Bệnh "Không Thể Yêu"

Chương 7: Khách hàng khó giải quyết (07)




Tả Dịch chỉ chạm nhẹ một cái, rất nhanh rời đi. Nhìn biểu hiện chậm chạm lúc này của Kiều San, trong lòng dấy lên chút cảm giác sung sướng.

Mặc dù từng có giả thuyết này, nhưng Kiều San vẫn không thể nào bước ra khỏi khiếp sợ cực hạn. Người này dường như từ đầu đến cuối đều không đi theo kịch bản của cô!

Cô cố gắng hết mức để cho hô hấp của mình đều đặn, nâng ống tay áo lên dùng sức chùi miệng, trợn to mắt lên: “Tôi bảo anh hôn, anh hôn thật hả!”

Không hiểu sao tâm trạng Tả Dịch có hơi tốt lên, đuôi lông mày nhướng cao: “Là cô bảo tôi hôn, tại sao tôi không hôn?” Không hôn chẳng phải ngầm thừa nhận anh là gay à?

“Cô nói rất đúng, tôi không thể can thiệp vào tự do ngôn luận của cô, vậy tùy ý đi.” Anh khựng lại, trong giọng nói thoải mái tựa như có vài phần khiêu khích, “Cô vấy bẩn thanh danh của tôi, tôi còn làm theo ý muốn của cô, tự hạ thấp địa vị hôn cô, có phải cảm thấy tôi là người rất rộng lượng không?”

“Anh!” Kiều San dùng tay chỉ anh, trừng anh: “Anh cố ý! Anh đây là có chết cũng muốn kéo theo người đệm lưng phải không? Khó trách không có bạn gái, hừ, lưu manh!”

“Ôi, thật sự uất ức cô rồi,“ Tả Dịch vỗ vỗ vai cô, “Vậy mà để cho tên lưu manh này hôn cô.”

Kiều San tức giận đến mức giậm chân tại chỗ, hận không thể dùng nhãn đao giết chết anh.

“Thế nào? Trong lòng không thoải mái? Khó chịu?” Tả Dịch thấy thế được nước làm tới, ngón tay thon dài điểm trên môi mỏng của mình, dùng một giọng nói thân mật hấp dẫn thản nhiên nói: “Khó chịu, vậy hôn tôi đi, hửm?”

Đôi môi hấp dẫn người ta điểm lên, dung mạo hút lấy tâm phách con người cùng giọng nói giết chết lỗ tai người ta đó nha.

Thế nhưng cô ngoại trừ muốn đánh một quyền ra thì lại không hề muốn có ảo tưởng nào cả? Đây là lần đầu tiên cô cam chịu khi cãi nhau với người khác, che môi lại, trong ngực chỉ còn lại uất ức!

Là nữ thanh niên thế kỷ 21, Kiều San vốn cảm thấy bị hôn một cái không phải là chuyện lớn gì, nhưng lúc này đối với gương mặt của người nào đó, lại tức giận tới mức phát run.

Nhân viên sữa chữa thang máy vẫn chưa tới, hai người giương tiễn rút nỏ, không ai nhường ai.

Tả Dịch tùy ý dựa vào thang máy, liếc nhìn Kiều San nắm chặt quả đấm. Hiển nhiên cô gái này bị anh chọc tức không hề nhẹ, răng trên trắng noãn cắn chặt môi dưới, trong mắt tràn ra một tầng hơi nước.

Anh thu hồi tầm mắt, âm thanh vô cùng lạnh nhạt: “Đừng dùng suy nghĩ của mình đi phỏng đoán ý nghĩ của người khác, cô nhất định cho là tôi không dám thật sao?”

Kiều San lau chùi môi lần nữa, chau mày lại liếc nhìn anh, im lặng trong giây lát mới nói: “Vụng trộm thảo luận anh là tôi không đúng, vừa rồi anh hôn tôi là tôi cũng bị thiệt thòi, cho nên chuyện này hai ta huề nhau.”

Tả Dịch lạnh như băng nói: “Tôi cũng bị thiệt thòi.”

Kiều San: “Được được được, anh bị thiệt thòi anh bị thiệt thòi, vừa rồi cứ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, ok?”

*

Về đến nhà Kiều San cẩn thận dùng nước chùi miệng.

Lúc ăn cơm, tâm trạng của cô không tốt, Đô Đô chạy tới dùng đầu cọ cọ chân cô, dùng miệng kéo cái bát tới, hướng về phía cô “gâu gâu” hai tiếng.

Kiều San cho rằng Đô Đô an ủi cô, định mang thức ăn chia cho mình, trong lòng dấy lên chút cảm động, đầu mũi hơi cay cay.

... Vẫn là Đô Đô tốt, không ngờ còn biết an ủi cô.

Cô bẻ một nữa chân giò hun khói trong bát mỳ ăn liền đưa cho nó, con chó nào đó vui vẻ ngậm cái bát cho đi ra ngoài ban công.

Kiều San: “...”

Vẫn chưa ăn xong bát mỳ, tiếng chuông cửa vang lên.

Ai thế nhỡ?

Nơi này không có người quen nào biết nha, chẳng lẽ là Tả Dịch qua đây xin lỗi?

Được rồi, điều này hiển nhiên rất không có hiện thực.

Kiều San đặt bát lên bàn trà giấy, kéo đôi dép lê đi ra cửa. Từ trong mắt mèo không nhìn thấy có người, mở cửa, Ứng Sênh Nam toàn thân trang phục cao bồi trong miệng ngậm một nhành hoa đột nhiên xuất hiện ở trong tầm nhìn của cô.

Ứng Sênh Nam dựa vào trên khung cửa, lấy nhành hoa đỏ trong miệng xuống đưa cho cô, “Cô Kiều, chào buổi tối.”

Kiều San sửng sốt một chút, liếc nhìn cửa đối diện, nhận hoa hồng đỏ trong tay anh, nhanh chóng kéo anh vào nhà. Cô ngẩng đầu nhìn Ứng Sênh Nam, vẻ mặt nghi hoặc: “Sao anh lại tới đây? Anh không sợ Tả Dịch nhìn thấy anh à?”

“Tôi đánh cược với cô, hiện tại cậu ta nhất định đang làm việc.” Ứng Sênh Nam ngược lại cực kỳ tùy ý, bước nhanh vào trong nhà.

Anh nhìn lướt qua phòng khách trống trải. Không có bất kỳ gia cụ nào, thậm chí ngay cả ghế đẩu đơn giản cũng không có. Trong phòng khách đặt mấy hộp giấy, phía trên để một bát mì nóng hổi.

Ứng Sênh Nam đi qua, bưng bát mì kia lên để vào mũi của mình ngửi ngửi, “Buổi tối cô ăn cái này?” Quay đầu nhìn cô, bày ra một nụ cười ấm áp không hề kiêu ngạo phách lối của ông chủ.

“Đúng vậy.” Trong lúc nói chuyện, không biết Kiều San lại lôi từ đâu ra một thùng giấy đưa cho Ứng Sênh Nam, “Nào, ngồi đi.”

Ứng Sênh Nam ngồi xuống, hỏi cô: “Còn mì gói không? Cho một bát đi.”

Kiều San sửng sốt một chút, kinh ngạc nói: “Ông chủ lớn như anh mà ăn cái này à?”

“Sao? Tôi thì không thể ăn cái này à?” Ứng Sênh Nam hỏi ngược lại cô.

Hai phút sau.

Kiều San và Ứng Sênh Nam mỗi người bưng một bát mì, ở trong phòng khách trống trải ngồi chồm hổm thành dẫy, vừa ăn vừa nói chuyện.

“Hiện tại tiến triển thế nào rồi?”

“Em trai của anh không có bạn gái là có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân gì?”

Kiều San tự thuật lại toàn bộ chuyện mấy ngày nay không hề giấu diếm, kể cả chuyện lúc cô ngã xuống Tả Dịch kéo cô lại buông ta, cũng bao gồm cả bị anh hôn trong thang máy.

Ứng Sênh Nam ngược lại không hề nghĩ tới cô sẽ tự mình kể hết những chuyện này cho anh ta nghe, anh ta hỏi: “Tôi cảm thấy, Tả Dịch có chút thích cô đấy.”

“Phụt...” Kiều San phun mì trong miệng ra, “Anh trai à, anh nói chuyện cười hả?”

Ứng Sênh Nam nhíu mày: “Ôi em dâu tốt, sửa miệng nhanh vậy hả?”

“...” Kiều San bị cay làm cho sặc, ho mạnh vài tiếng, đau đến thấu tim. Cô để bát mì xuống, giật giật chân bị tê vì ngồi chồm hổm, gằn từng chữ một nói: “Ngài Ứng, phiền ngài đừng ghép tôi với em trai của ngài. Ngài biết không? Tôi và em trai của ngài là bạn học cấp một, trước kia tôi từng bắt nạt anh ta. Nếu biết tôi là cô gái bắt nạt anh ta năm đó, dựa vào tính tình đó của anh ta, chắc hẳn anh hiểu rõ nhỉ?”

Ứng Sênh Nam chớp chớp mắt: “À, chắc hẳn sẽ cưới cô.”

“Ứng... tiên... sinh!” Kiều San có chút tức giận, “Anh còn nói bậy như vậy, hợp đồng này tôi sẽ không làm nữa.”

“Vậy cũng không được, trên hợp đồng viết rất rõ ràng, tiền vi phạm sẽ gấp đôi tiền trong hợp đồng.” Giọng điệu Ứng Sênh Nam thoải mái lại gắt gao áp chế Kiều San.

Kiều San khoát tay: “Được rồi được rồi, tùy anh vậy, nếu anh ta hôn tôi, nói rõ anh ta không phải là gay, tôi có thể bắt đầu thử nghiệm âm thầm tác hợp anh ta và cô gái khác.”

Ứng Sênh Nam: “Cô Tiểu Kiều này, cậu ta hôn cô, chỉ có thể nói là cậu ta rất tức giận à? Làm sao có thể chứng minh xu hướng giới tính của cậu ta đây? Một nam thẳng bị tưởng lầm là gay, lúc tức giận lại hôn cô. Nhưng gay cũng có thể vì đùa dai mà hôn cô đấy, dù sao đối với bọn họ mà nói thì nữ là đồng giới, không phải sao?”

Kiều San vân vê cằm, cảm thấy anh ta nói có lý.

Ứng Sênh Nam khựng lại một lát rồi nói: “Tửu lượng của Tả Dịch kém, bình thường sẽ không đi ra ngoài xã giao. Tôi biết tối thứ ba tuần sau cậu ta có một tiệc xã giao quan trọng ở thành ca Thiên Nam, đến lúc đó cô có thể thử lại lần nữa, cần phải làm thế nào, không cần tôi dậy chứ?”

Kiều San híp nửa con mắt nhìn anh ta: “Ý của anh là, chuốc say anh ta? Dụ dỗ anh ta? Kiểm tra thân thể anh ta có phản ứng với đàn ông hay là có phản ứng với phụ nữ?”

“Ừ ừ.” Ứng Sênh Nam búng tay một cái, “Bản năng sau khi say rượu của đàn ông sẽ không gạt người, gay nhưng rất bài xích thân thể phụ nữ đấy.”