Bí Mật Của Thiên Thần

Chương 23




Buổi Sáng, nó thức dậy, đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, vì hôm nay là chủ nhật nên nó không cần lo chuyện ngủ quên hay hối ha hối hả để chuẩn bị đến trường.Meow...Meow, tiếng kêu ở đâu phát ra, nghe rõ lắm, hình như là trong phòng nó, nhưng nó nghĩ tai mình nghe lầm nên cứ đánh răng tiếp. Meow...Meow, lại là tiếng kêu đó, chân mày nó khẽ co lại, nó bước ra khỏi nhà tắm mà trên miệng vẫn còn ngậm cây bàn chãi đánh răng đang đánh dở.

Nó nhìn xung quanh phòng thì thấy có một con mèo đang đi vòng vòng trong phòng nó, con mèo có lông màu trắng xù, thân thì tròn tròn ú ú, nhìn cưng lắm. Nó lại đi vào nhà tắm đánh răng cho xong rồi đi ra, con mèo vẫn còn ở đó, cứ nhìn chằm chằm nó. Nó nhớ, từ lúc nó ''chuyển nhà'' tới đây đâu có thấy con mèo này, chẳng lẽ nhà hắn nuôi mèo mà nó không biết?

Nó bế con mèo trên tay rồi đi xuống nhà, nó đi khắp nơi hỏi những người làm trong nhà thì tất cả chỉ lắc đầu không biết và nói chưa bao giờ thấy con mèo này, nó đi lại phòng khách, hắn và Nguyệt Tâm đang ngồi ở đấy.

-A, bé Miu, nãy giờ mi ở đâu thế?

Nguyệt Tâm đi lại chỗ nó, lấy tay vuốt vuốt đầu ''bé Miu''.

-Mình thấy 'bé Miu ở trên phòng của mình á!

Nó cười rồi chuyển bé Miu qua Nguyệt Tâm, Nguyệt tâm ngồi xuống ghế rồi đặt bé Miu lên đùi, nó cũng ngồi xuống, nhưng mà lạ lắm cơ, bé Miu không nằm trên đùi của Nguyệt Tâm mà nhảy xuống đất, tiến lại phía nó, nhảy phóc lên ghế rồi nằm yên trên đùi nó, nhưng mà không chỉ như vậy đâu, bé Miu còn cọ cọ đầu vào người nó làm nũng nữa, làm nó nhột mà cười thành tiếng.

-Ấy chà, chắc là bé Miu thích Oanh Di rồi, bé ấy mà thích ai là cứ lẽo đẽo bám theo suốt ấy!

Bé Miu dễ thương vậy đó mà có người cứ nhìn bé Miu bằng ánh mắt khó chịu kia kìa, mặt thì cứ nhăn nhăn nhó nhó.

-Cái con này ở đâu ra đây?

-À, đây là con mèo của nhà bác Phương, tại vì gia đình của bác ấy đi du lịch vài hôm nên nhờ em chăm sóc.

-Oa, vậy là chị có thể ở chung với bé Miu thêm vài hôm nữa rồi, vui quá!

Nó nhéo nhéo má bé Miu, hắn nhìn mà bực trong người kinh khủng, đứng dậy đi thẳng lên phòng.

Đúng như Nguyệt Tâm nói, bé Miu cứ lẽo đẽo bám theo nó, thấy tội quá nên bế bé Miu lên luôn. Bé Miu đáng yêu lắm nha, thích giỡn lắm, cứ đùa với nó hoài, có khi liếm liếm mặt nó, làm cho nó cười khúc khích khúc khích, không ngừng được.

Nó nhìn hắn mà khó chịu lây luôn á, cái mặt cứ hầm hầm, mặt mày tối sầm như sắp có bão í, nó tưởng vì nó giành bé Miu không cho hắn bế nên hắn mới như vậy, ngây thơ quá mức.

-Đây, tôi không dành nữa đâu, nhường bé Miu cho anh chút đó.

Nó chìa bé Miu ra trước mặt hắn, không phải ai bé Miu cũng thích đâu, bé Miu cứ nhìn hắn rồi grừ grừ tỏ ý như không thích hắn, hắn hình như cũng chẳng thích bé Miu nên mặt cứ lạnh lạnh.

-Sao thế? Tôi nhường rồi mà, sao anh chẳng vui lên tí nào thế?

Nó thắc mắc, chẳng lẽ nó làm gì sai sao?

-Mà thôi, anh giận tôi thì giận chứ đừng có giận bé Miu, anh giữ bé Miu dùm tôi cái, để tôi đi lại nhà bếp kêu họ lấy thức ăn cho bé Miu ăn!

Thế là nó giao phó bé Miu cho hắn, hắn đâu có kịp từ chối nên đành giữ bé Miu giùm vậy. Bé Miu không chịu hắn bế mà cứ quơ quơ vẫy vẫy như muốn hẳn bỏ ra.

-Không ngồi im là mi sẽ là món chính cho bữa tối của ta đây!

Giọng hắn lạnh nhạt đến nỗi bé Miu nghe mà không biết có hiểu cái gì không mà không nhúc nhích nữa.

-Thì ra bé Miu ở đây! Nào, về nhà của mi thôi!-Nguyệt tâm chạy tới, bế lấy bé Miu.

-Nhóc nói vậy là ý gì?

-Nhà bác em vì xảy ra một số công việc cần giải quyết nên đã hủy chuyến du lich rồi.

Nguyệt Tâm nói rồi đi ra khỏi nhà để giao bé Miu về cho bác của cô, nó thì đâu có biết chuyện gì xảy ra, vui vẻ cầm tô cơm để cho bé Miu ăn, nhìn thấy trên tay hắn không có bé Miu nó thấy hơi lạ.

-Bé Miu đâu rồi?

-Về nhà của nó rồi, nhà bác của con nhóc đã hủy buổi du lịch, không đi nữa.

Nó nghe mà buồn so, nó thích bé Miu lắm, tưởng được ở với bé Miu vài ngày nữa mà ai dè...

Cái chuyện nó buồn là bình thường rồi, nhưng cái không bình thường là thái độ của hắn kìa, nó thì buồn rũ rượi còn hắn thì cứ cười cười, nó nhìn trông mà phát ghét, không phải hắn thích bé Miu sao, đúng là kì lạ mà.