Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 19-2




Trần Sâm khi về đến nhà đã nhanh sáu giờ, người dìu hắn trở về đem cửa sắt đập vang lên bàng bàng. Tiểu Bạch sớm ở cửa ra vào chờ, vừa nghe có động tĩnh liền nhảy ra mở cửa. “Ngô…”

Người đầy mùi rượu chính là Trần Sâm được tôn sùng ngã vào trên người Tiểu Bạch. Tiểu Bạch phải lùi lại vài bước mới vịn được hắn. “Tiểu… Ách… Tiểu huynh đệ chiếu cố tốt lão Trần a, lão ca ta tiếp tục đi uống…”

Hán tử trung niên đưa Trần Sâm trở về liền giao hết nhiệm vụ cho y, vừa nấc rượu hát Hoàng Mai kịch vừa đi xuống lầu rời khỏi, lưu lại Tiểu Bạch ôm Trần Sâm tiến thoái lưỡng nan. “Sâm? Sâm?”

Tiểu Bạch vỗ nhẹ mặt Trần Sâm, lúc nhìn đến hắn vẫn là đang nhíu mày mê man bất tỉnh. Như thế nào uống rượu nhiều như vậy? Tiểu Bạch trong nội tâm kỳ quái, bất quá cái này cũng không còn thời gian suy nghĩ, vội vàng dùng chân giữ cho cửa không quay trở về, kéo thân hình cao lớn của Trần Sâm vào phòng tắm. Đem Trần Sâm cẩn cẩn dực dực đặt dựa vào bồn cầu ngồi vững vàng, sau đó điều chỉnh nước ấm cho tốt liền giúp Trầnsâm cởi quần áo. T-shirt quần jean thoáng cái đã bị cởi xuống, chỉ còn lại một cái tam giác màu xám bao vây lấy cái mông vểnh lên rất rắn chắc của Trần Sâm. Tiểu Bạch nhìn thấy thẳng nuốt nước miếng. “Trước… Trước rửa mặt a.”

Không biết là nói với Trần Sâm đang mê man hay tự nói với mình, Tiểu Bạch luống cuống tay chân tìm khăn mặt đến, dùng nước nóng thấm ướt khăn nhẹ nhàng lau mặt cho Trần Sâm, sau đó dọc theo mắt cái mũi, miệng của hắn một đường lau xuống. Lúc lau đến miệng ngón tay lơ đãng rơi vào khóe môi đang khẽ nhếch lên của Trần Sâm, đầu ngón tay va chạm vào đầu ướt át ôn hòa, kích thích trong nháy mắt như điện giật truyền khắp toàn thân Tiểu Bạch. Cô lỗ. Tiểu Bạch cơ hồ có thể nghe thấy thanh âm chính mình nuốt nước miếng của mình. Như là mê muội, y không những không lấy ngón tay ra, ngược lại ném khăn mặt đi, đem ngón tay dò xét càng sâu hướng về phía khoang miệng, một ngón tay cũng trở thành hai ngón, như là đang cùng đầu lưỡi trơn ướt bình thường chơi đùa dây dưa ở cùng một chỗ. “Ân…”

Miệng bị ép mở ra, không cách nào nuốt xuống, nước miếng dọc theo ngón tay của Tiểu Bạch cùng khóe miệng trợt xuống, nhỏ tại rên lồng ngực mạch sắc của Trần Sâm, mang theo đẹp phá lệ. Một tiếng nhẹ giọng rên rỉ làm cho Tiểu Bạch trong nháy mắt phát hỏa,ánh mắt y nhìn về phía Trần Sâm càng ngày càng cực nóng, môi mỏng thay thế vị trí hai ngón tay, đầu lưỡi linh hoạt tiến công khoang miệng của nam nhân, điên cuồng cướp đoạt mật ngọt, gặm cắn, xé rách, điên cuồng giống như muốn đem cả người Trần Sâm ăn hết. Ngón tay dính nước bọt của nam nhân ở trước ngực hắn vuốt ve, khiêu khích đùa bỡn hai điểm nổi lên trước ngực nam nhân. Nam nhân không khỏe nhẹ giãy người một cái đã bị Tiểu Bạch dùng sức đè lại, sau đó lại bắt đầu một vòng vuốt ve mới. Thẳng đến khi điểm nhỏ bị vuốt ve đến sung huyết đứng thẳng dậy, Tiểu Bạch mới lưu luyến dời về nơi kế tiếp, cơ ngực co dãn, cơ bụng rắn chắc, sau đó… Ngón tay đẩy ra quần trong bó sát người của hắn, bao trùm ở trên nam nhân đang ngủ say. “Sâm… Sâm…”

Tiểu Bạch thở phì phò hôn nam nhân, một bên tay chậm rãi triệt động, tay kia thì trượt phía sau lưng nam nhân, sau đó tiến dần xuống phía dưới… “Meo meo ~~~”

Đột nhiên một tiếng mèo kêu ở cửa phòng tắm vang lên, Tiểu Bạch bừng tỉnh, lúc này ngón tay của y đã trượt hướng về phía khe hở kia của nam nhân. Nếu như không phải bị tiếng kêu kia quấy rầy, y khẳng định đối với Trần Sâm… Không biết là may mắn hay mất mát, Tiểu Bạch mắng một tiếng shit liền nổi giận đùng đùng chạy đến cửa ra vào đuổi đi mèo con, sau đó hung hăng đóng cửa lại. Nhưng cửa đóng lại, cảm thấy càng thêm không ổn — Trần Sâm trải qua trêu chọc vừa rồi, hơn nữa rượu cồn tác dụng, tính khí vốn là vô tình lúc này lại ‘Tính’ trí bừng bừng đứng dậy. Cộng thêm Trần Sâm môi bị hôn đến nhỏ máu cùng thân thể nóng tới ửng đỏ, càng làm cho hắn nhìn hấp dẫn nói không nên lời. “Không được, ngươi không thể làm.”

Tiểu Bạch vội nhắm mắt lại, thôi miên chính mình,”

Ta chỉ là giúp hắn tắm rửa, tắm rửa rồi thì nằm ngủ, đúng, ngủ…”

Nhắm mắt lại, tưởng tượng ra Trần Sâm khêu gợi bộ dáng càng thêm rõ ràng, kích thích khiến dưới bụng Tiểu Bạch từng đợt co rút nhanh. Y đành nghiến răng nghiến lợi đi lấy vòi hoa sen, đem nước điều chỉnh đến mức lớn nhất, vọng tưởng dùng tiếng nước che dấu suy nghĩ trong lòng mình. Nước ấm đánh vào trên người Trần Sâm làm nổi lên từng đợt nhiệt khí, càng đem hai người tiêm nhiễm hào khí mập mờ không thôi, Tiểu Bạch tay phải ở trên người hắn rửa loạn qua một hồi. Nhưng thân trên rửa sạch, thân dưới cũng không thể không rửa a! Tiểu Bạch sầu khổ nhìn chằm chằm vào quần lót làm cho người ta vừa yêu vừa hận kia, hung ác nhắm mắt lại một phen kéo xuống. “A…”

Tiểu Bạch lôi kéo quần lót thì lơ đãng ma sát đến tính khí của nam nhân, thoải mái làm hắn không tự giác thấp giọng rên rỉ. Âm thanh rên rỉ này như chặt đứt dây thần kinh cấm mình phát tình của Tiểu Bạch, làm y không quan tâm cởi sạch quần áo đè lên thân hình cường tráng của nam nhân, cơ thể rắn chắc hữu lực dùng sức nâng lên đùi nam nhân áp qua hai bên, Tiểu Bạch cả người dán ở trên thân Trần Sâm, hai cỗ lửa nóng dùng sức ma sát, chỉ là thân thể ma sát nhanh cảm giác kích thích khiến cho Tiểu Bạch cơ hồ muốn rống to. Tính khí căng cứng đến phát đau chạm đến khe hở của nam nhân rất nhanh luật động, trận ma sát yếu ớt này làm cho Tiểu Bạch càng thêm khát vọng tiến vào cúc huyệt của nam nhân. Cắn răng nhịn xuống xúc động muốn xâm phạm Trần Sâm, Tiểu Bạch đem tính khí dời ra sau đó cùng tính khí của nam nhân giữ ở cùng một chỗ, trước sau đong đưa phần eo làm cho hai côn thịt lớn ma sát qua lại, cảm giác nhanh theo bên dưới truyền đến, làm cho hai người đều thất thần thấp giọng rên rỉ. “Sâm… Không cần phải rời khỏi tôi… Sâm…”

Tiểu Bạch lại chụp lên hàm dưới góc cạnh rõ ràng của nam nhân, một bên vừa thấp giọng khẩn cầu một bên vừa cuồng loạn hôn lên môi, chóp mũi cùng lông mi của nam nhân. “A…”

Rốt cục sau khi hai cỗ thân hình dây dưa hồi lâu, Tiểu Bạch một cái thấp giọng ân một tiếng, hai người đồng thời phun ra. Y dùng tay dính đầy ái dịch của cả hai mê muội xoa lên người Trần Sâm, cả người cũng đè ép lên hắn, từng ngụm từng ngụm thở phì phò. Thẳng đến khi hai người hô hấp đều vững vàng lại, Tiểu Bạch buộc chặt tay Trần Sâm rồi ôm lấy, đầu chống đỡ ở trên đầu vai hắn lẩm bẩm nói:”

Sâm… Nếu như chúng ta có thể mãi mãi như thế này…”

Chìm đắm suy nghĩ của mình, Tiểu Bạch không thấy Trần Sâm vốn nên còn mê man lông mi có chút run rẩy.