Bí Mật Của Jane

Chương 15




Làm loạn : Cãi Cọ

Sáng thứ ba, Jane đi vào văn phòng của biên tập viên thể thao Kirk Thornton ở tờ Seattle Times. Từ khi cô đảm nhiệm phần của Chris Evans, cô chỉ gặp Kirk có một lần. Hôm nay anh ta ngồi sau một cái bàn chất đầy báo chí, bản in mẫu, và ảnh thể thao. Anh ta một tay cầm ống nghe áp vào tai, một tay cầm cốc cà phê. Anh ta nguớc lên và khi thấy cô, trán nhíu chặt lại và miệng cáu kỉnh. Anh ta giơ một ngón tay đang cầm cốc lên và chỉ về một cái ghế trống.

Cô tự hỏi anh ta lúc nào cũng thấy khó chịu, hay đó là do tác động của riêng cô đối với anh ta. Bỗng nhiên cô tự hỏi đến đây có phải là một ý kiến hay hay không. Cô đang đau bụng kinh và có các triệu chứng tiền kinh nguyệt, và cô không muốn nổi khùng lên với anh ta.

"Nooan đảm nhiệm đội Sorties." Anh ta nói vào ống nghe, "Tôi đã cho Jensen đến trận đấu của Huskies tối nay rồi."

Jane quay nguời và nhìn ra khu vực văn phòng ngòai cửa sổ, để ý vài phóng viên thể thao khác đang ngồi ở bàn làm việc. Cô sẽ không bao giờ là một trong số họ. Họ đã cho cô biết điều đó. Nhưng cũng ổn thôi. Cô không muốn là một trong số những nguời đó. Cô muốn giỏi hơn. Ánh mắt cô hạ xuống cái bàn trống không của Chris Evans. Công việc này không kéo dài mãi mãi, Chris sẽ quay lại làm việc. Nhưng khi nó kết thúc, cô sẽ có thêm một dòng hào nhoáng trong bản lý lịch và tìm việc khác tốt hơn. Có lẽ là ở tờ Seattle Post Intelligencer chăng.

"Tôi có thể giúp gì cho cô?" Kirk hỏi.

Jane quay lại và nhìn vào biên tập viên hói đầu. "Anh đã không cho in bài phỏng vấn Pierre Dion của tôi."

Anh ta uống một ngụm cà phê, rồi lắc đầu Post Intelligencer đã cho in một bài phỏng vấn với anh ta ngay sau ngày anh ta ký hợp đồng."

"Của tôi hay hơn"

"Vào lúc ấy bài của cô đã là tin cũ rồi. "Anh ta nhìn vào tập báo trên bàn.

Cô không tin anh ta. Nếu một trông những anh chàng ngoài kia thực hiện cuộc phỏng vấn đó thì anh đã cho nó làm tiêu điểm thay vì nhét nó vào chuyên mục thông thuờng của cô.

"Còn gì nữa không?"

"Tôi có một bài phỏng vấn với Luc Martineau"

Điều đó thu hút sự chú ý của anh ta và anh ta nguớc lên. "Chưa có ai đuợc phỏng vấn Luc Martineau."

"Tôi có"

"Bằng cách nào?"

"Tôi đề nghị anh ta"

"Mọi người đều đề nghị anh ta."

"Anh ta nợ tôi một ân huệ."

Anh ta hạ mắt xuống chân cô, rồi lại ngẩng lên. Anh ta quá thông minh để nói những gì anh ta đang nghĩ trong đầu, nhưng cô biết. "Ân huệ đó là gì vậy?"

Cô nửa muốn nói với Kirk rằng cô đã ngậm Luc đấy, nhưng phải đến sau cuộc phỏng vấn cơ. Vì vậy về mặt ngữ nghĩa mà nói thì cô không đổi tình dục lấy bài báo này. "Khi tôi bị đuổi, tôi chỉ đồng ý quay lại nếu Luc cho tôi phỏng vấn đặc biệt."

"Và anh ta cho cô?"

"Phải"

Khi Martineau bảo vệ lãnh địa của mình

Những lời bàn ra tán vào không phải chuyện gì xa lạ đối với thủ thành Luc Martineau của đội Chinooks. Cả đời sống riêng tư lẫn công việc chuyên môn của anh đều đuợc mổ xẻ, thảo luận, và tung tin cho đến khi không một ai còn dám chắc về sự thật nữa. Chính Martineau thì quả quyết rằng phần lớn những gì viết về đời sống riêng tư của anh đều là hư cấu và rất ít liên quan đến sự thật. Thật hay hư cấu, anh ấy vẫn sẽ bảo bạn rằng quá khứ là chuyện riêng tư. Giờ đây anh ấy tập trung hòan tòan vào những gì xảy ra giữa khung thành.

Khi tôi ngồi xuống phỏng vấn anh chàng thủ môn khó hiểu này, tôi khám phá ra rằng anh ấy vừa thẳng thắn vừa cách biệt. Thư thái và sâu sắc. Chính những sự đối lập ấy đã tạo nên con nguời chiến thắng giải Conn Smythe cho những thủ môn xuất sắc nhất mọi thời đại của NHL.

Chuyện không thể mang ra tranh cãi là hai năm truớc, anh ấy đuợc cho là đã kết thúc, những ngày ở trong NHL của anh đã hoàn tòan trôi qua. Ồ, những kết luận đó mới sai lầm làm sao. Hiện tại xếp hạng hai. Martineau dẫn đầu nhóm các thủ môn với tỷ lệ lọt luới trung bình 2,00 (1) . Bàn tay nhanh như chớp và khả năng kiềm chế bình tĩnh là thuơng hiệu riêng của anh chàng thủ môn hang đầu này. Anh vừa có năng khiếu vừa có sự chuyên tâm, và khi ở trong lãnh địa của mình, ánh mắt tên lửa của anh đe dọa.

(1) Tỷ lệ lọt lưới trung bình (GAA): Số bàn thắng trung bình mà một thủ môn để lọt lưới trong một trận đấu. Người xếp hạng cao nhất trong kỉ lục của NHL là Alec Connell (thi đấu từ năm 1924 – 1936) với tỷ lệ lọt lưới trung bình là 1,91

Khi Kirk tiếp tục đọc , khóe môi mỏng tẹt của anh ta nhếch lên một nụ cuời xấu xí dẫu vẫn miễn cưỡng làm mềm đi những nếp nhăn trên mặt anh ta, và tâm trạng cô thay đổi ngay lập tức. Jane không muốn cảm thấy vui sướng hay mãn nguyện vì sự thay đổi thái độ của Kirk đối với cô. Nhưng cô có cảm thấy. Cô vẫn không biết nó nhiều thế nào cho đến lúc này. Nó bùng cháy như một ngọn lửa nhỏ trong lòng cô và khiến cô tràn đầy tự hào.

Anh ta nhìn vào lịch trình. "Tôi sẽ sắp xếp cho nó vào ấn bản Chủ nhật tuần nữa"

Chủ nhật tới cô đang trên đường du đấu. "Bài tiêu điểm phải không?" Cô hỏi chỉ để cho chắc.

"Phải"

Khi Jane rời khỏi toà nhà, mặt trời đang rọi sáng, mây đen đã trôi đi, và cuộc đời thật tuyệt vời. Khi cô đi dọc phố John tới chiếc xe Honda của cô, cô cho phép bản than cảm nhận vài phút hân hoan thắng lợi. Bất kể những anh chàng làm ở bản tin thể thao có muốn hay không, giờ họ vẫn sẽ phải đón nhận cô một cách nghiêm túc. Hay ít nhất họ cũng không thể gạt bỏ cô như đứa rỗng tuếch viết cái chuyên mục Cô gái độc thân được nữa. Một cuộc phỏng vấn với Luc sẽ được cả hiệp hội báo chí vớ lấy. Và họ đều biết điều đó. Cô không tự huyễn hoặc mình rằng điều này sẽ khiến mọi việc trong phòng tin tức dễ dàng hơn với cô. Điều ngược lại cũng có thể xảy ra, nhưng cô thực sự không quan tâm. Cô đã có cuộc phỏng vấn mà tất cả bọn họ đều muốn đến chết đi được ấy chứ.

Phải, hôm nay cuộc đời khá là tuơi đẹp. Ngày hôm qua lại là một câu chuyện khác hẳn. Ngày hôm qua cô ngồi ở nhà nhìn chằm chằm vào cái điện thọai như thể cô quay lại tuổi muời lăm, chờ nó reo lên. Sau khi cô rời Key Arena tối Chủ nhật, cô rất lạc quan rằng Luc sẽ gọi cho cô. Sau khi anh kéo cô vào cái nhà kho chứa đồ và khiến cô nghĩ lại về quyết định không làm tình với anh nữa, cô hơi mong chờ anh sẽ gọi điện hoặc xuất hiện ở nguỡng cửa nhà cô. Cô cứ nghĩ họ đã có một mối liên kết riêng tư, rằng họ đã nói chuyện về những điều quan trọng, chứ không chỉ là quần lót của cô nữa, và cô đã chắc chắn rằng anh sẽ liên lạc với cô.

Anh không hề, và khi cô ngồi trên tràng kỷ ngắm chim chóc kết đôi trên kênh Discovery, cô đã khám phá ra rằng rơi vào tình yêu với Luc là việc ngớ ngẩn nhất cô từng làm. Tất nhiên, cô đã biết việc ấy là ngu si nhiều tuần liền truớc khi nó thực sự xảy ra, nhưng cô vẫn vô phuơng kháng cự lại.

Jane lái xe tới Laundromat và nhét đống quần áo bẩn thỉu của cô vào bốn cái máy giặt. Duới bộ vét, cô mặc một chiếc quần lót theo bộ từng ngày trong tuần. Hôm nay là thứ Ba, và cô mặc chiếc của ngày thứ Bảy. Cô cho là cũng không thực sự quan trọng. Nhưng nó minh họa sinh động cuộc đời cô vào thời điểm này.

Trong khi cô nhìn quần áo của cô vắt khô, Darby gọi cho cô và xin cô lời khuyên. Duờng như là anh ta cũng gục ngã trước một nguời không thể với tới.

"Cô nghĩ Caroline sẽ đi ra ngoài với tôi chứ?" anh ta muốn biết.

"Tôi không biết. Lần trước anh đi uống với cô ấy như thế nào?". Cô hỏi dù Caroline đã gọi cho cô ngay sáng hôm sau với những chi tiết đẫm máu. Buổi tối bắt đầu ổn thoả nhưng sau đó thì mọi chuyện trở nên thật tệ hại.

"Tôi không nghĩ mình gấy ấn tuợng nhiều với cô ấy"

"Anh đã kể cho cô ấy về việc là một thành viên của Mensa"

"Vậy thì sao?"

"Tôi đã bảo anh đừng có làm thế cơ mà. Những nguời có trí thông minh trung bình như chúng tôi không muốn nghe về bộ não bự của anh đâu."

"Vì sao chứ?"

Cô đảo mắt. "Anh có muốn nghe Brad Pitt khoác lác về chuyện anh ta đẹp trai đến thế nào không?"

"Không giống nhau"

"Có đấy"

"Không. Brad không phải khoác lác về vẻ ngoài của anh ta. Ai cũng có thể thấy rằng anh ta đẹp trai mà."

Hưm! Anh ta đúng về Brad. "Được rồi. Thế còn chuyện ngôi sao khiêu dâm thì sao? Anh có muốn nghe một ngôi sao khiêu dâm khoác lác về cậu bé bự chảng của hắn ta không?"

"Không"

Cô đổi điện thoại sang tai kia. "Nghe này nếu như muốn gây ấn tuợng với phụ nữ, đặc biệt là Caroline đừng nói với cô ấy rằng anh thông minh như thế nào. Hãy để nó tự bộc lộ một cách tinh tế."

"Tôi không giỏi việc đó lắm"

Anh ta không đùa rồi. "Caroline sẽ bị ấn tuợng với một anh chàng biết nên gọi loại rượu nào."

"Đó không phải là một dạng gay sao?"

Và cái áo hình đầu lâu ngọn lửa thì không …

"Không. Đưa cô ấy đến chỗ nào đẹp vào."

"Và cô ấy sẽ đi chứ?"

"Hãy nghĩ đến một chỗ thật đẹp vào. Caroline thích chưng diện. Luôn luôn thích." Cô nghĩ một lát rồi hỏi. "Anh có phải một thành viên của ColumbiaClub không?"

"Có."

Cô cũng nghĩ vậy. "Đưa cô ấy đến đó đi. Cô ấy sẽ có cớ để đi đôi giày Jimmy Choos mới nhất. Và nếu cố ấy bắt đầu nói chuyện về giày dép và thời trang. Hãy giả vờ là anh thích thú."

"Tôi đam mê thời trang đồ hiệu mà." anh ta nói.

Jane mỉm cười. "Chúc may mắn". Sau khi cô gác máy, cô gọi cho Caroline ở cửa hàng Nordy và cảnh báo cho cô ấy rằng Darby sẽ gọi. Cô hơi ngạc nhiên khi thấy bạn mình không mạnh mẽ chống đối hẹn hò với anh ta.

"Tớ tưởng anh ta làm cậu bực mình với bài nói chuyện về Mensa chứ?" Jane nhắc cho bạn cô nhớ.

"Đúng vậy, nhưng anh ấy khá dễ thương theo một kiểu Sự trả thù của những kẻ lập dị ấy" Caroline giải thích, và Jane quyết định rằng tốt nhất là cô nên tránh khỏi việc này. Vì cô vẫn nhắc nhở mình, cô cũng có rắc rối riêng.

Tối hôm đó ở trận đấu Chinooks/Lightning, Luc hầu như không chú ý tới cô khi cô gọi anh là đồ đầu đất. Anh không trêu chọc hay gợi cho cô nhớ về đêm họ ở cùng nhau. Trong khung thành, phong độ của anh gần như hoàn hảo, chặn bóng lại bằng bàn tay điện xẹt và cơ thể to lớn. Trận đấu kết thúc bằng một tỉ số hoà, và sau đó anh không thèm đợi để kéo cô vào một cái nhà kho và hôn cô đắm đuối nữa.

Cả hai đêm sau cũng không, khi mà anh ghi đuợc trận thứ sáu toàn thắng trong mùa giải trước đội Oilers. Trên chuyến bay tới Detroi sáng hôm sau, anh chẳng thèm liếc cô lấy một cái khi đi ngang qua ghế của cô.Và cô nhận thức rõ ràng đến đau khổ rằng anh đang tránh cô hết mức có thể. Cô không biết mình đã làm gì. Rồi cô lập đi lập lại cuộc trò chuyện của họ trong kho chứa đồ hết lần này đến lần khác trong đầu. Điều duy nhất cô có thể nghĩ đến đã khiến anh tránh cô rõ rành rành đến thế chính là bằng cách nào đó anh đã thấy rõ tình cảm cô dành cho anh, và anh đang bỏ chạy thật nhanh. Cô đã tô son đỏ và mua một cái áo sơ mi đỏ chỉ vì anh. Cô thật thảm hại. Anh đã bảo cô rằng anh mơ đến việc làm tình với cô trên một cái khay tráng miệng. Và cô tin anh, cô là đứa ngốc ngớ ngẩn nhất trên đời.

Giờ anh gần như hoàn toàn tránh mặt cô. Và cô ngạc nhiên vì điều đó lại đau đớn đến thế. Họ đã làm tình và cô cứ nghĩ họ đã có một khoảng thời gian thực sự tuyệt vời. Cô không hề đòi hỏi, và nếu có đi chăng nữa, bằng việc kéo cô vào nhà kho chứa đồ, anh khiến cô nghĩ rằng anh muốn nhiều hơn là chuyện tình một đêm.

Anh bảo cô rằng anh không nghĩ cô như một nữ cổ động viên, và giờ anh đối xử với cô như là loại mạt hạng. Một nữ cổ động viên mà anh phải tránh bằng mọi giá. Không chỉ đau đớn, điều này còn khiến cô tức giận. Còn hơn cả tức giận đến mức sẵn sàng làm tổn hại đến cơ thể anh. Cô thậm chí nghĩ sẽ bỏ việc chỉ để không phải đối mặt với sự thờ ơ của anh. Nhưng cái thoáng ấy qua đi nhanh chóng khi cô tự nhắc nhở mình rằng cô sẽ không tự bắn vào chân chỉ vì một người đàn ông. Dù có là người đàn ông cô yêu bằng cả trái tim nhức nhối đi chăng nữa. Dù là nhìn thấy người đàn ông ấy khiến cô khốn khổ đi chăng nữa.

Lúc sau khi đã ở trong phòng, cô cố viết một bản thô cho chuyên mục Cô gái độc thân. Nhưng cô nhìn vào hồ Michigan ngoài cửa sổ còn nhiều hơn khi cô viết. Cô tự bảo mình rằng đằng nào thì quan hệ của cô với Luc cũng sẽ đến lúc phải kết thúc thôi. Sớm còn hơn muộn. Ít nhất lúc này thì cô cũng không phải cảm thấy cắn rứt về câu chuyện Honey Pie nữa. Quá tệ là cô lại không thể bắt lương tâm cô nghe theo.

Vài giờ sau, khi nghe điện thoại không reo, cô cố bảo với chính mình rằng Luc đang quá bận rộn với cả đội để gọi được điện thoại. Anh không phải đang gặp gỡ một trong những nàng Barbie của anh đâu. Cô không muốn nghĩ về anh cùng với một phụ nữ khác, nhưng cô không thể dừng lại. Và ý nghĩ anh hôn hít và vuốt ve một trong những người phụ nữ của anh khiến cô muốn điên.

Lúc sáu giờ tối, cô gặp Darby ở một nhà hàng của khách sạn. Qua bữa ăn, cô uống hai ly martini trong khi lắng nghe anh ta thao thao bất tuyệt về Caroline.

Sau bữa ăn, họ đi tới quán bar thể thao trong khách sạn. Năm cầu thủ Chinooks đang ngồi ở một cái bàn uống kia, ăn đồ nhắm, và xem Denver vinh quang hạn gục Kings. Luc cũng ở cùng với họ. Nhìn thấy anh, cảm giác e sợ và nhẹ nhõm xuất hiện trong cô. Anh không ở cùng một nàng búp bê Barbie nào hết.

"Này, Cá Mập" tất cả mọi người đều gọi cô. Tất cả mọi nguời trừ Luc.

Lông mày anh nhăn lại và vẻ đánh giá lạnh lùng trong đôi mắt màu xanh dương của anh cho cô biết rằng Luc chẳng vui vẻ tí nào khi nhìn thấy cô. Trái tim sứt sẹo của cô càng thêm thâm tím.

Cô lấy một chỗ ở giữa Daniel và Fish đồng thời cẩn thận tránh nhìn vào mắt Luc. Cô sợ rằng tất cả cầu thủ khúc côn cầu ở cái bàn này đều sẽ thấy rõ là cô đang yêu thủ môn của họ mất. Sợ rằng đến cả anh cũng nhận thấy điều đó, và càng trở nên xa cách hơn, điều mà hẳn cũng không khả thi đâu.

Dù vậy cô không thể ép mình hoàn toàn lờ tịt anh đi, và ánh mắt cô cứ bị hút về phía anh ở bên kia bàn. Anh ngồi tựa lưng vào ghế, tay buông hai bên nguời thư giãn, thoải mái. Trừ ánh mắt mãnh liệt của anh ra, cả thế giới nhìn vào đều thấy như thể anh đang cố nhìn xuyên qua đầu cô vậy. Anh với tay lấy cốc và uống một ngụm nước. Anh ngậm một viên đá vào miệng và một giọt nước đọng lại nơi bờ môi trên của anh. Anh cắn viên đá và cô ngoảnh mặt đi.

"Tôi đã đọc bài Cô gái độc thân mới nhất của cô" Fish nói với cô. "Tôi nghĩ cô nói đúng về chuyện những gã đàn ông tử tế thực sự chốt hạ cuối cùng. Tôi là một anh chàng tử tế đây, và tôi phải bỏ căn nhà ở Mercer của mình cho cô vợ cũ."

"Đó là vì cô ấy bắt quả tang cậu ở cùng một phụ nữ khác," Sutter nhắc cho anh ta nhớ. "Điều đó thực sự làm bà cô già ấy nổi khùng lên."

"Phải rồi, cứ nói với tớ về chuyện đó đi," Fish gầm gừ và nhìn sang Jane. "Giờ cô đang viết cái gì vậy?"

Cô chưa thực sự nghĩ ra cái gì hết. Đằng nào thì cũng không có chuyện gì mà cô muốn đem ra bàn luận hết, nhưng cô vẫn mở miệng và câu hỏi, "Có phải chuyện tình một đêm luôn là một ý hay không?" bật ra. Cô ngay lập tức ước là mình có thể rút lại câu nói ấy.

"Tôi nghĩ thế" Peluso nói từ cuối bàn.

"Phải rồi."

"Tôi nói hãy cứ làm thế đi."

"Trừ phi cô đã cưới" Fish thêm vào. "Cô không định làm bạn tình một đêm đấy chứ, phải không hả?"

Cô nhún vai và ép giọng mình nghe vừa bình thản vừa hờ hững. Vô tư. Như cánh đàn ông. "Tôi đang suy nghĩ về điều đó. Có một anh chàng ở tờ Detroit cực kì nóng bỏng.Tôi đã nói chuyện với anh ta lần truớc khi tôi ở đó."

Bên kia bàn Luc đứng dậy và cô nhìn anh đi về phía quầy bar. Ánh mắt cô trượt xuống lưng cái áo sơmi sọc xanh trắng rồi tới phía sau chiếc quần Levi’s của anh.

"Nếu khi nào cô cần giúp đỡ với chuyên mục của mình, chúng tôi có thể cho cô biết cách đàn ông thực sự nghĩ gì." Peluso thêm vào "Những chuyện thực lòng ấy"

Jane thực sự không muốn biết "những chuyện thực lòng ấy". Quả là đáng sợ. "Có lẽ tôi sẽ quay lại với các anh khi tôi đã nắm rõ hướng tôi muốn cho bài báo của mình."

"Tuyệt"

Cô ngước lên nhìn Luc khi anh quay lại với hai bộ phi tiêu. "Em nợ anh một cơ hội để anh lấy lại năm mươi đô" anh nói. "Cùng luật áp dụng lần trước"

"Tôi không nghĩ thế"

"Anh thì có". Anh giật lấy cánh tay cô và kéo cô đứng ra. "Nhặt những cái nhọn nhất đi" anh nói, rồi anh túm lấy tay cô và đập chúng vào lòng bàn tay cô. Bên tai cô anh thêm vào, chỉ như một lời thì thầm, "Đừng có bắt anh phải vác em ra vạch trắng nhé."

Lông mày anh trĩu xuống và ánh mắt rực lửa, như thể anh có gì đó phải tức giận vậy. Tốt thôi. Đá mông anh cảm giác sẽ rất tuyệt. Vì cô không thể làm nó trực tiếp, cô sẽ vật anh xuống sàn bằng phi tiêu vậy.

"Nhớ luật đấy," anh nói khi cô kiểm tra mũi phi tiêu. "Sẽ không có chuyện rên rỉ như con gái khi em thua đâu."

"Anh không thể đánh bại tôi kể cả trong ngày ạnh đạt phong độ nhất." Cô hất tóc kiểu con gái và đưa ra ba mũi phi tiêu nhọ nhất. " Đây không phải môn thể thao chị em mà anh vẫn quen đâu, Martineau. Đồng đội của anh không thể cứu anh, và không có chuyện trốn đuợc sau đệm bảo hộ và mũ bảo hiểm trong môn phi tiêu đâu nhé."

"Đốn mạt quá, Cá Mập" Sutter bảo cô.

Miệng cô há hốc. "Đó là cách nói khích tướng"

"Đó là một cú thực sự hèn hạ" Fish thêm vào

"Lần trước các anh nói tôi là les," cô nhắc cho họ nhớ. Tất cả nhún vai. "Các cầu thủ khúc côn cầu" cô nói và bước ngang quầy bar tới chỗ bảng phi tiêu với Luc đi bên cạnh. Vai cô chạm nhẹ cánh tay anh và cả người cô đều cảm nhận sự gần gũi.

"Em làm gì ở đây với hắn ta vậy?" Luc hỏi khi họ dừng lại ở vạch trắng.

"Ai cơ?"

"Darby"

"Chúng tôi đi ăn tối"

"Em đang ngủ với hắn đấy à?"

Nếu cô không tức điên, cô hẳn đã bật cừơi rồi. "Không phải việc của anh"

"Thế còn tên phóng viên ở Detroit thì sao?"

Chẳng có phóng viên nào hết, nhưng cô sẽ không nói với anh điều đó. "Anh ấy thì sao?"

"Em đang ngủ với hắn đấy à"

"Tôi tưởng anh không quan tâm tôi thích ai, như thế nào, hay tư thế nào cơ mà"

Anh nhìn cô chằm chằm, rồi nói qua hàm răng nghiến chặt, "Phóng mấy cái mũi tên chết tiệt đó đi."

Cô ngước nhìn anh. Quai hàm siết chặt, mắt phóng ra những tia lửa màu xanh như khi có kẻ muốn bắn bóng vào lưới của anh vậy. Anh rõ ràng là tức giận. Với cô. Anh mất trí rồi. "Lùi lại" cô nói khi nhắm cú đầu tiên. "Tôi sắp đá mông anh đây". Cô nhân đôi với cú phóng đầu tiên và ghi được tám mươi điểm lúc kết thúc.

Luc ghi được bốn mươi và đập phi tiêu vào lòng bàn tay cô. "Ánh đèn trong này như hâm ấy".

"Không." Cô mỉm cười và thích thú mãnh liệt khi tuyên bố. "Anh mới hâm"

Mắt anh nheo lại.

Hàng tuần liền tức giận và đau khổ tràn ra khỏi cô khi cô nói, to hơn dự định, "Và tệ hơn-anh là đồ mè nheo."

Một loạt những hơi thở hít vào thu hút sự chú ý của họ và cô lẫn Luc đều quay lại nhìn vào các cầu thủ đang quan sát họ cách đấy vài mét

"Lucky sẽ giết Cá mập", Sutter dự đoán từ ngoài rìa.

Thoả thuận ngầm, cả hai người cùng quay lại vũ đài của mình. Jane phóng và ghi được sáu mươi lăm điểm. Luc ghi được bốn mươi ba.

"Giờ thì hãy nhắc cho tôi nhớ sao họ lại gọi anh là Lucky nhỉ?" cô hỏi khi với tay lấy bộ phi tiêu.

Anh kéo chúng khỏi tầm với của cô cùng lúc một nụ cười chậm rãi, phóng túng kéo cong miệng anh. Một nụ cười bảo cho cô biết rằng anh đang nhớ đến chuyện cô quỳ gối hôn hình xăm của anh. "Anh chắc chắn rằng nếu em nghĩ thật lâu và hết sức, em sẽ nhớ ra câu trả lời thôi."

"Không". Cô lắc đầu. "Có vài thứ đơn giản là không nên nhớ đến". Cô giơ tay ra và anh đặt bộ phi tiêu vào lòng bàn tay cô.

Thay vì đi tới đứng cạnh đồng đội, anh ở lì ngay bên cạnh cô và nói, "Anh có thể nhắc cho em nhớ"

"Không, cảm ơn". Cô phi một cú tám nhân ba và nhằm vào hai mươi nhân ba. "Một là đủ với tôi rồi."

"Nếu điều đó là sự thực" anh nói. "Sao chúng ta phải làm đến ba lần?"

"Có vấn đề gì vậy?" cô liếc ngang nhìn anh. "Tối nay cái tôi của anh cần phải được vuốt ve à?"

"Phải. Bên cạnh vài thứ khác nữa."

Anh đã quyết định sẽ nói chuyện với cô và cô thì phải ngã xuống chân anh đấy. Anh chắc sẽ nghĩ cô sẽ ngã ngay xuống đó và hôn hình xăm của anh thêm lần nữa. Đen đủi thay "Không có hứng thú, tìm người khác đi."

"Anh không muốn ai khác" lời nói của anh như một sự âu yếm ấm áp thêm vào, "Anh muốn em, Jane"

Cơn giận của cô tan biến và tất cả những gì còn lại là nỗi đau sâu sắc. Nỗi đau ấy xoáy đảo bụng và thắt chặt trái tim cô. Trước khi cô kịp oà ra khóc như con gái, cô đẩy bộ phi tiêu vào người anh. "Quá tệ" Cô nói. Quay gót. Và rời quầy bar. Cô đi được đến phòng của cô ở tầng hai mươi mốt trước khi tầm nhìn của cô bị nhoè đi. Cô sẽ không khóc vì Luc Martineau. Cô tự bảo mình khi dùng khăn giấy chấm mắt.

Cô ở trong phòng khách sạn được mười phút thì anh đập cửa phòng cô. Sợ rằng cơn náo động ấy sẽ báo động nhân viên bảo vệ, nên cô cho anh vào.

"Anh muốn gì, Luc? " Cô khoanh tay trước ngực và đứng chôn chân.

Anh đi vào phòng và ép cô lùi lại vài bước. "Em," anh trả lời khi cánh cửa đóng lại sau lưng anh.

"Không hứng thú." Anh ép vào gần đến nỗi bắp tay cô chạm vào lồng ngực anh. Anh cố tình xâm lăng không gian của cô, và cô đi sang bên kia phòng. Tránh khỏi mùi hương nước hoa của anh. "Anh bảo tôi rằng anh không nghĩ về tôi như một ả cổ động viên, nhưng đó chính xác là những gì tôi đang cảm thấy."

"Anh xin lỗi về việc đó" lông mày anh trễ xuống và anh nhìn xuống sàn nhà giữa hai chân anh. "Anh không cố ý khiến em cảm thấy như một ả cổ động viên."

"Quá trễ rồi. Anh không bao giờ có thể đưa tôi vào giường, rồi chẳng bao giờ nghĩ đến tôi, như thể tôi chẳng là gì hết được nữa đâu."

"Anh không bao giờ nghĩ em chẳng là gì hết" Anh ngước lên nhìn lại cô. Ánh mắt màu xanh dương thẳng thắn khi nói, "Anh luôn nghĩ về em, Jane."

"Khi nào thế? Khi anh ở cùng những người phụ nữ khác ấy à?"

"Anh chưa hề ở cùng một ai khác ngoài em."

Cô thấy nhẹ nhõm nhưng vẫn tức điên lên được. "Anh nghĩ về tôi khi bận rộn lờ tịt tôi đi sao?"

"Phải"

"Và lảng tránh tôi?"

"Phải. Tất cả những lúc ấy, và tất cả những lúc khác nữa."

"Phải rồi."

"Anh nghĩ về em Jane," anh đi về phía cô cho đến khi chỉ còn một khoảng nhỏ chia cách họ. "Rất nhiều"

Cô đã tin anh khi anh bảo cô điều tương tự cách đây vài tuần. Không phải lần này đâu. "Tôi đã nghe anh nói thế lúc trước rồi, và điều đó không phải sự thật," cô nói. Nhưng có một phần trái tim bội bạc của cô muốn tin anh – tệ thật . Cô lùi lại một bước, và bắp chân cô va vào thành giường.

"À, điều đó là sự thực. Thức hay ngủ anh không thể đẩy em ra khỏi tâm trí anh." Anh nắm lấy vai cô và đẩy cô xuống giường. "Em là một rắc rối mà em không cần đến". Anh đi theo, đặt tay hai bên đầu cô và quỳ một gối giữa hai đùi cô. "Nhưng em là một rắc rối mà anh muốn, mà anh sẽ phải có."

Cô đặt tay lên ngực anh để cản anh lại. Qua lớp vải áo sơ mi, anh toả ra hơi nóng như lò luyện kim và sưởi ấm trái tim cô. "Tôi không nghĩ anh biết mình muốn gì đâu."

"Có. Anh biết. Anh muốn em, và được ở cùng em tốt hơn nhiều khi không có em. Anh sẽ không đấu tranh với điều đó thêm nữa." Anh hôn vào giữa hai chân mày cô. "Anh sẽ không chống lại những gì anh cảm thấy với em nữa. Đó là một trận chiến thua sẵn, và anh vừa kết thúc thật thảm hại."

Từ ngữ của anh hơi làm cơn tức giận của cô dịu đi, nhưng sợ hãi vẫn đè nặng trong trái tim cô. "Anh cảm thấy gì cơ?" cô hỏi, dù cô không cảm thấy chắc chắn là muốn biết nữa.

Anh mơn man môi trên trán cô, "Anh cảm thấy như em vừa dùng gậy đánh vào giữa hai mắt anh ấy."

Anh không nói anh đang rơi vào tình yêu với cô, nhưng dùng gậy đánh vào mắt cũng khá tốt rồi. Thay vì đẩy anh đi, cô rê tay trên ngực anh. "Đó có phải một chuyện tốt không?"

"Nó chẳng mang lại cảm giác tốt lành gì hết. Em vừa vứt cuộc sống của anh vào cõi hỗn mang."

Tốt. Bởi vì bản thân cô cũng đang cảm thấy rất hỗn loạn đây. Cô vật lộn để vịn vào nỗi đau của cô. Nhưng thay vì thế cô lại kéo áo sơ mi của anh ra khỏi cạp quần jean. Cô ngước lên nhìn vào mắt anh, rồi cô chuyến sang chăm chú xem xét miệng anh.

"Làm sao mà anh lại bị sẹo trên cằm thế?" cô hỏi

"Ngã khỏi xe khi anh khoảng mười tuổi."

"Vết sẹo trên má?" cô luồn tay vào áo anh và mơn trớn các múi cơ và làn da căng mịn"

"Đánh nhau ở quán bar khi anh hai mươi tuổi. Anh hít thật sâu. "Còn câu hỏi nào nữa trước khi anh cởi đồ em ra không?"

"Có đau khi anh xăm mình không?"

"Anh không nhớ nữa". Anh hạ miệng xuống miệng cô. "Khoảng thời gian đó anh khá là sa đoạ." Anh làm câm nín bất kì một câu hỏi nào khác nữa với một nụ hôn sâu lắng với mức độ chậm rãi đến mức tra tấn. Nụ hôn vừa ngọt ngào, vừa dịu dàng. Nhưng cô không có tâm trạng cho cả ngọt ngào lẫn dịu dàng. Cô đẩy anh nằm xuống và trèo lên người anh, như một ngọn núi cô vừa chinh phục được nhưng rồi lại mong mỏi được khám phá thêm lần nữa. Nụ hôn trở nên nóng bỏng hơn khi cô cởi khuy áo anh. Với hai tay bắt chéo trên đầu, anh quan sát cô dưới hang mi he hé khi cô rê tay và miệng khắp người anh. Khi cô cắn vai anh, anh vuốt tóc ra khỏi mặt cô và đưa miệng cô trở lại với miệng anh. Anh lật cô nằm ngửa và lột trần cô trong khi đáp trả lại những nụ hôn. Tất cả mọi nơi mà bàn tay anh chạm vào, miệng anh theo sát; vai, cổ, ngực cô. Họ nằm trần truồng trong vòng tay của nhau, và khi cô không thể chịu đựng thêm được nữa, cô trượt một cái bao cao su vào vật cương cứng nóng hổi của anh rồi lại trèo lên người anh lần nữa. Khi cô hạ thấp mình xuống, anh đẩy lên và vùi xâu vào trong cô.

"Jane," anh hổn hển "giữ im một chút nào"

Cô siết chặt cơ bắp của mình quanh anh và một tiếng rên rỉ thoát ra từ lồng ngực anh. Mi mắt anh nhắm chặt, và khi anh mở chúng ra, dục vọng nguyên thuỷ rọi thẳng vào mắt cô. Lưỡi anh chạm nhẹ vào lưỡi cô, và anh mút mát êm ái như thể đang hút nước cốt từ một quả đào. Như thể đối với anh cô có vị thật ngọt ngào và tuyệt vời. Anh trượt tay lên khắp lưng và sống lưng cô, rồi dọc xuống hông cô, vuốt ve cô, đốt lên ngọn lửa cả bên trong lẫn bên ngoài. Cô dứt miệng ra khỏi miệng anh khi đẩy nhanh nhịp điệu. Đôi mắt xanh dương của anh nhìn lên cô, rực rỡ với đam mê. Anh thầm thì tên cô như một mơn trớn dịu dàng. Sức ép thiêu đốt bên trong cô siết lại và xoáy cuộn cho đến khi khi cô tan ra trong những làn sóng khoái cảm không thể kiểm soát.

Cực khoái của cô siết chặt lấy anh và các ngón tay anh bám chặt vào hông cô, khi anh đưa đẩy cô hết lần này đến lần khác, mạnh hơn cho đến khi anh cũng cùng cảm nhận cơn khoái lạc mà anh vừa trao cho cô.

"Chúa ơi", anh nói, hơi tở xù xì sát bên tai cô.

"Còn tuyệt hơn cả lần trước.Và lần trước đã là hạng A ngoài sức tưởng tượng rồi!"

Cô cũng đồng ý nhưng còn hết hơi chưa thể cất lên lời. Có điều gì đó vừa xảy ra. Điều gì đó khác. Điều gì đó tốt đẹp hơn, theo một cách nào đó. Điều gì đó còn hơn cả khoái lạc thể xác. Đìều gì đó mà cô không thể chỉ rõ ra được.

"Jane"

"Hmm?"

"Không có gì đâu". Cô cảm thấy anh hôn tóc cô. "Anh chỉ muốn chắc chắn là em chưa bất tỉnh mà thôi."

Cô mỉm cười và vùi mũi vào cổ anh. Đìều đó là trong cái cách anh ôm cô, chạm vào cô. Cô không tự lừa mình rằng đó là tình yêu. Nhưng vẫn là một điều gì đó. Cô sẽ nhận lấy một điều gì đó và đồng hành cùng nó, bởi vì bất kể đó là gì, vẫn tốt hơn chẳng là gì gấp ngàn lần.