Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 12




Khoảnh khắc nhìn đến con dao này, ánh mắt camera Vương không thể tưởng tượng được nhìn chủ tịch câu lạc bộ Hồ: “Anh Hồ, đây là của anh…”

Sắc mặt chủ tịch câu lạc bộ Hồ đen như đáy nồi, không nói ‘đúng vậy’, cũng không nói ‘không phải’.

Tả Hinh giật mình hỏi: “Chủ tịch câu lạc bộ?”

“Anh ta nói dao quân đội mà anh ta mua là hàng pha ke cao cấp, làm giống y như hàng thật, lại còn từng khoe khoang với chúng tôi.” Camera Vương không còn nói với giọng lạnh nhạt mất kiên nhẫn như trước nữa, ánh mắt phức tạp nhìn người bạn của mình: “Tôi sẽ không nhớ lầm đâu, đây chính là đồ của anh.”

Gương mặt chủ tịch câu lạc bộ Hồ đỏ lên: “Không phải tôi! Tôi với cô ấy không oán không thù, gϊếŧ cô ấy làm gì? Tôi bị điên à? Không phải tôi!”

Cậu ta dùng sức phất tay, tứ chi không ngừng run rẩy, gân xanh trên huyệt Thái Dương nhảy loạn: “Nhất định có người cầm dao của tôi, cố ý hãm hại tôi. Rất nhiều người đều biết tôi có thứ này, sao tôi có thể dùng thứ rõ ràng như vậy để đi gϊếŧ người được?”

Đạo cụ Đặng hỏi: “Ý của anh là đây không phải do anh để?”

“Đương nhiên không phải!” Chủ tịch câu lạc bộ Hồ phản bác.

“Mặc kệ có phải anh ta hay không, nhất định là hung thủ để ở đây.” Tả Hinh chắc chắn nói: “Đây là hung khí, bên trên nhất định còn có vân tay, thử một chút là biết ngay của ai.”

Chủ tịch câu lạc bộ Hồ kiên trì biện giải: “Tôi muốn gϊếŧ người mà tự lấy dao của mình đi gϊếŧ? Hơn nữa, lúc tôi xuống lầu căn bản không cầm dao, trừ phi tôi đã muốn gϊếŧ cô ấy từ lâu. Nhưng động cơ ở đâu? Các người thấy tôi với Đường Vũ Nhiên có chỗ nào không đúng không? Tôi còn trông cậy vào bộ phim này quay thật tốt mà, gϊếŧ nữ chính, tôi tìm ai để quay đây?”

Cậu ta nói có lý, chỉ dựa vào cái này không thể nhận định cậu ta chính là hung thủ được.

“Hung khí để tôi bảo quản trước.” Giản Tĩnh dùng bao nilon bọc hung khí lại, trực tiếp cầm trên tay: “Mọi người tìm tiếp xem còn có để sót thứ gì hay không. La Tuấn, phiền cậu dẫn tôi đến chỗ phát hiện cánh con bướm nhìn thử xem.”

La Tuấn gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Hai người bung dù đi xuống lầu, theo cơn mưa đi đến hoa viên nhỏ.

Giản Tĩnh để cậu ta đi trước rồi hỏi: “Cậu cảm thấy có phải chủ tịch câu lạc bộ không?”

“Khó mà nói, anh ta nói có lý, tự dùng đồ của mình làm hung khí quả thật có hơi ngu.” La Tuấn dùng điện thoại rọi đèn về trước: “Nhưng nếu không phải ủ mưu gϊếŧ người, hơn nữa nhất thời xúc động, dùng đồ của mình thì cũng rất bình thường đi?”

Giản Tĩnh nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, phụ họa nói: “Anh ta có đầy đủ thời gian để làm chuyện này, tôi cũng hoài nghi anh ta.”

La Tuấn cười, chân giẫm từng bước đi về phía trước.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã đi vào hoa viên nhỏ, thân cây rậm rạp che đi phần lớp tầm mắt, đất bị nước mưa xối thành bùn, vô cùng lầy lội vô cùng.

“Đại khái là ở chỗ này.” La Tuấn tùy ý chỉ chỗ: “Lúc trước khi tôi với Đặng tới thì không phát hiện có dấu chân gì, hẳn là bọn học đến đây trước khi trời mưa, hiềm nghi của Vương không lớn lắm.”

Giản Tĩnh hỏi: “Vì sao?”

“Anh ta kêu Hồ xuống là quá thừa thãi.” La Tuấn phân tích: “Hơn nữa tôi xem đoạn phim, lúc sau anh ta đổi vài nơi, thời gian đều rất vụn vặt.”

Giản Tĩnh lại gật đầu tiếp: “Hồ là người có hiềm nghi lớn nhất, tôi sẽ nói với cảnh sát, chân cậu làm sao vậy?”

Tư thế đi đường của La Tuấn có chút kỳ lạ, khập khiễng.

“Không có việc gì, lúc trước khi đi xuống không thấy rõ đường, trượt té.” Cậu ta vội vàng nói: “Hẳn là không nghiêm trọng, trở về chườm lạnh là được.”

Giản Tĩnh cầm điện thoại chiếu rọi xung quanh: “Đường phía trước có hơi nhỏ, hẳn là có thể vòng về, từ nơi này đi thôi. Cậu cũng thật là, nói chân bị trẹo sớm đi, tôi sẽ bảo người khác đi xuống với tôi.”

“Thật sự không có việc gì, tôi cũng muốn làm gì đó cho Vũ Nhiên.” La Tuấn lộ ra vẻ bi thương: “Cô ấy còn trẻ như vậy.”

“Đúng thế, sao hung thủ lại có thể ra tay được chứ?” Giản Tĩnh nhẹ nhàng thở dài.

Ánh sáng đèn pin xuyên qua cỏ cây ướt đẫm, chiếu vào con đường nhỏ phía trước.

Đá lát đường là con đường mòn cố ý lộ ra trong hoa viên, vì để đi tiện ra vào, hai bên trái phải có một con đường nhỏ, có thể vòng đến hai bên khu dạy học.

Bọn họ đi bên trái, sau khi vòng qua một nửa hoa viên tới chỗ để xe đạp bên cạnh khu dạy học cũ. Nơi này để lượng lớn xe đạp cũ bị bỏ, tất cả đều rỉ sét loang lổ.

Chuyển qua chỗ để xe đạp thì trở lại khu dạy học, mà ra bên ra vào này vừa lúc tới gần WC.

Giản Tĩnh lấy điện thoại ra nhìn, xuống lầu đi tới hoa viên nhỏ tốn hai phút, hoa viên nhỏ vòng về phòng học phải năm phút.

Chẳng qua hiện tại trời mưa, nếu như nam sinh bước chân nhanh thì có lẽ còn có thể giảm bớt một hai phút.

Cô không nhớ rõ lần đầu tiên La Tuấn đi WC mất bao lâu, nhưng nhớ mang máng là rất dài, nhất định vượt qua mười phút, mười lăm phút cũng chưa chắc không có khả năng.

‘Ò í e’ Ở xa truyền đến tiếng còi cảnh sát chói tai.

Điện thoại cũng có cuộc gọi đến, Giản Tĩnh bảo La Tuấn rời đi trước, bản thân đi đến chỗ yên tĩnh nghe máy: “Alo, cảnh sát Quý?”

Quý Phong nói thẳng: “Ở đâu?”

“Khu dạy học cũ.” Giản Tĩnh dựa vào hành lang, phất tay với xe cảnh sát: “Thấy được chưa?”

Quý Phong nói: “Thấy được rồi, chờ.”

Ba phút sau, cảnh sát rốt cuộc cũng đến.

Quý Phong kêu hai cảnh sát mới dò hỏi các thành viên khác của câu lạc bộ, riêng phần mình đi hỏi Giản Tĩnh: “Tình hình thế nào?”

Giản Tĩnh chần chờ.

“Cô biết cái gì thì nói cái đó.” Quý Phong xoa giữa mày, đè xuống mệt mỏi: “Phương hướng đúng, chúng ta rất nhanh là có thể phá án, phương hướng không đúng, lãng phí lực lượng cảnh sát không nói, cũng dễ dàng mất đi chứng cứ.”

Giản Tĩnh lúc này mới nói: “Tôi chỉ là nói góc nhìn của mình thôi, anh đừng cười.”

Quý Phong: “Tuyệt đối sẽ không.”

“Được thôi.” Giản Tĩnh ấp ủ, không quá xác định mà nói: “Có lẽ tôi đã tìm ra được hung thủ rồi.”

Quý Phong bị sặc: “Khụ khụ khụ, cái gì?”

“WC nữ lầu bốn không phải là hiện trường đầu tiên, phía dưới thùng rác WC nam lầu ba tìm được một con dao, là đồ của chủ tịch câu lạc bộ Hồ, nhưng không nhất định là hung khí. WC nữ lầu hai có vết máu, không xác định có phải là của Đường Vũ Nhiên hay không, ở sau hoa viên khu dạy học, phát hiện mảnh nhỏ của bông tai.”

Giản Tĩnh không tốn nhiều nước miếng lắm, trực tiếp trình bày chứng cứ.

Quý Phong vừa nghe, nhất thời đổi mới: “Đều là cô phát hiện? Tiếp tục nói.”

“Tuyến thời gian của mỗi người tôi đều sửa lại xong, gửi cho anh.” Giản Tĩnh copy paste bản ghi nhớ, gửi tin nhắn cho Quý Phong: “Hiện tại tôi nói phỏng đoán của mình cho anh, anh nghe thử chút ha.”

Cô trầm ngâm không bao lâu, phân tích nói: “Đầu tiên, Đường Vũ Nhiên với Đặng có kế hoạch, gạt mọi người sắp xếp một cảnh tượng máu me ở WC nữ lầu bốn, mục đích là tạo ra sự kiện đặc biệt, tăng thêm mánh khóe cho buổi quay phim của chúng tôi. Vết máu ở hiện trường có thể chứng minh cho quan điểm của tôi, mấy dấu tay máu là của bản thân Đường Vũ Nhiên.

“Vào lúc 22:15, cô ấy rời đi để bố trí hiện trường, sau đó xuống lầu hàn huyên một lát với Vương Hạo, Đặng biết cô ấy đi hoa viên nhỏ. Tôi cảm thấy thời gian này có thể tin, bởi vì nếu Vương nói dối thì không thể bảo đảm không bị người khác chọc thủng.

“Cho nên khoảng 22:30, Đường Vũ Nhiên còn sống. Lúc tôi kiểm tra thi thể, tóc và quần áo của cô ấy đều không ướt, trời mưa là lúc 23:02, cô ấy chết vào khoảng thời gian này.”

Quý Phong nghe rất chuyên tâm, thuận tay lấy điếu thuốc ra đốt lên, hút mạnh hai hơi, cả người đều lên tinh thần.

“Tiếp tục nói.” Anh ấy thúc giục.

Giản Tĩnh nói: “Vương vẫn luôn ở đây quay chụp tư liệu sống, thời gian rất vụn vặt, tôi cảm thấy anh ta không có đủ thời gian đi gϊếŧ người, hơn nữa còn phải hoàn thành ngụy trang. Bởi vì hiện trường từng bị chuyển dịch, một mình Tả Hinh là nữ sinh cũng làm không được, tôi cũng loại trừ cô ấy, kế tiếp còn lại ba người là Đặng, Hồ và La.”

“Từ 22:30 đến 22:40, Đường Vũ Nhiên còn sống, Đặng rời đi sát sau đó, chúng ta không thể xác định cụ thể thời gian. Nhưng tới gần hai mươi ba giờ, anh ta lại chủ động kể chuyện anh ta đi ngụy trang nên tôi cho rằng anh ta không biết nơi đó không phải hiện trường đầu tiên… Đoạn đối thoại này tôi có ghi âm, một chút nữa anh tự nghe, tôi cảm thấy không phải là anh ta.”

“Người khiến tôi nghi ngờ là Hồ và La, nhưng cuối cùng tôi xác định là La.”

Quý Phong hỏi: “Bởi vì hung khí là của Hồ?”

“Một trong những nguyên nhân hung thủ giả tạo hiện trường, rồi để hung khí ở WC lầu dưới là muốn không cách nào tự bào chữa. Với lại nếu là Hồ, thời gian anh ta rời đi quá dài. Nhưng quan trọng nhất chính là, tôi cảm thấy tuyến thời gian của La Tuấn càng khớp hơn.”

Giản Tĩnh tiến vào bộ phận trinh thám: “Anh ta với Đường là quan hệ người yêu, định ngày hẹn gặp đơn giản hơn so với người khác. Đường ở phút bốn mươi kết thúc cuộc gặp với Vương, lại hẹn La, cũng có thể là ngược lại, phút bốn mươi La rời đi, xảy ra mâu thuẫn với cô ấy rồi gϊếŧ cô ấy. Vì phòng ngừa thi thể bị Hồ và Vương phát hiện, anh ta đi đường nhỏ phía sau hoa viên kéo thi thể đến WC nữ lầu hai, bởi vì lầu bốn lúc nào cũng có thể có người tới, sau đó về phòng học.

“Tiếp theo, anh ta lấy được con dao của Hồ trong phòng học, 23:05 rời đi, muốn ngụy trang WC nữ lầu hai thành hiện trường vụ án đầu tiên, nhưng sau khi đâm bị thương thi thể, anh ta phát hiện thi thể chảy máu rất ít, không cách nào đạt tới yêu cầu của anh ta, cho nên suy nghĩ linh hoạt, nghĩ đến kế hoạch ngụy trang của Đường Vũ Nhiên, ngấm ngầm đánh tráo, trực tiếp dùng hiện trường giả của lầu bốn, sau đó ném hung khí đến WC nam ở lầu ba.

“Đương nhiên, tôi không biết anh ta có biết rõ kế hoạch này hay không, nhưng kế hoạch của Đường Vũ Nhiên không có khả năng là gần đây mới có, bọn họ lại nói chia tay mấy hôm trước, tôi có lý do hoài nghi La biết chuyện.”

Quý Phong đè điếu thuốc: “Còn nữa không?”

“Chiếc thùng rác ở WC nữ lầu hai, túi đựng rác đã không còn.” Giản Tĩnh suy tư nói: “Phía sau ván cửa có treo thời gian vệ sinh, mười tám giờ đổi túi đựng rác, nhưng có một phòng là trống không. Tôi đoán anh ta xé rách túi đựng rác để ngăn máu, cho nên trên người mới không bị dính vào, mà thứ này, hiện tại vẫn ở trên người anh ta.”

Quý Phong vỗ tay, khá thoải mái mà nói: “Nếu cô đã có ý tưởng, chúng ta cứ để anh ta phối hợp công việc trước.”

Thấy anh ta sảng khoái như vậy, Giản Tĩnh ngược lại chần chờ: “Lúc trước đều là suy đoán của tôi, sai rồi thì phải làm sao bây giờ?”

“Sai rồi thì sai thôi, cho dù là chúng tôi, phạm sai cũng không ít lần đâu.” Quý Phong cười: “Không phải sợ phạm sai lầm, có việc thì tôi che cho cô, đi.”

Đây là lần đầu tiên Giản Tĩnh làm trinh thám, đương nhiên vô cùng khát vọng nghiệm chứng kết quả nên lập tức bỏ qua chần chừ, nhanh chóng đi vào.

Trong khoảnh khắc đi vào, bên trong nhất thời an tĩnh, những người khác không hẹn mà cùng mà nhìn về phía cô, suy đoán cô rốt cuộc đã nói gì với cảnh sát.

Quý Phong ra hiệu với cô ý bảo cô nói.

Giản Tĩnh mấp máy khóe môi, tầm mắt đảo qua Tả Hinh tò mò, chủ tịch câu lạc bộ Hồ căng thẳng, camera Vương nhíu mày, đạo cụ Đặng mê man, cuối cùng rơi xuống vẻ mặt bình tĩnh của nam chính La.

“La Tuấn.” Cô nói: “Có thể phiền anh cởi giày ở chân trái ra được không?”

Yêu cầu này không thể hiểu được lại khiến cho sắc mặt của La Tuấn biến đổi.

Cậu ta lớn lên rất đẹp trai, ngày thường cười tươi cũng lừa không ít cô gái, nhưng lúc này đây, chỉ sợ chính cậu ta cũng không biết vẻ mặt của mình khiến cho người ta sợ hãi cỡ nào.

Khiếp sợ, căng thẳng và kháng cự theo bản năng này, không hề giữ lại mà lộ ra hết.