Bí Mật Phù Thủy

Chương 16: Khu rừng cấm




– Saphia… Saphia…

Vừa đi, nó vừa gọi lớn nhưng đáp lại nó chỉ có tiếng lá cây xào xạc, những âm thanh vọng lại và vào tiếng động kì lạ.

Nó nhận ra mình đang càng lúc càng tiến sâu vào khu rừng u ám này nhưng vẫn không dừng lại, tiếp tục bước tới, gọi tên Saphia không ngừng.

Càng vào sâu, khu rừng càng trở nên u ám, chỉ có vài tia sáng len lỏi qua cành lá. Đột nhiên, nó dừng hẳn lại.

Một cách thật chậm, nó nhìn xuống chân mình.

Một đám dây leo đang quấn vào chân nó. Nó hoảng hốt, giật mạnh chân ra khỏi đám dây leo nhưng bất lực. Chúng càng lúc càng bám chặt lấy nó. Không chỉ chân mà giờ đây, cả hai tay của nó đều bị dây leo quấn vào.

Đám dây leo kì quái đã bám quanh người nó, kéo nó áp sát vào một cành cây rồi càng lúc càng siết chặt.

Đau.

Cảm giác đau nhói xuất hiện.

Không dừng lại, đám dây leo lại siết chặt hơn nữa. Ngay lúc này, nó có thể cảm nhận được trên tay nó đã xuất hiện những vết thương, nó còn có thể cảm nhận được dường như nó đang chảy máu.

Đám dây leo không buông tha, làm nó ngày càng đau.

“Nếu không làm gì đó, nhất định mình sẽ bị đám dây này siết đến chết” – nó nghĩ.

Cố gắng chống cự, cố gắng nhớ lại những gì mình biết, một tia sáng lướt qua trong đầu nó. Đúng rồi, nhất định phải làm như vậy.

Chịu đựng cơn đau, nó tập trung sức mạnh vào hai lòng bàn tay không bị siết của mình. Từ hai bàn tay nó xuất hiện hai thanh kiếm sắc bén được tạo ra từ năng lượng ánh sáng ít ỏi nó thu được trong khu rừng hiện giờ. Phép thuật này là Yun đã từng dạy nó và nó nghĩ đây là giải pháp duy nhất giúp nó thoát khỏi tình trạng hiện giờ.

Hai thanh kiếm đã thành hình và đủ sắc bén, nó dùng cổ tay điều khiến, cố gắng cắt bỏ những sợi dây leo phiền phức.

Đứt rồi. Đám dây leo đã bị cắt đứt. Vậy là nó đã thành công.

Nó ngã về phía trước, chống tay quỳ trước mắt đất. Mồ hôi bắt đầu túa ra, nó đang thấy rất mệt, hai thanh kiếm cũng đã biến mất. Thở phào nhẹ nhõm, nó nhẹ lau những giọt mồ hôi.

Nhìn lại bản thân mình, áo choàng của nó đã bị đám dây leo làm cho rách rồi, nó đành cởi bỏ áo choàng.

Trên cánh tay nó, những vết lằn đỏ xuất hiện – chính là do vừa nãy bị siết quá mạnh. Không những vậy, tay nó cũng xuất hiện vài vết thương đang rỉ máu nhưng không sâu lắm, máu cũng không nhiều.

Nó nghe tiếng xào xạc. Nhìn lại phía sau, lại có thêm nhiều dây leo nữa đang tiến đến chỗ nó.

Nơi này thật nguy hiểm. Nó cũng không thể trở lại đường cũ. Bất lực, nó chống mạnh tay đứng dậy, tiếp tục chạy về phía trước, tránh xa những đám dây leo phiền phức đang ngày một lại gần nó.

Chạy được một khoảng khá xa, không còn dấu hiệu những đoạn dây leo nữa, nó tiến lại tảng đá lớn trước mặt, ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Phải thoát ra khỏi nơi này ngay lập tức. Saphia chắc không ở sâu trong này, có lẽ cậu ấy đang ở ngoài kia” – nó nghĩ. Thế nhưng phải làm sao để thoát ra thì nó không biết.

Ngồi nghỉ ngơi cố gắng suy nghĩ phương án. Bất ngờ, nó tự gõ vào đầu mình:

– Ngốc thật. Sao nãy giờ lại không dùng phép dịch chuyển kia chứ.

Nó thở dài, phương án đơn giản vậy mà nãy giờ nó không nghĩ ra.

Lẩm nhẩm câu chú dịch chuyển, thế nhưng, nó vẫn còn ở vị trí cũ.

Cảm giác thật kì lạ, có lẽ nó đọc chú sai. Nó thử lại.

Hai lần, ba lần, rồi đã năm lần nhưng đều thất bại.

– Chẳng lẽ ở đây phép dịch chuyển không có tác dụng?

Nó tự hỏi. Thở dài mệt mỏi, nó cố nghĩ ra cách khác.

– Chổi thần.

Nó la lên. Mỉm cười vui vẻ, nó liền dùng phép thuật gọi chổi thần.

Nhưng cũng không được. Hệt như lúc nãy, chổi thần cũng không xuất hiện.

– Hiểu rồi. Cả phép dịch chuyển lẫn chổi thần đềukhông dùng được ở đây. Chỉ có thể dùng phép thuật chiến đấu.

Nó buồn bã, khuôn mặt trông thật mệt mỏi. Những vết thương trên cánh tay đã thôi chảy máu.

Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.

Không gian đang yên tĩnh đột nhiên nó nghe thấy những âm thanh kì lạ đang tiến về phía nó – là tiếng bước chân.

Nó vui vẻ đứng lên, những tưởng có người đến có thể giúp nó ra ngoài nhưng thực ra nó đã lầm.

Trước mặt nó xuất hiện một bầy gồm 8 con sói. Nói là sói cũng không đúng vì chúng mang trên mình những đôi cánh.

Những con sói kì lạ này càng ngày càng tiến về phía nó, đưa ánh mắt thèm thuồng nhìn về nó. Thì ra, tiếng la của nó lúc nãy đã thu hút chúng nó đến đây.

Nó bước lùi, lưng áp vào tảng đá.

Nó đã không còn đường lui nữa, nếu bỏ chạy bọn sói sẽ đuổi theo. Đã vậy, nó chỉ còn cách chiến đấu.

Bọn sói hung dữ ban đầu tỏ vẻ dè chừng nhưng khi thấy con mồi của mình có khả năng bỏ chạy, tất cả đều đồng loạt xông lên.

Nó không thể chết như vậy được. Lập tức, nó tạo ra hai thanh kiếm nhưng không phải thanh kiếm ánh sáng vì ánh sáng ở đây quá yếu mà là những thanh kiếm lửa.

Nó cố gắng bình tĩnh hết mức, lao đến đáp trả lũ sói.

Thanh kiếm của nó đã hạ được một con. Thế nhưng, tay trái của nó đã bị một con vô trúng, khiến máu chảy nhiều, thanh kiếm lửa ở cánh tay trái cũng vì thế mà biến mất.

Ôm lấy cánh tay trái, nó thở dốc.

Mùi máu của nó xộc vào mũi bọn thú dữ khiến chúng càng lúc càng dữ tợn, thèm thuồng hơn.

Với tình hình này, nó cần phải dứt điểm ngay lập tức, nếu không nhất định nó sẽ là bữa ăn của bọn sói.

Nó đứng thẳng lên, mặc cho cánh tay liên tục chảy máu, mặc cho cảm giác đau đớn, nó dồn sức lực vào để tấn công bọn sói.

Thấy con mồi ngay trước mắt, bọn chúng lại hùng hổ xông tới.

Đưa thẳng hai tay về phía trước, nó nhắm mắt để tập trung sức mạnh. Mở mắt ra, hàng ngàn mũi tên bóng tối từ hai bàn tay nó lao thẳng về phía lũ sói hung tợn. Nó đã giải quyết xong bọn chúng chỉ trong một lần – đây là phép thuật tấn công mà nó đã từng đọc trong sách và cũng là lần đầu tiên nó đem ra thực hành, may là nó đã làm được.

Nguy hiểm đã qua nhưng nó đã kiệt sức vì phép thuật vừa rồi. Đã vậy, nó còn bị mất máu nên cảm thấy vô cùng chóng mắt.

Sợ bọn thú dữ lại xuất hiện, nó lảo đảo bước đi tiếp mà không biết thực ra là mình đang đi đâu.

Đi tiếp một đoạn, nó đã không còn sức để đi nữa rồi. Bất lực, nó đành chui vào khe đá phía trước nghỉ ngơi.

Có lẽ nó sẽ tạm thời an toàn ở nơi này. Dùng phép thuật, nó cố gắng cầm máu.

Tiêu hao quá nhiều sức lực, nó thở dốc, nhịp tim cũng nhanh hơn hẳn.

Tựa lưng vào vách đá phía sau nghỉ ngơi, đột nhiên, tay nó chạm phải một thứ gì đó.

Là tượng con dơi bằng đá.

Nó tò mò đưa bức tượng lên ngắm nhìn. Trông bức tượng hoàn toàn giống một con dơi thật, chỉ có điều nó được làm bằng đá.

Cảm thấy thú vị, nó ngắm nhìn bức tượng một lượt.

Vô tình, những giọt máu từ cánh tay trái của nó dính vào bức tượng đá. Nó dùng tay cố lau sách vết máu của mình.

Bất ngờ, bức tượng đá đột nhiên lóe sáng. Bị giật mình, nó làm rơi bức tượng xuống đất.

Bức tượng tỏa ánh sáng lấp lánh rồi nức ra. Từ bức tượng, một con dơi thực sự với bộ lông tím xuất hiện. Ánh sáng xung quanh tượng vừa nãy cũng theo đó mà biến mất.

Được tự do, con dơi vút lên bay lượn vài vòng.

Một hồi, con dơi nhìn thấy nó. Ánh mắt dơi lóe lên tia hạnh phúc. Dơi đáp vào vai nó, cọ cọ cái đầu nhỏ mềm mại vào má nó khiến nó bật cười thành tiếng.

Con dơi tím kì lạ cứ quấn quýt lấy nó, làm nó cực kì thích thú.

– Chị sẽ nhận nuôi nhóc.

Nó vuốt nhẹ bộ lông tím của con dơi và thì thầm.

– Vật nuôi thì phải có tên chứ nhỉ… Ừm… Gọi là bé Pi nhé.

Thấy con dơi thích thú lượn quanh nó vài vòng, nó vui vẻ mỉm cười.

Nhưng rồi nụ cười của nó chợt tắt. Phải làm sao mới thoát ra được chính là vấn đề mà nó cần giải quyết ngay bây giờ.

Nó cũng đã tạm thấy khỏe hơn. Đứng lên, nó bước ra ngoài, cố tìm đường thoát. Bé Pi thấy nó đứng lên cũng nhanh chóng bay đến, đứng trên vai nó.

Xem xét xung quanh, nó không biết phải làm sao. Nơi này thật là nguy hiểm, nó không biết sẽ còn nguy hiểm gì xảy đến nữa.

Nó thở dài.

Bỗng dưng, nó cảm thấy mặt đất xung quanh chuyển động mạnh. Có cái gì đó dường như rất to lớn đang tiến đến gần. Nó thật sự lo lắng.

Và đúng như nó nghĩ, ngay sau lưng nó hiện giờ đang xuất hiện một con rồng có cánh to lớn gấp mấy lần lũ sói vừa rồi.

Con rồng không có vẻ gì là thiện cảm và dường như đang nhắm vào nó.

Nó sợ hãi, lùi về phía sau. Với lũ sói và đám dây leo vừa rồi nó còn đối phó được. Nhưng giờ nó không còn nhiều sức lực, con rồng lại to lớn như vậy, nó phải làm sao đây?

Con rồng không để cho nó suy nghĩ, phun lửa về phía nó. Nó chạy, cố gắng chạy thoát ra khỏi đòn tấn công vừa rồi của con rồng. Nó đã né được.

Không dừng lại, con rồng lại tiếp tục phun lửa, đã vậy, còn muốn đạp chết nó.

Nó vẫn cố gắng né tránh. Dùng chút sức còn lại, điều khiển đất tạo rào chắn, và tạo ra những mũi tên nước lao đến con rồng nhưng vô dụng.

Con rồng quật đuôi về phía nó, nó đã không né kịp.

Nó ngã, nằm dưới đất. Chống tay cố đứng lên nhưng nó không thể.

Con rồng thấy đối thủ đã không còn sức lực liền ra chiêu quyết định, dùng chân đạp lên nó.

Nó che mắt lại, nhắm mắt, chờ đợi kết thúc của mình.

1s, 2s, 3s.

Chưa có gì xảy ra cả.

Mở mắt ra, nó thấy một con rồng khổng lồ nữa lại xuất hiện. Thế nhưng con rồng này lại tấn công con rồng vừa rồi, dường như cố bảo vệ nó.

Dùng hết sức, nó đứng dậy, chạy sang một gốc cây, nấp ở đó.

Cuộc chiến giữa hai con rồng diễn ra đầy ác liệt. Cả hai liên tục phun lửa, liên tục ra những đòn tấn công cực mạnh nhằm hạ đối thủ.

Sau một hồi vất vả, con rồng đến sau đã hạ được đối thủ của mình.

Con rồng tiến về phía nó. Nó hoảng sợ. Không lẽ nó không thể thoát chết hay sao.

Thế nhưng, những gì đang diễn ra lại khiến nó ngạc nhiên, không thể tin vào mắt mình.

Con rồng đã cứu nó vừa rồi chính là bé Pi.

Bé Pi lại sà vào nó, cọ cọ cái đầu nhỏ về phía nó.

Nó đưa tay ôm lấy bé Pi.

– Nhóc có thể biến thành rồng sao?

Bé Pi gật gật cái đầu nhỏ. Nó lại thêm bất ngờ, không ngờ bé Pi của nó lại hiểu được tiếng người.

– Vậy… nhóc có thể… đưa chị… ra khỏi đây không?

Nó e dè hỏi bé Pi.

Hiểu những gì nó đang nói, bé Pi ngay lập tức hóa thành một con chim lớn có bộ lông tím, đủ để chở nó.

Nó đã bất ngờ nay còn bất ngờ hơn nữa. Thì ra không chỉ rồng mà bé Pi còn có thể hóa thành chim. Chẳng lẽ, bé Pi của nó có thể biến thành bất cứ con gì theo ý muốn?

Điều này nó sẽ tìm hiểu sau. Thoát ra khỏi đây mới là quan trọng.

Nó leo lên lưng bé Pi. Bé Pi sãi cánh, từ từ bay lên cao.

Từ trên cao nhìn xuống, nó chẳng thể thấy gì ngoài màu xanh của lá cây. Nơi này thật kinh khủng, nó chẳng bao giờ muốn đến đây nữa. Nghĩ đến việc nó đã suýt chết mấy lần ở trong nơi đáng sợ này, nó bất giác rùng mình. Nhưng nó cũng thấy vui, cũng nhờ đi lạc vào sâu trong nơi này mà nó mới gặp được bé Pi của nó.

Cuối cùng, nó cũng thoát ra ngoài. Bé Pi hạ cánh, biến lại thành chú dơi nhỏ, hạ cánh trên vai nó. Nơi nó đang đứng hiện giờ chính là đường dẫn vào khu rừng. Nhìn lên bầu trời, giờ đã là xế chiều.

===ENDCHAP16===