Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 24-2: Manh mối (2)




Edited by Bà Còm in Wattpad

Sở Dao biết Khấu Lẫm nổi lên lòng nghi ngờ, làm bộ không nhận ra ánh mắt nóng rát của hắn. Mới vừa rồi nàng cũng chỉ nhất thời không để ý nên có phản ứng hơi lớn mà thôi, nàng cứ thỉnh thoảng lại quên mất nàng không phải giống “Nữ giả nam trang" bình thường. Vì nhập vào thân xác ca ca nên nàng đối với thân thể nam nhân vô cùng quen thuộc, khi theo học ở thư viện và Quốc Tử Giám thì cảnh tượng càng xấu hổ hơn so với lúc này nàng đều đã nếm trải qua.

Cho nên Sở Dao mau chóng trấn tĩnh lại, bình tĩnh thản nhiên giúp Khấu Lẫm cởi bỏ y phục sĩ tử. Hắn không mặc trung y, nửa người trên trần trụi, cũng may phía dưới có quần trong. 😂

Nàng đặt bộ y phục sĩ tử sang một bên, từ khay lấy một bộ Phi Ngư phục đưa qua: “Đại nhân, có yêu cầu thuộc hạ giúp ngài mặc vào hay không?”

“Không cần, ngươi thay y phục của ngươi đi.” Khấu Lẫm đưa tay túm lấy bộ quan phục, mới vừa rồi hai người dán sát vào nhau như vậy nhưng hắn không nhìn ra bất kỳ vẻ quẫn bách nào trên gương mặt "Sở Tiêu", chứng tỏ chắc hẳn hắn đã nghĩ quá nhiều rồi.

“Vâng.” Sở Dao cũng bắt đầu thoát y. Ca ca là nam nhân hàng thật giá thật, nàng đâu có gì phải sợ. Sở dĩ không chịu "triển lãm" trước mặt Viên Thiếu Cẩn cứ muốn để kệ hắn đoán mò là trò đùa dai của ca ca. Nhưng ở trước mặt Khấu Lẫm, Sở Dao cho rằng nhân lúc còn sớm nên đánh mất lòng nghi ngờ của hắn mới tốt. Trong lòng nàng đang suy nghĩ như vậy, đôi mắt ức chế không được lại hướng về phía Khấu Lẫm trộm ngắm.

Dáng vóc của người tập võ hàng năm cách biệt một trời một vực so với nho sinh của Quốc Tử Giám -- vai rộng eo thon, một thân đường cong rõ ràng, cơ bắp cuồn cuộn rắn chắc vô cùng.

Sở Dao là một "Tài tử" thích viết thơ vẽ tranh, vậy mà lại không thể nào xem trọng đám tài tử "tay trói gà không chặt". Từ nhỏ nàng đã mơ ước được gả cho võ tướng.

Khấu Lẫm ưỡn ngực, mới xỏ vào một tay áo thì bắt gặp tầm mắt của "Sở Tiêu", lập tức phóng tới một tia mắt sắc như đao: “Vì sao ngươi nhìn lén bản quan?”

Sở Dao trong lòng hơi quẫn bách, cố gắng bình ổn tìm lý do: “Thuộc hạ chỉ tò mò, lúc xưa đại nhân luôn phải "lên núi đao xuống biển lửa", thế nhưng trên người sao không thấy vết sẹo nào?”

“Đó là nhờ bản quan bỏ ra một đống bạc mua loại thuốc mỡ tiêu trừ vết sẹo kỳ diệu từ một thần y giang hồ.” Khấu Lẫm xỏ vào tay áo kia, đôi tay thực phong tao hất ra mái tóc bị kẹt trong cổ áo.

“Đại nhân làm đúng, một người hoàn mỹ giống như đại nhân sao có thể để lưu lại vết sẹo trên thân thể hoàn mỹ của ngài.” Sở Dao chậm rãi nắm giữ phương cách ở chung với Khấu Lẫm -- đó chính là khen hắn, cứ nhắm mắt nhắm mũi khen hắn đến chết là được rồi.

“Tiểu tử ngươi có tiến bộ, có tiền đồ.” Khấu Lẫm quả nhiên được "Sở Tiêu" khen bèn nhếch miệng cười, sau một cái chớp mắt hàng mày bỗng nhiên nhíu lại: “Vì sao tai của ngươi đỏ rực thế kia?”

“Đỏ?” Sở Dao sửng sốt, vội vàng sờ tai, thật sự là nóng phỏng tay. Biết được chính mình vừa thoáng nổi sắc tâm, làm tác động đến thân thể huyết khí sôi trào khiến ca ca nổi lên một ít phản ứng, bèn xấu hổ lấp liếm: “À...trong xe ngựa oi bức quá.”

Oi bức? Khấu Lẫm muốn nói thời tiết cuối mùa thu mà oi bức cái quỷ gì, lại thấy bộ dáng "Sở Tiêu" hơi cắn môi, dùng hai bàn tay nắm lấy hai tai, bèn nhịn không được rùng mình một cái -- -- Sở Tiêu này nếu không phải là một nữ nhân thì cũng nhất định là tên ẻo lả!

Trong lòng Khấu Lẫm bất chợt ớn lạnh, vội vàng mặc quan phục đội mũ quan, mở ra cửa xe ngựa nhảy xuống: “Đi!”

Sở Dao mau chóng thay Phi Ngư phục, cũng nhảy xuống xe ngựa đi theo.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Tiến vào Đông Cung, đám Cẩm Y Vệ chờ ngoài điện, Khấu Lẫm chỉ mang theo "Sở Tiêu" vào đại sảnh.

Hắn tới đột nhiên không hẹn trước, nội thị đi vào bẩm báo Thái Tử Minh Hành.

Minh Hành vội vã ra tới, mặt mày lộ vẻ vui sướng, cử chỉ không hề làm giá, hơi hé môi, một câu “A Tiêu” chưa ra khỏi miệng đã bị "Sở Tiêu" trừng mắt lườm một cái, lập tức dừng lại bước chân.

Khấu Lẫm bất động thanh sắc quan sát bộ điệu ăn ý của bọn họ, cúi người thỉnh an: “Vi thần tham kiến điện hạ. Chuyện lúc trước điện hạ phân phó, vi thần may mắn không làm nhục mệnh.”

Minh Hành hơi cong khóe môi, dạo bước tiến đến: “Đã khiến Khấu Chỉ Huy Sứ bị phân tâm về chuyện này, bản cung nhớ kỹ."

Khấu Lẫm thản nhiên cười: “Nói một câu đi quá giới hạn, phần vất vả này của vi thần cũng không phải là vì muốn điện hạ nhớ kỹ.”

“Bản cung vẫn nhớ kỹ mà, bản cung sẽ cung cấp cho người manh mối của bức họa Núi Sông Vạn Dặm.” Minh Hành chỉ vào "Sở Tiêu" nói dứt khoát, “Khấu Chỉ Huy Sứ thỉnh ra bên ngoài đợi chút, toàn bộ manh mối bản cung sẽ báo cho Sở Bách hộ, dù sao cũng là người Cẩm Y Vệ của ngươi, cứ hỏi lại hắn là được.”

“Cũng tốt.” Khấu Lẫm cũng không cùng hắn tranh chấp, “Vậy vi thần cáo lui trước.”

Minh Hành chờ đến khi Khấu Lẫm rời khỏi, vội bình lui tả hữu, tiến lên lôi kéo "Sở Tiêu" ngắm nghía kỹ: “A Tiêu, ngươi ở Đại Lý Tự có bị dụng hình hay không?”

“Không có,” Sở Dao lui ra phía sau một bước, ánh mắt bất đắc dĩ, “Điện hạ, đa tạ ngài phái Khấu đại nhân tới cứu ta, nhưng lời nói dối này của ngài cũng thái quá rồi, chờ lát nữa ta làm thế nào giải thích với Khấu đại nhân?”

“Ta không nói dối, ta thực sự có manh mối.”

Đây là điều Sở Dao không thể ngờ được, hơi kinh ngạc hỏi: “Một khi đã như vậy thì tại sao điện hạ không sớm nói ra?”

Bảo vật mất đi ở Đông Cung, Thánh thượng càng thêm bất mãn đối với hắn, nếu hắn biết manh mối mà vẫn còn luôn che đậy, nhất định là có lý do gì đó khó mở lời.

“Ta nói cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng nóng giận.” Minh Hành quẫn bách đi uống ngụm trà, xong lại trở về nhỏ giọng kể, “Khi Bắc Nguyên trả lại bức họa Núi Sông Vạn Dặm, phụ hoàng tính tự ngài cất giữ, là ta chủ động xin phụ hoàng cho phép ta bảo quản, vậy thì chờ ngươi hồi kinh là có thể đưa cho ngươi xem...”

Sở Dao tuy rằng hết ý kiến nhưng cũng không cảm thấy ngoài ý muốn: “Vậy sao lại bị mất?”

“Là như thế này...” Minh Hành chậm rãi giải thích, “Một hôm tháng sáu, ta lại bị phụ hoàng trách cứ nên tâm tình uể oải, có một tiểu cung nữ mới vừa vào cung đánh bạo tới an ủi ta, ta cảm thấy cách nàng ta nói chuyện có chút giống ngươi bèn rất có hứng thú hàn huyên với nàng ta suốt một đêm. Nhưng chỉ chớp mắt thì nàng ta đã bị tiện nhân kia vu hãm tay chân không sạch sẽ, lôi ra đánh chết.”

"Tiện nhân kia", dĩ nhiên là ám chỉ Thái Tử Phi.

“Trong hậu cung xưa nay đều là như vậy.” Sở Dao thở dài. Có khi nàng chợt nghĩ mình cũng may mắn bị ngã gãy chân, bằng không sẽ phải gả vào Hoàng gia, sợ là phải đấu đá một ngày cũng không được ngừng nghỉ.

Bỗng nhiên đoán ra một khả năng, nàng trừng mắt nhìn về phía Minh Hành, không dám tin tưởng hỏi: “Điện hạ, ngài sẽ không vì giúp cung nữ bị uổng mạng kia báo thù nên tự trộm bức họa Núi Sông Vạn Dặm từ trong bảo khố, muốn vu oan Thái Tử Phi, làm nàng ta cũng nếm thử cảm giác bị người bôi nhọ tay chân không sạch sẽ đấy chứ?”

Thật đúng là không phải nàng suy đoán lung tung, loại chuyện này với cá tính của Minh Hành, tuyệt đối sẽ làm được.

Vừa thấy biểu tình chột dạ trên mặt Minh Hành, Sở Dao suýt nữa ngất xỉu: “Điện hạ, ngài...”

“Không, A Tiêu, ta không có.” Minh Hành vội vàng xua tay giải thích, “Tuy ta nhỏ hơn ngươi hai tuổi nhưng ngươi đừng coi ta như tiểu hài tử chứ! Ta biết tầm nghiêm trọng của việc này, cho dù ta không để bụng vị trí Thái Tử, nhưng cũng còn phải nghĩ cho cha ngươi nữa mà.”

“Vậy ngài chột dạ vì cái gì?”

“Ta...” Minh Hành thẹn thùng, “Tuy ta không tự trộm bức họa, nhưng có làm một kế hoạch khác để hả giận. Khi cùng tiện nhân kia đi thỉnh an Hoàng Hậu, ta bèn thuận tay trộm một thứ Hoàng Hậu rất thích, trở về chuẩn bị giấu ở tẩm cung của tiện nhân kia. Ả ta xuất thân từ mẫu gia của Hoàng tổ mẫu, vì thế Hoàng tổ mẫu lúc nào cũng che chở ả ta. Ta muốn cho ả ta biết tay, cũng coi như vì tiểu cung nữ kia báo thù.”

Đáy lòng Sở Dao buông lỏng, còn tốt, mấy năm nay rốt cuộc cũng biết chút nặng nhẹ: “Một khi đã như vậy thì có quan hệ gì đến bức họa?”

Nhắc tới vấn đề này, sắc mặt Minh Hành ngưng trọng hẳn, ghé vào tai "Sở Tiêu" nói nhỏ: “Hôm đó, ta sai tiểu thái giám tìm cách dẫn đi thủ vệ rồi lẻn vào phòng ả ta, chuẩn bị tìm chỗ tốt để giấu đồ trộm từ cung Hoàng Hậu, trong lúc vô ý phát hiện một tấm bản đồ bố phòng của Đông Cung -- vị trí mười hai đội Cấm quân, cứ mỗi bảy ngày lại biến hóa một lần. Khi đó ta không hiểu ả ta vẽ lại bản đồ bố phòng có ích lợi gì? Đông Cung cũng là nhà của ả ta mà, vì thế ta cũng không để ý. Nhưng mới qua hai ngày thì bảo khố bị mất trộm, chỉ lấy đi duy nhất bức họa Núi Sông Vạn Dặm.”

Sở Dao sau khi nghe xong ngây ngốc nửa ngày không phản ứng kịp, thận trọng hỏi: “Điện hạ, ngài biết hậu quả khi nói ra những lời này hay không?”

Lời này nói ra chẳng khác gì muốn chỉ chứng, án mất trộm ở Đông Cung có lẽ liên quan đến Thái Tử Phi. Thế nhưng chìa khóa ở trong tay Minh Hành, Thái Tử Phi là một nữ nhân yếu ớt thì không có khả năng đi bảo khố trộm bức họa, vậy nếu có thì cũng phải nhờ đến thế lực sau lưng ả ta -- -- Định Quốc Công phủ, Tống gia.

Nhưng Tống gia trộm bức họa làm cái gì?

Tống Tích là cữu cữu ruột thịt của Thánh thượng, năm đó vì nâng đỡ Thánh thượng đăng cơ mà tru sát toàn gia của Hoài Vương và Trấn Quốc Công. Mấy năm nay Định Quốc Công phủ nắm giữ Trung Quân Đô đốc phủ, là binh quyền trọng địa của kinh đô và vùng lân cận, ngoại trừ mười hai đội Cấm quân, ba đại doanh của Tạ Tòng Diễm cùng với Cẩm Y Vệ của Khấu Lẫm, gần như tất cả binh lực đều nằm trong tay Định Quốc Công phủ. Cũng khó trách người ta đồn rằng Đại Lương một nửa họ Minh, một nửa họ Tống.

Mà Tống gia cũng thực ngoan ngoãn, chỉ yên ổn nắm binh quyền, hậu nhân trong tộc không có quan văn cũng không tham dự triều chính. Mặc kệ phụ thân nàng và Viên Thủ Phụ đấu nhau gay gắt như thế nào thì Tống gia vẫn luôn đứng ngoài cuộc.

“Ta đương nhiên biết hậu quả -- ta không có bằng chứng gì, nếu chọc giận Tống gia thì vị trí Thái Tử này khẳng định không còn.” Minh Hành từ trên án thư nhấc lên thanh Tú Xuân Đao, “Lúc trước ta xuất cung tìm ngươi, vốn dĩ chính là muốn nói cho ngươi biết chuyện này, đáng tiếc gặp thích khách nên chưa kịp nói.”

“Nhưng điện hạ có thể nói cho phụ thân ta...”

“Ngoại trừ ngươi thì ta không thể tin nổi bất kỳ một ai. Từ nhỏ đến lớn, bên người của ta chỉ có một mình ngươi là thật lòng đối xử tốt với ta.” Minh Hành đưa Tú Xuân Đao cho "Sở Tiêu" rồi phân trần tiếp, “Hơn nữa, không phải ngươi dạy ta mọi việc phải để tâm đề phòng hay sao?”

“Nếu biết vậy thì ngàn vạn lần xin điện hạ đừng nói cho bất luận kẻ nào khác.” Sở Dao căn dặn, “Điện hạ cứ tiếp tục làm bộ không biết một chút gì, còn lại hết thảy hãy giao cho ta.”

“Được.” Minh Hành đáp ứng, lo lắng sốt ruột nhìn "Sở Tiêu" đeo Tú Xuân Đao bên hông, dặn dò giống y như lão ma ma: “A Tiêu à, cũng không biết ngươi chọc phải ai, đi lại bên ngoài ngàn vạn lần phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên hành sự đơn độc, ngàn vạn...”

“Được rồi, điện hạ tự chiếu cố mình cho tốt, ta đi theo bên người Khấu đại nhân rất an toàn.”

Trong lòng Sở Dao ôm tâm sự nặng nề, không rảnh cùng hắn nói chuyện phiếm bèn cáo lui rời đi.

*Đăng tại Wattpad by Bà Còm*

Khấu Lẫm đứng ngoài sân đón gió lạnh, khoanh tay nhìn "Sở Tiêu" từ trong điện đi ra. Sở Dao tiến đến bên cạnh hắn khẽ chào: “Đại nhân.”

“Thương lượng xong rồi?” Khấu Lẫm cười khẩy một tiếng, có ý chế giễu. Thật ra hắn cũng không cho rằng Thái Tử sẽ có manh mối gì, chắc hẳn chỉ vì muốn lừa hắn đi cứu Sở Tiêu mà thôi. Sở dĩ hắn đáp ứng, một nửa nguyên nhân là do hắn có hứng thú đối nghịch với Bùi Tụng Chi, một nửa kia đại khái là do lại mắc phải căn bệnh cũ thích lo chuyện bao đồng.

“Sự tình quan trọng, thuộc hạ xin ít thời gian thương thảo với gia phụ một chút, sau đó sẽ báo cáo cho đại nhân.” Sở Dao đang nói lời thật, manh mối quá nguy hiểm tuyệt đối không thể tùy tiện nói cho Khấu Lẫm -- lúc xưa Bùi Tụng Chi chỉnh hắn thảm như vậy, với tính tình "có thù tất báo" mà Khấu Lẫm vẫn luôn có thể chịu đựng không báo thù, có thể thấy được hắn cũng không dám trêu chọc đến Định Quốc Công phủ. Nếu hắn cầm manh mối Thái Tử cung cấp giao cho Định Quốc Công để tạo ân tình, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

“Sự tình quan trọng?” Khấu Lẫm hơi bĩu môi, biểu tình "ngươi thích diễn thì cứ tiếp tục diễn đi" lộ ra rõ ràng trên mặt: “Được, phê chuẩn cho ngươi đêm nay về nhà tìm cha ngươi thương thảo.”

“Đa tạ đại nhân.”

Khấu Lẫm hừ lạnh một tiếng, không muốn nói thêm những lời vô nghĩa, xoay người rời khỏi Hoàng cung.