Thông tin truyện

Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao

Bị Chồng Ruồng Bỏ Cũng Tiêu Dao

Nguồn:

DĐ Lê Quý Đôn

Trạng thái:

Đang ra
Đánh giá: 7.9/10 từ 27 lượt
Thể loại: Xuyên không, nữ cường, YY, 3s, HE
Editor: tieudangnhi

"Chưa bái đường thì dĩ nhiên hưu thư cũng thể không thể viết nha" giọng nói băng lãnh không chút tình ý vang lên. Trong ngày đại hôn của mình nàng lại bị từ hôn.
...
Nước mắt rơi như châu sa, gương mặt đáng yêu tràn đẩy vẻ thương tâm: "Tướng công người thật sự muốn ta sao?". Đáp lại dáng vẻ đau lòng của nàng là cái nhìn cao ngạo, vẻ trào phúng chán ghét tới cực điểm của hắn.

Nhưng hắn không biết rằng, sau khi hắn xoay người rời đi, gương mặt nàng lại xuất hiện nụ cười như gió xuân.

Nhiều lần bị trọng thương khiến hắn thật sự tức giận, hắn vẫn luôn tự hỏi ai mà có bản lãnh lớn như vậy? Nhưng hắn không ngờ được, người cứu được Đường gia quật khởi lại là nàng.
Đến khi gặp lại, từng cử chỉ, cái nhíu mày của nàng lại hấp dẫn hắn đến vậy, gương mặt điềm đạm mang theo vẻ cơ trí, mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay.

Đây là nữ nhân nhát gan, mềm yếu mà hắn không cần trước kia sao?

Quân Vô Ưu

"Ngươi dám lừa trẫm" gương mặt thâm trầm, âm lãnh tới cực điểm. Đường đường là vua một nước lại bị nàng trêu đùa, khiến hắn ban hôn nàng cho người khác.

Nàng nói: "Ta rất chân thành a, lúc đó ta cầu hôn nhưng là ngài đường đường cự tuyệt a, vậy ta lừa ngài chỗ nào?". Chẳng qua nàng chỉ nói những lời người khác không dám nói, đem hoàng thượng dọa một chút thôi nha.

"Ngươi!" trên mặt người nào đó tràn đầy tức giận, lời của nàng khiến cho hắn thật sự kinh ngạc. Suy nghĩ một lúc hắn cười tà tà nói:"Vậy trẫm hiện tại đồng ý với ngươi"

"Hiện tại?" nàng lạnh nhạt trả lời :"vẫn là thôi đi, vì ta không có hứng thú"

Quân Vô Tà bỡn cợt nói "Ngươi đối với người khác là một dạng háo sắc, tại sao đến lượt bổn vương lại khác rồi, ngươi mau tới đây a, bổn vương nguyện ý để ngươi ôm về nhà"

"Nga" gương mặt bỗng nhiên tươi cười, nhưng chỉ một giây sau

"a, a, ngươi. bổn vương không muốn sống" âm thanh hoảng sợ như gặp phải quỷ vang lên.
 
Tương Vương:

"Làm phi của bổn vương, sống trong phủ của ta, không cần bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt" giọng nói mang theo vài phần ảo não cất lên.

"Di, không phải ngươi đã từ hôn rồi sao?"

"Thánh chỉ chưa thu hồi, thì ngươi vĩnh viễn là của bổn vương" giọng nói dù lạnh băng nhưng chính hắn cũng không nhận ra mình có chút chờ mong.

"Nha, ta đây sẽ đi tìm hoàng thượng rút lại thánh chỉ, chắc chắn ngài sẽ rất thích a!" giọng nói lanh lảnh khiến hắn phải phun lửa giận giữ.

Phong Dật Hiên:

"Mấy ngày trước ngươi còn ăn đậu hũ của ta, sao nay lại vờ như chưa từng?" không hổ là mỹ nam đệ nhất kinh thành, nụ cười của hắn khiến người ta như được tắm gió xuân.

"Ngươi cũng nói nha, đó là chuyện của mấy ngày trước rồi"

"..."

Quân Vô Ngân, Ngày trước hắn một mực khinh thường nữ nhi nhưng sao giờ lại vừa ý nàng rồi.

Lãnh Duy Thần "Qủa nhiên là kỳ nữ" được nghe những câu chuyện về nàng, hắn thật tâm phục khẩu phục.


Bình luận truyện