Bí Mật Của Nữ Thần

Chương 44




Buổi chiều trên xe, Tiểu Tuyết liếc nhìn Thiên Dịch đang lái xe với vài miếng băng cá nhân trên tay và mặt. Cô bé thắc mắc lên tiếng hỏi:

"Anh bị sao vậy? Chỉ mới có một ngày mà phải dán băng cá nhân như vậy sao?"

Thiên Dịch đáp:

"À lúc sáng anh bị vấp chân ngã nên thành ra thế này thôi"

Chợt cô bé ôm bụng bật cười phá lên nói:

"Anh lớn rồi mà còn hậu đậu như vậy à? Thật đáng thương"

Cậu nheo mày:

"Hừ, cái con bé vô duyên này"

Sau đó cô chợt để ý trong xe cậu đều là tạp chí và ảnh của Thiên Băng lại tò mò hỏi:

"Mà em thấy lạ lắm, sao xe anh toàn những thứ liên quan đến Băng tỷ vậy?"

Cậu ngạc nhiên rồi mỉm cười đáp:

"Tuy là người nhà nhưng anh là fan chân chính đầu tiên của chị ấy đấy"

Cô bé ngạc nhiên to miệng nói:

"Woa mà tuyệt thật đấy, anh vừa giàu có lại còn được làm em trai của Băng tỷ, một nữ thần mà vạn người mong muốn có được nữa, đúng là may mắn"

Cậu mỉm cười:

"Thì có làm sao chứ? Nói thật thì mọi thứ mà em thấy từ anh, nó vốn dĩ không có phần cho anh đâu"

"Là sao? Em không hiểu. Mà ba mẹ anh đâu? Sao chỉ có ba người sống trong một cung điện lớn như vậy?"

Cậu im lặng một hồi, mắt vẫn hướng về phía trước lái xe ngập ngừng đáp:

"Ba mẹ anh...họ mất cả rồi, là do tai nạn"

"Tai nạn à? Mẹ em cũng thế"

Cô bé vừa nói, ánh mắt có chút buồn rười rượi. Cậu hỏi:

"Vậy ra em sống cùng ba đến bây giờ sao?"

Cô bé gật đầu đáp:

"Đúng vậy, mẹ mất khi em chỉ mới 5 tuổi thôi, và sau đó em chỉ biết nương tựa vào ba đến bây giờ, đã 10 năm rồi"

Cậu mỉm cười:

"Ha, em như thế đã là may mắn lắm rồi không như anh, ngay cả ba mẹ ruột của chính mình còn chưa bao giờ được gặp"

Cô ngạc nhiên hỏi:

"Ơ...vậy lúc nãy anh nói ba mẹ anh mất rồi mà"

Cậu bật cười một tiếng trả lời:

"Đó là ba mẹ nuôi anh, thật ra...anh chỉ là con nuôi của Ấn Gia mà thôi"

"Không phải chứ, vậy anh và Băng tỷ không phải chị em ruột sao?"

Cô bé ngạc nhiên hỏi, cậu nhìn cô nói:

"Chuyện này anh chỉ nói cho em biết thôi, đừng nói ai nhé"

Cô nghiêm túc gật đầu thì cậu kể về chuyện của ba người từ lúc nhỏ.

Một lát sau Tiểu Tuyết bật nói:

"Em không thể tin được ba người lại từng là trẻ cô nhi viện đấy nhưng kể ra thì cũng rất may mắn, khi không lại được thừa hưởng cả một gia tài dù mình không phải là con cháu ruột trong nhà đúng không?"

Cậu gật đầu đáp:

"Phải, kể ra thì bọn anh cũng rất may mắn, nếu không được nhận nuôi, biết đâu cuộc sống của anh bây giờ sẽ không thoải mái như thế này"

Tiểu Tuyết chợt đặt ngón tay lên môi bật hỏi:

"Mà nếu vậy là có nghĩa anh và Băng tỷ không có quan hệ ruột thịt, hai người có thể yêu nhau mà đúng không?"

Bỗng cậu sực đỏ mặt lấp mấp nói:

"Em...em nói cái gì vậy? Làm sao có thể..."

Tiểu Tuyết dù là một cô bé tròn 15 tuổi nhưng cô cũng nhận ra từng phản ứng của Thiên Dịch mà cười khúc khích:

"Em biết ngay là anh thích Băng tỷ mà, vì theo độ quan sát của em từ cái cách anh nhìn và quan tâm chị ấy là đủ biết rồi"

Cậu ngạc nhiên hỏi:

"Sao em lại biết?"

Cô bé thở dài xòe hai bàn tay đáp:

"Nếu không vì lúc đầu em lầm tưởng anh và chị ấy là chị em ruột thì em đã không nghi ngờ nhưng khi biết anh và chị ấy hoàn toàn không có chung dòng máu thì cũng đủ nhận ra rồi"

Cậu mỉm cười, nhìn cô bé nháy mắt nói:

"Vậy thì giữ bí mật nhé"

Cô ngạc nhiên hỏi:

"Vậy anh không định thổ lộ với chị ấy sao? Nhìn hai người cũng xứng đôi lắm mà"

"Ha, em không hiểu được cái cảm giác thích một người nhưng người đó chỉ xem mình như một người em trai đâu"

Cậu vừa nói ánh mắt đầy buồn lòng. Tiểu Tuyết nhìn cậu một hồi, cô bé mỉm cười nhẹ đáp:

"Nhưng nếu anh cố gắng, biết đâu chị ấy sẽ xem anh bằng cách khác thì sao?"

Cậu ngạc nhiên rồi bật cười hỏi:

"Em cũng biết động viên người khác sao? Không ngờ đó"

Nghe vậy cô bật ngượng đỏ mặt chuyển mắt ra ô cửa xe nói:

"Thì có làm sao đâu chứ, mấy chuyện cỏn con này em thừa biết"

...

Tối đến Thiên Băng đi vào nhà, cô ngồi lên ghế sofa thở phào một cách mệt mỏi vì công việc. Đúng lúc Tiểu Tuyết đi ra, thấy Thiên Băng mệt mỏi đang nắn vai mình thì cô bé liền đi pha ngay một cốc nước cam rồi tiến tới đặt lên bàn chỗ Thiên Băng ngồi lên tiếng:

"Băng tỷ, chị uống đi, là em pha đó"

Thiên băng ngạc nhiên mỉm cười đáp:

"Tiểu Tuyết đúng là một cô gái ngoan, cảm ơn em"

Thiên Băng cầm ly nước cam lên uống thì cô bé ngật ngượng một hồi khiến cô khó hiểu hỏi:

"Em sao vậy? Có chuyện gì à?"

Cô bé bật hỏi:

"Ưm...em muốn hỏi chị một chút có được không?"

Thiên Băng bật cười đáp:

"Em muốn hỏi gì cứ tự nhiên, chị không ngại trả lời đâu"

Nghe vậy cô bé chợt hỏi:

"Ưm...em muốn biết chị xem Dịch ca là gì ạ? Chị có thích anh ấy không?"

Bỗng Thiên Băng ngạc nhiên, cô đặt ly nước cam xuống bàn với nét mặt không vui hỏi ngược lại:

"Tại sao em lại hỏi điều này? Chị và Tiểu Dịch là chị em, em muốn hỏi thích là về thứ tình cảm nào?"

Cô bé chợt run lấp mấp nói:

"À ưm...em chỉ muốn biết thôi, vì anh ấy nói với em về chuyện của ba người, em cũng biết chị và anh ấy không phải chị em ruột"

Thiên Băng chợt nheo trán, cô bật đứng dậy quay lưng đáp:

"Em còn nhỏ nên về vấn đề này không nên biết thì hơn, với lại nếu em đã biết chuyện bọn chị không phải chị em ruột cũng không sao, nhưng về vấn đề chị xem Tiểu Dịch là gì, câu trả lời đơn giản mà thôi vì em ấy là em trai chị"

Sau đó cô bước thẳng lên lầu mất, Tiểu Tuyết bật nghĩ:

(Mình làm chị ấy giận rồi sao?)

Trên lầu, Thiên Băng đi dọc dãy hành lang với nét mặt khó chịu thì đúng lúc Thiên Dịch vừa bước ra khỏi phòng với mái tóc ướt đẫm sau khi mới tắm xong. Nhìn thấy Thiên Băng, cậu đi ngang mỉm cười hỏi:

"Nhị tỷ, chị về rồi à?"

Cô bước đến nhìn cậu không vui:

"Em khai chuyện ba chúng ta không phải chị em ruột cho Tiểu Tuyết biết sao? Sao em lại đi nói việc này cho người ngoài biết chứ?"

Cậu ngạc nhiên rồi im lặng vài giây đáp:

"Tiểu Tuyết chỉ là trẻ con, nói chuyện này cho cô bé biết thì có gì sai, với lại chuyện ba chúng ta không có cùng huyết thống, chỉ là con nuôi của Ấn Gia, nếu người khác biết được thì cũng có gì phải lo lắng chứ?"

Cô nheo trán nói:

"Em không nên tin người ngoài quá nhiều, với lại những chuyện như thế này chi hi vọng...em đừng nói cho ai biết nữa cả"

Sau đó cô xoay lưng đi thì cậu nhìn bóng lưng cô lên tiếng:

"Đó không phải là câu trả lời duy nhất đúng không?"

Bỗng cô sực ngạc nhiên rồi xoay người lại thì cậu tiến tới, vuốt nhẹ ngón tay lên má cô với ánh mắt nhu mì. Cô cảm thấy hành động này có gì đó kì lạ bèn gạt tay cậu ra nói:

"Tiểu Dịch, em là đang hi vọng điều gì?"

"Em..."

Cậu ngập ngừng, tâm trí hỗn loạn. Nhìn vào đôi mắt của cô lúc này, tim cậu lại càng đập mạnh hơn bao giờ hết, cô bật cười nhạt quay lưng tiếp lời:

"Chị chỉ muốn ba chúng ta có một cuộc sống bình yên, nếu việc này đồn ra ngoài, mọi người sẽ biết được chị lại sống cùng hai người đàn ông không có chung dòng máu với mình, em cũng biết mà, những lời bàn tán không ngừng dừng lại, em có thể kể cho Tiểu Tuyết vì chị biết em tin tưởng cô bé, nhưng chị hi vọng sẽ không có người thứ hai biết điều này"

Sau đó cô bước chân đi dần, cậu vẫn nhìn cô mà không thể nói được gì nữa. Có lẽ việc cô làm minh tinh nên mọi thứ phải được giữ bí mật hay do cô sợ điều gì khác mà cậu không thể đoán được.

Bước xuống lầu, cậu như người mất hồn. Tiểu Tuyết bước lại gần lo lắng lên tiếng:

"Dịch ca, có phải anh và Băng tỷ..."

Chợt cô bé khụ mặt xuống như cảm thấy có lỗi rồi tiếp lời:

"Em xin lỗi, em không cố ý, em chỉ là muốn hỏi chị ấy xem anh thế nào thôi"

Cậu thở dài bật mỉm cười:

"Không sao, nhưng mà lần sau em đừng hỏi chị ấy như thế nữa"

Cô bé gật đầu nhẹ, cậu tiến tới sofa ngồi xuống thở một hơi dài. Tay cầm remost bật tivi lên thì đúng lúc đang chiếu bảng tin tức trực tiếp.

Phát thanh viên vừa đọc thông tin như mọi ngày:

[Dạo gần đây các vụ bắt cóc mất tích không ngừng tăng lên, đã có đến hơn mười vụ mất tích không rõ lí do một cách kì lạ, nạn nhân đều nằm trong độ tuổi từ 15 đến 45 với tình trạng sức khỏe bình thường. Theo thông tin gần đây nhất chúng tôi nhận được, vài nạn nhân bị mất tích được tìm thấy thi thể bị rã nát dưới vách núi cách đây không lâu, cảnh sát vẫn đang điều tra và cố tìm ra thủ phạm, chúng tôi nghi ngờ vụ việc này là do một nhóm người có tổ chức làm, mọi thông tin sẽ được cập nhật sớm nhất có thể]

Lúc này cậu chợt ngạc nhiên, Tiểu Tuyết bước đến gần, đôi mắt cô bé như sửng sốt tột độ rồi mấp môi nói:

"Có phải ba em cũng là nạn nhân trong số mất tích đó không?"

Cậu tắt tivi đi, đứng dậy đáp:

"Em đừng lo, ba em chắc chắn sẽ trở về một cách an toàn"

Cô bé bật khóc không yên lòng nói:

"Nhưng ba đã mất tích hơn một tuần, không lí nào lại đi lâu như thế, chắc chắn ông ấy đã bị nhóm người xấu đó bắt đi rồi"

Cậu đặt hai tay lên vai cô bé cố trấn an:

"Trước mắt em phải giữ bình tĩnh, chưa biết kết quả nên đừng kết luận như vậy, ba em có thể bị mất tích nhưng chắc chắn ông ấy vẫn còn sống, em không được khóc mà phải biết cố gắng hi vọng ông ấy bình an, có biết không?"

Chợt Tiểu Tuyết dừng khóc, cô ngước mặt nói:

"Nhưng..."

Cậu mỉm cười:

"Vẫn còn có anh và nhị tỷ, bọn anh sẽ không bỏ mặc em, anh cũng sẽ cố gắng tìm ba em nhanh nhất có thể"

Nghe vậy cô bé yên lòng gật đầu, lúc này Thiên Băng cũng đi đến lên tiếng hỏi:

"Sao vậy? Hai người có chuyện gì à?"

Thiên Dịch kể về chuyện bảng tin vừa thông báo thì Thiên Băng sửng sốt nói:

"Có chuyện như thế à? Vậy..."

Cô nhìn Tiểu Tuyết rồi tiếp lời:

"Tiểu Tuyết, ba em chắc chắn không sao, em đừng lo"

Cô bé gật đầu an tâm thì Thiên Băng chuyển mắt nhìn Thiên Dịch nói:

"Tiểu Dịch, chúng ta ra ngoài nói chuyện một lát đi"