Bệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều

Chương 11: Sau đó, tia ấm áp ấy đi thoáng qua tôi




Thẩm Kính Bỉnh đi tới đối diện tôi, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt của nam nhân vẫn nghiêm túc như trước, không phải phỏng đoán tâm tư của tôi, mà là nghĩ làm sao bãi bình(1) tôi.

Tôi đột nhiên có chút buồn cười, cười đến thật tâm thành ý, tôi đã sớm liệu đến ngày này.

Không phải khổ sở, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm, ngày này còn lâu mới làm tôi khổ sở.

Tôi vốn nghĩ có lẽ sẽ vô cùng khốc liệt và chật vật, nhưng tình huống bây giờ không đáng để nhắc tới hai từ đó.

Đây chính là cuộc sống, yêu, hết yêu, rời đi.

Huống hồ, hắn cũng không thương tôi.

Theo một ý nghĩa nào đó, hắn cũng không yêu tôi.

Người yêu tôi là nam nhân bị bệnh thần kinh, tuy rằng tinh thần không bình thường, nhưng hắn sẽ ngốc nghếch suy đoán tâm tư của tôi, ngay cả khóe mắt tôi có nếp nhăn bé nhỏ hắn cũng sẽ lo lắng.

Hắn lo lắng tôi không vui.

Tôi làm sao vui vẻ được đây, biết trước tình này nhất định sẽ hết, biết trước tình này sẽ không đi đến đâu, vậy mà vẫn lao đầu vào.

Người tôi yêu, người yêu tôi, đã chết rồi.

Mà tôi, cũng không đáng làm hồi ức của hắn.

Bởi vì dũng khí đối mặt hắn tôi cũng không có, tôi sợ bị tổn thương, cho nên tôi tránh né kéo dài hơi tàn.

Mà yêu chính là yêu, đau cũng không có biện pháp.

“Bác sĩ Thịnh, tôi nhớ tất cả.” Thẩm Kính Bỉnh cắn môi trắng bệch, trong ánh mắt của hắn có chút thỏa hiệp, có lẽ loại cảm xúc này trước đây hắn chưa bao giờ trải qua.

Tôi mỉm cười nhàn nhạt, hoàn toàn dùng một bộ mặt bác sĩ.

Không cần thiết, người này không phải người tôi yêu.

“Hmm, có khả năng này. Dù sao anh cũng không phải bị mất trí nhớ, anh có thể xem nó như phim truyền hình, đây chỉ là một kí ức ngắn ngủi, qua một thời gian là quên thôi.”

Thẩm Kính Bỉnh nhíu mày, ngữ khí nặng mấy phần, “Ý tôi là, tôi nhớ tất cả mọi chuyện.”

Tôi nhìn hắn, sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Nha.

Ha ha.

Tôi rất muốn kết thúc cuộc nói chuyện lúng túng này, nhưng nhìn vẻ mặt ủ rũ không thiếu phần nghiêm túc của hắn, tôi không dám.

Đột nhiên tôi rất nhớ cái trừng mắt yếu ớt của bệnh nhân nhìn tôi, chỉ cần tôi liếc mắt nhìn một cái, hắn sẽ vui vẻ nhảy nhót cả một ngày.

Lần đầu tiên tôi thấy một Thẩm Kính Bỉnh khó đối phó.

Tôi sờ sờ mũi, hắng giọng một cái, “À, cái đó, tôi không để ý.”

Thẩm Kính Bỉnh híp mắt, thẳng tắp nhìn chằm chằm tôi, “Không để ý?”

Hắn nhẹ giọng nở nụ cười, tiếng cười làm tôi run lập cập, “Bác sĩ ở bệnh viện này đều tùy tiện như vậy?”

Mợ nó.

Không biết ai vừa nãy sốt sắng sợ dính líu quan hệ với tôi, giờ còn không biết xấu hổ hỏi câu đó.

Bị vẻ mặt Thẩm Kính Bỉnh dọa, tôi có châm ngòi, nhưng cũng không có tâm tư tiếp tục đọ sức với hắn, tôi mệt mỏi, mệt đến ngay cả nói chuyện cũng phải kéo hết sức lực.

“Anh muốn nghe cái gì, anh sợ cùng tôi có quan hệ dính líu, tôi đã nói không để ý, anh còn sợ gì?”

Nói xong, tôi khô cằn cười một tiếng, mang chút tự giễu, tiếng cười mang theo tất cả thê lương.

“Anh sợ, sợ tôi không sạch sẽ, làm dơ anh?” Tôi chớp mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn, “Tôi cho anh biết, tôi cái gì cũng không cần, cũng không muốn cùng anh dây dưa, chỉ cầu anh biến mất khỏi cuộc sống của tôi nhanh một chút, giữ cho tôi một phần tôn nghiêm cuối cùng.”

Tôi giờ cái gì cũng không còn, chả nhẽ ngay cả phần tôn nghiêm ấy cũng ném đi?

Nói xong, cũng không muốn tiếp tục nhìn mặt hắn, tôi cúi đầu, lẳng lặng nhìn hoa văn trên gạch lát.

Thẩm Kính Bỉnh không nói chuyện, qua nửa ngày, tôi nghe thấy tiếng bước chân của hắn.

Hắn không hề do dự, thẳng tắp hướng tôi đi tới.

Tôi lẳng lặng đứng ở nơi đó, cảm nhận được tia ấm áp khi nam nhân tiếp cận.

Sau đó, tia ấm áp ấy đi thoáng qua tôi.

Thẩm Kính Bỉnh lẳng lặng thoáng qua cuộc đời tôi, như một ngọn gió thổi qua không chân thực, như một người chưa từng nhìn thấy.

Kết thúc.

Tôi không kịp bắt đầu cuộc tình, từ nay về sau, tôi vẫn là tôi, nhưng tôi sẽ sống như lúc tôi chưa từng gặp anh.

Đây là nhân từ lớn nhất tôi có thể làm với chính mình.

Tạm biệt, Thẩm Kính Bỉnh.

Chú thích:

(1) Từ gốc QT, tui hêm hiểu lắm +____+

Ngày thứ 4….