Bị Độc Thân

Chương 4-3: Đó chính là ca khúc chủ đề của anh, giờ cô đã trở thành người xưa chuyện cũ mất rồi




4.3 Đó chính là ca khúc chủ đề của anh, giờ cô đã trở thành người xưa chuyện cũ mất rồi

“Chi phí cơ hội cho tình yêu trước nay đều rất cao. Vì một cái cây mà từ bỏ cả rừng rậm tươi xanh, vì một con người mà từ bỏ toàn bộ thế giới. Tại sao người phụ nữ lại dễ dàng bỏ cuộc đến thế? Thông thường đều do chi phí cơ hội quá cao.

Người phụ nữ có thể kiêu ngạo, nếu như có nguồn vốn kiêu ngạo, nhưng tốt nhất nên khiêm nhường ngoài mặt, ngạo mạn trong lòng!”

Thời khắc giao thừa cuối cùng cũng đến. Đồng hồ đếm ngược thời gian vừa về mốc số 0, thì pháo hoa cùng lúc sáng rực cả bầu trời, tiếng pháo nổ râm ran khắp nơi. Hiểu Khê cầm theo pháo dây với pháo hoa mà mình đã mua trước đó xuống dưới nhà, nhìn lên pháo hoa lộng lẫy sáng rực cả một vùng trời, cô cùng hò hét, hoan hô với lũ trẻ nhỏ. Cô nhắm mắt lại, chắp tay thành tâm cầu nguyện. Nghe nói lúc nhìn thấy pháo hoa hoặc mưa sao băng, nhất định phải nguyện ước, vì những điều ước đó sẽ có thể trở thành hiện thực. Không cần biết điều đó có thật hay không, nhưng những lời đồn về việc ước nguyện có thể trở thành hiện thực đúng là có một sức hút vô cùng to lớn.

Trước đây, Hiểu Khê chưa bao giờ đích thân châm đốt pháo dây hay pháo hoa nhưng cũng không thể để uổng phí số pháo đã mua đó được. Cô đứng ngoài gió lạnh châm lửa, càng lúc càng khâm phục sự dũng cảm của bản thân.

Trước đây, cô còn không biết phải đặt đồng hồ, chỉnh gas như thế nào, đích thực là một người mù công nghệ, chẳng dám sờ mó, động chạm đến bóng đèn, nguồn điện, cầu dao, cầu chì... Từ trước đến giờ cô có bao giờ phải quan tâm đến mấy chuyện phức tạp, khó khăn này đâu, bây giờ bắt buộc phải một mình đối mặt với những vấn đề này rồi.

Thế nhưng lúc này tìm mấy người chuyên nghiệp trong nghề, bọn họ không về quê ăn tết thì cũng đều xin nghỉ phép cả. Không tìm được người giúp đỡ, Hiểu Khê đành phải đích thân ra tay “điều trị”.

Nếu như có một người đàn ông ở bên cạnh lúc này, có lẽ cô không phải bận tâm đến những công việc vốn chỉ dành cho cánh mày râu như thế. Nhưng... “nếu như” mãi mãi chỉ là “nếu như”...

Tiếp đó, chiếc máy tính của Hiểu Khê bỗng trở thành “kẻ câm”, trước tình hình cuối năm người người bận rộn, nhà nhà tất bật, Hiểu Khê đành lủi thủi lên mạng tra nguyên nhân tại sao máy tính lại mất tiếng. Cô thử cài lại, làm bừa hóa lại hay, máy tính bất ngờ có tiếng như cũ.

Rồi phòng ốc nơi cô ở cũng trở nên kì lạ. Ống nước bị đóng băng nên van tổng nguồn nước cũng bị đóng, nhưng sinh hoạt thì cần phải có nước dùng, Hiểu Khê liền gọi điện cho thợ sửa, nhưng họ lại bảo sẽ hướng dẫn sửa qua điện thoại. Ngày thường cô chẳng làm bao giờ sao cô biết được chiếc đồng hồ nước trông thế nào, bây giờ cuối cùng cũng biết phải xử lí ra sao.

Gần đây, cầu dao trong nhà thường xuyên bị nhảy, đèn điện bỗng nhiên tắt, cô đã biết phải cầm đèn pin đi xem xét có phải cầu dao bị nhảy hay không. Nếu có thì gạt cầu dao lên, vậy là đèn lại sáng.

Mạng Internet dạo này cũng hay xảy ra vấn đề, Hiểu Khê đã từng gọi người sửa mạng đến xử lí, nhưng những vấn đề bé tí ti kiểu như chuột bất động, mạng không vào được thường xuyên xuất hiện hơn, đương nhiên những vấn đề nhỏ nhặt đó, sau một hồi nhẫn nại tìm hiểu, cuối cùng cô cũng giải quyết được.

Hiểu Khê của trước kia vốn thường xuyên có bạn bè giúp đỡ, bọn họ hay đảm nhiệm làm công nhân khuân vác vận chuyển, nhân viên sửa máy tính... Thế nên tất cả những việc vặt vãnh đó cứ tự nhiên được cô đều nhờ vả người khác làm. Cô cho rằng đó không phải là những chuyện mà con gái cần quan tâm. Nhưng con người kiểu gì cũng có lúc gọi trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng thưa, chẳng có gì đảm bảo hơn là chính bản thân mình nên biết cách để có thể giải quyết dược mọi việc.

Trước kia, mỗi lần cần nhờ vả người ta, Hiểu Khê thường phải nịnh nọt, ơn huệ, còn giờ đây cô của hiện tại càng ngày càng độc lập, càng ngày càng giống như một người đàn ông có thể gánh trên vai tất cả mọi điều. Có kĩ năng, có lòng dũng cảm và cả sự gan dạ như đàn ông! Đây có thể là sự bất lực, có thể là sự bi ai hoặc cũng có thể coi là vốn liếng của sự kiêu ngạo!

Thế rồi sau khi mệt mỏi cả một ngày trời, cô có thể mở một chai champagne, nhấm nháp để chúc mừng cho sự năng động, giỏi giang của bản thân.

“Hiểu Khê, máy tính hỏng, đèn điện hư, đồng hồ nước có vấn đề, bình nóng lạnh không hoạt động, tại sao em không gọi người đến giúp hả?” Lưu Hiên đột nhiên xuất hiện ở trước cửa nhà cô, thất thanh nói.

“Làm sao mà anh biết được?” Hiểu Khê đưa cho anh một đôi dép đi trong nhà, giọng thều thào hỏi.

“Những chuyện mà anh muốn biết thì chẳng có gì là khó cả. Chí ít thì em cũng là sư muội của anh, không phải sao? Ngoại trừ thân phận là một cấp trên, anh còn là tiền bối khóa trước của em nữa, không phải ư?” Anh ngồi trên chiếc sô pha, ánh mắt tràn ngập sự chân thành.

Đúng vậy, Lưu Hiên, anh ấy là đàn anh khóa trên của cô. Chỉ có điều, hai người đã từng thỏa thuận với nhau là ở công ty, không nhắc đến học cùng trường, Hiểu Khê sợ đồng nghiệp nói mình vào được công ty là do đi cửa sau, là nhờ quan hệ ô dù.

Tuy rằng chuyện đó thực ra cũng đúng, việc Hiểu Khê đến công ty này làm cũng là do Luu Hiên tích cực tiến cử mới được. Hơn nữa trước khi đến công ty làm việc cô đã yêu cầu Lưu Hiên không được nhắc đến chuyện trước đây, tất cả mọi chuyện cứ làm như hai người họ chưa từng quen biết.

“Hiểu Khê, em thay đổi rồi. Em hoàn toàn khác với Đỗ Hiểu Khê khi còn ngồi trên ghế nhà trường, lúc đó em cởi mở vui vẻ biết bao!” Lưu Hiên vừa nói vừa rút trong túi ra một bao thuốc Trung Nam Hải.

“Anh cũng thay đổi rồi, em nhớ trước kia anh không bao giờ hút thuốc. Anh bắt đầu hút từ lúc nào thế?” Trong trí nhớ của cô, Lưu Hiên luôn là anh chàng lạc quan, một người luôn nhận được sự sủng ái của Thượng Đế. Còn hiện nay, ngồi trước mặt cô lại là một người đàn ông thất chí, ai oán cuộc dời.

“Em có còn nhớ không?” Lưu Hiên ngước đôi mắt u sầu dưới ánh đèn điện mờ ảo.

“Không phải chúng ta đã thỏa thuận là không nhắc đến quá khứ sao?”

“Hiểu Khê, đây không phải là công ty, con người sao có thể không có hồi ức chứ? Em có thể không nhớ đến, nhưng anh thì không làm thế được.” Giọng nói của Lưu Hiên bỗng to dần lên.

Đúng thế, hồi ức, cuộc sống tươi đẹp vô lo vô nghĩ, tươi sáng, thuần khiết mà giản đơn. Tâm tư của Hiểu Khê bỗng chốc bay về chốn xa xăm...

Trong vườn hoa khuôn viên trường đại học, tiết trời mùa hạ oi ả, nóng bức khiến cho người ta mệt mỏi. Trên bục giảng, giáo viên giảng bài cứ như đang ru ngủ, sinh viên trong giảng đường chẳng mấy ai hứng thú nghe. Có người thì chống tay lên đầu ngủ gà ngủ gật, có người thì đầu óc bay bổng đâu đâu, có người lại cắm đầu cắm cổ ghi chép lại bài giảng như một chiếc máy, có một số lén lút chơi trò chơi điện tử dưới ngăn bàn, một số khác thì liếc mắt đưa tình với nhau...

Học chuyên ngành thương mại quốc tế, Hiểu Khê lúc nào cũng ngồi ở vị trí trong cùng của hàng ghế thứ hai giảng đường. Mái tóc thẳng đen nhánh, không phấn son lòe loẹt, lúc nào cũng áo phông, quần bò, thi thoảng mặc chiếc váy dài, lặng lẽ giữa dòng người đông đúc, cô cảm thấy như vậy vừa thoải mái vừa an toàn, đồng thời cũng vô cùng thích cảm giác này.

Cô vẫn luôn ghi nhớ tiết học hôm đó của cô giáo Lý dạy môn Kinh tế học phương Tây: “Hôm nay, tôi sẽ giảng cho các em một trong những khái niệm quan trọng nhất trong môn Kinh tế học - ‘chi phí cơ hội’, có nghĩa là bất cứ một quyết sách gì cũng phải đưa ra lựa chọn nào đó, giá trị cao nhất của lựa chọn bị mình gạt bỏ chính là chi phí cơ hội của quyết sách ấy. Nhà kinh tế học Adam Smith đã từng nói: ‘Quốc vương sẽ ngưỡng mộ những người nông dân phơi nắng bên đường, bởi vì người nông dân có được cảm giác an toàn mà mãi mãi quốc vương chẳng thể nào có được. Còn nếu bạn muốn có cảm giác an toàn như người nông dân đó thì bạn sẽ mãi mãi chẳng thể nào có được quyền thế của một quốc vương.’ Khi bạn lựa chọn làm việc này thì tất nhiên sẽ phải từ bỏ một chuyện khác. Lợi ích thu được từ chuyện mà bạn đã từ bỏ chính là chi phí cơ hội của bạn...”

Lúc đó, cô vẫn chưa biết rằng khái niệm nổi tiếng trong môn Kinh tế học này có thể có ảnh hưởng sâu sắc tới chuyện tình yêu trong cuộc sống đời thường.

“Vậy thì bây giờ, tôi mời các bạn sinh viên đặt ví dụ cho khái niệm chi phí cơ hội này nhé. Phần hỏi đáp ngày hôm nay sẽ được cộng vào thành tích cuối kì.” Cô giáo Lý nhìn thấy sinh viên bên dưới một nửa ngủ gật, một nửa tâm hồn treo ngược cành cây, vừa vô cùng tức giận vừa lực bất tòng tâm, cô quyết định dùng phương pháp hỏi đáp lấy điểm để khơi gợi sự tích cực trong sinh viên. Quả nhiên, các sinh viên ở bên dưới nhất loạt lấy lại tinh thần học tập ngay tức khắc.

“Người nông dân khi xử lí phần đất đai của mình, nếu như đã lựa chọn nuôi heo thì không thể chọn nuôi các loại gia cầm khác nữa. Chi phí cơ hội của việc nuôi heo chính là lợi nhuận cao nhất đạt được khi lựa chọn nuôi gà đã bị từ bỏ. Giả sử nuôi heo có thể thu được A đồng, nuôi gà có thể thu được B đồng thì chi phí cơ hội của việc nuôi heo chính là B đồng, tương tự, chi phí cơ hội của việc nuôi gà chính là A đồng.”

“Tiến hành lựa chọn giữa việc học tập trong thư viện hay thưởng thức niềm vui khi xem phim truyền hình. Chi phí cơ hội của việc học tập trong thư viện chính là thiếu mất niềm vui do phim truyền hình đem lại, còn chi phí cơ hội của việc xem phim truyền hình chính là mất đi những kiến thức đạt được khi học tập ở thư viện.”

Các bạn cùng học lũ lượt giơ tay lên phát biểu ý kiến.

“Đỗ Hiểu Khê, còn em thì sao?”

“Một cô gái sau khi tốt nghiệp đại học, khi cô ấy lựa chọn ra nước ngoài tu nghiệp thì chi phí cơ hội chính là tình yêu đầu thời đại học. Nếu như cô ấy lựa chọn cùng bạn trai ở lại trong nước thì chi phí cơ hội chính là việc ra nước ngoài tu nghiệp. Còn nếu như cô ấy không yêu dương hẹn hò thì sẽ không có ưu phiền khi phải chọn lựa, vậy thì sẽ không tồn tại chi phí cơ hội gì đó nữa”. Cô đứng dậy, đáp.

Trong tâm trí của cô từ trước đến nay, chi phí cơ hội cho tình yêu luôn rất cao. Vì một cái cây mà từ bỏ cả rừng rậm tươi xanh, vì một con người mà từ bỏ toàn bộ thế giới ư? Điều này đôi với người vừa lên đại học như cô là một từ cần tránh xa. Cho nên để tránh xuất hiện chi phí cơ hội tình yêu thì lựa chọn duy nhất của cô chính là không đưa ra lựa chọn gì hết.

Vì vậy, cho dù cô bắt đầu đi xem các buổi trình diễn ca nhạc hay thi đấu thể thao, cô vẫn luôn ở trong tòa thành của riêng mình, luôn luôn đi về một mình, tự do tự tại.

“Đỗ Hiểu Khê, hôm nay có buổi diễn văn nghệ trong khoa, tất cả các bạn khác đều tham dự, tại sao cậu vẫn còn ở trong phòng đọc sách thế này?”

Cô ngẩng đầu lên thì mới phát hiện ra phòng đọc sách vốn dĩ đông đúc nhưng bây giờ đã trống không. Những quyển sách đặt ở trên mặt bàn trước đó cũng đều mất tung mất tích.

“Hôm nay chương trình nhất định sẽ hay lắm dấy. Cậu mà không đi xem thì chắc chắn sẽ phải hối hận.” Người bạn ngồi bên cạnh vừa thu dọn sách vở, vừa thì thầm nói.

“Có cái gì mà đặc sắc? Không phải chỉ là mấy người có chút giọng hát, biết hát vài bài hay sao? Có đến mức khiến cho mọi người phải thần trí điên đảo thế không?” Hiểu Khê thầm nghĩ.

Cứ như vậy, cô một mình ngồi trong phòng đọc sách trống vắng, yên tĩnh, say sưa đọc sách báo, tạp chí. Không có bất cứ người nào khác tranh đọc, cái cảm giác ấy thực sự thoải mái vô cùng. Nếu như ngày nào cũng có thi văn nghệ hoặc buổi biểu diễn của mấy minh tinh thì hay biết mấy!

Hiểu Khê sắp xếp thời gian biểu hàng ngày rất khoa học, cô sợ để thời gian trôi qua một cách lãng phí. Buổi sáng, cô sẽ ngủ cho tới khi tự nhiên tỉnh, nếu như hôm đó không có tiết học buổi sáng. Tục ngữ có câu, người đẹp là nhờ ngủ. Ngủ nướng buổi sáng chính là thứ hàng xa xỉ lớn nhất cô dành cho bản thân mình. Hơn nữa, từ bé đến lớn, cô vẫn luôn thích nằm lại trên giường mỗi lúc thức dậy, sau đó bắt đầu tưởng tượng đến một tương lai tươi sáng, tuyệt đẹp. Chẳng hạn như sau này mình sẽ gặp người đàn ông như thế nào, sẽ đi du lịch đến những chân trời hùng vĩ, tráng lệ ra sao. Thần tượng lúc đó của cô chính là Trương Quốc Vinh, không ai có thể đẹp trai, tinh tế mà lại có khí chất như anh được. Chỉ cần một cái xoay người, một ánh mắt của anh là có thể khiến cho trái tim của biết bao cô gái run lên vì sung sướng.

Mười rưỡi tối, đã đến giờ về ký túc xá xem chương trình thời trang. Hồi còn học đại học, mỗi sáng thức dậy hay trước khi đi ngủ, cô thường tưởng tượng mình sẽ hẹn hò yêu đương cùng anh, sau này cô mới biết được hành động đó bị gọi là “ý dâm”. Sau khi biết Trương Quốc Vinh là người đồng tính, Hiểu Khê đã khóc lóc mất một thời gian dài, khó khăn lắm cô mới thần tượng một ai đó, không ngờ người ta lại chỉ thích đàn ông.

“Tỉnh lại đi, đó chỉ là hoang tưởng, người ta cách cậu xa vời lắm, cậu có thể với tới được không?” Các bạn học ở cùng trong kí túc xá vẫn hay châm chọc Hiểu Khê như vậy. Đúng vậy, dù sao thì cô vẫn giữ vững được lí trí, tốt xấu gì cô cũng tốt nghiệp ngành kinh tế học ra. Cô chẳng thể nào làm được những chuyện điên cuồng như Dương Lệ Quyên khi cuồng nhiệt hâm mộ Lưu Đức Hoa được. [Dương Lệ Quyên: một cô gái ở tỉnh Cam Túc của Trung Quốc, từ năm 16 tuổi đã hâm mộ diễn viên, ca sĩ Lưu Đức Hoa cuồng nhiệt tới mức không đi học, không đi làm, không kết giao bạn bè, tất cả thế giới của cô chỉ có Lưu Đức Hoa mà thôi.]

Nhưng Hiểu Khê vẫn cứ yêu thích người đàn ông xa tận chân trời đó. hoặc là thích những người mà không thể nào đến bên nhau được. Hoàng tử của cô luôn luôn ở một nơi xa xăm, ở một tòa lâu đài rất lớn, rất nguy nga, tráng lệ và ở một nơi chân trời nào đó. Chỉ có điều là nếu cô muốn tới đó cô sẽ phải đi một con đường rất dài, rất vất vả.

Khi đi qua sân trường, cô bỗng nghe tiếng người hò hét vang trời, có vẻ gần như toàn bộ sinh viên nữ trong trường đều tập trung ra đây hết vậy. Có người ngồi, có người đứng, cũng có người ở trên ban công thò đầu ra vỗ tay cổ vũ. Trông cũng có chút dáng dấp của một buổi biểu diễn ca nhạc chuyên nghiệp, chẳng khác nào không khí của chương trình “Siêu cấp nữ thanh”. Cuộc thi đấu ca nhạc này hình như diễn ra lâu hơn so với thường lệ, Hiểu Khê cảm thấy thật nghi hoặc.

Hơn nữa, cô chỉ toàn nghe thấy tiếng hét hò của các nữ sinh, sau đó là một tràng pháo tay vang rộ lên, cô vẫn còn chưa hiểu ở đây đang xảy ra chuyện gì liền nghe thấy tiếng các bạn nữ xuýt xoa: “Mình thích anh ấy quá đi, trông còn đẹp trai hơn cả Lê Minh.” [Lê Minh: Một thành viên trong nhóm Tứ đại Thiên vương nổi tiếng một thời của Hồng Kông (ngoài ra còn có Trương Học Hữu, Lưu Đức Hoa và Quách Phú Thành).]

“Mọi người có biết không, nghe nói bố anh ấy là một họa sĩ vô cùng nổi tiếng, còn mẹ là tiểu thư khuê các trong một gia đình quyền thế.” Các sinh viên nữ nô nức, liên tục bàn tán ca tụng. Người nào có thể khiến cho tất cả các sinh viên mê say đến mức này nhỉ? Cô phải nhìn xem anh ta đẹp trai đến mức nào, hát hay đến mức nào mới được!

Tiếng vỗ tay thưa dần, lúc ấy, Hiểu Khê chỉ nhìn thấy một sinh viên nam ngồi trước cây đàn piano. Khoảng cách quá xa, ánh sáng quá mờ ảo, cô chỉ nhìn thấy mỗi cái đầu, không nhìn rõ tướng mạo ra sao. Cô khoanh hai tay trước ngực, chờ đợi nghe tiếng đàn và giọng hát của anh.

“She calls out to the man on the Street

"Sir, can you help me?

It’s cold and I’ve nowhere to sleep,

Is there somewhere you can tell me?”

He walks on, doesn’t look back

He pretends he cant hear her

Starts to whistle as he crosses the street

Seems embarrassed to be there

Oh think twice,

It’s another day for you and me in paradise

Oh think twice,

It’s just another day for you,

You and me in paradise

Just think about it.”

Another day in paradise! Bài hát của Phil Collins!

Một cô gái lang bạt khắp nơi, không có chỗ ngủ qua đêm, cô cầu cứu những người qua dường nhưng lại bị từ chối. Bạn có thể nhìn thấy nếp nhăn trên khuôn mặt của cô gái ấy, bạn có thể tưởng tượng cô gái đó đã ở đó bao lâu, có lẽ cô ấy buộc phải lưu lạc, bởi vì cô chẳng thể tìm được một chốn bình yên... Lúc này, Hiểu Khê chẳng biết mình bị cảm động trước lời hát hay xúc động trước tiếng giọng hát truyền cảm kia nữa. Cô bất giác cũng vỗ tay cổ vũ theo mọi người.

Bài hát còn chưa kết thúc nhưng đã có rất nhiều sinh viên nữ tặng hoa tươi cùng những nụ hôn gió hoặc những chiếc ôm cho anh chàng đó. Xem ra anh vừa mới cất tiếng hát thì đã có vô số các sinh viên nữ tình nguyện hiến thân rồi!

Tiếng vỗ tay ầm vang, không khí huyên náo, nhộn nhịp, Hiểu Khê cuối cùng cũng chen ra khỏi được đám người đông đúc đó. Những nơi náo dộng thế này thực sự không thích hợp với cô. Hiểu Khê luôn tỉnh táo, đứng bên cạnh ngắm dòng đời thị phi, nhìn những đôi nam nữ bên cạnh mình hợp rồi lại tan, tan rồi lại hợp. Nhịp sống đó không thích hợp với cô, cô chỉ thích làm quần chúng mà thôi.

Kì cuối năm thứ hai, Hiểu Khê bắt đầu học luật ở một trường đại học khác, chuẩn bị lấy hai bằng cùng một lúc. Cho nên, cuộc sống mỗi ngày của cô chính là chạy qua chạy lại giữa hai ngôi trường, lúc nào cũng bận rộn ngập đầu.

Có một hôm, vừa sáng sớm, Hiểu Khê đã ra khỏi trường để đi học môn Luật, đường đi tắc do đông đúc quá đỗi, lúc quay lại trường học để vào lớp Tiền tệ quốc tế thì mọi người đã vào lớp từ lâu. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ đi học muộn, lúc nào cũng ngồi ở ba dãy ghế đầu của giảng đường, giờ đành phải lặng lẽ, lén lút đi vào dãy ghế cuối cùng ngồi.

Thông thường, những sinh viên ngồi ở dãy bàn cuối cùng không phải ngủ gật thì sẽ là tán tỉnh yêu đương, nói tóm lại, không có bất cứ ai học hành tử tế, nghiêm túc cả. Những người ngồi ở ba dãy bàn đầu tiên thì rất ít, nhưng còn ở ba dãy cuối cùng thì đông nghịt, chen chúc nhau, khó khăn lắm cô mới tìm được một chỗ ở góc trong của dãy ghế cuối cùng.

Lấy vở và bút ra, Hiểu Khê bắt đầu ghi chép nghiêm chỉnh lại những kiến thức trên bảng, còn những kiến thức đã bị xóa mất trước đó, có lẽ phải mượn vở của người khác chép bù! Nhìn ngó xung quanh, cô chẳng tìm thấy bất cứ một ai ghi chép ra hồn cả. Rốt cuộc là do sinh viên không yêu thích học hành hay do thầy cô đứng trên bục giảng đã quá thất bại? Đành vậy, chắc phải quay về kí túc xá mượn các bạn cùng phòng chép bù. Cô lắc đầu ngao ngán, than thở không ngừng.

“Hi, có thể cho anh mượn vở ghi của em một tối được không?” Bỗng cô nghe thấy một giọng nói bên tai mình.

Hiểu Khê quay đầu sang theo phản xạ tự nhiên, lúc này mới phát hiện ngồi bên cạnh cô là một nam sinh viên, mắt to, lông mày đậm, gương mặt cân đối, rất có khí chất của một đại minh tinh, nhưng cô lại chẳng thể nói rõ là giống minh tinh nào.

“Cho anh mượn để làm gì chứ?” Cô biết rõ rồi nhưng vẫn cố tình hỏi.

“Để cho anh được làm sinh viên ngoan một đêm, có thể thỏa mãn mong muốn này của anh được không?” Nói rồi anh giơ tay ra định cầm lấy cuốn vở, Hiểu Khê liền gạt vở sang một bên, quyết không để cho anh lấy được.

Đồ dùng của con gái là những đồ vật riêng tư, làm sao có thể nói mượn là cho mượn được chứ? “Đương nhiên, cho mượn không phải là vấn đề, nhưng tôi phải kiểm tra xem cuốn vở này có ghi nhật kí hay tùy bút tâm sự gì không đã.” Cô nói. Dù gì cũng ngồi ở bàn cuối cùng, ngại gì mà không đùa nghịch một phen.

“Mà cơn gió nào thổi anh qua đây vậy, sao tự nhiên anh lại muốn thành sinh viên ngoan?” Hiểu Khê mỉm cười hỏi tiếp. Nói cho cùng đây cũng là giảng đường lớn, thầy giáo chẳng thể nào nghe thấy họ đang nói chuyện gì.

“Coi như nhất thời muốn ăn chay niệm Phật, anh không muốn môn nào cũng phải thi lại.” Anh chàng đó trầm tư nói. Xem ra đã quen làm sinh viên hư lâu rồi nên cũng chẳng biết ngượng ngùng là gì nữa.

“Hi hi, vẫn còn tốt hơn là quay cóp bài khi đi thi. Được thôi, để tôi chép nốt bài giảng hôm nay thì sẽ cho anh mượn.” Hiểu Khê cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Sau khi hết tiết, nam sinh viên đó cẩn thận ôm cuốn vở ghi của Hiểu Khê trong lòng rồi nói: “Được rồi, để đến giờ tự học tốì mai, anh sẽ trả lại vở cho em nhé.” Sau đó anh chàng chạy đi. Thân hình cao to ấy nhanh chóng biến mất, phải chăng đang vội vã đi tới căng tin của trường để ăn tối?

Ngày hôm sau, khi Hiểu Khê đi tới khu giảng đường lớn này thì nam sinh viên đó đã ngồi ở trong phòng, vừa nhìn thấy cô bước vào giảng đường, anh chàng liền lấy cuốn vở ghi ra, trân trọng nói lời cảm ơn.

“Chương cuối cùng trong vở ghi của em hình như bị thiếu. Em hãy đọc kĩ lại đi nhé!”

Làm sao lại có thể thiếu được chứ? Tiết học nào mà cô chẳng ghi chép kĩ càng, cẩn thận? Hiểu Khê nhìn sinh viên nam đó với ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Dù gì thì em cứ đọc kĩ lại xem.” Nam sinh viên đó để cuốn vở lên mặt bàn, sau đó lại chạy một hơi mất tăm.

Hiểu Khê vẫn ngồi lại đó, từ từ lật giở và phát hiện trang vở bị gấp đánh dấu, trên đó có một dòng chữ: “Thứ bảy này, hai giờ chiều, hẹn gặp em ở cổng vào công viên Ngọc Uyên Đàm, không gặp không về. Lưu Hiên.”

Thì ra... thì ra là vậy, thảo nào anh ta lại chạy nhanh đến thế, chắc hẳn là sợ bị từ chối đây. Hiểu Khê không có chút hứng thú nào với những sinh viên nam trong trường, nhưng cô cũng không ghét bỏ anh chàng này chút nào. Vì thế cô thoáng do dự.

Lúc Hiểu Khê hỏi thăm các bạn cùng học về cái tên này, liền nghe thấy mấy tiếng hò hét: “Lưu Hiên, đó không phải là quán quân văn nghệ của chúng ta sao? Sao thế? Cậu cũng là người hâm mộ anh ấy sao?”

Quán quân văn nghệ? Người đã hát bài Another day in paradise ư? Đêm đó, hai người ở cách nhau khá xa, làm sao anh chàng trông như minh tinh đó với anh chàng sinh viên hư đốn lại có liên quan đến nhau chứ?

“À, không phải, chẳng qua là anh ta mượn vở ghi của mình thôi.”

“Làm sao mà anh ấy lại mượn vở ghi của cậu được nhỉ? Tại sao mình lại không gặp được chuyện tốt như thế chứ? Thật quá kì lạ, anh ấy là một thiên tài đấy! Không chỉ đẹp trai, hát hay mà còn luôn giành được học bổng của trường nữa.” Các bạn học tiếp tục tuôn ra một tràng, vẻ mặt vô cùng hứng thú.

“Có thật không?” Hiểu Khê dường như đã đoán ra được điều gì đó.

“Đương nhiên là thật rồi. Cậu xem đấy, lúc nào anh ấy cũng bận rộn chạy qua chạy lại giữa hai trường học, chẳng bao giờ hỏi han gì đến mọi chuyện trong khoa cả.”

Thật kì lạ, tại sao khi ở trước mặt cô, anh lại nói bản thân kém cỏi như vậy chứ? Đang muốn giở trò gì đây? Thôi bỏ đi, chẳng thèm bận tâm nữa! Đi hay là không đi thì đợi đến lúc đó xem tâm trạng bản thân thế nào đã.

Vào ngày thứ Bảy, giữa hai lựa chọn: Một là đến dự buổi tọa đàm doanh nhân, hai là đi gặp Lưu Hiên, Hiểu Khê đã chọn vế trước. Có lẽ Lưu Hiên cũng chỉ nói tùy tiện vậy thôi, chứ người như anh ấy, có biết bao cô gái chạy theo sau lưng, chắc sẽ không để bụng chuyện cô thất hẹn đâu! Hiểu Khê kiên nghị bước vào khu giảng đường diễn ra buổi tọa đàm.

Một tháng sau, trên dường đi đến căng tin trường, Hiểu Khê nhìn thấy Luu Hiên đi cùng một cô gái mặc chiếc váy dài trông rất dịu dàng. Cô đang định trốn qua một bên thì đã bị Lưu Hiên bắt gặp, anh nhanh chóng bước ra trước mặt cô rồi tức giận nói: “Em đúng là nhẫn tâm, để mặc anh chờ em trước cổng công viên đúng ba tiếng đồng hồ đấy!”

Hiểu Khê chết lặng người một lúc, sau đó mới thốt ra được vài chữ: “Tôi cứ tưởng rằng anh chỉ nói đùa thôi.”

Lưu Hiên nghe xong sắc mặt xanh tím lại, quay đầu rồi bước đi. Cô cứ đứng ngây người ra nhìn anh bước về phía người con gái kia.

“Đỗ Hiểu Khê, anh ấy vốn dĩ không thuộc về mày, cho nên mày không cần phải cảm thấy lạc lõng, thất vọng gì cả. Huống hồ, nếu có hẹn hò yêu đương thì đến khi tốt nghiệp kiểu gì cũng bị thất tình hoặc không thể tốt nghiệp nổi, như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?” Cô cố gắng nở nụ cười, tự nhủ với bản thân, sau đó đi vào trong phòng đọc sách, nhấn chìm bản thân trong đống sách dày cộp, to đùng. Chỉ có vùi đầu trong đống sách này thì cô mới cảm thấy an toàn và thiết thực hơn.

...

“Anh hãy nói thật với em đi, ngày xưa, tại sao lại muốn hẹn hò với em? Lúc đó ở trường không phải anh rất được các bạn nữ yêu thích sao? Nghe nói các người đẹp ở mấy trường điện ảnh, ngoại ngữ đều rất hâm mộ anh, tại sao anh lại muốn hẹn hò với em?” Thực ra, từ trước đến nay, Hiểu Khê vẫn luôn tò mò về vấn đề này. Chỉ có điều từ sau lần gặp đó, hai người đã giao ước với nhau, cho dù gặp lại thì cũng không nhắc lại chuyện trước kia nữa, cho nên cô vẫn không có cơ hội để hỏi.

“Về cái này... cái này thì...” Bỗng nhiên lúc đó điện thoại của Lưu Hiên vang lên. “Được, anh sẽ đến đó ngay lập tức.” Nghe xong điện thoại, Lưu Hiên liền đứng dậy khỏi sô pha. “Thật ngại quá, Tư Tư phải nhập viện, mình nói chuyện sau nhé!”

Anh đến và đi tựa như một gió để lại Hiểu Khê một mình đứng bên khung cửa sổ hồi lâu. Lúc này, cô như đang gặp ảo giác, dường như anh chưa từng đến thăm cô bao giờ cả. Nhưng như vậy thì có vấn đề gì chứ?

Chị Tư Tư đó mới là người phụ nữ của anh. Đó chính là ca khúc chủ đề của anh, cô giờ đã trở thành người xưa, chuyện cũ rồi. Không biết vì lí do gì mà trong lòng Hiểu Khê bỗng nhiên dâng trào một cảm giác chua xót. Cô nhớ nhung một con người. Kiêu ngạo thì có gì tốt chứ? Cô đã không nắm bắt lấy người tốt nhất ở thời điểm thích hợp nhất, sau này phải chăng sẽ “Giỏ trúc đựng nước về tay trắng”?