Bí Ẩn Ngôi Trường Huyền Diệu

Chương 25: Mặt trăng đen




“Dương à, thật ra… con là pháp sư bóng tối.”

Mẹ cô lên tiếng khiến cốc nước trên tay cô không tự chủ mà rơi xuống đất vỡ tan.

“Mẹ… mẹ đừng đùa!”

Dương thất thần nhìn mẹ mình.

“Đây là sự thật! Ba là pháp sư bóng tối còn mẹ là pháp sư ánh sáng. Khi sinh ra Ngọc và con thì một trong hai đứa bắt buộc phải mang dòng máu pháp sư bóng tối. Mẹ xin lỗi.”

“Mẹ.”

“Đêm trăng nguyệt thực sắp diễn ra và con…”

“Ý mẹ là con sẽ một lần nữa hãm hại Ngọc?”

Cô lên tiếng sắc mặt trắng bệch.

“Đúng vậy, con nhất định phải bảo vệ Ngọc. Chỉ có con mới có thể làm được điều đó! Trong cơ thể con đang nắm giữ một trong bốn viên pha lê, pha lê tím! Tất cả lũ vampire đều đang tìm kiếm nó. Con nhất định phải bảo vệ Ngọc, hứa với mẹ nhé!”

“Vâng, nhất định con sẽ bảo vệ em ấy! Nhất định.”

****

Boong… Boong…

Tiếng chuông vang lên kéo Dương trở lại hiện tại. Cô mở mắt ra nhìn ánh trăng trên bầu trời.

“Mai là ngày nguyệt thực rồi!”

Dương khẽ thì thầm.

“Ha ha ha.”

Từ trên cây vang lên một nụ cười, sau đó xuất hiện một con rắn.

“Con rắn đó!”

Cô kinh hoàng nhìn nó. Đó chính là con rắn đã điều khiến cô hãm hại Ngọc nhưng chẳng phải cô đã giết nó rồi sao?

“Ngươi mãi không thể thoát khỏi bóng tối đâu!”

Con rắn lè lưỡi màu đỏ rồi nhe răng cười. Sau đó con rắn ấy liền biến mất.

“Là ảo ảnh ư? Chắc do mình suy nghĩ quá nhiều.”

Cô thở dài rồi quay về giường.

“Thật thú vị!”

Dạ Nguyệt ở trên cây nhếch mép cười gian tà.

---------------------------------------------

“Hôm nay là một ngày đặc biệt!”

Tôi vui vẻ lên tiếng.

“Biết rồi, biết rồi hôm nay là sinh nhật cậu và Dương chứ gì. Đừng nhảy nhót lung tung nữa!”

Lam thở dài nhìn tôi.

“Chị Dương! Hôm nay sinh nhật chúng ta hãy…”

Tôi vui vẻ chạy lại phía chị.

“Hôm nay chị không khỏe, em đi một mình đi.”

Chị lên tiếng rồi bước lên phía trước. Sao hôm nay trông chị lạ vậy?

“Ngọc, sao thất thần ở đây vậy?”

Thư ngạc nhiên nhìn tôi.

“Không, không có gì.”

“Sinh nhật vui vẻ!”

Thái Bảo đột nhiên xuất hiện khiến tôi giật mình. Cậu ta mỉm cười đưa cho tôi một túi quà.

“Ơ sao nhiều vậy?”

Tôi ngạc nhiên. Đây ít nhất phải hơn chục gói quá chứ chẳng chơi.

“Thì để bù cho những lần sinh nhật trước của cậu.”

“Cậu thật là…”

Tôi khẽ cười.

“Lớn rồi còn sinh nhật!”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến mặt tôi tối lại.

“Kệ tôi, liên quan gì đến cậu.”

Tôi hừ lạnh ngồi xuống chớt nhận ra trong ngăn bàn mình có một hộp quà bọc giấy trắng trông rất đẹp. Chắc của ai hâm mộ mình đây he he.

“Hừ.”

Hạo Phong liếc nhìn tôi rồi ngồi xuống.

“Không được quà nên ghen à? Tôi có người hâm mộ tặng đó.”

“Cô đúng là đồ ngốc!”

Dù sao hôm nay cũng là ngày vui không thèm đôi co với hắn! Tôi quay sang chỗ chị Dương, chị nhận được một hộp quà màu…

Vèo…

Tôi chưa kịp nhìn xong chị đã vứt ra ngoài. Ha ha, kiểu này chắc là của Minh Vỹ rồi.

*****

Hết giờ tôi mệt nhọc ôm một đống quà về.

“Tối nay ta phải đi ăn cái gì chứ nhỉ!”

Trang mỉm cười lên tiếng.

“Đương nhiên rồi!”

Tôi liền gật đầu phụ họa. Có ăn, ngu gì không đi!

“Xin lỗi, hôm nay tớ có việc bận.”

Chị Dương lên tiếng rồi bỏ đi. Rốt cuộc, chị ấy bị sao vậy?

“Dạo này trông Dương lạ quá!”

Lam nhíu mày nhìn theo bóng chị tôi.

“Chẳng lẽ cậu ấy vẫn chưa quên được ngày hôm đó?”

“Ngày hôm đó?”

Thư thắc mắc nhìn Trang. Nhỏ thở dài ánh mắt trở nên u buồn.

“Vào ngày này một năm trước Dương suýt nữa giết chết Ngọc. Do sự sai khiến của con rắn Orara phần tối của Dương bộc phát tạo thành sức mạnh hắc ám. Dù là chị em nhưng Dương luôn thua Ngọc một bậc nên cậu ấy nảy sinh lòng căm thù Ngọc. Chính điều này đã dụ con rắn đó tới. Nhưng bây giờ ổn rồi, bọn tớ đã giết chết con rắn, Dương cũng đã trở lại bình thường tuy nhiên cậu ấy vẫn còn ân hận về chuyện đó.”

“Đúng thế, lúc đó Ngọc đã sử dụng sức mạnh đó là gì nhỉ?”

Lam vuốt cằm lên tiếng.

“Là Hope!” – Tôi nhìn nhỏ rồi nói tiếp. – “ Pháp sư Yoko nói đó là một loại ngoại sức mạnh tức là sức mạnh do chính ta tạo ra không phải do di truyền. Tuy nhiên loại sức mạnh này rất dễ mất đi, chỉ xuất hiện trong vài trường hợp.”

“Nhưng chẳng phải bây giờ mọi việc đã ổn rồi sao. Ngoại hay nội cũng chẳng quan trọng nữa. Con rắn Orara đã bị tiêu diệt rồi cơ mà.”

“Đúng vậy!”

Tôi mỉm cười gật đầu.

“Thôi mau về đi! Ai về nhanh nhất sẽ được ăn nửa chiếc bánh sinh nhật.”

Trang mỉm cười ranh mãnh rồi cong chân chạy.

“Ê đứng lại! Hôm nay sinh nhật tớ cơ mà!”

“He he, còn lâu!”

----------------------------------------------

Dương đứng từ xa mỉm cười nhìn các bạn của mình. Cô bỗng giật mình nhìn mặt trời sắp lặn.

“Phải mau đi thôi!”

Cô khẽ lẩm bẩm rồi nhanh chóng chạy đi.

Tối. Khi mặt trăng chuẩn bị mọc cô đứng trên dòng sông đang chảy cuồn cuộn.

Tõm.

Dương liền ném chiếc vòng trên cổ của mình xuống dưới sông. Mặt trăng lên cao cơ thể cô vẫn chưa có sự biến đổi.

“Phù.”

Dương thở phào nhẹ nhõm định quay lưng đi thì cảm thấy thứ gì đó lành lạnh ở sống lưng liền dừng lại. Trước mặt cô chính là chiếc vòng mà cô vừa vứt. Hình mặt trăng trên chiếc vòng phát sáng rồi dần dần ngã sang màu đen. Dương lùi lại. Không, không, cô không muốn bị nó chi phối! Cô không muốn bị Orara chi phối!

“Cát!”

Một giọng nói vang lên ngay lập tức cát ở khắp nơi xuất hiện giữ hai chân cô lại. Chiếc vòng từ từ tiến lại gần Dương và…

“Không!!!!!”

---------------------------------------

“Chị Dương!”

Tôi hét lên rồi choàng tỉnh. Khẽ lau mồ hôi trên trán tôi nhìn ra ngoài. Mặt trăng… mặt trăng chuyển thành màu đen!

“A!”

Tôi hét lên kinh hãi.

“Sao vậy?”

Thư bật dậy nhìn tôi.

“Mặt trăng…”

“Đó chỉ là nguyệt thực thôi mà. Ngủ đi!”

Thư an ủi tôi rồi nằm xuống ngủ tiếp.

Nhưng tôi vẫn không an tâm được. Không được! Tôi phải đi tìm chị Dương. Chị Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Hắc, hôm nay tối quá!”

Tôi sợ hãi nhìn xung quanh. Bỗng một bóng người lướt qua khiến tôi giật mình.

“Chị Dương? Chị có sao không? May quá, em tìm chị mãi cuối cùng cũng gặp chị ở đây.”

Tôi mỉm cười chạy lại chỗ chị Dương.

“…”

“Sao chị không nói gì vậy? Chị Dương…”

“Cẩn thận!”

Một giọng nói vang lên sau đó cả người tôi bị nhấc bổng kéo lên cây.

“Hạo Phong?!”

“Cô có biết là vừa nãy cô suýt mất mạng không?”

Hắn tức giận nhìn tôi.

“Hả?”

“Ngốc! Đó không phải là chị cô đâu!”

“Ơ đúng là chị tôi mà.”

Tôi nhìn xuống người con gái vừa nãy. Đúng là chị Dương mà.

“Cô ấy đang bị sức mạnh hắc ám chi phối. Cô ấy là một… pháp sư bóng tối.”

Hắn lạnh lùng giải thích khiến tim tôi hóa đá.

“Không thể nào! Không thể có chuyện đó được! Nói với tôi đây chỉ là mơ đi.”

“Đây là sự thật! Và cô phải tin điều đó! Chị cô thực chất là một pháp sư bóng tối, một khi đã là pháp sư bóng tối thì mãi mãi cũng không thể quay lại làm pháp sư ánh sáng được nữa.”

Hắn liền giải thích. Mỗi lời nói như một nhát dao đâm vào trái tim tôi. Làm ơn, xin ai đó hãy nói với tôi đây không phải sự thật. Hãy nói rằng đây chỉ là một giấc mơ mà thôi.

“Cô hãy ngồi đây. Tôi xuống dưới kia xử lí!”

Hắn nói rồi từ đằng sau lưng mọc ra một đôi cánh. Sau lưng chị Dương cũng xuất hiện một đôi cánh màu xám, đôi mắt chị chuyển sang màu tím than nhìn chằm chằm Hạo Phong.

“Ma vương kiếm.”

“Nguyệt ma kiếm.”

Hai thanh kiếm cùng xuất hiện. Một đen một tím va vào nhau tạo ra tiếng leng keng. Tôi phải làm sao đây? Tôi muốn giúp nhưng không biết làm gì.

“Cô có thể làm được đó!”

Một giọng nói vang bên tai tôi.

“Sera?”

“Hãy giải phong ấn cho tôi!”

“Tôi không thể!”

Tôi liền lắc đầu.

“Cô đúng thật là cứng đầu! Vậy nếu cô có phép thuật… cô sẽ cứu ai?”

“Tôi không giúp ai hết!”

Tôi liền trả lời lập tức giọng nói của Sera biến mất.

Choang.

Một tiếng động vang lên khiến tôi giật mình. Bọn họ đã ra đòn quyết định rồi ư? Không được! Tôi không để ai chết được! Tôi phải làm gì đây?

“A!”

Tôi ngạc nhiên nhìn chiếc vòng cô đang phát sáng của mình.

-----------------------------------

“Đến lúc phải quyết định rồi! Xin lỗi, dù cô là chị của Ngọc nhưng tôi buộc phải làm vậy.”

Hạo Phong lạnh lùng giơ kiếm lên.

“Chưa chắc!”

Dương nhếch môi cười khẩy rồi lao về phía cậu. Hai thanh kiếm mạnh như nhau cùng lao về hai hướng ngược nhau với tốc độ cực mạnh. Ai sẽ là người bị đâm? Và…

“Hự!”

Một tiếng kêu vang lên. Đôi mắt của Phong và Dương đều mở to. Hai thanh kiếm cùng một lúc… đêm xuyên qua người của… Ngọc.

Đôi cánh của Ngọc, một đôi cánh trong suốt như pha lê bỗng vỡ tan. Máu từ khóe môi cô chảy ra, Ngọc lảo đảo ngã xuống.

“Ngoc!”

Hạo Phong hét lên đỡ lấy cô.

“May là… hai người không sao…”

Ngọc mỉm cười nhìn hai người.

“Đúng vậy, con nhất định phải bảo vệ Ngọc. Chỉ có con mới có thể làm được điều đó…”



“Vâng, con hứa nhất định con sẽ bảo vệ em ấy!”

Lời nói của mẹ vang lên trong đầu Dương khiến cô bừng tỉnh nhìn Ngọc. Bây giờ trông Ngọc rất yếu ớt tưởng như cô có thể vỡ tan như đôi cánh vừa nãy.

“Mau đưa đến bệnh viện!”

Dương hét lên. Nhanh như cắt, Hạo Phong lao tới bệnh viện đập cửa rầm rầm. Các bác sĩ liền đặt cô lên xe chuẩn bị vào phòng cấp cứu. Trước khi đi Ngọc nắm lấy tay Dương khẽ nói.

“Chị Dương… Ho… Ho… pe…”

“Dương, đã xảy ra chuyện gì?”

Lam Trang và Tiến cùng xuất hiện nhìn cô.

“Chính tớ… chính tớ đã… hức hức…”

Cô nhìn bàn tay còn dính máu của Ngọc bật khóc nức nở.

“Bệnh nhân Bảo Ngọc, đang trong cơn nguy kịch e rằng…”

Giọng của bác sĩ vang lên khiến toàn thân cô cứ đờ.

“Ngọc!!!”

Dương hét lên rồi ngất đi trong làn nước mắt.