Bệnh Nhân Tâm Thần Sướng Hơn Nhiều

Chương 2: “…Trong lòng bác sĩ bọn họ quan trọng hơn tôi sao?”




Ngày hôm nay bệnh nhân của tôi có hơi u buồn, nhưng khi hắn ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời ưu thương cmn đẹp trai chết người.

Khác với các bệnh nhân cùng đi tản bộ trong công viên, hắn như một diễn viên phim thần tượng.

Đúng, bệnh viện chúng tôi có một công viên lớn.

Mà nói là bệnh viện, không bằng nói là viện điều dưỡng 5 sao cao cấp, chuyên môn giải quyết vấn đề nan giải của các gia đình giàu có.

Ví dụ như bây giờ.

Tôi chậm rãi bước đi thong thả, sau đó ngồi xuống ghế dài, cẩn thận không chạm vào quần áo của hắn.

Tôi còn nhớ rất rõ sự kiện xem nấm lần trước, nếu như tứ chi tiếp xúc quá thân mật làm kích thích đến hắn sẽ không tốt.

“Chào buổi sáng.”

Tôi rất tự tin về nụ cười của chính mình, tôi từng hai lần được tuyên dương bác sĩ có nụ cười đẹp nhất.

Tiểu Hắc ngồi đối diện với tôi trong phòng làm việc vô cùng ước ao vị trí của tôi, hết cách rồi, ai bảo hắn mặt hắn đen quá làm chi.

Mặt đen nhìn muốn đập cho một trận.

Bệnh nhân của tôi, Thẩm Kính Bỉnh, không để ý tới tôi.

Tôi đương nhiên không thể nhụt chí, nhẹ nhàng trò chuyện là phương pháp tốt nhất, “Anh đang nhìn gì vậy?”

Lần này hắn có phản ứng, liếc mắt nhìn tôi hừ lạnh một tiếng.

Nha, tôi hiểu.

Hắn tức giận.

“Không còn sớm, giờ là buổi trưa rồi.”

Ngày hôm nay bệnh nhân của tôi hình như dòng suy nghĩ vô cùng rõ ràng, bình tĩnh tự nhiên phản bác tôi, tôi rất hưng phấn, chuẩn bị tận dụng thời cơ.

“Vậy buổi sáng anh làm cái gì?”

“Xem nấm.” Hắn lạnh lùng nói một câu.

Tôi có cảm giác trời đất quay cuồng như muốn đổ sụp xuống, mà tôi không thể thể hiện vẻ mặt này trước mặt bệnh nhân, sẽ khiến bọn họ có cảm giác khó chịu, cho nên tôi kiên cường chống đỡ nở nụ cười, “Thế sao, haha.”

Thẩm Kính Bỉnh vẫn luôn lạnh lùng nhìn tôi, cuối cùng, hắn thở dài, “Cười khó nhìn như vậy, không cười còn hơn.”

Tôi có một linh cảm mãnh liệt, năm nay nếu tiếp tục bình chọn bác sĩ có mụ cười đẹp nhất, tôi chắc chắn giành quán quân.

Tôi vừa chuẩn bị mở miệng thì Thẩm Kính Bỉnh thở dài, “Tôi đùa bác sĩ chơi thôi, ngày hôm nay tôi không xem nấm.”

Tôi phấn chấn, “Vậy anh làm cái gì?”

Thẩm Kính Bỉnh không hề muốn trả lời câu hỏi của tôi, hắn u oán liếc tôi một cái, “Bác sĩ dặn tôi, không được cho người khác xem nấm, tôi cũng không muốn cho người khác xem nấm, bởi vì bọn họ không tin tôi có cây nấm dài, ngày hôm qua người mặt đen kia nói, nói hai bên đầu tôi không phải nấm mà là lỗ tai!”

Nam nhân càng nói càng oan ức, nhìn vô cùng đáng thương, tuy rằng mặt mày tinh xảo cộng với oan ức có chút không phù hợp, nhưng vẫn khiến người đau lòng.

Tôi vừa âm thầm nguyền rủa Tiểu Hắc không làm nên chuyện vừa an ủi hắn, “Không có chuyện gì, anh sẽ tốt lên thôi.”

Tôi không khẳng định, cũng không trực tiếp phủ định lời hắn nói.

Thế mà hắn méo miệng lườm tôi, “Bọn hắn không tin tôi không đến thăm thì thôi đi, tại sao đến bác sĩ cũng không muốn gặp tôi?”

Điều này làm tôi vô cùng hổ thẹn.

Tại sao tôi lại hổ thẹn nhỉ?

Tại vì ánh mắt Thẩm Kính Bỉnh làm tôi rất áy náy.

Tôi kiên trì giải thích cho hắn, “Tôi dạo này rất bận, còn có những người khác cần chăm sóc a.”

“Ý bác sĩ là trong lòng bác sĩ bọn họ quan trọng hơn tôi?” Lông mi dài chớp một cái, trong mắt nam nhân không còn oan ức, trên mặt treo lên biểu tình làm tôi có chút sợ hãi.

Tôi nhíu lông mày, tâm tình hắn mỏng manh thay đổi quá nhanh, chứng tỏ cảm xúc không đủ ổn định, đây là chuyện tốt, nhưng cũng không tính là chuyện tốt.

Viện trưởng ngàn vạn nhắc nhở chúng tôi phải để ý bệnh nhân này từng li từng tí, không nên xem Thẩm Kính Bỉnh như những bệnh nhân khác.

Bởi vì ý thức của hắn hỗn loạn đến bất ngờ.

Hắn đi leo núi dã ngoại, không cẩn thận trượt chân ngã xuống dưới núi, khi được phát hiện thì đầu hắn đập vào tảng đá lớn, loang lổ máu.

Người may mắn còn sống, nhưng trí lực lại hạ thấp, thậm chí còn không bằng một đứa con nít.

Người nhà của hắn đưa hắn tới nơi này nhưng rất ít khi tới thăm, vô cùng đáng thương.

Đương nhiên, câu cuối này là y tá lén lút âm thầm nói với tôi.

Tôi nhìn nữ y tá một cái, nghĩ đến tướng mạo Thẩm Kính Bỉnh, yên lặng ước lượng câu nói này đáng tin mấy phần.

Mọi người thường nhẹ dạ với những người có vẻ ngoài ưa nhìn hoặc các động vật dễ thương.

Tôi cau mày, so sánh nam nhân đang treo biểu tình oan ức với vẻ mặt lạnh tanh lúc nãy một chút.

Bệnh tình của Thẩm Kính Bỉnh hình như có giảm bớt một ít, tính cách có phần thay đổi, nói rõ hắn có khả năng hồi phục trở lại như trước, nhưng nếu như trong quá trình điều trị xử lý không tốt, có thể sẽ mang đến kết quả hoàn toàn ngược lại, kích thích người bệnh bị ảnh hưởng nặng hơn.

Nói một cách đơn giản là vào lúc này tuyệt đối không thể để hắn bị kích thích.

“Không phải, anh quan trọng nhất.”

Tôi không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên, nhìn hắn liều mạng cười, tôi dám nói, năm xưa hẹn hò với bạn gái tôi cũng chưa nghiêm túc như lúc này.

Hắn tựa hồ rất thích xem tôi cười, lông mày nhíu chặt lại giãn ra, làm ra vẻ vẫn rất hoài nghi, “Thật không?”

“Thật, thật như vàng bốn số chín.”

Lời nói không mất tiền mua, tôi nở nụ cười không thay đổi, thuận miệng đáp lại hắn.

Thẩm Kính Bỉnh tựa hồ rất vui vẻ, trong mắt như lấp lánh tia sáng nhỏ, cười híp mắt nhìn tôi, mím môi không nói lời nào.

Tôi bị cái nhìn của hắn làm cho có chút sợ hãi, đang muốn nói chuyện, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Thẩm Kính Bỉnh đột nhiên nghiêng đầu về phía tôi, bẹp một tiếng hôn lên môi tôi.

Mềm mại, cái hôn mang theo khí tức lành lạnh của hắn.

Tôi không phản ứng kịp, một giây sau lập tức cảm thấy vô cùng bi thương.

Mợ nó, bị bệnh nhân tâm thần quấy rối tình dục, kiện thế bất nào đây?!

Mặc cho nội tâm bi thương rên thảm, trên mặt tôi vẫn duy trì biểu cảm nhẹ như mây gió.

“Ha ha.” Tôi lúng túng cười khan hai tiếng, yên lặng dịch ra một xíu.

Thẩm Kính Bỉnh vốn đang mím môi, mỉm cười nhìn tôi, thấy hành động của tôi, khóe miệng hạ xuống.

Tôi cắn răng dịch trở về.

Tên khốn này lại cười.

Tôi yên lặng nhắm hai mắt lại, như cô dâu nhỏ bị ăn hiếp.

Không khí đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.

Tôi đang định bịa một cái cớ để tránh đi thì điện thoại trong túi áo blouse trắng đột nhiên rung lên.

Tôi cố nén tâm tình kích động lấy điện thoại ra, là tin nhắn của Tiểu Hắc.

Hình tượng Tiểu Hắc trong lòng tôi chưa bao giờ vĩ đại như lúc này.

“Gấp, nhanh đến!”

Tiểu Hắc trước mặt người khác luôn là một vẻ Thái Sơn không biến sắc, giờ lại gửi cái này, nhất định là gặp phải việc vướng víu tay chân.

Tôi nhíu lông mày, thần sắc trở nên ngưng trọng.

“Làm sao vậy?”

Thẩm Kính Bỉnh cắn môi, quan tâm nhìn tôi, nghiêng đầu lại đây muốn nhìn rõ điện thoại.

Tôi tiện tay đem đồ vật bỏ lại vào trong túi, “Có việc gấp, tôi đi trước.”

Thẩm Kính Bỉnh không quá tình nguyện nhưng vẫn gật đầu một cái.

Tôi qua loa gật gật đầu, đứng dậy rời đi.

Ánh mắt nóng rực dán theo phía sau lưng, làm tôi cảm thấy hơi bất an, bước chân liền nhanh hơn vài bước.

Ngày thứ 13….