Bí Mật Của Đông Chí

Chương 18: Chó bắc kinh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bên tai Đông Chí thoáng chốc yên tĩnh trở lại, chỉ còn một chút âm thanh sàn sạt mơ hồ. Những mảnh vỡ ký ức chôn sâu đột nhiên trở nên rõ ràng: cơn mưa rào mùa hè giữa trưa, gió nhẹ khẽ thổi tung bức rèm phòng vẽ, mùi mưa ẩm ướt hòa quyện với mùi thuốc vẽ, hai đôi môi mềm mại kề sát, tiếng hít thở dồn dập, tiếng tim đập thình thịch…

Đông Chí nhắm mắt lại, đến khi mở ra, đáy mắt một mảnh thanh lãnh.

Trang Châu sắc bén nhận ra người bên cạnh đã xảy ra biến hóa nào đó, hắn kéo tay Đông Chí lại, mày khẽ nhăn: “Làm sao vậy?”

“Không có gì.” Đông Chí điều chỉnh góc độ thân thể mình một chút, kiệt lực tránh hướng mặt ra phía cửa chính: “Chỉ là không muốn tiếp tục ở đây nữa. Tôi… sợ ồn.”

Trang Châu nhìn thẳng Đông Chí một khắc, con ngươi nặng nề dời tầm mắt: “Vậy đi thôi.”

Đông Chí thấy thái độ của hắn, ngược lại có chút ngoài ý muốn: “Anh đây là…”

Trang Châu nhìn lướt qua hướng cửa chính, thản nhiên nói: “Em là khách tôi dẫn tới, sao có thể để một mình em đi về. Vừa lúc có mấy người không muốn gặp tới, tôi cũng lười ở đây ứng phó.”

Đông Chí khắc chế xúc động muốn nhìn qua đó, thân thể cứng ngắc nhìn Trang Châu. Muốn rời đi tất nhiên phải bước qua cửa chính, mà đi qua cửa chính, tất nhiên sẽ mặt đối mặt với người nọ. Anh một chút cũng không muốn ở một nơi tràn ngập ánh mắt nghi ngờ này trình diễn tiết mục bạn cũ sau nhiều năm ngoài ý muốn gặp lại.

Nhưng phải nói thế nào với Trang Châu đây?

“Bên này,” Trang Châu khoác vai Đông Chí, ghé sát tai anh thấp giọng nói: “Chúng ta từ cửa hông phòng bếp vòng qua cửa sau đi ra ngoài. Vừa lúc không cần chào hỏi lão Hòa và đám chó săn kia.”

“Anh không ngại chứ?” Đông Chí hỏi hắn: “Cứ như vậy bỏ đi, bạn anh bên kia…”

“Không sao.” Trang Châu mỉm cười, không chút để ý nói: “Nhiệm vụ chủ yếu tối nay của tôi chính là đưa em đi ăn cơm.”

Đông Chí từ trên mặt hắn dời tầm mắt đi, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút mất tự nhiên. Hai ngày nay anh luôn cân nhắc làm sao mới có thể cùng Trang Châu duy trì khoảng cách vừa khách sáo lại không bất hòa, không nợ nần nhân tình của nhau.

Nhưng người này hiển nhiên lại không nghĩ như vậy.

Không ai có thể cự tuyệt cảm giác được người khác coi trọng, cho dù đó chỉ là một loại thái độ, nhưng chỉ chút đó thôi cũng đủ khiến Đông Chí lòng mang cảm kích. Đông Chí cảm thấy có lẽ có thể thay đổi suy nghĩ của mình một chút, nếu như có thể cùng người này làm bạn, tựa hồ cũng không tồi.

Đêm đông sớm buông xuống, từ cửa sau đi ra là một con phố nhỏ vắng vẻ hiu quạnh.

Xe đỗ ở ngoài cửa chính nhà hàng, Trang Châu đang cân nhắc đi qua đó lấy xe, quay đầu lại, thấy Đông Chí đứng ở bên đường, hai tay đút túi quần, hơi hơi ngửa đầu, nhìn không trung tối đen đến xuất thần.

“Làm sao vậy?” Trang Châu vừa rồi đã cảm thấy thần sắc Đông Chí có chút khác thường, không chút tinh thần. Hắn cẩn thận nhớ lại tình hình trong quán lúc đó, ân ẩn cảm thấy có liên quan với mấy người vừa mới tiến vào kia.

Đông Chí lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn hắn không đầu không đuôi nói: “Aiz, có một bài hát rất dễ nghe, anh đã từng nghe chưa?”

Trang Châu sửng sốt một chút, đang muốn hỏi bài hát nào. Đông Chí đã hơi chu miệng, huýt sáo thổi một đoạn nhạc. Là một giai điệu rất du dương, mang theo chút tâm tình kỳ lạ nói không nên lời, ân ẩn lộ ra vài phần thê lương.

Trang Châu là người làm ăn, không nghiên cứu quá nhiều về cầm kỳ thi họa. Khi nào rảnh rỗi nhiều lắm là đi tập thể hình, cùng hắn bàn luận phương diện này thật sự là đàn gảy tai trâu.

Trang Châu thấy Đông Chí vẻ mặt chờ mong nhìn mình, trong lòng bất giác có chút xấu hổ: “Cái này… tôi thật sự chưa từng nghe qua.”

Đông Chí hé miệng mỉm cười: “Chưa từng nghe qua cũng không sao. Tôi chỉ là đột nhiên có chút cảm xúc.”

Nụ cười này của Đông Chí, hoàn toàn chưa từng thấy được trên con người bao phủ dày đặc khí tức ảm đạm trước đây của anh. Đôi mắt kia giống như được cái gì đó lau qua, một lần nữa lại trở nên sáng ngời trong suốt.

Trang Châu lặng lẽ thở ra, hắn biết Đông Chí là một người làm nghệ thuật, nhưng nếu bảo em ấy muốn cùng hắn bàn luận về âm nhạc, nghệ thuật gì đó, hắn thật sự ăn không tiêu.

“Tôi đói bụng.” Đông Chí tội nghiệp xoa xoa bụng: “A, tôi biết cạnh phòng triển lãm mỹ thuật tạo hình có một hàng lẩu, mỗi lần tôi từ trong phòng triển lãm đi ra đều thấy quán đó đông khách lắm, chúng ta tới đó nếm thử nhé?”

Trang Châu tự nhiên không có ý kiến, vốn chính là mời em ấy đi ăn cơm, đương nhiên muốn chọn nơi em ấy vừa lòng. Lúc trước hắn cũng có chút băn khoăn, lo lắng Đông Chí không nguyện ý một mình ra ngoài cùng hắn, nên mới cố ý nói tới chuyện khai trương nhà hàng của Hòa Khoan. Lúc này Đông Chí tựa hồ không quá để ý chuyện hắn mạo muội hẹn riêng em ấy ra…

Nói tới đây, Trang Châu cảm giác có chút vi diệu. Hắn có thể cảm giác được, thái độ của Đông Chí trước và sau khi rời khỏi nhà hàng đối với hắn là hoàn toàn bất đồng. Là bất đồng thực vi diệu. Tựa hồ ít đi một chút đề phòng, hơn nữa tâm trạng của Đông Chí thoạt nhìn cũng thoải mái hơn một chút. Trong lòng Trang Châu có chút nghi hoặc, cũng hiểu được đây không phải thời cơ tốt để tìm hiểu cái này.

Trang Châu giãn chân mày mỉm cười: “Được, chúng ta đi lấy xe trước.”

Đông Chí nghĩ nghĩ: “Cách đây không xa lắm, đi ăn trước. Vừa lúc ăn no có thể đi bộ lại đây, coi như tiêu thực.”

Trang Châu tự nhiên răm rắp nghe theo lời Đông Chí nói. Hai người cùng nhau đi bộ tới quán lẩu. Chính là lúc này đúng giờ cơm tối, hai người lại không đặt trước, phòng riêng là không có. Vừa vặn góc đại sảnh có một bàn trống, lại cạnh cửa sổ, vị trí cũng không tệ lắm. Đông Chí đã tò mò đồ ăn nhà này thật lâu, vừa ngồi xuống không thèm ngẩng đầu quan sát xung quanh đã chúi đầu vào quyển thực đơn, gọi một đống đồ ăn, còn chưa kịp đợi nước sôi đã định gắp một khối đậu hũ lên ăn trước, oán giận: “Lúc ăn lẩu đáng ghét nhất là lúc này, lúc nước dùng được bưng lên rõ ràng đang bốc khói nghi ngút, nhưng chờ chán chờ chê mãi vẫn không thấy sôi.”

Trang Châu lại không một lời phân trần liền đem đĩa đậu hũ trước mặt Đông Chí dời đi: “Đợi sôi rồi ăn.”

Đông Chí biết hắn là đang quan tâm khẩu vị của mình, chỉ có thể cố nén con sâu đói trong bụng mà đặt đũa xuống. Lúc ngồi chờ nước sôi ít nhiều có chút nhàm chán, đơn giản lấy di động ra thừa dịp lúc này gọi điện về nhà. Anh vừa mới đặt ống nghe điện thoại lên tai, đã cảm thấy dưới chân có một vật bông xù đi tới, gâu gâu sủa hai tiếng. Cúi đầu vừa thấy, hóa là một con cún Bắc Kinh, đôi mắt nó đen bóng chăm chăm nhìn thẳng Đông Chí.

Đông Chí xoa xoa bụng, hướng về nó thở dài: “Chờ chút đi, nước lẩu còn chưa sôi đâu, chờ sôi tao lấy thịt chín cho mày ăn.”

Con cún lắc lắc đầu, rất chi là khinh thường từ trong lỗ mũi văng khẩu khí: “Anh tự mình ăn đi, tôi không thèm.”

Đông Chí bật cười: “Thịt cũng không thèm sao?”

Con cún còn chưa kịp phản ứng Đông Chí đang nói chuyện với nó, tiếp tục rầm rì: “Cái loại thịt đã ngâm qua nước thuốc lại còn là đồ thừa, ai mà thèm ăn. Còn không sạch bằng thức ăn cho chó của tôi đâu.”

Đông Chí chấn động: “Cái gì ngâm qua nước thuốc? Đây là thịt thừa?”

Trang Châu nhìn cái di động trong tay Đông Chí, còn tưởng rằng anh đang nói chuyện với ai qua điện thoại, cũng không để ý. Ngược lại nghe thấy tiếng chó sủa, có chút buồn bực, nhà hàng sao lại để chó thả rông chạy vào thế này, chẳng lẽ là của chủ quán nuôi?

Con chó Bắc Kinh lăng lăng nhìn Đông Chí một chút, nơm nớp lo sợ hỏi lại anh: “Anh nghe thấy tiếng tôi nói?”

Đông Chí gật đầu.

Cún con trộm liếc mắt nhìn về phía phòng bếp: “Tôi cho anh biết, anh đừng nói cho người khác nhé.”

Đông Chí lại gật đầu.

Nó ngồi xuống cạnh chân Đông Chí, lên mặt ông cụ non thở dài: “Ông chủ trước đây của nhà hàng cũng là chủ nhân của tôi đã chuyển về quê sống, đây là chuyện một tháng trước. Bọn họ ngồi xe lửa nên không thể mang tôi theo, nên để tôi lại cho lão chủ mới.”

Đông Chí có chút kinh ngạc: “Tao thấy quán này mở đã lâu cũng không nghe đã đổi chủ.”

Cún con tỏ ra khinh thường câu nói của anh: “Đó là do lão chủ mới cố ý lừa gạt mọi người. Việc buôn bán trong quán của ông chủ tôi rất tốt, nếu biết đã đổi chủ, khả năng sẽ có rất nhiều khách không tới nữa.”

Đông Chí cảm thấy con chó này nói rất có đạo lý.

Cún con nói thêm: “Trong nhà lão chủ mới có người bán buôn, những đồ thịt cá rau quả gì đó không bán được đều chuyển tới nơi này của lão. Ngay cả đống ngó sen thái lát kia, khi đưa tới quán đều là màu xám, sau khi bọn họ cắt ra ngâm trong nước thuốc một ngày liền biến thành màu trắng.”

Đông Chí nhìn nhìn đĩa ngó sen tuyết trắng phấn nộn trên bàn, sắc mặt cũng dần trắng bạch.

“Ngay cả thịt cũng được ngâm qua.” Nó nháy mắt mấy cái, có chút hoang mang nói thêm: “Nhưng ngâm trong thuốc gì thì tôi không biết. Nhưng mùi rất khó ngửi, vừa hôi vừa hăng.”

Đông Chí dí mũi lại gần đĩa thịt ngửi ngửi, quả nhiên có một loại hương vị nhàn nhạt, giống mùi thuốc đông y, lại không quá rõ ràng. Phòng chừng nhúng qua nước sôi, mùi vị gì cũng biến mất.

“Còn đống gia vị, sa tế đỏ hồng trong nồi lẩu kia, đều được vớt ra từ trong những nồi lẩu khách trước ăn còn thừa…”

Đông Chí một trận buồn nôn, đứng dậy kéo Trang Châu đi ra ngoài.

Cún con ở phía sau kêu to với anh: “Này, này, anh sẽ không nói với bọn họ là tôi nói cho anh biết đấy chứ?”

Đông Chí buông Trang Châu đang không hiểu gì ra, đi qua xoa xoa đầu con chó Bắc Kinh: “Sẽ không, mày yên tâm đi. Tao còn phải cám ơn mày. Bọn họ ở đây đối xử với mày thế nào?”

“Có ăn có uống, cũng không có ai đánh tôi.” Cún con chớp chớp mắt, biểu tình thoáng có chút ảm đạm: “Chỉ là có chút nhớ chủ nhân trước.”

Đông Chí lại xoa xoa đầu nó thêm mấy cái, không biết nên nói gì cho phải.

Cún con cúi đầu ủ rũ, gục xuống, thở dài.

Hết chương 18

Chó Bắc Kinh hay còn gọi là chó Kinh Ba, chó sư tử, phúc cẩu, pekingese…là một giống chó nhỏ của Trung Quốc.

cho-BAc-Kinh-5IMG_4917-400x298tim-hieu-dac-diem-va-cach-cham-soc-giong-cho-bac-kinh