Bệnh Viện Sản Khoa

Chương 43




Edit + Beta: Vịt

Trước khi gần tan làm nhận được lời mời bữa tối của Âu Dương, Hà Quyền không cự tuyệt. Kể từ sau khi nghe Hòa Vũ nói qua về chuyện Âu Dương, cậu đối với người này ngược lại có chút hứng thú. Không phải phương diện kia, cậu chính là muốn biết, kinh nghiệm thế nào có thể biến một người thành Âu Dương như vậy.

Trịnh Chí Khanh cả ngày đều không đến phiền cậu, điện thoại cũng không gọi, không biết đang bận cái gì. Hà Quyền tâm nói sau này drap giường tuyệt đối không thể lăn nữa, nếu lúc trước chỉ muốn trốn xa, hiện tại vậy mà bắt đầu để ý hôm nay có gặp người ta hay không.

Cùng lúc đó, Trịnh Chí Khanh đang canh ở sảnh đến quốc tế của sân bay, chờ gặp mặt với viện trưởng đương nhiệm Đường Uy của bệnh viện Trung Tâm. Anh vì chuyện đánh giá chức danh của Hà Quyền mà đến bệnh viện Trung Tâm tìm Đường Uy, nhưng trợ lý của Đường Uy nói bà ra nước ngoài tham gia hội giao lưu học thuật, ngày về chưa xác định. Anh sáng sớm nhận được tin, Đường Uy hôm nay về nước, có thể rút ra thời gian ở sân bay gặp mặt với anh. Đến sân bay Trịnh Chí Khanh vừa nhìn chuyến bay delay, vội vàng hỏi công ty hàng không, được cho biết cất cánh bị tình hình thời tiết ảnh hưởng, không biết phải đợi lúc nào mới có thể cất cánh, anh đành phải ở sân bay khổ đợi một ngày. Bởi vì anh không biết bỏ qua lần gặp mặt này, phải chờ gặp người bận rộn như Đường Uy đến khi nào.

Làm viện trưởng nữ đầu tiên của bệnh viện Trung Tâm từ khi xây viện đến này, tác phong phải cứng rắn của Đường Uy ở trong hệ thống mọi người đều biết. Trịnh Chí Khanh trước đó hơi hỏi thăm chút chuyện Đường Uy. Bà là kiểu người trong mắt không dụi được hạt cát, bất kỳ ai muốn tìm bà đút lót đều không quan tâm. Nghe nói hai năm trước bố vợ của thị trưởng đến khoa nội thần kinh của bệnh viện Trung Tâm khám bệnh, nhưng ngay cả số chuyên gia 500 đồng một người cũng không đăng ký được. Thư ký thị trưởng liền gọi điện thoại cho Đường Uy, để giúp sắp xếp thêm số, trực tiếp bị Đường Uy cự tuyệt.

Lý do của bà khiến người ta không thể phản bác: "Một ngày quy định khám mấy số là để đảm bảo chất lượng khám chữa bệnh của bác sĩ, anh thêm 1 tôi thêm 1, làm mệt bác sĩ, không có cách nào tập trung tinh thần khám bệnh cho người bệnh, chẩn bệnh nhầm là tất nhiên."

Sau đó chủ nhiệm Cao của nội thần kinh sợ quan hệ bọn họ nháo căng, lặng lẽ thêm số cho ông cụ. Lẽ ra chủ nhiệm Cao cũng là lòng tốt, nhưng sau khi bị Đường Uy biết thông báo phê bình toàn viện, khiến chủ nhiệm Cao rất mất mặt. Nhưng hắn cũng biết, Đường Uy chỉ là tính nguyên tắc khá mạnh mà thôi. Bà tuy là phụ nữ nhưng cứng rắn quả quyết, năm nay lại cùng John Hopkin thành lập phòng khám liên hiệp, dẫn bệnh viện Trung Tâm vào phạm vi quốc tế, mọi người đều rất bội phục bà.

Khiến Trịnh Chí Khanh lo lắng chính là, Hà Quyền hồi đó từ bệnh viện Trung Tâm chuyển chỗ làm đến Đại Chính từng nổi xung đột với Đường Uy, bởi vì đối phương không thả cậu đi.

Hành động lúc đó của Hà Quyền ở trong mắt nhiều người rất không thể hiểu. Bệnh viện Trung Tâm rất tốt, Đại Chính là tư nhân, cho tiền nhiều hơn nữa cũng không bằng có đảm bảo trong hệ thống. Ở công tác công lập, xảy ra sự cố chữa bệnh có bệnh viện chịu trách nhiệm, tự nhiên sẽ không giống, xảy ra chuyện bác sĩ phải gánh trách nhiệm chính.

Trịnh Chí Khanh trước kia khẳng định cũng không cách nào hiểu được cách làm của Hà Quyền, anh nhiều lắm là sẽ cảm thấy đây là tính cách tranh cường háo thắng của Hà Quyền làm ra quyết định. Nhưng kể từ sau khi biết thân thế của Hà Quyền, anh triệt để hiểu, Hà Quyền sở dĩ sẽ đập nồi dìm thuyền ép mình tới mức liều mạng, cuối cùng vẫn thiếu hụt cảm giác thừa nhận.

Một người từ lúc sinh ra chưa từng nhận được sự thừa nhận, thề phải chứng minh mình đáng giá ở trên đời này một lần.

(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)

Chỗ Âu Dương mời Hà Quyền ăn cơm là một quán dược thiện, mặc dù để biển hiệu dược thiên, trang trí lại rất tiền vệ, rất có ý nghĩa của quán ăn tư nhân võng hồng. Hà Quyền lần đầu tiên tới quán này, sau khi ngồi xuống phát hiện chỉ có một bàn khách bọn họ.

"Làm ăn cũng ảm đạm quá đi, đây là khó ăn cỡ nào?" Hà Quyền nhỏ giọng hỏi Âu Dương.

Phục vụ sinh bên cạnh thay cậu giải đáp nghi ngờ: "Tổng tài Âu Dương, dựa theo yêu cầu của ngài, hôm nay không buôn bán, hiện tại có thể mang thức ăn lên chưa?"

"Lên đi, từng món một, để Hà thiếu từ từ thưởng thức." Âu Dương phất phất tay bảo nhận viên phục vụ rời đi, sau đó cười cười với Hà Quyền lông mày đan xen cao thấp, "Hà thiếu, đây là nhãn hiệu ăn uống dây chuyền dưới cờ Hoa Y Đường, trước mắt cả nước đã mở 42 quán, chủ yếu làm dược thiện, trong mỗi món ăn đều có trung thảo dược, ngay cả nước trà —" Hắn thay Hà Quyền châm trà đến đầy 8 phần, "Cũng là thuốc ngũ vị quý giá của trấn điếm Hoa Y Đường sắc pha chế, tính ấm dưỡng tâm, thanh gan sáng mắt, vô cùng thích hợp với những người ngồi lâu trước máy tính."

"Tôi thuộc về nhóm người đứng lâu trước bàn mổ." Hà Quyền bưng chén lên nhấp ngụm trà — Hơn 10 năm không uống rồi, vẫn là mùi vị xưa. "Trang trí không tệ, thoạt nhìn không giống quán dược thiện, giống quán cơm riêng tư."

"Tôi từ Ý mời nhà thiết kế, cô ấy đã thiết kế nội thất của mấy quán Mễ Kỳ Lâm San, rất có cách nghĩ." Âu Dương dẫn dắt tầm mắt cậu nhìn về phía treo trên mặt bàn, chụp đèn phong cách Trung Đông, "Chụp đèn này là tôi từ trong tay một nhà sưu tập Dubai mua được, đồ thời đại Byzantium, lịch sử hơn nghìn năm, chỉ có phía trên bàn này là hàng nguyên bản, còn lại đều là phỏng chế. Hà thiếu, được ánh sáng lịch sử bao phủ, có phải cảm giác rất đặc biệt hay không?"

Hà Quyền nặn ra nụ cười khan. Thành thật mà nói cậu không có cảm giác lắm với đồ quá văn nghệ, chỉ là nghe Âu Dương vừa nói như thế hình như quả thật rất chanh sả, nhưng cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Chủ yếu vẫn là người không đúng, nếu như đổi lại người mà cậu sẵn lòng đến chia sẻ thứ tốt đẹp, có lẽ có thể cảm nhận được chút phong tình kiểu khác.

Bỗng nhiên, cậu có loại suy nghĩ nếu như người ngồi đối diện là Trịnh Chí Khanh thì tốt rồi.

"Hà thiếu?"

Âu Dương lên tiếng gọi lại suy nghĩ của Hà Quyền. Hà Quyền lại vội vàng uống ngụm trà, giương mắt nhìn đối phương nói: "Anh thật sự là làm lớn Hoa Y Đường à, thả nào có thể đưa ra thị trường."

"Cậu nhìn thấy, chỉ là một góc núi băng." Âu Dương dựa tới lưng ghế phía sau, tay trái gác trên mặt bàn, đầu ngón tay lần lượt gõ nhẹ mặt bàn, "Hoa Y Đường hiện tại trên cả nước có 17 trụ sở thuốc dùng cho trồng thực vật và thuốc dùng cho nuôi động vật, gần nghìn trạm chuyên thu mua, nói rộng ra, có gần trăm vạn người vì xí nghiệp này làm việc. Hà thiếu, cơ sở mà Tề lão gây dựng vô cùng kiên cố, đây là mắt xích sản nghiệp hoàn chỉnh, các mắt xích một khi chia ra lên thị trường, vậy cũng chính là giá trị thị trường hơn trăm tỷ."

Hà Quyền giơ tay lên, ra hiệu hắn ngừng lại: "Tôi chỉ sở trường dao phẫu thuật, anh nói với tôi những thứ này tôi cũng không nghe hiểu. Không cần biết xí nghiệp này có bao giá trị, tôi cũng không có hứng thú với nó. Hôm nay tôi không phải muốn nghe anh nói về Hoa Y Đường, tôi muốn nghe chuyện xưa của anh."

"Cậu bắt đầu cảm thấy hứng thú với tôi, ừm, như vậy là tin tức tốt." Âu Dương cười gật gật đầu, "Được thôi, cậu muốn nghe cái gì, tôi nhất định báo cáo chi tiết."

Hà Quyền khẽ híp mắt lại: "Không bằng bắt đầu từ huyết thống 1/4 Pháp của anh?"

"Vậy thì phải nói chút lịch sử." Âu Dương từ trong lòng ngực rút ra hộp thuốc lá màu bạc — Bên trong là một hàng thuốc lá đầu lọc màu vàng nhạt, không giống trên thị trường có — Sau khi mở ra đưa tới trước mặt Hà Quyền, "Hút không? Thêm thuốc đông y, độc quyền của Hoa Y Đường, sang năm đưa ra thị trường, giá thị trường 1 ngàn 9 một điếu, định vị giống 1916."

Hà Quyền suy nghĩ một chút, rút ra một điếu. Nhân viên phục vụ bên cạnh lập tức lấy diêm ra châm cho cậu. Khói không có bất kỳ mùi kích thích nào, ngược lại có mùi thuốc nhàn nhạt. Âu Dương tự mình cũng châm một điếu, sau khi chậm rãi thở ra khói thuốc quăng ánh mắt về phía xa.

"Trước khi chiến tranh Thế giới thứ 2 kết thúc Việt Nam vẫn là thuộc địa của Pháp, ông ngoại tôi ở trong nhà một thương nhân Pháp làm công, sau đó Việt Nam muốn độc lập, đánh 8 năm với Pháp, lúc chủ thuê về Pháp cũng dẫn theo ông ấy về. Gia đình đó cũng không tệ lắm, đưa ông ngoại tôi đi học, sau đó ông ấy ở bên đó quen biết sĩ quan, hai người cũng không kết hôn chỉ cứ ở cùng nhau. Mẹ tôi năm ấy ra đời chính phủ bắt đầu đả kích người Việt Nam ở thế lực hắc bang nước Pháp, chỉ cần là người Việt Nam tất cả đều thu nhận vào trại tị nạn. Ông ngoại không có thân phận cũng không có hôn ước bảo vệ, ngay cả mẹ tôi cũng bị bắt vào, từ đó cắt đứt liên hệ với sĩ quan kia."

Hắn gảy nhẹ tàn thuốc, mở miệng thở dài, tiếp tục nói: "Sau khi bị nhốt mấy năm, chính phủ lại để bọn họ đi, nhưng khi đó phần lớn đã không có nhà để về, dứt khoát ở lại đó tiếp tục sinh sống, chỗ đó liền thành xóm nghèo. Ông ngoại trước lúc lâm chung phó thác mẹ tôi cho một gia đình người Hoa, ba tôi chính là con cả trong nhà. Tôi ở xóm nghèo lớn đến 8 tuổi, cha nghe nói trong nước mở cửa, liền dẫn tôi và mẹ quay về tìm cơ hội kiếm tiền. Ông ấy chạy vận chuyển cũng kiếm được ít tiền, nhưng hồi đó chỗ nào cũng loạn lạc, trên đường ông ấy và xe giao hàng gặp phải cướp, trên người bị đâm hơn 30 dao......"

Hà Quyền nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

"Mẹ tôi sau đó lại tái giá với đối tác của ba tôi, không có cách nào, bà ấy là phụ nữ, cũng không học hành được mấy ngày, lại mang theo con chồng trước tôi đây, dù sao cũng phải sống." Âu Dương xùy cười lắc lắc đầu, "Cha kế cũng không tệ lắm, cũng có bản lĩnh, quan trọng là ông ấy đối tốt với mẹ tôi. Mẹ tôi con lai, rất xinh đẹp."

"Có thể tưởng tượng." Hà Quyền gật gật đầu.

"Tôi 17 tuổi đã đầu quân, đi một cái là hơn 10 năm. Mẹ tôi bệnh tình nguy kịch, cha kế gọi điện thoại cho lãnh đạo bộ đội, nói bà ấy muốn gặp tôi lần cuối. Tôi hồi đó vẫn ở bên ngoài thi hành nhiệm vụ, chờ tôi chạy về nhà mọi người đã hạ táng...... Cha kế nói, di ngôn cuối cùng trước khi lâm chung của bà ấy chính là hi vọng tôi có thể lập gia đình sớm chút, nếu không đợi bà ấy đi rồi, sau này trên đời này tôi ngay cả 1 người thân cũng không có......" Nói đến đây, Âu Dương dùng bàn tay nhẹ nhàng lau đi ẩm ướt khóe mắt, kéo khóe miệng cười cười, "Coi như tôi bất hiếu, đến bây giờ cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ của bà, loáng cái đã hơn 40, càng ngày càng khó tìm."

"Cho nên anh túm được tôi, liền cắn chết không tha?"

Hà Quyền đang uống súp tôm hấp bạc hà dại, đừng nói, mùi vị thật sự không tệ. Bạc hà dại giải độc tôm cua, xem ra phối hợp nguyên liệu nấu ăn là trải qua lựa chọn tỉ mỉ, tuân theo dược tính. Chỉ dựa vào điểm này, mấy quán ăn biển hiệu "Dược thiện dưỡng sinh bổ dưỡng" kia không cách nào sánh được. Món ăn dược tính không hợp còn dám hầm trong nồi cậu thật sự đã ăn không ít, lần nào cũng không nhịn được thổ tào đầu bếp ngu.

"Tôi cảm thấy hai chúng ta rất giống nhau, đều trải qua tuổi thơ gập ghềnh, đều có tiếc nuối với người thân, tính cách đều rất độc lập." Âu Dương lại châm thuốc, cũng không sốt ruột hưởng dụng bữa tối của mình, "Tôi thật ra rất ghét loại người nhất định phải dính chung một chỗ."

Hà Quyền lau lau miệng, hừ một tiếng: "Vậy anh phải thất vọng rồi, tôi đây dính người tới kinh thiên quỷ khóc."

"Hà thiếu, cậu không cần vội vàng cự tuyệt tôi, tôi có chính là kiên nhẫn, từ từ thôi." Âu Dương đang nói, màn hình điện thoại đặt trên bàn sáng lên, hắn liếc hiển thị gọi tới, lập tức đứng dậy đi tới cửa nhà hàng nhận điện.

"Lạc thiếu, tìm tôi có việc?"

"Anh làm gì thế?"

"Ăn cơm với bạn."

"Bạn gì?"

"Bạn làm ăn."

"À, ăn đi, bye bye."

Cúp điện thoại, Âu Dương khẽ nhíu mày, Lạc Quân Hàm cả ngày cũng không biết là không có chuyện gì rảnh rỗi hay là thế nào, động tý là gọi điện thoại hỏi hắn làm gì thế. Hắn ban đầu còn tưởng đối phương nếm được ngon ngọt muốn làm pháo nữa, thật không nghĩ đến Lạc Quân Hàm ngay cả mặt hắn cũng không gặp, tùy tiện nói hai câu liền cúp điện thoại.

Quả nhiên là bị chiều hư rồi, có chút dính người.