Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Quyển 1 - Chương 20




Trác Phong không đếm được trong ngày hôm nay hắn đã khiếp sợ bao nhiêu lần, nhíu chặt mày khó hiểu, "Tài xế kia cố ý đâm ta? Vì cái gì?" Hắn cẩn thận hồi tưởng, nhưng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ được mình từng kết tử thù với ai, "Không phải là Trác Nhất Thần sai sử chứ? Nếu thật thế thì hắn ta quá điên cuồng rồi!"

Tô Viên Viên đồng tình mà nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Ẩn sau chuyện này có một bí mật, đề cập đến thân thế của ngươi, tức là sau khi ngươi lớn lên, chỉ cần tỏ ra ưu tú sẽ dẫn tới mầm tai hoạ, dù ngươi có đắc tội kẻ khác hay không cũng không thay đổi được gì. Thư sinh, ta vẫn luôn do dự có nên nói cho ngươi không, ta có thể bảo hộ ngươi, có thể giúp ngươi giáo huấn bọn họ, nhưng rồi ta lại nghĩ, nếu ta là ngươi thì nhất định sẽ muốn biết chân tướng. Hơn nữa, với tình cách ngươi, nhất định cũng không muốn cả đời sống dưới sự bảo hộ của ta, cho nên hiện tại ta quyết định nói rõ cho ngươi."

Vẫn là bộ dáng đáng yêu, vẫn là thanh âm trong trẻo mềm mại, nhưng Trác Phong lại cười không nổi. Thân thế, đối một cô nhi mà nói, điều này rất quan trọng, là sự kiện muốn tìm hiểu rõ ràng nhất, nhưng hôm nay nghe xong lời Tô Viên Viên nói, Trác Phong lại cảm thấy thân thế hắn chỉ sợ sẽ không bình thường, có khả năng liên quan đến mấy chuyện tối tăm dơ bẩn. Điều đầu tiên hắn có thể nghĩ đến chính là, "Ta là tư sinh tử sao?"

Tô Viên Viên sửng sốt, vội vàng trả lời: "Không phải."

Trác Phong nhẹ nhàng thở ra, ôm nàng vào ngực, nói: "Vậy ngươi nói đi, ta muốn biết chân tướng. Viên Viên, ta biết ngươi rất lợi hại, vẫn luôn bảo hộ ta, cũng biết mình mới mười tám tuổi, năng lực rất hữu hạn, nhưng là ta xác thật không muốn mãi mãi bị ngươi bảo hộ, sinh hoạt như vậy căn bản không có ý nghĩa gì. Ta thực cảm tạ ngươi nguyện ý làm bạn bên ta, nhưng ta cũng hy vọng mình mau chóng trưởng thành, trưởng thành đến...... một ngày ta có đủ khả năng bảo hộ ngươi. Ý tưởng này có vẻ thực kỳ lạ, nhưng ta thật sự hy vọng tương lai có thể cùng ngươi sánh bước, là ngân đỡ lẫn nhau cùng chung hoạn nạn, mà không phải bị ngươi bảo hộ suốt cả đời này."

Tô Viên Viên cười cười, cọ cọ gương mặt hắn nói: "Ta biết, ta hiểu ngươi nha! Cả đời chờ mong vào sự bảo hộ của người khác chính là kẻ nhu nhược, chỉ có tự mình trưởng thành lên mới là chính xác, ngươi sẽ càng ngày càng lợi hại, ngươi chính là học bá người người nhìn lên nha!"

Trác Phong bị nàng cổ vũ làm cho tức cười, tâm tình nhẹ nhàng một ít, xoa xoa lưng nàng nói: "Vậy ngươi nói đi, yên tâm, tình huống thế nào ta đều có thể tiếp thu."

Tô Viên Viên nhìn nhìn vẻ mặt hắn, rồi mới chậm rãi nói: "Năm đó cha ngươi ngoại tình, bỏ vợ bỏ con, mẹ ngươi tìm tới cửa thì bị tiểu tam nhục nhã, tinh thần hoảng hốt đi trên đường không chú ý nên bị xe tông qua đời. Lúc ấy ngươi mới hai tuổi, gia đình mới của phụ thân ngươi không muốn tiếp nhận ngươi, bởi vậy ngươi bị đưa đến cô nhi viện. Khi đó ngươi vẫn ở dưới huyện thành, sau đó công ty của cha ngươi phát triển tốt, chuyển tới tỉnh lị, mà cô nhi viện huyện thành vài năm trước đã xảy ra hỏa hoạn, một bộ phận cô nhi bị đưa tới cô nhi viện hiện tại, ngươi chính là một trong số đó. Bọn họ đại khái cho rằng ngươi đã bị thiêu chết, đến gần đây ả tiểu kia tam nhìn thấy ngươi mới phát hiện ngươi còn sống, còn ưu tú hơn con trai bà ta, cho nên ta đoán thị vì ghen ghét mà tìm người hạ thủ. Suy đoán này là có căn cứ xác thực, ngươi nhất định phải tin tưởng ta."

Nàng tạm dừng một chút, nhìn Trác Phong nói: "Cha của ngươi cũng chính là cha của Trác Nhất Thần."

Trác Phong mím chặt môi, sắc mặt lạnh lẽo. Khó trách ngày đó Trác phu nhân nhìn đến hắn sẽ kinh ngạc như vậy, còn hỏi hắn vì sao lại là họ Trác, chắc chắn vì bộ dạng hắn tương đối giống mẹ hoặc giống cha, cho nên mới bị người dễ dàng nhận ra. Hắn không thể hiểu nổi vì sao lại có người sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế đi hại người khác, hắn thậm chí chưa từng chủ động tới gần bọn họ. Nhưng trên đời này có người như vậy, hắn không trêu chọc vào không có nghĩa là có thể bảo trì khoảng cách an toàn. Huống chi, mẹ hắn còn chết trong tuyệt vọng như thế.

Trác Phong ngửa đầu dựa vào sô pha, nhắm mắt lại. Hắn cùng Trác gia đã có thù mới lại có hận cũ, trước kia đối với hành vi não tàn của Trác Nhất Thần hắn chỉ nghĩ tránh xa, đợi thi đại học xong ai đi đường nấy, tự nhiên sẽ không còn giao thoa, không cần thiết hao phí tinh lực. Nhưng hiện tại, tiễn đi một Trác Nhất Thần lại tới một Trác phu nhân, rõ ràng hắn bị mấy kẻ đó coi là quả hồng mềm ai cũng có thể niết. Nếu đã không thể tránh né, chi bằng nhìn xem ai có thể cười đến cuối cùng!

Tô Viên Viên cho rằng Trác Phong sẽ thống khổ, sẽ khổ sở, sẽ không tiếp thu được, còn tính toán an ủi hắn, lại không nghĩ rằng hắn sẽ bình tĩnh như vậy, không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Ngươi không giật mình? Sao ngươi bình tĩnh như không thế?"

Trác Phong cười một chút, xoa bóp tai nàng nói: "Nếu buổi sáng ngươi nói cho ta, ta khẳng định sẽ giật mình, sẽ miên man suy nghĩ rất nhiều. Nhưng đã trải qua chuyện ngươi mở miệng nói chuyện, ta cảm thấy không còn điều gì có thể làm ta giật mình kích động nữa. Mẹ đã không còn, gia đình mới của người cha kia chẳng những không nhận ta còn năm lần bảy lượt tính kế ta, hiện tại bọn họ chính là địch nhân, ta chỉ cần biết mình có thể làm được cái gì là đủ rồi."

Hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn Tô Viên Viên nói: "Lúc trước video quay nữ viện trưởng kia đột nhiên phát đến trên mạng, còn có phần video gửi cho đội trưởng mà Tiểu Chu vẫn luôn không thừa nhận mình làm, những chuyện đó đều do ngươi làm phải không?"

Tô Viên Viên lập tức kiêu ngạo gật gật đầu, "Đúng vậy, chính là ta! Rất lợi hại đúng không?"

"Đương nhiên, Viên Viên thật lợi hại, thần không biết quỷ không hay trừng trị người xấu." Trác Phong cười rộ lên, trong ánh mắt ngập tràn ấm áp. Tuy rằng rất phản cảm thân thế của mình, nhưng hắn còn có Tô Viên Viên làm bạn, một mình Tô Viên Viên đủ làm hắn quên hết mọi chuyến xấu xa. Hắn ôm ôm Tô Viên Viên, nói, "Từ nay về sau, có chuyện gì chúng ta phải cùng nhau giải quyết, hiện tại chúng ta cần thương lượng lời khai ngày mai."

Hắn xin nghỉ một ngày chính là vì ghi lời khai, hôm nay đi bệnh viện kiểm tra xong hắn đặc biệt xin về nhà nghỉ ngơi, cũng may hắn về nhà trước, mới có thể biết được chân tướng sự tình, nếu hắn đã chấp nhận chuyện lần này là sự kiện ngoài ý muốn, về sau lại muốn truy cứu sẽ trắc trở hơn rất nhiều.

Trong khi thương lượng, Tô Viên Viên đưa ra ý tưởng muốn di động, di động có thể ghi âm, có thể ghi hình, có thể chụp ảnh, có thể lên mạng, còn có thể gọi điện thoại, quả thực quá tiện lợi. Lúc trước Trác Phong cảm thấy không cần dùng di động, tính toán lên đại học lại mua, hiện tại nếu Tô Viên Viên nói muốn, hắn lại có đủ tiền gởi ngân hàng, tự nhiên là đáp ứng nàng.

Thừa dịp trời còn chưa tối hẳn, hắn mang theo Tô Viên Viên đi ra ngoài chọn di động. Tô Viên Viên thích màu đỏ, màu sắc tươi đẹp như ấn ký giọt nước của nàng vậy, tràn ngập sinh mệnh lực nóng cháy. Trác Phong không chút do dự, trực tiếp dựa theo sở thích của nàng mua di động màu đỏ, làm nhân viên cửa hàng kỳ quái nhìn hắn vài lần, còn trêu ghẹo hắn khẳng định là mua tặng bạn gái.

Trác Phong vô ngữ, bạn gái không có, nhưng tiểu yêu tinh thì có đấy.

Di động tiêu phí một ngàn tám trăm nguyên, cấu hình không tồi, đủ để thỏa mãn các yêu cầu của Tô Viên Viên. Tô Viên Viên ôm điện thoại vào trong ngực như ôm pháp bảo quý giá, bộ dáng vui rạo rực làm Trác Phong nhịn không được hoài nghi yêu tinh đều thực nghèo, nếu không phải thì sao lại coi một cái di động như bảo bối? Hắn lại mua một chiếc sim không đăng ký lắp vào di động, nạp phí xong là có thể tùy tiện dùng.

Hai người bọn họ thương lượng một chút, quyết định không tiết lộ số điện thoại cho bất luận kẻ nào, như vậy dù Tô Viên Viên dùng di động này truyền phát video hoặc tin tức gì cũng không có khả năng tra đến trên đầu Trác Phong, coi như đây là công cụ điều tra riêng của Tô Viên Viên.

Được thứ tốt, Tô Viên Viên gấp không chờ nổi mà muốn nhìn phản ứng của Trác phu nhân, lúc trước nàng muốn bồi Trác Phong, hơn nữa tự tin với bản lĩnh của mình, không vội đi tìm Trác phu nhân. Bất quá hiện tại Trác Phong đã ổn, còn mua di động, nàng đương nhiên muốn đi theo dõi bà ta!

Trác Phong biết nếu mình cùng đi sẽ trở thành vướng bận, nghĩ nghĩ rồi nói: "Như vậy đi, ngươi đi theo dõi Trác phu nhân, ta đi mua một bộ sách pháp luật. Mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, học pháp luật không thừa, cái này cứ giao cho ta đi."

Tô Viên Viên ánh mắt sáng lên, " Tôt quá tốt quá! Ta còn đang phát sầu với đám điều lệ buồn tẻ đó đây, ngươi tới xem là tốt nhất. Bất quá cũng không cần học hết toàn bộ a, chúng ta cần luật gì liền xem luật đó là được, ta đi trước, yên tâm, nhất định ta sẽ trảo được bím tóc mụ ta!"

"Đi đi thôi, nhất định phải cẩn thận, trở về sớm một chút." Trác Phong mỉm cười, chờ nàng đi khuất liền bước nhanh tới hiệu sách tìm kiếm các loại sách pháp luật. Tìm được rồi, nhìn đám sách máy tính công nghệ bên cạnh lại chọn mấy quyển. Xã hội hiện đại nơi nơi đều là cameras, vạn nhất ngày nào đó Tô Viên Viên bị chụp đến cái gì dị thường thì làm sao bây giờ? Có lẽ hắn nên học học chút tri thức phương diện hacker.

Tiểu hồ ly biến thành tiểu hồ yêu, hắn không biết sinh hoạt của mình sẽ thay đổi đến mức nào, hắn chỉ biết kế hoạch nhân sinh vốn đặt ra không thể thực hiện được, hắn phải trở nên cường đại hơn nữa mới có đu thực lực bảo hộ Tô Viên Viên.

Mang theo một chồng sách thật dày về đến nhà, Trác Phong liền bắt đầu khêu đèn đêm đọc. Cả sách pháp luật và sách máy tính đều thực buồn tẻ, nhưng chỉ cần là tri thức hữu dụng, Trác Phong liền không cảm thấy phiền toái, ngược lại hắn cực kỳ nghiêm túc nghiên cứu từng câu từng chữ, nhanh chóng ghi tạc tri thức vào đầu, hóa thành mình dùng.

Thời gian trôi qua từng phút, khi hắn xem xong bộ phận pháp luật tương quan sự kiện lần này, Tô Viên Viên đã trở lại, tiểu gia hỏa có vẻ không vui, hiển nhiên là không thu hoạch được gì. Trác Phong cười đứng dậy bế nàng lên an ủi: "Đừng có gấp, hôm nay vừa mới xảy ra chuyện, bà ta sẽ rất cẩn thận che giấu, bất quá chúng ta liên thủ, sớm muộn gì có thể vạch trần gương mặt thật của bà ta." Hắn nhìn đồng hồ, phát hiện đã hai giờ sáng liền tắt đèn bàn, rửa mặt rồi ôm Tô Viên Viên đi ngủ.

Nhưng chờ đến khi nằm vào trong chăn, thói quen vươn tay ôm Tô Viên Viên, hắn đột nhiên nghĩ đến, Tô Viên Viên là hồ yêu, về sau sẽ hóa hình, hơn nữa rõ ràng là nàng sẽ hóa hình thành nữ nhân, vậy, vậy hắn mấy ngày này chẳng phải là chiếm hết tiện nghi Tô Viên Viên???

Lúc này Tô Viên Viên mềm mại lên tiếng: "Mau ngủ nha, ngươi không buồn ngủ?"

Trác Phong đỏ bừng mặt, chân tay luống cuống: "Cái kia, Viên Viên ngươi có cần phòng riêng không? Ngươi, ngươi nói ngươi sẽ hóa hình thành người mà! Chúng, chúng ta lại ngủ cùng nhau thì không, không ổn lắm."

Tô Viên Viên mờ mịt nhìn hắn, hồi lâu sau mới hiểu, tức khắc trợn trắng mắt, nhảy lên bụng hắn dẫm dẫm dẫm, "Ngươi nghĩ lung tung cái gì nha, ta muốn hóa hình không chừng còn phải chờ vài trăm năm nữa đâu, ngươi nhọc lòng chuyện xa xôi như vậy làm gì? Có phải biết ta là hồ yêu liền không muốn cùng ta ngủ?"

Trác Phong sặc nước miếng, khụ vài thanh mới bất đắc dĩ nói: "Ngươi thật sự nên học học ngôn ngữ nhân loại, cái gì mà có ngủ hay không? Thôi nghỉ ngơi đi, là ta suy nghĩ nhiều, ngươi thanh âm non nớt như vậy, có biến thành người chắc cũng là em bé, được rồi, ngủ đi, ngoan."

Tô Viên Viên lại vùi mình vào lồng ngực ấm áp quen thuộc, cảm giác thực an tâm, tuy rằng thư sinh hư, dám nói nàng là em bé, bất quá nàng đại hồ có đại lượng, không so đo.

Bầu không khí đêm nay vốn nên nặng nề áp lực vì tai nạn bất ngờ, lại bởi vì bọn họ gắn bó bên nhau mà nhẹ nhàng hơn nhiều, hai người chia sẻ ấm áp ngu ngon tới sáng.

Ngày hôm sau, một người một hồ ly tinh thần tràn đầy, ăn xong bữa sáng liền đi tới cục cảnh sát. Ở đó còn có một tên giả bộ say rượu lái xe đang chờ bọn họ đâu, nếu dám thu tiền hại người, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị người ta vạch trần. Hắn ta, cũng với kẻ ẩn núp phía sau, đều chờ ngồi tù đi!!!