Bị Dạy Dỗ Thành Thánh (Truyện Chữ)

Chương 46: 46: Giáng Lâm 1





"Điều này thật sự có chút kỳ quái.

" Sa Xuyên nhíu mày nói, rất nhanh chân mày giãn ra, cười nói: "Mặc kệ hắn làm cách nào để khôi phục, hai chúng ta liên thủ là có thể dễ dàng chém chết Lục Chính Hằng, sau đó đi đến Tề Hoàng cung phục lệnh.

""Cũng đúng.

" Nói như vậy, Tương Trạch cũng cười.

Sau đó, đoàn người bay lên trời, bay về hướng Lục quốc.

Ước chừng thời gian bảy tám ngày sẽ có thể tới Lục quốc!.

.

Lục quốc.

Sân đấu võ.

Lục Trần lười biếng ngồi trên ghế, hơn một trăm mét, chỉ thấy bóng dáng Lục Chính Hằng lấp lóe, xuất hiện các nơi trên không trung, có một tia ánh sáng màu trắng bắn ra, khiến không gian đều đang run rẩy.


Lục Chính Hằng đang tu hành hai môn võ học cấp Thánh.

Không bao lâu sau, Lục Chính Hằng xuất hiện trước mặt Lục Trần, hơi thở có chút dồn dập, mở miệng nói: "Võ học cấp Thánh này khó nhằn thật sự, nhất là đồng thời thi triển hai môn, ta cảm thấy khoảng hai phút là thể lực sẽ hao hết.

"Sở dĩ võ học cấp Thánh có uy lực cực mạnh, là bởi vì linh lực duy trì vận chuyển tiêu hao gấp mấy lần võ học bình thường, cho dù một Vương cảnh sở hữu lượng lớn linh lực, cũng chỉ có thể duy trì khoảng vài phút.

Lục Trần nói: "Hai phút đủ để chớp nhoáng giết hai Vương cảnh.

"Bản thân Lục Trần hắn thi triển thử thì cũng không kiên trì được bao lâu, bởi vì võ học cấp Thánh, thật sự rất hao phí thể lực.

Lục Chính Hằng cười nói: "Đúng thế.

"Thời gian hắn tu hành chỉ mới mười ngày, sơ khuy môn kính, ví dụ như thi triển thân pháp Lôi Minh Thiên Quân, tuy vẫn chưa sinh ra tiếng sấm nhưng không gian tăng lên còn rất lớn, chỉ tu luyện thời gian mười ngày, tốc độ có được hiện giờ tăng gần như gấp đôi so với trước đây.

Thời gian hối hả trôi qua, năm sáu ngày sau.

Trong khoảng thời gian này, không ngừng có thế lực của Vương thành rời đi, bởi vì bọn họ đã biết được, nhân mã của quân vương hai nước sắp đến rồi, đến lúc đó quân vương Lục quốc hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Hơn nữa dư âm bộc phát của đại chiến Vương cảnh rất có thể khiến thành trì hủy diệt, để tránh bị ảnh hưởng tới thì nên trước tiên rời khỏi nơi thị phi.

Nhưng mà, có số ít người đã sống ở đây nhiều thế hệ vẫn ở lại.

Ngày này, bên ngoài Vương thành, một đám cường giả ngự không phi hành, đi tới vương cung, người dẫn đầu là Tương Trạch và Sa Xuyên, bọn họ tới Lục quốc sớm hơn thời gian dự tính hai ngày.

Bọn họ không che dấu khí tức của mình.

Giờ khắc này, mọi người trong Vương thành ngẩng đầu, cảm nhận được khí tức vương giả cao cao tại thượng, thầm nghĩ ngày này cuối cùng đến rồi sao.

Cùng lúc đó, Lục Chính Hằng đang tu luyện bỗng nhiên cảm giác được khí tức quen thuộc, bèn ngừng lại, hai mắt khẽ híp nhìn chằm chằm phía xa.

"Làm sao vậy, lão già.

" Lục Trần hỏi.

Lục Chính Hằng nói: "Bọn họ đến rồi.

""Lục Chính Hằng, ra đây chịu chết.


" Hắn vừa dứt lời, một giọng nói tràn ngập uy nghiêm truyền đến từ xa xa, dư âm mênh mông cuồn cuộn bao trùm cả Vương thành, tất cả mọi người trong Vương thành đều nghe được câu nói bá đạo này.

Không bao lâu, một đoàn người xuất hiện trên bầu trời của Vương thành, uy áp đáng sợ giống như thủy triều bao trùm xuống.

Toàn bộ cấm vệ trong Vương cung hội tụ lại, căng thẳng nhìn chằm chằm đoàn người trên trời cao.

"Lục Chính Hằng, không ngờ mạng ngươi khá lớn đấy, độc Hạt Vương mà cũng không độc chết ngươi được.

" Tương Trạch nhìn thấy Lục Chính Hằng đứng trước mắt, vả lại còn không sao cả thì hơi sửng sốt, sau đó hắn kinh ngạc nói.

Lục Chính Hằng còn chưa kịp mở miệng, Lục Trần nói: "Người tốt không sống lâu, tai họa kéo dài ngàn năm.

"Sắc mặt Lục Chính Hằng hơi đen đi, quay đầu trừng Lục Trần một cái, nghịch tử này nói chuyện gì đấy.

Một đám cấm vệ Vương cung cũng cạn lời.

Rốt cuộc điện hạ là bên ta hay là bên địch vậy.

Đám người trên không cũng kinh ngạc nhìn Lục Trần, sau đó cảm giác được khí tức của Lục Trần thì bĩu môi nói: "Thật yếu.

"Giọng nói rất lớn, không che đậy gì.

Thanh niên tuấn kiệt hai nước nhìn thấy trong vương cung, trừ Lục Chính Hằng và một đám người mặc áo giáp, cộng thêm một tên mới Tẩy Tủy cảnh viên mãn ra, không có thanh niên kiệt xuất xuất sắc thì có chút thất vọng.

Bọn họ đi theo quân vương, là vì để luận bàn với hậu bối của các đại gia tộc Vương thành, hiện giờ thấy chỉ có một tên Tẩy Tủy cảnh thì vô cùng thất vọng.


Bọn họ không biết rằng, thiên tài kiệt xuất Vương thành, trên cơ bản đã bị Lục Trần diệt cả rồi.

Nếu những người không tạo phản, ví dụ như Phương Đằng, Nhiếp Hoa, Chương Uy!.

, đều là thiên tài kiệt xuất Lục quốc, nhưng mà những người này đã bị Lục Trần giết sạch sẽ.

Trên không, khí cơ chắc chắn của Tương Trạch và Sa Xuyên khóa chặt Lục Chính Hằng, sợ Lục Chính Hằng nổi dậy, chó cùng rứt giậu, ra tay với thanh niên tuấn kiệt sau lưng bọn họ.

Tương Trạch đứng ở trên cao, nhìn xuống Lục Chính Hằng, lạnh lùng cười: “Tội nhân Lục Chính Hằng, ngươi có thể nói.

”Sa Xuyên chắp hai tay sau lưng, uy áp Vương cảnh hậu kỳ phát ra, nhàn nhạt nói: “Lục Chính Hằng, ngươi chịu trừng phạt đi.

”Trong giọng nói của Sa Xuyên, mang theo tự tin rất lớn, chỉ dựa vào một mình hắn có thể áp chế Lục Chính Hằng, hiện giờ Tương Trạch cũng ở đây, hai đại Nhân Vương chống lại một người, căn bản Lục Chính Hằng không có cơ hội phản kháng.

Cho nên, Sa Xuyên muốn Lục Chính Hằng tự sát, chết như vậy còn chút thể diện, còn có thể giữ lại nguyên thi thể.

Nếu chờ bọn họ ra tay, có thể không giữ lại nguyên thi thể.

.