kiều San, Ứng Sênh Nam lập tức hiểu ngầm, vội thu tay về.

Thử đồ ăn xong thì trời đã gần sáng, bụng Kiều San no căng đến không đi nổi. Tả Dịch đi ra ga ra lái xe, mười phút sau, một chiếc moto từ dưới bãi đỗ xe “ầm ầm” lao ra, đậu sát trước mặt Kiều San.

Cô quét mắt nhìn thân xe, Tả Dịch đưa cho cô một mũ bảo hiểm, “Xe bị anh cả lái đi rồi, anh ấy để lại xe này cho chúng ta, đi thôi.”

Kiều San có chút im lặng nhìn anh, “Có phải Ứng Nam Sênh muốn chầu trời không?”

Cô nhận lấy mũ bảo hiểm mang vào, bước lên phía sau xe, nắm lấy áo của Tả Dịch. Tả Dịch nắm hai cổ tay cô đặt ngang hông mình, nghiêm trang giải thích nói: “Tôi lái xe máy hơi nhanh, ôm chặt vào.”

Cô nhớ lại tốc độ như gió lần trước của Ứng Sênh Nam, vô thức dán chặt vào lưng Tả Dịch, ôm chặt lấy eo anh, rất có tư thế không ngã xe tuyệt đối không buông tay.

Tả Dịch cúi đầu nhìn tay vòng trên eo mình, cười một tiếng, khởi động xe moto, ầm một tiếng xông thẳng về phía đường cái.

Ứng Sênh Nam lái xe moto bình thường ở số 5, sau khi đổi thành đường đua xe thì càng nhanh hơn. Tả Dịch không muốn lái quá nhanh nên chỉ chạy số 1, xe chạy từ từ trên đường. Bởi vì tốc độ thật sự quá chậm, Kiều San gần như không cảm nhận được sức gió, cô rút tay về, chọc chọc eo anh, “Tả keo kiệt, anh có biết lái xe moto không vậy?”

Tả Dịch: “Biết, không quen, chỉ có thể chạy chậm.”

Kiều San chỉ huy anh: “Anh điều chỉnh số cao chút đi, chỉnh đến số bốn là được rồi.”

Tả Dịch vẫn cứ nghiêm trang: “Xin lỗi, tốc độ quá nhanh tôi không thể phụ trách an toàn của cô.”

Kiều San thật sự nhịn không nổi nữa, nói: “Anh dừng xe qua bên lề đi.” Chung quanh đây không thể đón taxi, Tả Dịch liền y theo lời cô dừng sang bên.

Sau khi Kiều San xuống xe, một tay chống nạnh, “Anh, xuống xe.”

Anh ngoan ngoãn xuống xe, đứng qua một bên, không biết cô muốn làm gì.

Vì vậy Kiều San không nói không rằng bước lên xe moto, cầm tay lái, dưới chân dùng sức giẫm xuống, xe nổ máy. Cô hất cằm, ra dấu với Tả Dịch nói: “Lên xe!”

“...” Tả Dịch có chút sững sờ, “Có thể bảo đảm an toàn tính mạng?”

“Ha ha, bảo anh lên thì anh cứ lên đi, nói nhảm nhiều như vậy làm gì?”

Tả Dịch ngoan ngoãn lên xe, kéo áo của cô. Kiều San mất kiên nhẫn nắm lấy hai cổ tay anh đặt lên eo mình, dùng giọng điệu của chị cả nói: “Nắm chặt! Tôi lái xe rất nhanh! Tè ra quần không chịu trách nhiệm đâu!”

Nghe vậy, Tả Dịch lập tức ôm chặt lấy eo cô, rất có tư thế thiên hoang địa lão* cũng không buông tay.

(* thiên hoang địa lão: Vĩnh viễn sánh cùng thiên địa lâu như trời đất thời gian dài đăng đẳng)

Bởi vì anh thân cao, phải cúi người xuống, cằm vừa vặn đặt ở trên đỉnh đầu cô. Trên đỉnh đầu Kiều San bị đầu pho tượng của người nào đó đè xuống, cô khó chịu giật giật, “Lấy đầu của anh ra.”

“À, xin lỗi, tôi đã khom lưng hết cỡ rồi, tạm đỡ chút.”

Kiều San không phải là người hẹp hòi, những lúc thế này cũng lười để ý, ngồi xe moto mà, sao có thể thoải mái được, nghe theo lời anh, dù sao trên đầu cô vẫn còn đội mũ bảo hiểm, anh không chê cấn mũ bảo hiểm là tốt rồi.

Kiều San chỉnh số từ 1 dần dần lên số 4, tốc độ moto từ chậm biến thành nhanh, lao như tên bắn ở trên đường phố rạng sáng.

Tả Dịch nghĩ, tốc độ chậm, đường sẽ trở nên dài chút...

Kiều San gào lên: “Tả keo kiệt, hát một bài nghe đi!”

“... Cô nói gì? Gió lớn quá, tôi nghe không rõ.”

Kiều San thả chậm tốc độ, tiếng gió cũng nhỏ phần nào, “Tôi nói anh hát một bài cho vui! Anh không phát hiện, bây giờ người lái xe máy và lừa đều thích giả làm một kèn đồng thả trên đường sao? “Cái ách”, “Tiểu Bình Quả”, “Phượng Hoàng Truyền Kỳ gì đó đều được. Nào, hát cho tôi nghe đi.”

Tả Dịch lười biếng rũ mí mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu cô, lạnh lùng nói: “Muốn ăn đòn hả?”

Kiều San kinh ngạc: “Anh muốn đánh phụ nữ? Anh lại muốn đánh phụ nữ sao? Khó trách anh không có bạn gái.” Chiếc moto bỗng nhiên lên ga, “ầm” một tiếng lao nhanh, tiếng gió lấn cả tiếng người.

Tả Dịch ôm chặt eo cô hơn, cằm đặt lại trên đỉnh đầu cô.

Đến tiểu khu, Kiều San phát hiện sức nặng đỉnh đầu không nhẹ đi mà còn nặng hơn, người đàn ông ngồi sau lưng quả thực dồn hết sức nặng của cả cơ thể đè lên cô. Cô giật giật vai, “Này, Tả keo kiệt, về tới nhà rồi.”

Không có phản ứng, người sau lưng đã ngủ như chết.

Kiều San hơi mất kiên nhẫn, cử động vai lần nữa, “Dậy đi, về tới nhà rồi nè.”

Người đàn ông sau lưng ho nhẹ hai tiếng, cuối cùng cũng có chút phản ứng.

“Tới rồi sao?” Tả Dịch xuống xe, hai chân hơi phiêu, giọng nói khan khàn như cát đá, lại mang theo sự lười biếng quyến rũ độc hữu của đàn ông. Tựa như một con mèo mới tỉnh dậy sau buổi trưa, lười biếng mà kiêu ngạo.

Kiều San có chút khó chịu nhìn anh, vẻ mặt nghiêm trang nói: “Khóe mắt anh có ghèn kìa.”

Vẻ mặt Tả Dịch nặng nề nhìn cô, trong lúc im lặng lộ ra vẻ xấu hổ. Kiều San nhìn thấy phản ứng lúng túng của anh thì cố gắng nhịn không bật cười. Sau đó thì bị Tả Dịch nắm lấy cổ tay, tay phải của cô bị ép lướt qua khóe mắt của anh.

Anh thả tay cô xuống, đứng đắn nghiêm túc hỏi: “Còn gì nữa không? Hả?”

Kiều San dùng sức chùi tay lên quần áo của anh, “Oa” một tiếng: “... Anh thật sự ghê tởm mà.”

Lúc lên lầu Kiều San đi trước, Tả Dịch đi sau, anh nhìn chằm chằm vào cô gái thấp hơn anh rất nhiều, nhìn đỉnh đầu của cô, không nhịn được lại muốn đặt cằm lên đỉnh đầu cô lần nữa, đi từ từ...

Ừ, rất thoải mái.

*

Kiều San tìm Quách Phỉ muốn lấy thông tin cơ bản và quá khứ, bởi vì có quan hệ với Tiếu Già nên Quách Phỉ cực kỳ tin tưởng cô. Nói lại đủ chuyện lúc trước của mình cho cô nghe không sót một chữ.

Từ nhỏ điều kiện sống của Quách Phỉ khá tốt, 18 tuổi thi đậu trường đại học Bắc Ninh, 19 tuổi vừa đi học vừa đi làm kiếm tiền, cơ duyên xảo hợp quen một công nhân công trình. Người đàn ông đó chững chạc đẹp trai, trên người có khí chất mà những người đàn ông cùng lứa tuổi khác không có. Anh ta sử dùng tiền đi làm kiếm được đến chỗ cô đóng tiền học phí để học Piano, học phân biệt phổ nhạc, học sáng tác âm nhạc cơ bản nhất.

Người đàn ông đó trời sinh có chất giọng cực tốt, một khúc nhị hồ có thể kích động dây đàn mềm mại nhất ở sâu trong lòng người. Quách Phỉ biết tình cảnh khó khắn của anh, chỉ lấy anh một nửa tiền học phí, người đàn ông muốn báo đáp nên làm một vở kịch đèn chiếu Ngưu Lang Chức Nữ cho cô xem, nấu cơm cho cô ăn, chiên trứng ốp la cô thích ăn nhất cho cô.

(* trứng ốp la còn được gọi là trứng mặt trời)

Thời gian lâu dần, Quách Phỉ và người đàn ông đó sinh ra cảm xúc, cuộc sống bình bình đạm đạm bởi vì có thai ngoài ý muốn mà chấm hết. 20 tuổi cô không biết nên đối mặt với đứa bé như thế nào, bèn tìm người đàn ông xin giúp đỡ.

Người đàn ông suy nghĩ mấy đêm, cuối cùng khuyên cô: “Phá thai đi.”

Quách Phỉ đã nghe thấy nhiều chuyện đàn ông cặn bã làm phụ nữ lớn bụng rồi khuyên phụ nữ đó đi phá. Cô cho rằng sau khi người đàn ông biết cô có thai sẽ vui vẻ, sẽ kích động, cho rằng người đàn ông sẽ dịu dàng ôm cô nói, sẽ vì cô và đứa bé mà cố gắng.

Quách Phỉ không hề cho rằng một người đàn ông cặn bã sẽ có quyền lấy đi đứa con của cô, đứa bé này là miếng thịt sinh ở trong bụng cô, cô không thể bỏ nó, cũng không muốn sau này đứa bé nhận người đàn ông cặn bã kia làm cha, vì vậy đã lừa người đàn ông nói, đã phá thai rồi, hơn nữa còn đòi chia tay.

Người đàn ôn đứng trước cửa nhà cô một đêm, đứng im lặng một đêm, sáng ngày thứ hai làm cho cô dĩa trứng ốp la cuối cùng, từ đó biến mất không thấy đâu.

20 tuổi Quách Phỉ vì đứa bé mà đoạn tuyệt với gia đình, cô nghỉ học ba năm, đợi đứa bé lớn chút thì thông qua Tiếu Già vào Cẩm Dương tiếp tục học đại học.

Những năm này Tiếu Già giúp cô không ít, không chỉ giúp cô tranh thủ cơ hội đi du học, còn giúp cô chăm sóc Văn Văn. Nói với bên ngoài Văn Văn là con gái của anh, ân tình này Quách Phỉ vẫn luôn ghi nhớ, không gì báo đáp được.

Quách Phỉ ở nước ngoài có vận khí không tệ, được nhà âm nhạc nổi danh nước Pháp chọn trúng, cùng hợp tác diễn tấu Piano trên sân khấu, kiếm được không ít phí trình diễn. Sau đó, giá trị con người của Quách Phỉ ở nước ngoài nhanh chóng tăng lên, công ty giải trí nổi danh trong nước ném cho cô cành ô-liu*, quyết định ký hợp đồng với cô, toàn lực đào tạo cô.

(* cành ô liu: theo nghĩa gốc là tượng trưng cho hòa bình, nghĩa bóng là sự vinh quang; sự chiến thắng – thắng lợi hay đoạt được vinh quang - vinh dự - vương miện trong giải thưởng nào đó)

Cô ký hợp đồng ba năm với công ty trong nước, tiến trình hội diễn tấu Piano sang năm đã sắp xếp xong, tiền đồ rộng mở.

Cuối cùng sự nghiệp cũng ổn định, cô liền thừa dịp thời gian này không bận rộn công việc thì tìm ba cho Văn Văn, không quan trọng có kiếm được nhiều tiền hay không, chỉ cần có thể chăm sóc cho con bé là được, trong vòng năm năm không ầm ĩ đòi li hôn với cô.

Xem xong tư liệu của Quách Phỉ, Kiều San cảm khái số phận vô thường. Văn Văn coi như may mắn, có một bà mẹ khư khư cố chấp chào đón bé đến thế giới này, có Tiếu Già nguyện ý làm ba của bé, chăm sóc bé.

Văn Văn hiểu chuyện như vậy, tất nhiên công đào tạo của Quách Phỉ không hề ít. Thật là một bà mẹ giỏi giang...

Cô bắt đầu viết bảng kế hoạch, mô phỏng cảnh tượng lần đầu tiên Giản Thời Chương và Quách Phỉ gặp nhau. Mặc dù chưa từng thấy ảnh chụp của Quách Phỉ, nhưng nhìn tướng mạo Văn Văn, dáng dấp của cô ấy chắc chắn không tệ, tất nhiên khí chất sẽ không kém.

Gặp gở lãng mạn, trai tài gái sắc, nữ tài nam tuấn, hai người quả thật là một đôi trời đất tạo nên.