Bí Mật Của Jane

Chương 4




Gỗ tốt: Đâm mạnh bằng đầu gậy

Jane gần như sợ phải nhìn xung quanh. Sáng nay, nhìn vào một số cầu thủ Chinooks cũng gần giống như nhìn vào một cái tàu điện vỡ nát. Kinh hoàng, nhưng cô không thể quay đi. Cô ngồi gần đầu máy bay ngang với trợ lý tổng giám đốc Darby Hogue bên kia lối đi, một tờ Dallas Morning News để mở ở trong thể thao trong lòng. Cô đã gửi bài báo về trận chiến đẫm máu đêm qua, nhưng cô vẫn có hứng thú với những gì các phóng viên Dallas nói về nó.

Đêm qua, cô và các phóng viên thể thao đã tụ tập lại trong phòng truyền thông chờ có cơ hội vào phòng thay đồ của Chinooks. Họ đã uống cà phê, cô la và ăn vài cái bánh ngô cuộn thịt. Nhưng vào lúc mà cuối cùng huấn luyện Nystrom cũng đi ra, ông lại thông báo với tất cả họ rằng sẽ không có cuộc phỏng vấn sau trận đấu nào hết.

Trong khoảng thời gian chờ đợi, các ký giả Dallas đã trêu đùa cô và chia sẻ về chuyện các trận đấu. Họ thậm chí còn nói cho cô vận động viên nào đó thì cho họ nghỉ ngơi và luôn trả lời câu hỏi. Họ cũng nói cho cô những vận động viên không bao giờ trả lời câu hỏi phỏng vấn. Luc Martineau chễm chệ hàng đầu trong danh sách những-cái-nhọt-ở-mông-kiêu-căng-ngạo-mạn.

Jane gấp tờ báo lại và nhét nó vào trong cặp táp. Có lẽ các phóng viên thể thao Dallas tỏ ra tử tế vì họ không coi cô là một mối đe dọa và cũng không bị một phụ nữ làm khiếp sợ. Chắc họ sẽ đối đãi với cô khác đi nếu họ cùng ở trong phòng thay đồ cạnh tranh giành một cuộc phỏng vấn. Cô không biết và cũng thực sự không quan tâm. Chỉ thật tuyệt khi khám phá ra rằng không phải tất cả các phóng viên nam đều bực bội với cô. Cô thấy nhẹ nhõm khi biết rằng khi cô viết cột báo cuối cùng về kinh nghiệm của mình, cô có thể tuyên bố rằng có vài người đàn ông đã tiến hóa và cũng không phải tất cả đều coi cô là sự tấn công vào cái tôi của họ.

Cho đến giờ cô đã gửi đi hai bài báo tới tờ Seattle Times. Và cô vẫn chưa nghe biên tập của cô nói gì. Không một từ ca tụng hay chỉ trích, cô đang cố xem điều đó như một dấu hiệu tốt. Cô đã nhìn thấy bài báo đầu tiên của mình được chuyền tay giữa các cầu thủ, nhưng cũng không ai trong bọn họ bình luận gì.

"Tôi đã đọc bài đầu tiên của cô", Darby Hogue nói từ bên kia lối đi. Đi chân trần, Jane ước tính Darby Hogue vào khoảng một nét sáu tám. Một mét bảy lăm khi đi giày cao bồi. Từ mép cắt của chiếc áo vét màu xanh navy của anh ta, cô đoán nó là hàng may đo và chắc hẳn là tốn hết tháng lương của đa số những người khác. Mái tóc vuốt keo nhọn hoắt có màu cà rốt và nước da anh ta thậm chí còn trắng hơn cả cô. Mặc dù cô biết anh hai mươi tám tuổi, anh ta trông chỉ khoảng mười bảy. Đôi mắt nâu thông minh giảo hoạt, và anh ta còn có hàng lông mi đỏ dài, cong vút. "Cô đã làm rất tốt", anh ta thêm vào.

Cuối cùng thì cũng có người bình luận về bài báo của cô. "Cám ơn anh".

Anh ta với người qua lối đi để cho cô vài lời khuyên. "Lần tới có lẽ cô nên đề cập đến nỗ lực ghi điểm của chúng tôi". Darby là trợ lý tổng giám đốc trẻ nhất ở NHL, và Jane đã đọc được trong tiểu sử của anh rằng anh từng là một thành viên của Mensa (1). Cô không nghi ngờ điều đó. Mặc dù anh ta có vẻ phải chịu nhiều đau đớn khủng khiếp để rũ bỏ vẻ mọt sách, anh ta lại không thể từ bỏ cái túi bảo vệ (2) dính chặt vào chiếc áo sơ mi trắng của mình.

(1) Một tổ chức dành cho những người có chỉ số IQ cao nhất thế giới. Điểm để được vào Mensa là 148 (Catiell – NI)

(2) Túi bảo vệ: một cái túi nhỏ cài ở túi áo sơ mi, vừa để dựng những vật dụng nhỏ như bút vừa bảo vệ túi áo.

"Tôi sẽ nói với anh một chuyện, anh Hogue", cô nói với một nụ cười mà cô mong là quyến rũ, "Tôi sẽ không bảo anh phải làm việc của anh như thế nào, nếu anh không bảo tôi phải làm việc của tôi như thế nào."

Anh ta chớp mắt. "Công bằng đấy."

"Phải, tôi nghĩ vậy."

Anh ta thẳng người dậy và đặt cái cặp táp bằng da lên đùi. "Cô thường ngồi ở đằng sau với các cầu thủ cơ mà."

Cô luôn luôn ngồi ở đằng sau bởi vì đến lúc cô lên máy bay, những hàng ghế trên đã bị các huấn luyện viên và quản lý ngồi hết rồi. "Chà, tôi bắt đầu cảm thấy không được chào đón ở đó", cô thú nhận. Vụ xô xát đêm trước đó đã khiến cảm xúc của họ đối với cô cực kỳ rõ ràng.

Anh ta quay lại nhìn cô. "Có chuyện gì xảy ra mà tôi nên biết không thế?"

Ngoài những cú điện thoại dơ bẩn, tối qua cô còn thấy một con chuột chết bên ngoài cửa phòng. Con chuột đã khô quắt như thể chết lâu lắm rồi. Rõ ràng là có người đã tìm thấy nó ở đâu đó và bỏ lại cho cô. Không chính xác là một cái đầu ngựa trên giường (3) nhưng cô cũng không nghĩ điều đó chỉ là trùng hợp. Nhưng điều cuối cùng cô cần là các cầu thủ nghĩ rằng cô chạy đến chỗ quản lý để tán phét. "Không gì tôi không thể giải quyết".

(3) Đầu ngựa trên giường: một chi tiết trong phim Bố già, ý chỉ sự đe dọa, khủng bố

"Hãy ăn tối với tôi hôm nay và chúng ta có thể nói về chuyện đó".

Cô nhìn chằm chằm vào anh ta qua lối đi. Trong một giây cô tự hỏi anh ta có phải là một trong những chàng lùn cho rằng hiển nhiên cô sẽ đi chơi với anh ta vì cô cũng lùn không. Tên bạn trai cuối cùng của cô cao một mét bảy mươi và là tổ sư của tất cả những người mắc hội chứng Napoleon (4), và cũng đối đầu với chính hội chứng Napoleon của cô. Điều sau chót cô cần là một chàng lùn mời cô đi chơi. Đặc biệt là một chàng lùn đồng thời cũng là quản lý đội Chinooks. "Tôi không nghĩ đó là một ý hay".

(4) Hội chứng Napoleon (Hay hội chứng người lùn): Napoleon là một vị hoàng đế vĩ đại của nước Pháp nhưng ông chỉ cao khoảng 1,68m. Hội chứng Napoleon là hội chứng mà những người lùn thường mắc phải, những người này thường mắc phải, những người này thường có xu hướng chuyên chế, áp đặt, bạo lực để tìm cách khỏa lấp chiều cao

"Vì sao chứ?"

"Bởi vì tôi không muốn các cầu thủ nghĩ anh và tôi có dính líu với nhau".

"Tôi lúc nào cũng đi ăn tối với các phóng viên nam. Thực ra thì chính là Chris Evans ấy".

Không hề giống nhau. Cô phải hoàn toàn không vướng vào tin đồn. Chuyên nghiệp hơn hẳn cánh đàn ông. Dù cho phụ nữ đã được phép vào phòng thay đồ gần ba thập kỷ nay, những nghi ngờ phụ nữ ngủ với người cho tin vẫn là một vấn nạn. Cô không nghĩ sự tín nhiệm và công nhận mà các cầu thủ dành cho cô có thể chìm sâu hơn được nữa, nhưng cô cũng thực sự không muốn thử làm rõ.

"Tôi chỉ nghĩ cô có thể chán ăn một mình rồi", Darby thêm vào.

Cô có phát chán việc ăn một mình. Cô phát chán việc cứ nhìn vào các bức tường của khách sạn hay khoang máy bay của đội rồi. Có khi một chốn nào đó cực kỳ công khai cũng được. "Chỉ công việc?"

"Tuyệt đối."

"Sao chúng ta không gặp nhau trong nhà hàng của khách sạn nhỉ?" cô đề nghị.

"Bảy giờ được chứ?"

"Bảy giờ là tuyệt". Cô lục lọi ngăn trước của cái cặp táp và rút sổ lịch trình ra. "Chúng ta sẽ ở đâu tối nay?"

"LAX Doubletree", Darby trả lời. "Cái khách sạn cứ rung lên mỗi lần một cái máy bay nào đó cất cánh ấy."

"Tuyệt diệu."

"Chào mừng tới cuộc sống hào nhoáng của một vận động viên", anh ta nói và dựa đầu ra sau.

Jane cũng đã đoán được rằng một vòng quay bốn trận đấu chỉ có thế này. Mặc dù cô cũng đã nghiên cứu nó cả tá lần, ánh mắt cô vẫn quét lại sổ lịch trình. LA, rồi San Jose. Chỉ mới hơn nửa chuyến du đấu và cô đã mong được trở về nhà. Cô muốn ngủ trên giường của cô, lái chiếc xe của chính cô thay vì đi xe buýt, và thậm chí là mở tủ lạnh của chính cô thay vì của khách sạn. Đội Chinooks có bốn ngày nữa trên đường trước khi họ quay lại Seattle cho một quãng bốn trận đấu, tám ngày. Rồi lại đi tới Denver và Minnesota. Lại thêm nhiều khách sạn và bữa ăn cô đơn nữa.

Có lẽ ăn tối với Darby Hogue không phải là một ý tệ lắm. Nó có thể chiếu sáng và phá vỡ cảnh buồn tẻ.

Lúc bảy giờ, Jane bước ra khỏi thang máy và đi tới nhà hàng Bốn Mùa. Cô đã thả tóc và nó xõa xuống thành những lọn loăn xoăn trên vai cô. Cô mặc chiếc quần âu đen và áo len xám. Chiếc áo len cổ chui với ống tay loe, và cho đến khi Luc bình luận rằng cô trông như tổng lãnh thiên thần của bất hạnh, cô vẫn thực sự thích nó.

Giờ thì cô tự hỏi liệu có lý do sâu kín nào ngoài việc sợ những màu sắc lấp lánh đã khiến cô bị hút về các màu tối hay không. Cô có tuyệt vọng mà không biết gì, như Caroline đã gợi ý hay không? Bị một chứng rối loạn tâm thần không chẩn đoán được nào đó? Cô thực sự là tổng lãnh thiên thần của bất hạnh, hay Caroline đang lừa cô và Luc là một tên dở hơi ngạo mạn? Cô thích nghĩ như vế sau hơn.

Darby chờ cô ở lối vào nhà hàng, trông cực kỳ trẻ trung trong chiếc quần kaki, áo sơ mi Hawai hoa hòe màu đỏ lẫn vàng cam, với một lớp gel mới trên tóc. Họ được dẫn tới một cái bàn gần cửa sổ và Jane gọi một ly martini chanh để quét đi sự mệt mỏi, dù chỉ trong vài tiếng đồng hồ. Darby gọi một cốc Beck và bị hỏi chứng minh thư.

"Gì cơ? Tôi đã hai mươi tám rồi", anh ta phàn nàn.

Jane bật cười và mở thực đơn bữa tối. "Mọi người sẽ nhầm anh thành con trai tôi mất", cô trêu anh ta.

Khóe miệng anh ta trễ xuống khi rút ví ra. "Cô trông còn trẻ hơn tôi", anh ta càu nhàu khi cho người bồi bàn xem chứng minh thư.

Khi đồ uống của họ đến, Jane đặt món cá hồi và cơm trong khi Darby chọn thịt bò và khoai tây nướng.

"Phòng cô thế nào?" anh ta hỏi.

Nó như mọi căn phòng khác thôi. "Ổn".

"Tốt." Anh ta uống một ít bia. "Có rắc rối gì với các cầu thủ không?"

"Không, họ đều tránh tôi như tránh tà."

"Họ không muốn cô ở đây."

"Phải, tôi biết." Cô nhấp một ngụm martini. Lớp đường quanh viền cốc, lát chanh trôi nổi, và sự pha trộn hoàn hảo giữa vodka Absolut Citron cùng Triple Sec gần như làm cô thở dài như một tay bợm rượu sành sỏi. Nhưng cô trở thành bợm rượu không phải điều Jane phải lo lắng, vì hai lí do. Tàn tích sau đó quá đau đớn để một ngày nào đó cho phép cô trở thành tay chuyên và khi cô say bí tỉ thì lý trí của cô sẽ nhảy ra khỏi cửa sổ, đôi khi đi cùng cả quần lót của cô nữa.

Cuộc trò chuyện của Jane và Darby chuyển từ khúc côn cầu sang vài chủ đề khác. Cô biết được rằng anh ta đã tốt nghiệp loại xuất sắc với một bằng MBA từ đại học Harvard ở tuổi hai mươi ba. Anh ta cũng nhắc đến tư cách hội viên của mình ở Mensa đến ba lần, và rằng anh ta sỡ hữu một ngôi nhà rộng một ngàn năm trăm mét vuông trên đảo Mercer, một thuyền buồm dài mười mét, và lái một chiếc Porsche màu đỏ tươi.

Không nghi ngờ gì, Darby là một người lập dị. Không phải điều đó nhất thiết là xấu, ngoài việc là một kẻ dối trá, thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy mình là kẻ lập dị. Để bảo đảm phần kết của cô trong cuộc trò chuyện, cô đề cập đến các bằng cấp đại học ngành báo chí và tiếng Anh của cô. Darby không có vẻ ấn tượng cho lắm.

Thức ăn của họ đến và anh ta ngẩng lên nhìn khi đang cho bơ vào đĩa khoai tây nướng. "Tôi có kết thúc bằng việc nằm trong chuyên mục Cô gái độc thân của cô không?"

Jane dừng lại khi đang đặt khăn ăn lên đùi. Đa số đàn ông sợ phải xuất hiện trong chuyên mục đó. "Anh có bận tâm không?"

Mắt anh ta sáng lên. "Quỷ thật, không". Anh ta nghĩ một lát. "Nhưng phải tốt đấy nhé. Ý tôi là, tôi không muốn có ai đó nghĩ tôi là một bạn hẹn dở tệ".

"Tôi không nghĩ mình có thể nói dối đâu", cô nói dối. Phân nửa những thứ nhảm nhí trong chuyên mục của cô đều được dựng nên.

"Tôi sẽ khiến nó đáng công cô."

Nếu anh ta muốn thương lượng và mặc cả thì ít nhất cô cũng có thể lắng nghe. "Như thế nào cơ?"

"Tôi có thể bảo các cầu thủ trong đội rằng tôi không nghĩ cô ở đấy để tường thuật lại kích cỡ vật báu hay thói quen tình dục kỳ lạ của họ", anh ta nói, ngay lập tức khiến cô tự hỏi chính xác thì những ai có thói quen tình dục kỳ lạ. Có khi là Vlad Xiên Qua. "Và tôi có thể đảm bảo với họ rằng cô không ngủ với ông Duffy để kiếm được việc này."

Cô há hốc mồm vì sửng sốt kinh hoàng, và cô lấy một tay che miệng. Cô đã đoán rằng có vài tên thiển cận trong phòng tin tức cho rằng cô đổi chác tình dục với Leonard Callaway. Bởi vì sau cùng thì ông ấy là tổng biên tập và cô chỉ là cái người phụ nữ viết cột báo ngu ngốc về chuyện độc thân trong thành phố. Cô không phải một nhà báo thực thụ.

Nhưng chuyện có ai đó nghĩ rằng cô ngủ với Virgil Duffy chưa bao giờ bước vào đầu cô. Chúa nhân từ, ông ta đủ già để làm ông nội cô. Phải rồi, ông ta mang tiếng là theo gót những phụ nữ trẻ tuổi, và cũng có những khoảng thời gian trong đời cô mà tiêu chuẩn của cô chỉ muốn quên béng đi, nhưng cô không bao giờ hẹn hò với ai đó lớn hơn cô những bốn mươi tuổi.

Darby bật cười và chọc nĩa vào thịt bò. "Nhờ vẻ mặt cô, tôi có thể thấy rằng chuyện nghi ngờ đó là không đúng".

"Tất nhiên là không rồi". Cô với tay lấy ly martini và dốc cạn. Rượu vodka và Triple Sec làm ấm đến tận dạ dày cô. "Tôi thậm chí còn chưa bao giờ gặp mặt ông Duffy trước cái ngày đầu tiên trong phòng thay đồ đó". Sự bất công vô lý đó khiến cô đau đớn và cô ra hiệu cho một ly martini nữa. Thường thì Jane ghét phải gào khóc "không công bằng". Cô tin rằng cuộc đời là không công bằng, và khóc lóc chỉ làm mọi chuyện tồi tệ hơn. Cô thuộc tuýp con gái vượt-qua-và-tiếp-tục-sống-cuộc-đời-mình, nhưng trong trường hợp này thực sự là không công bằng bởi vì cô chẳng thể làm gì về chuyện đó được. Nếu cô làm nhặng lên và chối nguây nguẩy, cô ngờ rằng sẽ chẳng có ai tin cô hết.

"Nếu cô viết về tôi trong cột báo của mình, hãy làm tôi nghe thật hay ho vào, tôi sẽ khiến mọi chuyện dễ dàng hơn với cô".

Cô cầm nĩa lên và ăn một miếng cơm từ dĩa của mình. "Gì vậy, anh đang gặp rắc rối khi tìm bạn hẹn à?" Cô chỉ đùa thôi, nhưng nhờ bờ mà ửng hồng rạng rỡ của anh ta, cô biết rằng mình đã đánh trúng một huyệt.

"Khi phụ nữ mới gặp tôi, họ nghĩ tôi là thứ của nợ."

"Hừm, tôi không nghĩ thế", cô nói dối, mạo hiểm chấp nhận số mệnh tồi tệ.

Anh ta mỉm cười, cũng đáng công mạo hiểm đấy chứ. "Họ không bao giờ cho tôi một cơ hội."

"Chà, có lẽ nếu anh không nói chuyện về Mensa và các bằng cấp cao học của anh sẽ may mắn hơn."

"Nghĩ vậy thật hả?"

"Phải." Cô đã ăn xong nửa dĩa cá hồi khi ly rượu thứ hai đến.

"Có lẽ cô có thể cho tôi vài chỉ dẫn."

Phải rồi, cứ làm như cô là một chuyên gia ấy. "Có lẽ."

Ánh mắt gian xảo của anh ta khoan sâu vào cô khi anh ta cắn một miếng khoai tây. "Tôi có thể làm nó xứng với công sức của cô", anh ta lại nói.

"Tôi cứ phải nhận những cuộc gọi dớ dẩn. Làm chúng dừng lại đi."

Anh ta không có vẻ ngạc nhiên. "Tôi sẽ xem xem mình có thể làm được gì về chuyện đó."

"Tốt, bởi vì nó rất là phiền nhiễu."

"Hãy coi nó như lễ kết nạp đi."

Ừ hứ. "Có một con chuột chết ngoài cửa phòng tôi đêm qua."

Anh ta hớp một ngụm bia. "Nó có thể tự lăn quay ra đó."

Chắc chắn rồi. "Tôi muốn một cuộc phỏng vấn với Luc Martineau."

Cô nhắc ly rượu chanh lên môi. Luc cũng không thích cô. "Sao vậy?"

"Anh ta biết tôi từng phản đối mua anh ta. Tôi cũng khá cứng rắn về chuyện đó."

Thật bất ngờ. "Vì sao vậy?"

"Chà, cũng không có gì mới mẻ, nhưng anh ta đã bị thương khi thi đấu cùng đội Detroit. Tôi không thể tin rằng một cầu thủ ở tuổi của anh ta có thể quay trở lại sau cuộc phẫu thuật hai đầu gối cực kỳ nghiêm trọng. Từng có thời Martineau rất giỏi, có lẽ là một trong những người giỏi nhất, nhưng mười một triệu đô một năm là một con số quá lớn để đánh cược vào một cầu thủ già nua ba mươi hai tuổi có đầu gối hỏng hóc. Chúng tôi đã mua một cầu thủ mới ở vòng lựa chọn đầu tiên, một hậu vệ có cú đánh mạnh mẽ, và một cặp hậu vệ cánh. Điều đó khiến chúng tôi yếu ớt bên cánh phải. Tôi không chắc là Martineau đáng giá đến thế".

"Anh ấy đang có một mùa giải tuyệt vời", cô chỉ ra.

"Cho đến nay. Sẽ ra sao nếu anh ta tái chấn thương? Cô không thể xây dựng một đội tuyển xung quanh một cá nhân."

Jane không biết nhiều về khúc côn cầu, và cô tự hỏi Darby có đúng hay không. Đội tuyển được xây quanh người thủ môn xuất sắc của họ ư? Và liệu Luc, người tỏ ra vô cùng lạnh lùng và bình tĩnh, có cảm thấy áp lực khổng lồ từ những gì người ta chờ đợi ở anh hay không?

Qua một cuộc gọi điên cuồng từ bà Jackson, Luc mới biết rằng Marie không hề đến trường kể từ khi anh rời Seattle. Bà Jackson nói rằng bà ta chở Marie đi mỗi sáng, và Marie đều đi vào trường. Điều anh cũng khám phá ra là cô bé đã đi thẳng ra cổng sau.

Khi anh hỏi Marie xem cô bé dành thời gian ở đâu, cô bé trả lời là "Trung tâm mua sắm". Khi anh hỏi cô bé lý do, cô bé đã nói, "Tất cả mọi người ở trường đều ghét em. Em chẳng có người bạn nào cả. Chúng đều là lũ ngốc."

"Thôi nào", anh đã nói, "em sẽ kết bạn và rồi mọi thứ sẽ ổn thôi."

Cô bé bắt đầu khóc, và như mọi khi, anh lại cảm thấy tồi tệ và hoàn toàn không thể hiểu được. "Em nhớ mẹ em. Em muốn về nhà."

Sau khi gác máy với Marie và bà Jackson, anh đã gọi cho quản lý riêng của anh. Howie Stiller. Khi Luc quay về nhà đêm thứ Ba tới, vài tờ quảng cáo từ các trường tư thục sẽ chờ anh trong một bao thư FedEx.

Giờ thì tiếng nhạc từ chiếc piano đã trôi đến nơi Luc ngồi trong góc quầy bar. Anh nhắc chai Molson lên miệng và uống một ngụm lớn. Đối với Marie, về nhà không phải một giải pháp. Nhà của cô bé giờ đây là với anh, nhưng cô bé rõ ràng là không thích sống cùng anh.

Anh đặt chai bia lên bàn và thả lỏng mình trong chiếc ghế bành. Anh phải nói chuyện với Marie về trường nội trú, và anh không thể biết được cô bé sẽ phản ứng thế nào. Anh không chắc cô bé sẽ thích cái ý tưởng đó hay có thấy được logic và lợi ích của nó. Anh chỉ hy vọng cô bé không quá kích động.

Ngày đám tang mẹ, cô bé còn hơn cả kích động, và Luc chẳng biết làm gì cho cô bé hết. Anh đã ôm cô một cách vụng về và bảo cô rằng anh sẽ luôn quan tâm chăm sóc cô. Và anh sẽ làm vậy. Anh sẽ trông chừng cho cô bé luôn có mọi thứ cô cần, nhưng anh là một thứ thay thế kém cỏi so với mẹ cô.

Làm sao mà đời anh lại trở nên phức tạp đến thế cơ chứ? Anh xoa xoa mặt bằng hai tay, và khi anh hạ tay xuống, anh thấy Jane Alcott đang đi về phía anh. Hẳn là quá viễn vông khi hy vọng cô ta chỉ đi ngang qua.

"Đang chờ bạn hả?" cô hỏi khi đến đứng cạnh cái ghế đối diện anh.

Đã, nhưng anh vừa gọi và hủy hẹn rồi. Sau cuộc trò chuyện với Marie, anh chẳng có tâm trạng nào cho những chuyện đại loại như thế. Anh đang nghĩ rằng anh có thể đi gặp vài đồng đội ở một quán bar thể thao ở khu thương mại. Anh với tay lấy chai bia và nhìn xéo xuống cô khi tợp một ngụm lớn. Anh nhìn cô nhìn anh, và anh tự hỏi nếu cô có kết luận – một cách sai lầm – rằng bởi vì anh bị nghiện thuốc giảm đau thì hiển nhiên anh cũng là một tên bợm rượu hay không. Trong trường hợp của anh, chuyện này chả có liên quan gì đến chuyện kia.

"Không. Chỉ ngồi đây một mình thôi", anh trả lời khi hạ chai bia xuống. Có gì đó ở cô đêm nay thật khác lạ. Bất kể bộ quần áo tối màu, cô trông mềm mại hơn, ít cứng ngắc hơn. Có chút dễ thương. Tóc cô, thường được túm lại kiểu tóc đuôi ngựa, giờ buông thành từng lọn xoăn phóng túng trên vai. Đôi mắt xanh long lanh giống những chiếc lá ướt nước, còn môi dưới thì có vẻ căng mọng và khóe miệng cô nhếch lên.

"Tôi vừa ăn tối với Darby Hogue", cô nói thêm như thể anh vừa hỏi không bằng.

"Ở đâu?" Trong phòng anh ta sao? Điều đó sẽ giải thích cho mái tóc, đôi mắt, và nụ cười đó. Luc không bao giờ đoán được là Darby còn biết phải làm gì với phụ nữ, chứ đừng nói đến việc đưa được về mềm mại long lanh đó lên mặt cô. Và anh cũng không bao giờ nghĩ rằng Jane Alcott, tổng lãnh thiên thần của u tối và bất hạnh, lại có thể trông vừa ấm áp vừa quyến rũ đến thế. Khỉ thật.

"Tất nhiên là trong nhà hàng của khách sạn". Nụ cười của cô rớt xuống. "Anh nghĩ ở đâu chứ?"

"Nhà hàng của khách sạn thôi", anh nói dối.

Cô sẽ không tin điều đó, và như anh đã dự đoán được trong khoảng thời gian ngắn quen biết cô, cô cũng sẽ không bỏ qua. "Đừng có nói với tôi rằng anh là một trong những kẻ nghĩ tôi ngủ với Virgil Duffy dễ kiếm được công việc này."

"Không, không phải tôi", anh nói dối thêm chút nữa. Họ đều băn khoăn, nhưng anh không biết bao nhiêu người thực sự tin vào điều đó.

"Tuyệt, và giờ tôi lại đang ngủ với Darby Hogue."

Anh giơ một tay lên. "Không phải việc của tôi."

Khi giai điệu cuối cùng từ chiếc piano tắt hẳn, Jane trượt vào chiếc ghế đối diện với anh và thở ra một hơi. Chết tiệt, quá tệ với mong mỏi chút yên bình.

"Sao phụ nữ lại phải chịu đựng cái chuyện tào lao này?" cô nói. "Nếu tôi là đàn ông, sẽ chẳng có ai cáo buộc tôi trao đổi tình dục để thăng chức. Nếu tôi là đàn ông, sẽ chẳng ai nghĩ tôi ngủ với nguồn tin để lấy một câu chuyện. Họ chỉ vỗ vào vai tôi và đập tay tôi rồi nói…" Cô ngừng lại giữa tràng quát mắng đủ lâu để hạ cả giọng và lông mày cùng một lúc. "Một chàng phóng viên giỏi đấy. Rất đàn ông. Rất ngựa giống." Cô luồn tay vào tóc và gạt nó ra khỏi mặt. Ống tay áo cô rơi xuống và để lộ mạch máu xanh xao mong manh trên cổ tay mảnh khảnh, và vải áo len kéo căng trên bộ ngực nhỏ nhắn của cô. "Chẳng có ai cáo buộc anh ngủ với Virgil để lấy được công việc này cả."

Anh nâng ánh mắt lên nhìn cô. "Đó là vì, tôi là ngựa giống." Họ đều có nỗi thống khổ phải chịu đựng, và sau cả ngày nay, anh không có năng lượng để giả bộ cảm thông và thấy hiểu. Luc Martineau không có thời gian, năng lượng, hay xu hướng lo lắng cho một phóng viên phiền nhiễu. Anh cũng có những rắc rối đáng ghét của riêng mình và một trong số đó chính là cô.

Jane nhìn Luc qua bàn và khoanh tay trước ngực. Ánh đèn trên đầu làm nổi bật màu vàng trên mái tóc ngắn của anh cũng như tỏa sáng bờ vai rộng trong chiếc áo sơ mi màu xanh biển. Màu sắc chiếc áo sơ mi tô thêm màu xanh cho mắt anh. Sau hai ly martini cô đã uống trong bữa tối, mọi vật đều được một thứ ánh sáng hân hoan xinh đẹp bao quanh. Hay ít nhất là như thế cho đến khi Luc bóng gió rằng cô và Darby đang ngủ với nhau.

"Nếu tôi có của quý", cô nói, "sẽ chẳng có ai nghĩ tôi đang lên giường với Darby."

"Đừng có chắc chắn về điều đó như thế. Chúng tôi cũng không quá chắc chắn về xu hướng tình dục của con chồn đó đâu." Luc với tay lấy chai bia và phổi Jane hơi thít lại. Anh đã để mở hai khuy áo và lớp vải mềm mại rũ xuống khỏi ngực anh, để lộ xương đòn cùng phần vai và cái cổ cơ bắp.

Cô có thể san bằng tỷ số với Luc, nhưng cô không thèm cho anh ta biết tin Darby đã muốn bí quyết hẹn hò trong bữa tối. "Đầu gối của anh sao rồi?" cô hỏi khi đặt cánh tay lên bàn.

Anh nhắc chai Molson lên miệng và nói, "Một trăm phần trăm."

"Hoàn toàn không đau à?"

Anh hạ chai xuống và mút lấy một giọt bia từ bờ môi dưới. "Gì thế? Cô không biết à? Tôi cứ nghĩ cô đã coi việc đào bới cuộc đời tôi thành lẻ sống đời cô rồi cơ đấy."

Vẻ tự mãn của anh vô cùng xúc phạm và có chút gần với sự thật. Vì vài lý do mà cô không thể giải thích cho bản thân. Luc khiến cô tò mò hơn các cầu thủ Chinooks khác. "Anh có thực sự nghĩ là tôi chẳng có gì vui hơn để làm ngoài dành thời gian nghĩ về anh không thế? Đào xới chút ít về họ hàng của Luc Martineau à?"

Nếp nhăn xuất hiện ở khóe mắt anh và anh bật cười. "Bé cưng à, chẳng có gì là chút ít về hàng họ của Luc hết."

Cô Jane viết chuyên mục Cô gái độc thân sẽ có một lời đáp trả thạo đời và làm anh lóa mắt bằng tài dí dỏm. Honey Pie sẽ nắm lấy tay anh và dẫn anh vào một phòng chứa đồ vải lanh của khách sạn. Cô sẽ cởi nốt khuy áo anh ra và đặt miệng mình lên lồng ngực ấm áp của anh. Hít vào thật sâu hương thơm làn da anh và tan chảy trong cơ thể rắn chắc nóng bỏng của anh. Cô sẽ tự mình xem xem anh có nói sự thật vờ những họ hàng đó không. Nhưng Jane chẳng là ai trong số hai người phụ nữ đó cả. Cô Jane thật sự quá rụt rè và tự chủ, cô còn ghét việc một người đàn ông khiến cô nghẹt thở lại cũng chính là người đàn ông nhìn thấu cô và thấy cô thiếu hấp dẫn nữa.

"Jane?"

Cô nhấp nháy mắt. "Gì cơ?"

Anh với tay qua bàn và đầu ngón tay anh lướt nhẹ qua tay cô. "Cô ổn chứ?"

"Ừ." Đó chỉ là sự tiếp xúc nhẹ nhất, có lẽ chẳng được tính là tiếp xúc nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy cảm giác râm ran từ đó chạy dọc qua lòng bàn tay rồi đi lên cổ tay cô. Cô bật dậy nhanh đến mức cái bàn lắc lư. "Không. Tôi đi về phòng mình đây."

Sự kết hợp của chất cồn, bùa chú của Luc, và vòng quay năm ngày vừa qua quay cuồng quanh não cô khi cô nhìn quanh tìm lối đi về thang máy. Trong vài giây cô mất hẳn phương hướng. Ba khách sạn trong năm ngày, và đột nhiên cô không thể nhớ ra thang máy ở đâu. Cô nhìn về quầy đăng kí và định vị được chúng ở bên phải. Không một lời, cô đi khỏi quầy bar tiền sảnh. Chuyện này không tốt tí nào, cô tự bảo mình khi băng qua hành lang khách sạn. Anh ta quá to lớn và nam tính, anh ta khiến cổ tay cô râm ran và não cô trì trệ. Cô dừng lại trước cửa thang máy, má bóng rẫy. Sao lại là anh ta? Cô không thích anh ta mà. Phải, anh ta làm cô tò mò, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc thích anh ta.

Luc với tay từ đằng sau cô và ấn nút thang máy "Đi lên à?" anh hỏi sát tai cô.

"Ồ, vâng." Cô tự hỏi cô còn đứng đây bao lâu như một con ngốc trước khi nhận ra rằng mình chưa ấn nút nào nhỉ.

"Cô đã uống rượu à?"

"Sao cơ?"

"Cô có mùi vodka."

"Tôi đã uống hai ly martini trong bữa tối."

"À", anh nói khi cửa mở và họ bước vào thang máy trống không. "Tầng mấy?"

"Ba." Jane nhìn xuống mũi giày của cô, rồi chuyển ánh mắt sang đôi giày chạy màu xanh dương pha xám của anh. Khi cánh cửa đóng lại, anh tựa vào bức tường phía sau và vắt chéo chân. Ống quần Levi’s của anh quét qua dây buộc giày màu trắng. Cô nâng ánh mắt lên đôi chân và cặp đùi dài của anh, lên chỗ khóa quần phồng lên, khuy áo sơ mi và tới mặt anh. Trong không gian thang máy tù túng, đôi mắt màu xanh dương của anh nhìn chằm chằm đáp lại cô.

"Tôi thích tóc cô để xõa."

Cô vuốt một bên ra sau tai. "Tôi ghét tóc tôi. Tôi chẳng bao giờ có thể làm được gì với nó và nó cứ luôn xòa vào mặt tôi".

"Nó không tệ".

Không tệ sao? Khi lời nhận xét đó vang lên, nó đứng ngay cùng hạng với "Mông cô không lớn đến thế đâu." Vậy thì tại sao cảm giác râm ran ở cổ tay cô lại lan ra đến tận dạ dày rồi? Cửa mở ra, cứu cô một lời đáp lại. Cô bước ra trước và anh đi theo.

"Phòng cô ở đâu?"

"Ba trăm hai lăm. Phòng anh ở đâu?"

"Tôi ở tầng năm".

Cô dừng lại. "Anh ra nhầm tầng rồi".

"Không đâu." Anh đưa bàn tay to lớn nắm lấy khuỷu tay cô và đi cùng cô dọc hành lang. Qua lớp vải áo len, cô cảm thấy hơi ấm từ lòng bàn tay anh. "Khi cô đứng dậy trong tiền sảnh, cô trông như sắp ngã đến nơi vậy."

"Tôi không uống nhiều đến thế đâu." Cô hẳn đã dừng lại rồi nếu anh không bắt cô đi tiếp trên cái thảm màu xanh xen vàng ấy. "Anh đang đưa tôi về phòng à?"

"Ừ."

Cô nghĩ về buổi sáng đầu tiên khi anh mang giùm cô chiếc cặp táp, rồi bảo cô rằng anh không phải đang cố tỏ ra tử tế đâu nhé. "Lần này có phải anh đang cố tỏ ra tử tế không thế?"

"Không, tôi sắp đi gặp các cầu thủ và tôi không muốn phải băn khoăn xem cô có về được tới phòng mà không gục gã trên đường không."

"Và điều đó sẽ hủy hoại niềm vui của anh à?"

"Không, nhưng trong vài giây điều đó có thể khiến tâm trí tôi lạc khỏi Candy Peeks và thủ tục cổ vũ hư hỏng của cô ấy. Candy đã lao động thực sự cực nhọc với điệu pom – pom của cô ấy, và sẽ thật là đáng xấu hổ nếu tôi không thể trao cho cô ấy sự chú ý không phân tán của tôi."

"Một cô gái thoát y à?"

"Họ thích được gọi là vũ nữ hơn."

"Ahh."

Anh ta bóp tay cô. "Cô sẽ in điều đó trong báo à?"

"Không, tôi không quan tâm đến đời sống cá nhân của anh." Cô rút chiếc chìa khóa phòng bằng nhựa ra khỏi túi. Luc lấy nó từ tay cô và mở cửa trước khi cô có thể phản đối.

"Tốt, bởi vì tôi đang chọc ghẹo cô thôi. Tôi thực sự sắp đi gặp các cầu thủ ở một quán bar thể thao không xa đây lắm."

Cô ngước lên nhìn vào bóng tối trên mặt anh do căn phòng tối om của cô gây ra. Cô không biết nên tìm câu chuyện nào đây. "Cái chuyện ngớ ngẩn đó là sao?"

"Để nhìn nếp nhăn nhỏ nhắn giữa hai hàng lông mày của cô."

Cô lắc đầu khi anh đưa cô chìa khóa.

"Gặp lại sau, Chuyên Gia", anh nói và quay đi.

Jane quan sát cái gáy và bờ vai rộng lớn của anh khi anh đi dọc hành lang. "Gặp anh tối mai, Martineau".

Anh dừng lại và nhìn qua vai. "Cô định sẽ đi vào phòng thay đồ đấy à?"

"Tất nhiên rồi. Tôi là một phóng viên thể thao và đó là một phần trong công việc của tôi. Cũng giống y như khi tôi là đàn ông vậy."

"Nhưng cô đâu phải đàn ông."

"Tôi mong được đối xử như một người đàn ông."

"Vậy hãy nhận lời khuyên của tôi và giữ mắt cô nhìn lên cao", anh nói khi lại quay người và bỏ đi. "Như thể cô sẽ không đỏ bừng mặt và rớt cằm xuống tận sàn nhà như một phụ nữ."

Đêm hôm sau Jane ngồi trong khu vực báo chí và quan sát Chinooks chiến đấu với đội Los Angeles Kings. Đội Chinooks khởi đầu mạnh mẽ và ghi ba bàn thắng lên bảng điểm trong hai hiệp đầu tiên. Có vẻ như Luc sẽ có trận toàn thắng thứ sáu của mùa giải cho đến khi một cú dị hợm bay lách qua găng tay của cầu thủ phòng ngự Jack Lynch và lao nhẹ ra sau Luc đâm vào lưới. Ở cuối hiệp ba, điểm số là ba - một, và Jane thở phào nhẹ nhõm. Đội Chinooks đã thắng. Cô không phải kẻ xui xẻo.

Ít nhất không phải hôm nay. Cô sẽ vẫn có việc khi tỉnh dậy vào buổi sáng.

Cô nhớ lại những chi tiết đầy màu sắc kinh hoàng lần đầu tiên cô bước vào phòng thay đồ của đội Chinooks, và dạ dày cô cuộn lại khi cô đi qua ngưỡng cửa. Các phóng viên khác đã ở đó đang đặt câu hỏi cho thủ môn của đội tuyển, Mark Bressles. Anh ta đang đứng trước tủ đồ của mình để nhận các câu hỏi.

"Chúng tôi sẽ chơi tốt cho đến cuối cùng", anh ta nói khi lột áo qua đầu. "Chúng tôi đã tận dụng những cú tấn công mạnh mẽ và cho được bóng vào lưới. Tối nay mặt băng bên ngoài hơi mềm, nhưng chúng tôi đã không để nó ảnh hưởng đến phong độ của mình. Chúng tôi bước ra biết rõ mình phải làm gì và đã làm được điều đó".

Giữ chặt ánh mắt trên mặt anh ta, Jane sờ soạng trong túi xách nhỏ để tìm thấy máy ghi âm. Cô đưa tờ ghi chú mà cô đã ghi chép trong suốt trận đấu lên ngang tầm mắt. "Hàng phòng thủ của các anh đã để lọt ba mươi hai cú tấn công vào gôn", cô xoay xở giữa tràng các câu hỏi khác. "Liệu Chinooks có định mua một cầu thủ phòng ngự lão làng trước hạn chuyển nhượng mười chín tháng ba không?" Cô nghĩ câu hỏi đó khá là xuất sắc, nếu có được tự khen mình. Hiểu biết và am tường.

Mark nhìn vào cô qua các phóng viên khác và nói, "Đó là một câu hỏi mà chỉ huấn luyện viên Nystrom mới có thể trả lời".

Quá nhiều cho sự xuất sắc của cô.

"Tối nay anh đã ghi bàn thắng thứ ba trăm chín mươi tám trong sự nghiệp của mình. Cảm giác thế nào?" cô hỏi. Lý do duy nhất cô biết về kỷ lục đó là bởi vì cô đã nghe thấy các phóng viên trên ti vi nói về nó trong khu báo chí. Cô đoán một chút tâng bốc sẽ kiếm được một câu trích dẫn từ anh chàng đội trưởng.

"Tốt".

Quá nhiều cho một câu trích dẫn.

Cô quay đầu và hướng xuống hàng những người đàn ông cao chót vót, đi về phía Nick Grizzell, tiền đạo đã ghi bàn thắng đầu tiên. Quần tất dài rơi xuống và đai quần bảo hộ kêu phựt phựt như thể có ám hiệu khi cô đi ngang qua. Cô giữ mắt mình trên cao và ánh mắt hướng về phía trước khi ấn mở máy ghi âm và để nó ghi lại câu hỏi do các phóng viên khác đặt ra. Biên tập của cô ở tờ Times sẽ không biết rằng cô chẳng hỏi câu nào. Nhưng cô biết, và các cầu thủ khác cũng biết.

Grizzell mới quay lại tuần trước từ danh sách các cầu thủ bị chấn thương và cô hỏi anh ta. "Cảm giác thế nào khi quay lại trận đấu và ghi bàn thắng đầu tiên?"

Anh nhìn vào cô qua vai và thả khố bảo hộ xuống. "Ổn".

Jane đã có quá đủ cái trò tào lao này rồi. "Tuyệt", cô nói. "Tôi sẽ trích dẫn cho anh câu đó".

Cô liếc nhìn vào tủ đồ cách đó vài bước chân và thấy Luc Martineau đang cười với cô. Không đời nào có chuyện cô đi ra đó và hỏi xem anh ta đang cười cái gì.

Cô chỉ là không muốn biết mà thôi.