Bí Mật Của Đông Chí

Chương 34: Lời say…




Con người Đông Chí trên cơ bản không có thói quen sinh hoạt xấu nào. Anh không hút thuốc, ít uống rượu, không chơi bời. Đương nhiên, tửu lượng của anh cũng phi thường kém. Ở hành lang lời lẽ sắc bén nửa ngày với Đồ Thịnh Bắc thanh tỉnh được chốc lát, chờ tới khi ra tới cửa bị gió thổi một hồi, men rượu lại bốc lên. Đầu cũng không quá choáng váng nhưng dưới chân lảo đảo xiêu vẹo, nhìn cái gì cũng đều là bóng chồng bóng, mờ mờ ảo ảo.

Trang Châu đỡ Đông Chí đi được hai bước liền đơn giản khoác một cánh tay của Đông Chí lên vai mình. Trên cổ Đông Chí còn đang quàng chiếc khăn của hắn. Thấy khăn quàng bị Trang Châu kẹp dưới cánh tay, Đông Chí thực không cao hứng kéo ra, sau khi kéo ra còn thực cẩn thận vuốt phẳng hai cái. Tuy rằng không thấy rõ em ấy chỉnh sửa thành cái dạng gì nhưng Trang Châu vẫn bất giác mỉm cười.

Đông Chí không chút cao hứng nghiêng đầu nhìn hắn: “Cười cái gì?”

“Không có gì.” Trang Châu cảm thấy bộ dạng em ấy liếc mắt nhìn mình có chút khác ngày thường, mang theo chút hương vị giống như làm nũng, nhìn rất đáng yêu. Nhưng lời này hắn không dám nói thẳng trước mặt Đông Chí, chỉ có thể thừa dịp lúc này đầu óc Đông Chí không tỉnh táo mà bâng quơ cho qua: “Chỉ là dặn em xuống cầu thang cẩn thận một chút.”

Đông Chí tựa vào người hắn, có chút lao lực nhìn dưới chân: “Ừm, anh có thể nhìn rõ… sẽ không quăng ngã tôi.”

Nụ cười trên mặt Trang Châu càng thêm toe toét: “Tin tưởng anh vậy sao?”

Đông Chí gật đầu.

Trang Châu dùng ngữ khí hấp dẫn hỏi: “Vì sao vậy?”

“Không vì cái gì cả.” Đông Chí cảm thấy vấn đề này có chút luẩn quẩn, thoáng không kiên nhẫn: “Bởi vì anh là Trang Châu.”

Trong lòng Trang Châu cũng không biết là có tư vị gì, em ấy là đang khích lệ mình sao?

Cẩn thận đỡ người ngồi vào trong xe, còn thắt dây an toàn luôn cho em ấy, Đông Chí lại cảm thấy có chút không vui, bởi vì dây an toàn đang chèn chặt lên khăn quàng cổ. Đông Chí nhắm mắt nhắm mũi cũng không kéo cái khăn quàng cổ ra khỏi dây an toàn được, có chút tức giận, hai hàng lông mày đều nhíu chặt lại.

Trang Châu vội vàng vươn tay qua, giúp Đông Chí rút khăn quàng cổ ra ngoài: “Thích vậy sao?”

Đông Chí nhìn nhìn chiếc khăn quàng cổ được để ngay ngắn trước ngực, mê mê hoặc hoặc gật đầu: “Thích.”

Trang Châu nở nụ cười, trong giọng nói bất giác mang theo vài phần dụ dỗ: “Vì sao thích?”

Đông Chí trừng mắt nhìn như là không biết rõ hắn đang hỏi cái gì. Gò má hơi chút đỏ lên, trong mắt bởi vì say rượu mà phiếm thủy quang, sương mù mênh mông nhìn Trang Châu, tựa như yêu tinh trong truyện cổ biến ảo thành người, vừa đơn thuần vừa đáng yêu, rồi lại bất giác tản ra ma lực mị hoặc nhân tâm.

Trang Châu nhìn Đông Chí trong chốc lát bỗng cảm thấy miệng khô lưỡi khốc, vội vàng dời tầm mắt, không biết nên tìm đề tài nào để nói: “Vừa rồi em nói với Đồ Thịnh Bắc, em muốn theo đuổi anh?”

Đông Chí ngốc hồ hồ bật cười, bộ dạng đắc ý dạt dào: “Tôi lừa gã đấy.”

Trang Châu không biết nên phản ứng sao: “Lừa gã làm gì? Gã tìm em phiền toái?”

Đông Chí nặng nề gật đầu: “Gã… gã rất đáng ghét. Còn thuê người đập phá phòng tranh của tôi.”

Lần trước ăn cơm Trang Châu đã nghe Đông Chí kể qua chuyện này, nhưng hiện tại lần nữa nghe được, sắc mặt hắn vẫn trở nên khó coi: “Chuyện xảy ra khi nào?”

Đông Chí nghiêng đầu cân nhắc: “Năm kia… năm kia… năm trước…”

Trang Châu bị phép tính của Đông Chí làm cho dở khóc dở cười: “Là lúc ở trường đại học phải không? Sau khi em đi làm gã còn tìm em phiền toái không?”

“Đến trường!” Đông Chí một mực chắc chắn hai chữ này, căn bản không chú ý vấn đề phía sau: “Khi đó vẫn còn ở trên thủ đô á, dưới chân thiên tử còn… chẹp, thằng khốn đó quả thật quá ngang ngược.”

“Ngang ngược?” Trang Châu cười lạnh, gã còn cái gì mà không dám làm?

Đông Chí không nghe rõ hắn nói gì, cau mày xoa xoa bụng: “Khó chịu.”

Trang Châu có chút khẩn trương: “Khó chịu chỗ nào? Muốn nôn?”

Đông Chí lắc đầu, lười biếng dựa cả người vào thành ghế hắc hắc hắc cười ra tiếng: “Tôi kỳ thật đã lôi anh ra làm bia đỡ đạn. Trang Châu, anh so với tên Trịnh Từ hai mặt kia giỏi hơn nhiều.”

Trang Châu biết Đông Chí đang nói lời say, nhưng trong lòng không quá cao hứng: “Sao lại so sánh anh với gã đó?”

“Không thể so, không thể so.” Đông Chí khoát tay: “Việc gì phải so với gã khốn đó, gã có chỗ nào đáng để so với anh, vừa thích gạt người lại ích kỷ, còn…”

“Ngồi im.” Trang Châu thở dài, giữ chặt hai cái tay đang múa loạn, nhẹ nhàng nhéo nhéo: “Uống say còn không thành thật.”

Đông Chí nhìn tay mình bị hắn nắm trong lòng bàn tay, không cao hứng mà quơ quơ: “Tôi không uống rượu, thật sự không có say.”

Trang Châu căn bản không tin lời Đông Chí. Làm gì có người say nào lại thừa nhận mình say?

Đông Chí liếc mắt nhìn hắn một cái: “Anh không tin?” một câu ba chữ, âm cuối được kéo dài thật dài, mang hơi chút nũng nịu có loại cảm giác trẻ con.

Trang Châu vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa gáy Đông Chí, trong lòng có chút mâu thuẫn có nên đập một cái cho em ấy ngủ luôn không? Nếu còn tiếp tục câu dẫn hắn như vậy nữa, hắn thật không dám đảm bảo lúc nào có thể thú tính đại phát.

Đông Chí căn bản không cảm thấy nguy hiểm, ngược lại hơi rụt cổ, bởi vì bị ngón tay hắn cọ vào, thấy ngưa ngứa bật cười: “Bỏ tay ra… thực ngứa.”

Trang Châu thở dài, thu tay lại.

“Thật không có say mà.” Đông Chí vẫn còn rối rắm vấn đề vừa rồi: “Tôi hiện tại cái gì cũng biết đó. Này nhé, anh tên Trang Châu, nuôi một con ngốc cẩu thực ác liệt, tên Hắc Đường, đúng không?” nói xong còn đè thấp âm thanh thở dài một câu: “Nó vẫn luôn bắt nạt tôi.”

Trang Châu bật cười, vươn tay qua nhẹ nhàng nhéo gáy Đông Chí một phen: “Không sao, về sau nếu nó còn bắt nạt em, anh sẽ giúp em bắt nạt lại nó.”

“Gạt người.” Đông Chí mới không tin: “Nó gọi anh là cha, sao anh có thể giúp tôi bắt nạt nó chứ? Hừ, nhưng dù nó có chút đáng ghét nhưng tính cách cũng không tính là xấu…”

Trang Châu cảm thấy cùng nhau bàn luận vấn đề một con chó tính tình tốt hay xấu thật sự quỷ dị, nhưng bộ dạng Đông Chí than thở lẩm bẩm lại đặc biệt đáng yêu, khiến trong lòng anh có chút rục rịch.

Đông Chí nói xong còn nheo mắt lại, thanh âm cũng nhỏ dần: “Dù sao tôi đã có bọn Tiểu Dạng Nhi làm bạn, mới không cần… ừm, mới không cần làm mẹ kế cho Hắc Đường nhà anh….”

Mấy chữ cuối cùng thanh âm quá nhỏ, Trang Châu không nghe thấy, nhưng đoán rằng em ấy không thích Hắc Đường. Hắn muốn cười, lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ, không biết em ấy với Hắc Đường một người một chó đã xảy ra chuyện gì, gặp mặt giống như nhìn nhau không vừa mắt, chẳng lẽ thật sự độc chiếm dục của Hắc Đường quá mức mạnh mẽ, đối với bất luận người ngoài nào xâm nhập lãnh địa nó đều thập phần cảnh giác?

Có khi lúc về nên hảo hảo nói đạo lý với con trai một chút.

Trang Châu bị suy nghĩ này làm cho chấn động một chút, lại nhìn Đông Chí đang nghiêng người say ngủ. Trang Châu dừng xe ở ven đường, từ ghế sau với lấy tấm chăn mỏng đắp lên người cho em ấy.

Đông Chí hai má cọ cọ lên tấm chăn, tiếp tục ngủ vùi.

Trang Châu nhìn bộ dáng Đông Chí ngủ say, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý niệm trong đầu, suy nghĩ này một khi đã sinh ra liền lập tức trở nên vô cùng mãnh liệt. Trang Châu hít sâu một hơi miễn cưỡng đè nén tiếng tim đập thình thịch trong ngực, sau đó vươn tay khẽ vỗ vỗ lên hai cái má đô phì của Đông Chí: “Đông Chí? Đông Chí? Em xem, anh không biết nhà em ở đâu, hay là về nhà anh ngủ nhé?” (Jer: =))) anh điêu nó vừa thôi chứ.)

Đông Chí ngủ say đến bất tỉnh nhân sự hoàn toàn không biết gì hết, nước miếng còn sắp chảy ra.

“Em nói gì? Em không có ý kiến?” Trang Châu tươi cười thập phần khoái trá: “Nếu em đã không có ý kiến, vậy chuyện này cứ quyết định thế đi. Nhưng mà, nhà anh chỉ có một phòng ngủ thôi, các phòng khác đều không có chăn đệm… huh? Cái gì? Em nói ngủ chung một phòng cũng không sao à?”

Đông Chí lung lay cái đầu một chút, tựa hồ muốn tránh đi tia nhiệt khí liên tục phả vào má mình kia.

“Thật ngoan.” Trang Châu mỉm cười, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn một cái trên cái miệng nhỏ nhắn hơi hé mở của Đông Chí: “Cứ quyến định vậy đi.”